Đặng Thiểu Phong đánh giá rất cao về ấn tượng của Tô Úc gây cho anh ta, mà người đến phỏng vấn như Tô Úc cũng đánh giá không thấp về Đặng Thiểu Phong. Trong cái nhìn của Tô Úc, tổng giám đốc của một công ty mà có thể dùng giọng nói ôn hòa thế kia để nói chuyện, thế thì chứng tỏ anh ta tuyệt đối là một cấp trên hiểu ý người. Huống chi, Đặng Thiểu Phong còn trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc của công ty phiên dịch duy nhất này ở thành phố T, ngẫm lại cũng khiến người khác cảm thấy hâm mộ cùng kính phục.
"Xin chào, em là Tô Úc, đến đây để phỏng vấn." Tô Úc học theo Đặng Thiểu Phong, đem lời muốn nói khách sáo rút ngắn thành một câu, cô chủ động bắt tay cùng Đặng Thiểu Phong. Hành động như vậy làm cho ấn tượng của Đặng Thiểu Phong đối với Tô Úc từ 90 tăng lên tới 100. Anh ta phi thường hài lòng với một người như vậy, thong dong, hào phóng, lễ phép lại còn thân thiện.
"Mời ngồi." Đặng Thiểu Phong làm động tác xin mời, ngồi vào chỗ đối diện Tô Úc, thư ký đưa cho anh ta một bản sơ yếu lý lịch, nó được nằm trong một bưu kiện được đóng dấu, là bản sơ yếu lý lịch của Tô Úc. Anh ta qua loa nhìn nội dung ở mặt trên, đem sự chú ý đều tập trung vào kinh nghiệm làm việc phong phú của Tô Úc: "Trước đây em từng làm việc ở công ty phiên dịch XX?"
"Đúng vậy, vì em muốn tự mình kiếm tiền nộp học phí, nghỉ hè cùng nghỉ đông em đều đến đấy làm việc." Tô Úc thành thật trả lời, cô vốn là muốn gật đầu nói tiếng "ừ", lại cảm thấy thế thì rất không lễ phép, vào lúc định thốt lên từ ừ thì lái nó qua chuyển thành đúng vậy.
"Em là sinh viên hệ ngôn ngữ tốt nghiệp ở đại học XX, tôi rất tò mò em rõ ràng đã từng có kinh nghiệm làm việc ở công ty phiên dịch XX, vậy tại sao khi em tốt nghiệp xong không tiếp tục làm việc ở đấy, trái lại lại đến nơi này của chúng tôi phỏng vấn vậy?" Đặng Thiểu Phong buông xuống bản lý lịch, đôi mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm Tô Úc, điểm ấn tượng chỉ là một loại trong phỏng vấn mà thôi, nếu bởi vì ấn tượng mà để Tô Úc thông qua, vậy tổng giám đốc như anh ta tuyệt đối là hạng bất tài rồi.
"Tại vì nhà em ở thị trấn cổ của thành phố T, em hy vọng có thể dùng thời gian rảnh để chăm sóc mẹ em." Tô Úc dĩ nhiên đoán được tâm tư của Đặng Thiểu Phong, cô không cho thời gian để Đặng Thiểu Phong hỏi câu hỏi khác, trực tiếp bổ sung thêm, nói: "Anh có thể cho rằng ngôn ngữ học của em không tốt lắm, nếu em đã đến đây phỏng vấn thì anh có quyền biết trình độ của em. Anh có thể tùy tiện tìm một đoạn văn đến để em phiên dịch, không hạn chế mức độ, nếu em dịch sai thì em sẽ lập tức chủ động rời đi."
"Tôi tin tưởng năng lực của Tô tiểu thư." Đặng Thiểu Phong nho nhã nở nụ cười, anh ta phát hiện mình đối với cô bé trước mắt này không chỉ đơn giản là ấn tượng tốt. Anh ta yêu thích sự ăn nói ngay thẳng cùng tự tin của cô bé này, sinh viên tốt nghiệp bây giờ khi bước chân vào xã hội hiếm ai có được sự tự tin như Tô Úc. Anh ta cầm một phần hợp đồng đã sớm chuẩn bị xong từ tay thư ký, nói: "Công ty chúng tôi không cần thực tập, nhưng tương tự nếu làm việc không tốt, chúng tôi cũng sẽ thẳng thắn đuổi việc. Tiền lương trừ ngũ hiểm nhất kim* ra thì còn 5000 tệ, ngày nghỉ hai ngày. Không biết đãi ngộ như vậy, em có hài lòng hay không?"
*ngũ hiểm nhất kim: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm chấn thương công nghiệp và bảo hiểm thai sản.
"Tất nhiên, nếu không hài lòng thì em cũng không nhận lời mời đến đây phỏng vấn, em rất vui vì có thể làm việc chung với tổng giám đốc." Tô Úc cẩn thận xem hết nội dung hợp đồng, lấy ra bút bi mang theo bên người, điền hết thông tin cơ bản của mình, sau đó ký tên mình vào mỗi cuối trang. Cô hai tay trả hợp đồng cho Đặng Thiểu Phong, khuôn mặt giương lên một nụ cười thoải mái.
"Thế thì, chín giờ ngày mai chính thức đi làm, có được không?"
"Em sẽ không đến muộn, phiền toái tổng giám đốc rồi." Tô Úc cúi chào với Đặng Thiểu Phong, khẽ gật đầu về hướng cô thư ký bên cạnh, được sự cho phép liền rời khỏi công ty phiên dịch. Nhìn bóng người cô rời đi, Đặng Thiểu Phong giao hợp đồng cho thư ký, ra hiệu cô ấy giữ cẩn thận. Anh ta rất chờ mong biểu hiện đi làm sau này của Tô Úc, một cô gái có thể tự mình mang theo bút bi, khuôn mặt Đặng Thiểu Phong lộ ra một một nụ cười thành thục, cô bé này, anh ta rất thích.
"Yeah! Thành công" Chân trước vừa mới bước ra cửa công ty, Tô Úc lập tức khôi phục bản tính, nhảy cà tưng thẳng đến trạm xe buýt. Ngồi ở chỗ ngồi cao nhất trong xe buýt, tâm tư Tô Úc cũng không biết bay đến nơi nào rồi. Từ thị trấn cổ đến thành phố T ít nhất là nửa tiếng, tính cả thời gian đến công ty phiên dịch thì là 45 phút. Tô Úc tính toán trong lòng, nếu mỗi ngày đều ngồi taxi cùng xe buýt qua lại, vậy thật sự phí tiền quá rồi. Lên đại học cô đã có bằng lái xe, bây giờ đến nơi xa như vậy làm việc, cô cảm thấy mình nên mua một chiếc xe, như thế thì dù cho đến chỗ nào cũng đều thuận tiện hơn cả.
Về đến nhà, Tiền Thục Mai đang lặt rau trong phòng bếp, không chú ý cô đã trở về hay không. Trái lại Bạch Bách Tùng đang ngồi ở ghế sofa xem báo, thấy Tô Úc tươi cười trở về lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. Ông thả tờ báo xuống, trên mặt như cũ là nụ cười của người bố hiền lành: "Thế nào rồi? Được tuyển rồi đúng không?"
"Dạ dạ! Hoàn toàn trúng tuyển rồi! Tiền lương 5000 tệ cơ! Đấy là đã trừ ngũ hiểm nhất kim rồi, hơn nữa còn có hai ngày nghỉ." Tô Úc cười hì hì, hất cao đầu, lại bắt đầu bản tính khoe khoang: "Con đã nói rồi! Nhân tài như con đi đến chỗ nào người ta đều muốn cướp, con là ai vậy, là Tô Úc trên trời dưới đất có một không hai nha!"
"Tao khinh! Còn có một không hai, mày khoác lác thì có! Mày không nhìn trên trời có gì à? Da trâu này đều bị mày thổi bay trên trời rồi con!" Tiền Thục Mai thò đầu từ phòng bếp ra, trên tay của bà còn cầm cải xanh ướt nhẹp, xem chừng cũng vui vẻ thay Tô Úc.
"Haha, đừng mắng nó…. Vả lại Tiểu Úc thật sự rất giỏi, tuổi còn nhỏ mà tìm được việc làm lương cao như thế. Khi nào thì bắt đầu đi làm đây?" Bạch Bách Tùng cười về phía Tiền Thục Mai, mặt mày tràn đầy sủng nịch.
"Ngày mai sẽ bắt đầu đi làm." Tô Úc mím mím môi, đứng dậy nói: "Mẹ, con muốn mua một chiếc xe hơi. Đi xe buýt đến công ty thật sự không tiện, tiền tích góp kia cũng đủ mua xe rồi. Hơn nữa con cũng đã có bằng lái xe rồi, cũng không thể để bằng lái xe mốc meo không xài tới nhỉ."
"Mua xe cái gì mà mua, mày có tiền hay bà già này có tiền? Hoàn cảnh trong nhà mày cũng không phải không biết, mỗi tháng lương hưu của già này còn phải tích góp làm của hồi môn cho mày, nếu mày thật sự muốn mua xe thì tìm nhà nào có tiền bảo bọn họ mua cho mày đi! Bà già này tiền không có chỉ có cái mạng, mày xem thử cái mạng của tao xứng đáng bao nhiêu tiền, đủ cho mày mua xe hay không! Nếu đủ, mày hãy trực tiếp lấy nó đi!"
Tiền Thục Mai nghiêm mặt, xoay người rời đi, tiến vào nhà bếp, thuận tiện đóng cả cửa. Không phải bà không muốn mua xe cho Tô Úc, thật sự là trong nhà không giàu có như vậy. Người ta nói sinh con gái thì bớt việc, không cần mua sắm nhà cửa gì, tìm một nhà khá giả rồi gả nó đến người ta là được. Nhưng mà lại có ai biết, chồng bà chết rồi, một người đàn bà như bà không dựa vào bất kỳ người nào, một thân một mình nuôi lớn Tô Úc là việc nào cực khổ. Mua xe, số tiền bà gửi vào ngân hàng bất quá cũng chỉ hơn 10000 tệ, mua xe thì sau này làm sao? Đời sống không cần dùng tiền à? Vạn nhất có đôi lúc cần tiền, không lẽ bắt bà ưỡn khuôn mặt già nua này ăn nói khép lép đi mượn thân thích à! Đổi thành người khác thì có thể, thế nhưng Tiền Thục Mai bà, làm không được!
"Ôi, biết thế đừng đùa rồi." Tô Úc như gà trống bại trận, cụt hứng ngồi lại ghế sofa, nói: "Khiến chú Bạch chê cười rồi."
"Chỗ nào mà chê cười chứ, con bé này." Bạch Bách Tùng vỗ nhẹ vai Tô Úc, lòng bàn tay dày dặn này đặt vào bờ vai của cô chính là một loại cổ vũ vô hình. Đem báo bỏ qua một bên, Bạch Bách Tùng trước sau cũng là người từng trải, ông ta hiểu Tô Úc cũng hiểu cả Tiền Thục Mai. Khóe môi vẫn mang theo nụ cười trầm ổn, Bạch Bách Tùng đảo mắt qua cửa nhà bếp đóng chặt kia, nói: "Nói cho chú Bạch, tại sao phải mua xe vậy?"
"Bởi vì con cảm thấy con đã có bằng lái, hơn nữa mỗi ngày đi xe buýt lại ngồi taxi không chỉ phiền phức mà còn phí tiền, vả lại nếu như hôm nào bỏ lỡ tuyến xe thì phải bị trễ giờ rồi. Con không muốn so sánh với những người có tiền kia, con nghĩ mua một chiếc xe đã qua sử dụng là được rồi, hơn nữa sau này có xe thì mọi người muốn đi đâu cũng thuận tiện hơn chút…." Tô Úc đem ý nghĩ trong lòng thật sự nói cho Bạch Bách Tùng, tình huống bây giờ nếu như phải tìm một người đến thuyết phục lão mẹ của mình, Bạch Bách Tùng là người thích hợp nhất rồi.
Quả nhiên, sau khi nghe nguyên nhân hoàn hoàn chỉnh chỉnh của Tô Úc, Bạch Bách Tùng liền trầm mặc. Ông vuốt chiếc cằm đã không còn bao nhiêu cọng râu, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Tô Úc không quấy rầy ông, chỉ yên lặng xem tivi, cô chỉ phụ trách nói ý nghĩ trong lòng mình cho Bạch Bách Tùng, còn lại có đi thuyết phục lão mẹ nhà mình hay không, đó chính là lựa chọn của ông.
Sau khi bữa trưa được chuẩn bị xong, Bạch Mạn Nhu cũng theo sau khóa cửa siêu thị trở về ăn cơm. Cả giữa trưa của chị đều suy nghĩ về chuyện phỏng vấn của Tô Úc, vào cửa liền thấy cô ngồi ở ghế sofa xem tivi, có phần oán giận cô trở về cũng không nói với mình. Khi biết được cô đã được tuyển, oán giận trong lòng Bạch Mạn Nhu trong nháy mắt hóa thành mừng rỡ, chị ngồi vào bên cạnh Tô Úc, chìa tay ra sức nhào nặn khuôn mặt cô: "Được tuyển cũng không nói cho chị biết, hại chị lo lắng cho em cả buổi!"
"Em biết sai rồi!" Mặt Tô Úc đỏ lên, khuôn mặt bị nhào nặn đến mức biến hình nhưng tầm mắt cô chỉ dừng lại ở Bạch Mạn Nhu, nếu không phải Bạch Bách Tùng còn ở đây thì bây giờ cô đã nhào tới ôm chị vào trong ngực rồi. Thật ra cô rất muốn nói với Bạch Mạn Nhu, nếu như chị cũng thích em, vậy thì chúng ta đến với nhau được không, còn nếu không thích, chỉ xem em là em gái, thì cũng đừng để em ảo tưởng nữa, cảm giác như vậy thật sự quá ám muội.
"Mạn Nhu, Tiểu Úc con bé nó muốn mua một chiếc xe để thay đi bộ." Lúc này Bạch Bách Tùng mở miệng, nghiêm túc nói: "Hoàn cảnh của Thục Mai con cũng biết, bố nghĩ hai trăm ngàn ly hôn kia để ở ngân hàng cũng chỉ giữ ở đó thôi, không bằng mua một chiếc xe. Dù sao trong sân cũng có chỗ để xe, như thế thì sau này chúng ta muốn đi đâu cũng thuận lợi hơn một chút." Bạch Bách Tùng nói mà không có chút gợn sóng nào, ông thậm chí nghĩ mình là chồng Tiền Thục Mai rồi, lúc bà ở thời điểm khó khăn thì đương nhiên ông phải ra tay giúp đỡ. Nếu đổi thành người khác, ai rãnh đi quản những chuyện này? Mỗi nhà đều tự quét tuyết trước cửa nhà mình, câu nói này đối với Bạch Bách Tùng dĩ nhiên là một câu nói nhảm, ông chỉ biết rằng ông đã xem Tô Úc là con gái ruột của mình, con gái muốn cái gì, chỉ cần là bình thường và hợp lý, ông nhất định sẽ hết lòng thỏa mãn cho.
Hết chương 27.