Vừa mới tỉnh ngủ, Tô Úc phát hiện tư thế của cô và Bạch Mạn Nhu hoàn toàn thay đổi. Trước khi ngủ, rõ ràng là cô đem Bạch Mạn Nhu làm gối ôm, nhưng lúc này thì là Bạch Mạn Nhu ôm cô thật chặt, đến cả chân cũng khoát lên đùi của cô. Cánh tay Tô Úc có chút tê dại, phỏng đoán rằng cả đêm Bạch Mạn Nhu đều gối lên tay cô mà ngủ. Cô nhẹ nhàng dịch chuyển đầu của Bạch Mạn Nhu qua chiếc gối đầu, rón rén xuống giường, lấy sữa tươi từ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị bữa sáng của hai người. Có lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua, nên hôm nay Tô Úc không muốn quấy rầy giấc ngủ của chị, lựa chọn ở nhà tự làm bữa sáng.
Hai ly sữa, hai phần trứng chiên và hai miếng thịt rán. Bưng bữa sáng đến trên bàn, Tô Úc bắt đầu suy nghĩ có nên đi siêu thị mua bánh mì lưu trữ để sáng mai dùng hay không. Cô vệ sinh cá nhân một phen, lúc đi ra thấy Bạch Mạn Nhu vẫn đang ngủ say trên giường, cũng không tính làm phiền chị, ngồi vào trong bàn ăn phần bữa sáng của chính mình, sau đó để lại tờ giấy nhỏ trên bàn, đeo balo đóng cửa rời đi nhà trọ.
Mặc dù đang ngủ, Bạch Mạn Nhu vẫn bị âm thanh đóng cửa của Tô Úc đánh thức. Chị đứng dậy, xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, đem đầu tóc quăn rối bù xuống giường tìm kiếm bóng dáng Tô Úc. Nghĩ đến tiếng đóng cửa vừa nãy, lúc này Bạch Mạn Nhu mới ý thức được là Tô Úc đến trường đi học. Chị đi tới phòng khách, cầm lấy tờ giấy mà Tô Úc để lại, nở nụ cười, thật giống như kể từ ngày nhìn thấy Tô Úc, lòng của chị luôn được cảm giác ấm áp bao quanh vậy. Chậm rãi ăn bữa sáng, trước đây chị chưa từng cảm thấy một mình ăn có chỗ nào không ổn cả, nhưng bây giờ không có Tô Úc, trong lòng đúng là có chút không thoải mái, tuy rằng thời gian cùng cô chung đυ.ng cũng không nhiều, nhưng bởi vì hôm nay không cùng Tô Úc ăn sáng mà chị cảm thấy bữa sáng hôm nay thật vô vị.
Rửa sạch sẽ toàn bộ chén dĩa, Bạch Mạn Nhu xoa xoa tay cầm di động ra, do dự chốc lát nhưng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Tô Úc. Thật ra, chị muốn gọi điện thoại cho Tô Úc hơn, lại sợ bây giờ cô đang học, mạo muội gọi điện sẽ gây ảnh hưởng không tốt với cô. Điện thoại bỗng dưng rung lên một chút, Tô Úc đang ở tiệm bánh gato, nhìn thấy tin nhắn xong, không tự chủ được nở nụ cười. Cô làm cái dấu hiệu im lặng với nhân viên trong tiệm, gọi điện thoại lại cho Bạch Mạn Nhu, giọng nói nhất thời ôn nhu mà chính cô cũng không biết: "Chị Mạn Nhu, chị tỉnh rồi sao!"
"Chị tỉnh rồi, chị còn tưởng rằng em đang học. Tiểu Úc, khi nào em tan học? Chị đi đón em." Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của Bạch Mạn Nhu, hình như còn có chút mệt mỏi.
"Bài học hôm nay hơi nhiều, ăn xong bữa trưa em còn phải đi thư viện tìm tài liệu. Chị Mạn Nhu, buổi trưa 12 giờ chị đến lớp học hôm qua đón em, em mang chị ra ngoài ăn cơm."
"Được, vậy ăn cơm xong chị sẽ cùng em đi thư viện."
"Vâng, vậy cứ như thế đi. Buổi trưa gặp lại." Cúp điện thoại, khuôn mặt Tô Úc trước sau đều nở nụ cười. Cô chọn một phần bánh gato mousse, lúc đưa tiền đặt cọc, nhân viên thu tiền xong còn nhiều chuyện hỏi: "Vừa nãy là bạn trai của em sao? Các em thật hạnh phúc đó!"
"Haha. . . ." Tô Úc có chút lúng túng cười cười, tùy tiện gật đầu một cái, nói: "Vậy làm phiền các chị, đưa đến địa chỉ này là được rồi. Thời gian thì cỡ gần tối đi."
"Hiểu được, bầu không khí lúc đó là tốt nhất." Nhân viên bán hàng cười vẻ mặt thâm ý, làm Tô Úc xem rất là buồn bực. Cô vội vã nói gặp lại với nhân viên bán hàng, một đường chạy thẳng vọt vào lớp học, cũng may là trước khi giáo viên vào cửa thì cô đã an toàn ngồi trong phòng học. Ngồi ở bên cạnh Hứa Đình, hôm nay Hứa Đình hoàn toàn không giống bình thường, mọi bữa thấy Tô Úc đều tìm mọi cách tiếp cận cô, hôm nay lại cố ý ngồi cách cô rất xa, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt Tô Úc một chút, có vẻ hơi mất tập trung.
Đối với "tính tình đùa bỡn" của Hứa Đình, ngược lại Tô Úc không để ý cho lắm, bạn bè chính là như vậy, thân cận quá gần đều sẽ phát sinh những chuyện không vui, chẳng thà giữ chút khoảng cách để mỗi người đều có không gian cá nhân của riêng mình. Bởi vì là tiết ngôn ngữ, nên Tô Úc rất nghiêm túc ghi chép những nội dung chính mà giáo viên giảng. Sắp tốt nghiệp rồi, cô nhất định phải hoàn thành một nửa luận văn còn lại. Sắp hết giờ học, Hứa Đình vẫn nhịn không được tiến đến bên cạnh Tô Úc, méo miệng nói: "Tô Úc, cậu thật là đồ không có lương tâm, tối hôm qua ném tớ ở quán cafe thì thôi, hôm nay còn không thèm để ý đến tớ! Hôm qua cậu bảo cậu mời tớ, kết quả tớ vẫn trả tiền thôi!"
"Tớ biết lỗi rồi được không? Hôm qua tớ thật sự có việc gấp, cơ mà sau đó cậu vẫn trở về ký túc xá mà?" Tô Úc nhỏ giọng nói, sợ ảnh hưởng đến những bạn học khác: "Cùng lắm lần sau tớ mời cậu uống cafe."
"Tớ không cần, muốn mời thì hôm nay cậu mời đi. Tô Úc, buổi trưa hôm nay mời tớ ăn cơm đi. . . . Lâu rồi tớ không ăn canh cá, cậu mời tớ ăn canh cá đi!"
"Buổi trưa tớ muốn mang chị Mạn Nhu ra ngoài ăn cơm, a. . . . Nếu cậu đồng ý thì cùng ăn đi, tớ mời." Tô Úc hơi không tình nguyện nói, lông mày của cô không tự chủ được nhăn lại, đây là biểu hiện của mỗi lần không tình nguyện hoặc không vui.
Lại là chị Mạn Nhu! Mặt Hứa Đình trầm xuống, từ lúc Bạch Mạn Nhu đến đây, nàng rất ít cùng ăn cơm với Tô Úc. Nàng thật sự không hiểu, chẳng qua là một người chị mà thôi, làm gì mỗi ngày dính như sam vậy! Trong lòng Hứa Đình rất khó chịu, nàng bá đạo thân thiết kéo cánh tay Tô Úc: "Đồng ý! Làm sao mà không đồng ý được! Nếu là cậu mời, tớ muốn gọi một đống thức ăn ngon! ! !"
"Ngạch. . . . ." Tô Úc không thể nói được gì, bình thường phần lớn đều là Hứa Đình chăm sóc cô, nhưng gần đây luôn cảm thấy Hứa Đình như thay đổi hình dạng, tính cách ngày càng như con nít, Hứa Đình như vậy thật khiến người ta bực mình mà!
Chịu đựng đến buổi trưa tan học, Tô Úc chậm rãi dọn dẹp sách vở, lúc cô dọn dẹp xong thì Hứa Đình đã mang theo túi xách to đứng ở cửa chờ cô. Rời khỏi phòng học, Tô Úc liếc mắt liền thấy Bạch Mạn Nhu đứng chờ ở bên ngoài. Chị mặc chiếc áo khoác mà Tô Úc mua cho chị, mái tóc quăn tùy ý rối tung ở sau lưng, nhìn có vẻ lười biếng mà gợi cảm. "Chị Mạn Nhu!" Lần thứ hai Tô Úc lại bỏ qua Hứa Đình, đi thẳng đến phía Bạch Mạn Nhu, cho dù chỉ đứng bất động một chỗ, sự xinh đẹp của Bạch Mạn Nhu cũng đủ để khiến người khác ngước nhìn. Sự tồn tại của chị, đối với Tô Úc mà nói là một loại tình ái vô cùng hấp dẫn.
"Tiểu Úc, đi ăn cơm thôi." Bạch Mạn Nhu cười yếu ớt, hai tay tự nhiên nâng mặt Tô Úc lên, trong đôi mắt tất cả đều là sủng nịch.
"Tô Úc! Cậu không có lương tâm!" Hai người đang định rời đi, Hứa Đình đột nhiên xông lại kéo tay Tô Úc. Nàng tức giận trừng Tô Úc một chút, đem tất cả trách nhiệm đổ vào sự xuất hiện của Bạch Mạn Nhu. "Không phải bảo mời tớ ăn cơm à! Thấy chị Mạn Nhu của cậu liền bỏ mặc tớ, cậu được lắm!"
"Tớ sai rồi được không?! Đi thôi!" Tô Úc bĩu môi, lòng tràn đầy không vui bị nàng kéo cánh tay, đang định quay đầu cầu cứu Bạch Mạn Nhu, lại phát hiện tay của mình bị Bạch Mạn Nhu nắm chặt. Chị dịu dàng nở nụ cười với Tô Úc, nói: "Ba người ăn trưa không phải càng náo nhiệt sao? Đi thôi, chị đã đói bụng rồi đây!"
"Được, vậy chúng ta đi quán ăn lần trước đi. Hứa Đình, không phải cậu bảo muốn ăn canh cá sao?" Tay được Bạch Mạn Nhu nắm chặt, trong lòng Tô Úc một trận hưng phấn, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào. Cô nắm lại tay Bạch Mạn Nhu, cũng không quan tâm Hứa Đình như da trâu dính lấy cô, mang theo các nàng đi vào quán ăn nhỏ lần trước.
Bữa trưa này bởi vì sự xuất hiện của Hứa Đình mà trở nên gượng gạo.
Chờ ông chủ quán ăn đem canh cá và những thức ăn khác bưng lên, Hứa Đình lập tức gắp lên một khối cá bỏ vào trong chén Tô Úc, nửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Bạch Mạn Nhu, nói: "Tô Úc, cậu ăn cái này đi. Cậu nhớ lần đầu tiên chúng ta đến đây không? Khi đó cậu lần đầu tiên ăn canh cá này, làm cậu cay đến mức uống hai chai nước suối đó!"
"Cậu ăn đi, không phải cậu thích ăn cay sao?" Tô Úc khách sáo gấp khối cá vừa nãy đặt lại vào chén Hứa Đình, sau lại gấp thêm một khối vào chén của mình, bỏ những hạt hoa tiêu cay dính trên mặt cá, sau đó đặt vào trong chén Bạch Mạn Nhu, nói: "Chị Mạn Nhu, ăn đi. . . . Hôm nay em mời khách, chị nhớ ăn nhiều một chút. Không thôi bị Hứa Đình ăn sạch, vậy em lỗ vốn đấy!"
"Cậu! Tô Úc cậu thật sự không có lương tâm mà!" Hứa Đình hơi tức giận, nàng vốn là "công chúa" thất thường, thấy Tô Úc đối tốt với Bạch Mạn Nhu vậy, lại còn nói như thế, nàng lập tức bĩu môi, buồn bực cúi đầu ăn thức ăn. Trong lòng không ngừng nói: ăn cho cậu nghèo chết Tô Úc!
"Tiểu Úc, thực bất ngôn tẩm bất ngữ* nha!" Bạch Mạn Nhu tuy là nói như vậy, nhưng ôn nhu trong mắt trước sau không giảm. Tay chị giật giật Tô Úc, ngẩng đầu nói với Hứa Đình đang tràn đầy oán niệm: "Tiểu Úc có đôi lúc như con nít vậy, em thông cảm nhé."
*thực bất ngôn tẩm bất ngữ: Lúc ăn cơm không trò chuyện, dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa. Khi đã đi ngủ cũng không nên lẩm bẩm sẽ khiến tinh thần phấn chấn, ngủ không sâu giấc.
"Dĩ nhiên em biết, em quen cậu ấy nhiều năm như vậy sao mà không biết!" Hứa Đình lườm một cái, cố tình nói chữ 'nhiều năm' rất nặng, để cho Bạch Mạn Nhu biết là thời gian nàng quen Tô Úc lâu hơn nhiều so với Bạch Mạn Nhu!
"Haha." Bạch Mạn Nhu chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm này thật sự rất phiền muộn, Tô Úc bất đắc dĩ nhìn Bạch Mạn Nhu cúi đầu không nói, vô cùng hối hận bảo Hứa Đình cùng ăn cơm với mình. Khó khăn ăn bữa cơm này xong, Tô Úc mặt đầy buồn rầu tính tiền, từ chối lời mời dạo phố với Hứa Đình. Cô lôi kéo Bạch Mạn Nhu đi nhanh ra quán ăn, đến khi xác định Hứa Đình không theo cô, mới chậm rãi cùng Bạch Mạn Nhu đi đến thư viện. "Chị Mạn Nhu, bữa cơm hôm nay thật là xoắn xuýt. Đồ ăn ngon toàn bị Hứa Đình ăn hết, không biết chị có ăn no hay không nữa."
"Đứa ngốc, sao mà không ăn no được? Chị ăn rất no rồi." Bạch Mạn Nhu khoác cánh tay Tô Úc, ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, chiếu lên trên người làm bản thân cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái. Thoải mái khiến người ta quên đi bữa cơm khó chịu khi nãy, sải bước đi qua cảnh vật hai bên đường, Bạch Mạn Nhu buông lỏng cánh tay Tô Úc ra, chủ động nắm tay cô. Ánh mặt trời làm người ta nảy sinh ra ảo giác, loại ảo giác này làm Bạch Mạn Nhu phảng phất về những năm tháng đại học xanh miết, loại cảm giác phấn chấn không lo không buồn ấy, lại thêm cảm giác an toàn tràn ngập khi có Tô Úc bên cạnh.
Hết chương 17.