Từ khu túc xá sinh viên, Tô Úc đi đến lớp học, lại đúng lúc có rất nhiều sinh viên tan học từ bên trong đi ra, tầm mắt của cô luôn luôn tìm kiếm trong đám người đông đúc, lại bởi vì không tìm được bóng dáng Bạch Mạn Nhu mà lo lắng trong lòng. Đẩy kính mắt lên sống mũi một chút, rốt cục Tô Úc cũng tìm được Bạch Mạn Nhu, chị đứng trong một góc cửa lớn ở phía bên trái. "Chị Mạn Nhu!" Tô Úc chạy lên cầu thang, dừng ở trước mặt Bạch Mạn Nhu, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngây ngốc, vẻ mặt như kiểu lâu rồi không được gặp người thân, rốt cục bây giờ mới được gặp lại vậy.
"Chạy nhanh như vậy làm gì? Sau này nhớ xem đường đàng hoàng, lỡ gì em vấp ngã thì sao!" Mái tóc quăn dài của Bạch Mạn Nhu đã được chị bới gọn sau gáy, chị thuận tay gỡ xuống balo Tô Úc, cầm thay cô, tự nhiên kéo cánh tay Tô Úc đi xuống dưới lầu. Không thể phủ nhận sự trẻ tuổi của Bạch Mạn Nhu, cũng như vẻ đẹp của chị, sự xuất hiện của chị làm không ít sinh viên liếc mắt quan sát, ánh mắt của các nam sinh thì toát ra sự yêu mến, còn các nữ sinh thì lại hâm mộ, ghen tị trong lòng.
"Chị Mạn Nhu, chị ở nhà trọ một mình buồn hay không?" Trong khu chợ náo nhiệt, Tô Úc bị Bạch Mạn Nhu kéo đến trước quầy rau, chọn lựa rau cải tươi mới. Trước đây, một mình cô luôn chọn rau giá rẻ mà mua, bây giờ có thêm Bạch Mạn Nhu, cô lại không tính so đo giá cả rau thế nào, chỉ cần tươi ngon là được rồi.
"Cũng được, chỉ có mấy tiếng mà thôi, chớp mắt cũng trôi qua rồi!" Bạch Mạn Nhu cười nói, đứng ở bên cạnh Tô Úc, lẳng lặng nhìn cô chọn rau cải, trong lòng lại sinh ra rất nhiều cảm giác dạt dào.
Mua xong thức ăn, Tô Úc đem những rau cải còn thừa, thịt, còn có hải sản tươi đều bỏ vào tủ lạnh. Cô luôn là như vậy, trước tiên luôn chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn của cả tuần, mắc công phiền phức mỗi ngày đều phải vào chợ, nghe âm thanh gào thét của cô chú bán hàng. Đeo tạp dề được treo trên khung cửa, Tô Úc đẩy Bạch Mạn Nhu ra nhà bếp, một mình thành thục mà bận rộn chuẩn bị bữa trưa của các nàng.
Hai phần thức ăn, một phần canh.
Thức ăn nóng hổi được Tô Úc bưng đến trên bàn, Bạch Mạn Nhu ngồi ở trên ghế, nhận lấy một chén cơm to đùng mà cô đưa tới, bắt đắc dĩ cười ra tiếng. Em ấy xem mình là heo mà nuôi sao? Một chén cơm to như thế, mình làm sao mà ăn hết được?! "Tiểu Úc, chia qua cho em một chút được không, cơm nhiều như vậy, chị ăn không hết."
"Em sợ chị ăn không đủ no thôi!" Tô Úc bĩu môi, đưa chén của mình đến trước mặt Bạch Mạn Nhu, dùng đũa xới qua gần nửa chén cơm vào trong chén của mình. Con người của Tô Úc có đôi chút quái gở, gần như đó giờ cô chưa từng đυ.ng chạm bất cứ thứ gì trong chén của người khác, cũng không thích người khác dùng đũa đυ.ng tới thức ăn của mình, nhưng Bạch Mạn Nhu là ngoại lệ. Lúc cô dùng đũa xới cơm của Bạch Mạn Nhu qua, trong lòng không có nửa điểm ghét bỏ, thậm chí cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Chuyện này dĩ nhiên là có nguyên nhân, Tô Úc không phải không biết, chẳng qua là bản thân cô sợ hãi biết mà thôi.
"Làm sao mà chị ăn không đủ no được, trước mặt em, chị còn cần phải giả vờ sao?" Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, gắp rau bỏ vào trong miệng nhai: "Tiểu Úc, tương lai ai cưới được em đúng là có phúc lớn, vừa biết nấu ăn lại biết chăm sóc."
"Lấy chồng ư?" Tay cầm đũa của Tô Úc bất chợt dừng ở giữa không trung một lát, từ bỏ đĩa rau, buồn tẻ ăn cơm trong chén. Trong lòng có một chút buồn phiền, theo lý mà nói, ngày thường bị Tiền Thục Mai nhắc đến nhiều cũng coi như hình thành sức miễn dịch, bây giờ đột nhiên nghe Bạch Mạn Nhu nhắc đến tương lai, việc lập gia đình này cô lại có chút ngơ ngẩn, trong đầu rối loạn một mảnh, bản thân cũng không rõ được nên suy nghĩ cái gì.
"Em làm sao vậy? Sao đột nhiên có vẻ không vui?" Bạch Mạn Nhu nhẹ giọng hỏi, chị có thể cảm giác được biến hóa nhỏ bé của Tô Úc, bầu không khí vốn ấm áp lại bị một câu nói của chị mà biến thành gượng gạo. Sớm biết, chị nên câm miệng ăn cơm là được rồi, không nên nói những việc kia. Có điều, con gái lấy chồng cũng là một việc bình thường, tại sao lại không vui đây? Có lẽ là vì em ấy không muốn kết hôn quá sớm nhỉ! Bạch Mạn Nhu phỏng đoán trong lòng.
"A?!" Tô Úc ngẩng đầu lên, ngốc ngơ ngác nhìn Bạch Mạn Nhu, mãi đến khi chị lặp lại lời nói một lần, mới trả lời: "A a, không phải em không vui, chẳng qua em đang suy nghĩ luận văn tốt nghiệp của em mà thôi! Chị Mạn Nhu, chị nếm thử cái này đi, đây là món mới mà em học được trên mạng đó! Mùi vị được chứ?"
"Ăn ngon lắm! Chị rất thích." Bạch Mạn Nhu đáp lời, tiếp tục ăn cơm của mình. Nhìn thấy được Tô Úc đang lái sang chuyện khác, nếu em ấy không muốn nói thì mình cũng không miễn cưỡng nữa!
Ăn trưa xong, Bạch Mạn Nhu tự động thu dọn tô chén trên bàn, đem vào nhà bếp, bắt đầu rửa sạch chúng. Còn Tô Úc thì vào phòng ngủ, nằm sấp trên giường, bắt đầu tô lại bức tranh phác họa khu túc xá sinh viên mà hôm nay cô vừa vẽ xong. Ký túc xá cũng không cao lắm, cô vẽ ra một chút bóng râm trên khung cửa sổ, nghiêm túc tính toán xem sắp xếp thế nào mới nổi bật nhất, rạng rỡ nhất.
"Tiểu Úc, viết cái gì mà chuyên chú thế?" Từ phòng bếp đi ra, Bạch Mạn Nhu thấy Tô Úc nằm lỳ trên giường, nghiêm túc cầm bút chì viết cái gì đó, chị cách khá xa nên không thấy rõ rốt cục Tô Úc là đang viết hay đang vẽ nữa. Nghe thấy Bạch Mạn Nhu nói chuyện, Tô Úc vội vàng khép vở lại, sợ chị nhìn thấy nội dung bên trong: "Không có gì a, em nhàm chán nên vẽ bậy vẽ bạ thôi. Chị Mạn Nhu, không phải chị muốn ngủ trưa sao? Em đi đến trường học, chị hảo hảo ngủ một giấc đi."
"Em tìm cô bạn Hứa Đình của em sao?" Bạch Mạn Nhu tự tiếu phi tiếu* nhìn cô, tựa như đang ám chỉ gì đó.
*tự tiếu phi tiếu: tựa như cười mà không phải cười.
"Không phải, em có một số chuyện cần làm mà thôi." Tô Úc cất vở vào trong balo, cầm nó đi tới cửa, sau khi mang giầy xong lại bổ sung một câu: "Là chuyện rất quan trọng."
"Vậy sao, vậy em đi đi, trên đường cẩn thận một chút." Bạch Mạn Nhu cười với cô, sự nhạy cảm của phụ nữ làm cho chị suy nghĩ lung tung, lấy lý do Tô Úc đi ra ngoài là bởi vì mình, cho rằng lúc ăn cơm chị nói những việc không nên nói mới làm cho Tô Úc không muốn ở trong nhà trọ, nên cô mới đi ra ngoài giải sầu. Haiz! Bạch Mạn Nhu sau khi nghe âm thanh cửa đóng lại liền thở dài, thật ra một mình ở nhà trọ rất khó chịu, ngoại trừ ngủ thì chị không tìm được việc gì khác để làm. Chị đối với thành phố này cũng không xa lạ, nhưng chị lại không muốn một mình đi ở trên đường. Mở ra laptop của Tô Úc, lịch máy tính nhắc nhở chị ngày kia sắp đến: "Sắp đến sinh nhật rồi ư!" Bạch Mạn Nhu miễn cưỡng nở ra một nụ cười, sinh nhật mấy năm qua đều cùng ăn mừng với bố chị, dù là hồi trước thì cũng bất quá được Trâu Húc tặng một bó hoa hồng, và đặt một bánh ga-tô đắt giá ở cửa hàng bánh ngọt mà thôi. Những thứ này, từ lúc chị và chồng trước bên nhau đến khi hai người tách ra, như một tập phim truyền hình được tuần hoàn phát lại vậy, hằng năm đều là chúc mừng giống nhau. Chỉ là năm nay, ngay cả bánh ga-tô tối thiểu mừng sinh nhật cũng không có rồi. . . Tô Úc con nít như vậy, chắc cũng không biết sinh nhật của mình đâu!
Hết chương 15.