Tiếng pháo bên ngoài còn đang bùm bùm vang lên, hai mắt Bạch Mạn Nhu nhìn tiểu phẩm đang được chiếu trên TV, một tay đặt sau lưng Tô Úc, một tay khác nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của cô, khanh khách cười vài tiếng: "Được rồi được rồi, đừng phá nữa….. Chị nhột." Cổ vốn là nơi mẫn cảm, lại bị Tô Úc cọ tới cọ lui, sống lưng thẳng tắp của Bạch Mạn Nhu nhất thời thả lỏng, muốn cười lại không dám cười.
"Tiểu Úc Tử, mày quậy lão nương xong lại quậy chị Mạn Nhu của mày nữa hả!" Giọng nói Tiền Thục Mai từ cửa truyền đến, bà cùng Bạch Bách Tùng vừa ở bên ngoài đốt giấy xong, vốn dĩ khi trở về dự định đánh thức Tô Úc, ai ngờ cô đã thức dậy rồi, hơn nữa còn giống như con lười cọ cọ con gái người ta.
"Bố, dì Thục Mai năm mới vui vẻ."
"Mẹ năm mới khỏe mạnh, chú Bạch năm mới khỏe mạnh!" Lì xì đi! Tô Úc đem câu nói vô sỉ đằng sau giấu ở trong bụng, từ trên ghế sa lông đứng lên, cười đê tiện đưa tay chờ lãnh bao lì xì. Bộ dáng kia, không nói ra miệng thì Tiền Thục Mai cũng biết cô muốn cái gì. Bà đập vào lòng bàn tay Tô Úc một cái, thấy cô lập tức rụt tay về, ngắt lấy eo cô, nói: "Đầu năm tao không muốn nói nhiều! Tâm tư của mày, tao không hiểu thì còn ai hiểu! Tiền thì không có, lão nương thì có!"
"Được rồi Thục Mai, đầu năm vẫn nên lì xì cho mấy đứa trẻ, thế mới là điềm tốt." Bạch Bách Tùng cười hòa ái, sủng nịch xoa xoa đầu Tô Úc, lấy ra hai bao lì xì mà ông đã sớm chuẩn bị, đưa một bao cho cô, một bao khác thì đưa cho Bạch Mạn Nhu: "Cũng không có bao nhiêu tiền, trong này là tâm ý của chú và Thục Mai, các con lưu trữ có cần xài gì thì mua."
"Bố, con đã lớn như vậy rồi, không nên lì xì mới đúng? Đều đưa cho Tô Úc hết đi." Bạch Mạn Nhu cười đem bao lì xì cho Tô Úc, tuy nói cô đã trưởng thành nhưng nếu tính trong nhà thì cô vẫn còn nhỏ nhất, không đưa cho cô thì đưa cho ai bây giờ. Huống chi bố mình nếu đã lì xì cho Tô Úc, thì có nghĩa là ông đã xem cô thành con gái của ông rồi. Sợ Tiền Thục Mai mắng, Tô Úc nhanh nhẹn nói tiếng cám ơn, nhanh chân chạy về gian phòng của mình. Mở ra bao lì xì, hay thật, hai bao này tổng cộng là 1000 đồng tiền cơ! "Hí hí, hí hí." Tô Úc ôm gối ôm cùng hai bao lì xì hôn vài ngụm lên chúng nó, hăng hái không ngừng.
Mùng một phải tới nhà bà con, bạn bè chúc Tết, Bạch Bách Tùng ở nơi này không thân không thích, bản thân ông cũng không phải người thích chạy đông chạy tây, hơn nữa mùng một Bạch Mạn Nhu còn phải mở cửa siêu thị kinh doanh, cho nên ông ở lại đại viện tiếp tục công việc thường ngày, nghỉ ngơi, đọc sách, xem báo, hoặc là xem chương trình liên hoan năm mới. Còn Tiền Thục Mai, bà tính tình nóng nảy hầu như đem thân thích trong nhà đều mích lòng, làm gì còn người chủ động đến nhà bà chúc Tết.
Bởi vì hưng phấn lúc rạng sáng vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống, lần đầu tiên Tiền Thục Mai gọi cô rời giường, cô liền đã tỉnh, sau đó mặc quần áo mới vào khiến cho cả người vô cùng phấn chấn, hăng hái. Cùng Bạch Mạn Nhu ăn điểm tâm, cô chủ động đưa ra yêu cầu đến siêu thị hỗ trợ. Đẩy ra cửa sắt, siêu thị vừa mới mở cửa thì đã có một nhà ba người muốn mua rượu tặng bà con. Mua một lần là 4 hộp Ngũ Lương Dịch*, tuy nói tiền này không rơi vào túi của Tô Úc, nhưng mà có thể nhìn Bạch Mạn Nhu bận bịu thu tiền, trong lòng cô vui vẻ tựa như lượm được một tờ Mao gia gia*.
*rượu Ngũ Lương Dịch: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên làm bằng năm loại lương thực.
*Mao gia gia: NDT (tiền bên TQ), gọi như vậy là vì trên tờ tiền có hình của Mao Trạch Đông.
Người vào siêu thị mua đồ nhiều không xuể, Tô Úc không muốn chỉ biết đứng ở chỗ này giương mắt nhìn, trực tiếp cầm sẵn túi ở trên tay, chờ khách hàng đem đồ vật muốn mua thanh toán xong, cô liền nhanh nhẹn đem chúng nó cất vào trong túi cho các khách hàng mang đi. Hai người, một thu tiền, một sắp xếp, bận rộn đến trưa vẫn chưa có nghỉ ngơi, lại nhìn thấy hàng hóa vừa mới nhập vào bán gần hết phân nửa, Bạch Mạn Nhu cũng không có ý định mở cửa tiếp, liền đóng cửa siêu thị, chỉ mở nửa ngày..
Mùng 2, mùng 3 chẳng mấy chốc liền tới 15 tháng Giêng, thời gian này siêu thị của Bạch Mạn Nhu kiếm lời không ít, đem hàng hóa vốn có và hàng vừa nhập vào bán sạch sẽ. 15 Tết Nguyên Tiêu, những người khác đều mua bánh trôi có sẵn về nhà nấu, mà Tiền Thục Mai cùng Bạch Bách Tùng dự định mua bột gạo nếp cùng hạt vừng tự mình làm bánh trôi. Hai nhà bốn người đứng trước bàn vừa nói vừa cười gói bánh trôi, Tô Úc vụng về, hầu như lần nào cũng làm cho nhân bánh rớt ra ngoài. Khó khăn hoàn thành được mấy cái, lại đem khuôn mặt của mình dính toàn bột mì.
"Em xem em kìa, được có mấy cái bánh trôi mà khuôn mặt tèm lem như con mèo rồi." Bạch Mạn Nhu mím môi nở nụ cười, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau bột trên trán cô. Chưa kịp lau xong, Tiền Thục Mai cầm khăn lau bàn dùng sức chà lau khuôn mặt Tô Úc vài cái, nói: "Mạn Nhu, con đừng để ý tới nó, mấy cái bánh trôi rách hôm nay sẽ đưa nó ăn. Mày nhìn xem mày vụng về hậu đậu, cũng không biết giống ai!"
"Giống mẹ đó! Trừ phi con không phải do mẹ sinh!" Tô Úc bĩu môi, tại sao lại dùng khăn lau bàn để lau mặt nha, toàn là mùi dầu ăn không hà.
"Mày đừng có nói bừa, tao làm gì ngu như mày! Có điều Tiểu Úc Tử mày nói đúng rồi đó, năm đó tao nhặt được mày ở trong ống cống đấy!" Tiền Thục Mai đặt bánh trôi đã được chuẩn bị xong vào trong mâm bột mì, nhìn gói bánh trôi lại nhìn Bạch Bách Tùng đang cười nhìn các nàng trò chuyện, nói: "Tiểu Úc Tử, khi nào trường mày khai giảng?"
"Sáng ngày mốt, hôm đấy con ngồi chuyến xe lửa sớm nhất trở về. Lâu như vậy còn chưa về, con phải dọn dẹp nhà trọ, tiền điện tiền nước tiền gas còn chưa có đóng nữa."
"Tiểu Úc, sáng ngày mốt chị đi cùng với em, vừa khéo chị muốn lên thành phố làm chút chuyện." Trầm mặc một lát, ánh mắt Bạch Mạn Nhu lóe lên một tia ảm đạm. Thật sự chị không muốn qua bên kia chút nào, nhưng mà trước sau cũng phải đối mặt, chỉ là sớm hay muộn thôi. Mong rằng mọi chuyện đều có thể thuận lợi.
"Chị Mạn Nhu cũng muốn đi sao? Chị muốn lên đấy làm việc gì hở?" Tò mò là tật xấu của Tô Úc, chỉ cần nói một chút xíu thôi là cô sẽ truy hỏi sự việc đến cùng.
"Ừm, cũng không có gì, chị lên đấy làm một số chuyện không quan trọng cho lắm." Bạch Mạn Nhu không dám ngẩng đầu nhìn Tô Úc, chị sợ đối mặt với đôi mắt tò mò kia, bởi vì như vậy sẽ làm cho chị nhớ đến những tháng ngày chua xót khổ cay, chịu đủ khuất nhục trong quá khứ. Cầm bánh trôi đã được gói kỹ bỏ vào trong mâm, Bạch Mạn Nhu xoa xoa tay, đi tới cửa lại quay đầu lại: "Bố, dì Thục Mai, Tiểu Úc, con có chút buồn ngủ, con về phòng mình ngủ một lát."
"Ơ?" Tô Úc nghe âm thanh cửa bị đóng chặt, khó hiểu liếc nhìn Bạch Bách Tùng như không có chuyện gì xảy ra vẫn đang gói bánh trôi cùng Tiền Thục Mai, nói: "Vẫn chưa đến buổi trưa cơ mà, tại sao hôm nay chị Mạn Nhu ngủ sớm như vậy nhỉ?!"
"Ai mượn mày hỏi bậy hỏi bạ! Con nhóc nhiều chuyện." Tiền Thục Mai lườm cô một cái, tại sao bà lại sinh ra đứa con gái như vậy, cái không nên hỏi thì hỏi, cái muốn cô hỏi thì ngược lại, cô câm miệng không nói.
Ba người tiếp tục gói bánh trôi, Bạch Mạn Nhu trở về phòng một lần nữa lấy ra hộp gấm, đeo chiếc nhẫn vàng vào ngón áp út, tháo rồi lại đeo, đeo rồi lại tháo. Chiếc nhẫn này là Trâu Húc chồng chị năm đó tốn một tháng tiền lương mới mua được, hai người bọn họ đến với nhau không phải do tình yêu kết hợp, mà là hai bên bạn bè giới thiệu. Mấy năm trước, cuộc sống xem như ấm áp, nhưng Trâu Húc lại là loại người nhu nhược, chỉ nghe lời bố mẹ hắn, còn lại cái khác đều không nghe. Thậm chí đáp ứng yêu cầu của bố mẹ hắn muốn sống chung với vợ chồng chị để được chăm sóc, từ ngày sống chung với bố mẹ chồng, chị luôn luôn hoàn thành bổn phận người vợ, người con dâu của chị, dù vậy hai người kia vẫn không chấp nhận chị. Làm khó làm dễ đã không nói, cả ngày thúc giục vợ chồng chị sinh em bé cũng không tính là gì, sau khi biết chị không thể sinh con cả ngày chăm chọc nhục nhã chị cũng cố nhịn, nhưng chuyện không thể nhịn được là bọn họ ở sau lưng chị lại tìm phụ nữ cho Trâu Húc, cho đến khi người ta mang thai mới nói cho chị biết, quả thực là xem chị ngu ngốc mà đùa bỡn.
Nước mắt lại chảy xuống, Bạch Mạn Nhu nhìn ngày đã được đánh dấu trên lịch, tính toán trả lại chiếc nhẫn cho Trâu Húc. Dù sao cũng là của hắn, chị không muốn một đồng một hào nào của nhà họ Trâu cả, chị có khí khái của chị, có tôn nghiêm của chị. Haiz, Bạch Mạn Nhu thở dài, thật ra như vậy cũng tốt, ngược lại cũng thoải mái hơn.
Hết chương 6.