Vương Phi Có Độc

Chương 46: Lại tái kiến (tứ)

Cố Thanh Trản, ngươi điên rồi sao, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì...

Bảo Bích Lạc về phòng mình trước, Lục Oanh bước nhanh theo đường cũ quay về. Không phải Cố Thanh Trản điên rồi, có lẽ là bản thân mình điên rồi... Rõ ràng xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng đầy đầu óc mình toàn là nàng, nghĩ đến nàng giờ phút này da tróc thịt bong mình đầy thương tích... đau đớn biết bao nhiêu.

Mình cần phải quan tâm sao? Nàng sống hay chết, đau hay không đau lại can hệ gì đến mình... Nhưng rốt cuộc, mạnh miệng chung quy không kiềm được mềm lòng.

Một lần lại một lần rối rắm, Lục Oanh vẫn thầm nghĩ, tìm lý do "đường hoàng" giải thích tại sao lòng mình tràn đầy quan tâm đối với nàng. Cố Thanh Trản không thể chết được, ít nhất hiện giờ... không thể chết được, nàng nhất định biết chuyện của mẫu thân, trước khi tra ra manh mối mọi chuyện, nàng không thể chết được.

Mặt ngoài dù có kiên quyết thế nào, bên trong vẫn bị nàng lay động. Lục Oanh không dám chăm chú nhìn lâu vào ánh mắt nàng, cứ như hết thảy đều sẽ sáng tỏ nếu hai người đối mặt.

Khi nàng vào lại đại lao, Trịnh Triệu đã đi, chỉ còn lại vài tên thủ vệ, mà bóng dáng trong phòng giam kia vẫn không nhúc nhích. Thoáng chốc, Tâm Lục Oanh như bị dày xé, giọng nàng có chút run rẩy, ra lệnh cho thủ vệ, "Cởi bỏ xiềng xích."

"Chuyện này..." Thủ vệ có chút khó xử.

"Hoàng Thượng muốn giữ mạng người này, các ngươi xuống tay không biết nặng nhẹ như thế, nếu người không còn, mười cái đầu của các ngươi cũng không đủ đền bù."

Nghe Lục Oanh nói vậy, mọi người cũng sợ hãi. Bọn họ thấy nữ tử này quá cương liệt, lúc dụng hình tay lại càng hung hăng, nếu người thật sự không còn, tội này quả thật to lắm.

Lục Oanh ngồi xổm xuống, từ gương mặt loang lổ vết máu của nàng, mơ hồ có thể nhìn ra sự thanh tú uyển lệ ngày xưa.

Lúc này Cố Thanh Trản đang dựa vào góc tường, trên người có bao nhiêu vết thương đã không đếm được, đầu óc choáng váng nặng nề, dường như nghe được giọng Lục Oanh, lại thật giống như ảo giác. Dần dần ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ, trong ảo giác nàng thấy được Lục Oanh, Lục Oanh còn ôm nàng, mắt đỏ lên trách cứ nàng vì sao ngốc như vậy.

Ảo giác này quá mức chân thật, thậm chí chóp mũi còn ngửi thấy một hương thơm quen thuộc, hương thơm làm cho nàng hồn khiên mộng nhiễu* đến tận nay.

(* Hồn bị dẫn dắt, mộng bị quấy nhiễu; ý chỉ say đắm, mê muội.)

"Ngươi tốt nhất đừng chết..." Lục Oanh cúi người xuống, vòng cánh tay nàng qua vai mình, thấy nàng chỉ là ngất xỉu, mới an lòng một chút, đỡ nàng đứng dậy. Xiêm y nàng bị máu tươi nhiễm đỏ, chật vật không chịu nổi.

Bất cẩn đυ.ng đến miệng vết thương khiến nàng khẽ rên lên, Lục Oanh càng thêm cẩn thận, sợ làm đau nàng.

"... A Oanh..."

Cố Thanh Trản híp mắt, miệng khẽ nỉ non, ngửi mùi hương trên người nàng, tình cảm càng kiềm chế không được, cũng mặc kệ là giả hay thực, nàng tựa đầu cọ vào cổ Lục Oanh, lời nhớ nhung uyển chuyển nơi khóe miệng, "... A Oanh... Ta rất nhớ ngươi..."

Mỗi lần nàng gọi "A Oanh" đều dịu dàng như nước, làm cho lòng người tê dại. Lục Oanh nghe nàng môi kề tai mình mà gọi như vậy, mặt bất giác có chút nóng lên.

"Lục cô nương, ngài như vậy..." Thủ vệ thấy Lục Oanh muốn mang người đi, liền tiến lên ngăn trở.

"Hoàng Thượng bên kia ta đương nhiên sẽ giải thích, không liên quan đến các ngươi."

Lục gia ở Bắc Trịnh quyền thế ngập trời, ngay cả Hoàng Thượng cũng kiêng kị vài phần, đừng nói là đám tiểu binh tiểu tốt này. Đám thủ vệ tuy rằng do dự ngăn trở một lát, nhưng thấy thái độ Lục Oanh cường ngạnh, cũng không dám ngỗ nghịch.

Cố Thanh Trản mệt mỏi chớp chớp mắt. Giờ phút này ôm mình không phải Lục Oanh thì là ai? Nàng thản nhiên tựa đầu vào vai Lục Oanh, nhắm mắt, nghĩ muốn cho hết thảy trở về như xưa.

A Oanh, ngươi còn để ý đến ta, đúng không?

Khi một người bị buộc đến không đường thối lui, sẽ dùng bao nhiêu lời khẩu thị tâm phi*? Cố Thanh Trản kỳ nguyện cuộc đời này Lục Oanh đối nàng chỉ có hận ý... Quả nhiên không làm được, con người chung quy luôn có tư tâm, nếu có thể được yêu, ai lại nguyện ý bị hận.

(* Nói thế này mà nghĩ thế khác.)

Lục Oanh đỡ nàng, mỗi lần nghe nàng kêu "A Oanh", trong lòng sẽ nổi lên gợn sóng, nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh* như trước.

(* Chỗ này QT dịch là "ngây ngốc" mà thấy Oanh tội quá nên mình đổi cho nó đỡ mất hình tượng =]] )

"Tiểu thư, ngài... Đây là?" Bích Lạc thấy Lục Oanh đỡ một người "máu chảy đầm đìa" trở về, trông rất đáng sợ, nhìn kỹ, người này chính là Cố Thanh Trản.

"Bích Lạc, mời đại phu đến..." Lục Oanh liếc mắt nhìn Cố Thanh Trản đang nằm trên giường, dường như cố ý khiến cho giọng điệu có vẻ khinh thường, lạnh lùng đến cực điểm, "Đừng để cho nàng chết, lưu giữ còn chỗ hữu dụng."

Cố Thanh Trản giả bộ ngất, nhưng từng chữ nghe được rõ ràng, đau đớn tựa như lưỡi đao cắm vào tim. Nghe giọng nói quen thuộc như thế, lại cảm thấy mình cách nàng càng lúc càng xa. A Oanh từng quan tâm săn sóc mình, có lẽ từ thời khắc ký ức nàng khôi phục, đã biến mất không còn.

Nàng hơi hơi híp mắt, thấy bóng dáng Lục Oanh cứ như vậy rời nàng mà đi, không ngoái đầu nhìn lại hay lưu luyến chút nào. Từ đầu tới cuối, Lục Oanh không một cái liếc mắt nhìn nàng, hai người giờ chính là người xa lạ.

Có một số việc, thật sự chỉ có thể hồi ức thôi sao?

Cố Thanh Trản thường xuyên cảm thấy mình thê thảm nực cười đến cực điểm. Nàng ngàn dặm xa xôi đến Bắc Cương, nàng không tiếc tính mạng phản bội Tam Tấn hội, nhưng hôm nay cho dù về bên người Lục Oanh thì sao chứ? Lục Oanh sẽ không lại yêu nàng, nàng nay thậm chí ngay cả một ánh mắt thương hại cũng không chiếm được.

Cố Thanh Trản mà Lục Oanh yêu... là đệ nhất mỹ nhân dịu dàng hiền thục của Đại Trịnh, chứ không phải đệ nhất sát thủ tâm địa rắn rết của Tam Tấn hội. Tình yêu dùng lừa gạt đổi lấy, khi lớp màn dối trá bị đâm phá, hết thảy đã từng có, sẽ tan biến không còn sót chút gì.

Khi ở Vương phủ, Cố Thanh Trản cũng từng đọc qua rất nhiều kinh Phật. Thiên Đạo luân hồi gì đó, thiện ác tất báo gì đó, nàng chỉ cười nhạt. Nay xem ra, nhân quả báo ứng rốt cuộc có thật.

Từ ngày ấy sau khi ra khỏi địa lao, Cố Thanh Trản vẫn không thấy được Lục Oanh. Nha hoàn mỗi ngày đúng giờ sẽ đưa thuốc, thức ăn tới, chưa từng dừng qua.

Ba ngày, chỉnh chỉnh ba ngày Cố Thanh Trản không ăn không uống, nằm trên giường, gầy đến sớm không thành hình người.

Bích Lạc thấy cũng khó chịu không thôi. Quan hệ giữa tiểu thư và Cố Thanh Trản, nàng tất nhiên là rõ ràng. Nàng cũng biết, tiểu thư tra tấn Cố Thanh Trản, làm sao không phải là tra tấn bản thân mình? Lục Oanh trong mộng nói mớ, rõ ràng vẫn là tên Cố Thanh Trản...

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, rõ ràng là hai người yêu nhau, tội gì đi tra tấn nhau.

"Ngươi hãy ăn vài thứ, tiểu thư nói... phải giữ tính mệnh ngươi." Bích Lạc bày một ít món ăn nhỏ lên bàn. Lúc này Cố Thanh Trản sắc mặt trắng bệch, đừng nói là người bị thương, cả người thường cũng không chịu nổi ba ngày không ăn không uống.

Người này là nha hoàn bên người Lục Oanh, Cố Thanh Trản nhận ra, nàng cười khổ, ngay cả giọng nói cũng tái nhợt vô lực, "... Nói cho tiểu thư nhà ngươi... Ta thời gian đã không nhiều ... Sợ là... Sợ là không thể đợi đến ngày bị nàng lợi dụng..."

"A? Ngươi... Ngươi vẫn là uống thuốc đi..." Bích Lạc hoảng loạn cả lên, nàng theo Lục Oanh lâu như vậy, dĩ nhiên đoán được tâm tư tiểu thư, nếu Cố Thanh Trản thật sự có điều không hay xảy ra, lòng tiểu thư cũng tuyệt đối không dễ chịu.

"Tiểu thư... Không tốt ... Không tốt ... Không tốt ..." Bích Lạc một hơi vọt vào phòng ngủ Lục Oanh, thở hồng hộc liên tục nói ba câu không tốt .

"Chuyện gì?" Lục Oanh không nhanh không chậm hỏi.

"Vương..." Bích Lạc định nói Vương phi, nhưng nghĩ thế nào cũng không hợp, không biết nên xưng hô ra sao, cuối cùng chỉ hàm hàm hồ hồ mà nói, "... Nàng ba ngày không ăn, lại không uống thuốc, thân mình thật sự yếu ớt, sợ là... Sợ là không hay rồi!"

Cho dù Bích Lạc không nói rõ, Lục Oanh cũng biết "nàng" là ai, nghe được Bích Lạc miệng lặp lại nói "Không tốt ", lúc này trong mắt Lục Oanh mới hiện lo âu, trách cứ, "Không phải đã bảo các ngươi trông kỹ sao?!"