Vương Phi Có Độc

Chương 12: Đến biệt viện (nhất)

Mùa đông khắc nghiệt, nữ hài co quắp thân mình, nổi lên trên đầm nước băng lãnh. Tứ chi đã sớm mất tri giác, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, thân hình đơn bạc của nàng lung lay chực đổ, dần dần chìm xuống đáy đầm, nàng chán ghét nhắm hai mắt lại. Đột nhiên cảm giác thiêu đốt nóng cháy khiến nàng bừng tỉnh! Trước mắt là một biển lửa, ngọn lửa giương nanh múa vuốt giống như muốn cắn nuốt nàng. Một mũi tên lạnh từ chỗ tối bắn ra, mũi tên sắc bén nhắm thẳng vào mi tâm nàng.

Nàng sợ hãi, nàng nhắm chặt hai mắt, nàng bất lực!

Giây phút sinh tử, bên tai truyền đến một tiếng kêu thống khổ, "A..."

Nàng mở mắt, mới phát hiện một nữ tử đỡ vai nàng, cường ngạnh vì nàng chặn một tên kia. Mũi tên nhọn từ sau lưng xuyên thấu qua trái tim nữ tử, máu chảy ồ ồ. Rất nhanh, hơi thở cuối cùng của nữ tử, đã tiêu tán.

Khuôn mặt nàng ấy thật quen thuộc, nữ hài lấy tay che ngực nàng muốn giúp nàng cầm máu, nhưng máu tươi đỏ thắm liên tục từ khẽ tay chảy ra, nhiễm đỏ cổ tay áo nàng, "Vì sao... Vì sao!"

"Lại nằm mơ ?" Ánh Thu ngâm khăn gấm trong nước ấm, vắt khô, nhẹ nhàng thay Cố Thanh Trản lau thái dương.

"Tự ta làm." Cố Thanh Trản tiếp nhận khăn gấm nắm chặt trong tay. Thật ấm. Nàng chỉ mặc một thân trung y mỏng manh, tóc dài phân tán. Một phần tóc dùng cây trâm ngọc đơn giản cuộn lên sau đầu, một phần khác thì trút xuống tấm lưng phẳng phiu của nàng, khiến thân thể nàng trông càng thêm đơn bạc. Ngoại trừ Ánh Thu, cực ít người có thể thấy bộ dáng biếng nhác này của nàng.

"Nương nương, Oanh phi..."

Cố Thanh Trản tự mình thoáng lau đi mồ hôi, đôi gò má chưa đắp phấn trông càng trẻ tuổi, chỉ là tái nhợt đến mức làm cho người ta sợ hãi. Nàng tựa như mỹ nhân từ cổ mộ ngàn năm bước ra, ngũ quan tinh xảo uyển chuyển như tinh điêu tế mài khiến người ta cảm thấy không chân thật, "Nàng. . . đỡ hơn chưa?"

Ánh Thu tiếp nhận khăn gấm Cố Thanh Trản đưa qua, nói, "Đưa đi biệt viện dưỡng thương, có lẽ sẽ càng tốt hơn."

Cố Thanh Trản cúi thấp đầu, không nhìn ánh mắt Ánh Thu, trả lời, "Qua mấy ngày hẵng nói."

"Nương nương, nếu bệnh tình chậm trễ, biết giải thích thế nào? Đi biệt viện an dưỡng càng thêm thỏa đáng."

"Ánh Thu..." Cố Thanh Trản đưa tay nâng tóc buộc hết lên sau đầu, không nhanh không chậm nói, "Chuẩn bị rửa mặt chải đầu, sau đó đến Thu Thủy uyển."

"Tuân mệnh."

----

"Tam Tấn hội?" Lục Oanh cầm lệnh bài loang lổ vết máu, tinh tế sờ phù điêu bên trên. Dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nàng đỡ trán cẩn thận nhớ lại, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi. Chẳng lẽ chỉ là ảo giác của mình?

"Ban đầu Tam Tấn hội chỉ là tổ chức lưu truyền trong dân gian. Người người tâm ngoan thủ lạt, chuyên làm chuyện cướp tài đoạt mệnh, nhưng từ ba mươi năm trước đã mai danh ẩn tích khỏi giang hồ. Tất cả mọi người đều cho rằng tổ chức này chỉ là tin đồn mà thôi, nay quả không ngờ Tam Tấn hội thật sự tồn tại." Âu Dương Sơn giải thích.

"Nghe nói sát thủ Tam Tấn hội trải rộng đại giang nam bắc. Vì tiền tài, gϊếŧ người phóng hỏa chuyện gì cũng làm được. Nghe đồn sát thủ Tam Tấn hội tất yếu phải gϊếŧ đủ mười ba người chỉ định, mới có thể thoát ly tổ chức. Thế nên... một khi đã gia nhập, rất khó thoát ra." Âu Dương Lâm nói sinh động như thật, có thế sánh bằng mấy tiên sinh kể chuyện ở trà lâu.

"Có người đến rồi! A Lâm, chúng ta đi." Âu Dương Sơn nín thở nghe được ngoài phòng có tiếng bước chân từ xa, thở dài nhìn về phía Lục Oanh, "Nếu Tam Tấn hội uy hϊếp an nguy của tiểu thư, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng rành mạch chân tướng chuyện này."

"Vậy làm phiền hai vị." Lục Oanh giơ lệnh bài trong tay lên, "Thứ này, có thể lưu lại chỗ ta không?"

"Tiểu thư xin tùy ý, chúng ta cáo từ trước."

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có nha hoàn vào phòng thông báo Vương phi đến rồi. Lục Oanh thu lệnh bài, khoác y bào xong đang định xuất môn nghênh đón, không ngờ Cố Thanh Trản lại vào trước.

"Ngươi bây giờ thân thể còn yếu, không nên tùy ý đi lại." Cố Thanh Trản đỡ lấy một cánh tay của Lục Oanh, nhìn bả vai bị thương của nàng, "Vai còn đau không?"

"Không đau, làm phiền tỷ tỷ quan tâm."

"Cũng đúng, ngươi chỉ sợ đắng không sợ đau."

Lục Oanh cười.

Nhìn chung quanh phòng một vòng, Cố Thanh Trản thấy trên bàn gỗ cách đó không xa đặt một tờ giấy Tuyên Thành, liền có hưng trí mà đi đến. Mực mới mài, ngòi bút còn ướt, hẳn là vừa viết xong không lâu, nàng cười nói với Lục Oanh, "Để ta xem, ngươi viết cái gì."

"Không... Không có gì!" Vừa bị thương còn chưa khỏi hẳn, Lục Oanh cũng không biết thân thủ mình làm sao thoăn thoắt như vậy, trực tiếp chạy đến trước Cố Thanh Trản, gắt gao đè lại tờ giấy kia, "Chỉ là tùy ý viết một chút để gϊếŧ thời gian, khó trưng nơi thanh nhã. Tỷ tỷ đừng nhìn thì hơn."

Nói xong, Lục Oanh mới hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy đau đớn từ miệng vết thương bị xé rách truyền lại.

Cố Thanh Trản cả kinh khẽ cau mày, cười, "Không xem thì không xem, sao lại giống hài tử nhanh nhảu như vậy. Đau không?"

"Ta..." Lục Oanh nhất thời cảm thấy mình quá thất lễ, huống chi Cố Thanh Trản không có ý xấu, liền buông tay, "Viết không tốt, để tỷ tỷ chê cười, còn mong tỷ tỷ chỉ điểm một hai." Lục Oanh từng thấy tranh chữ của nàng, giống một thân nàng vậy, dịu dàng và khiêm tốn, rất có phong thái của mẫu thân. Mình sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt nàng?

Lục Oanh thường thường liếc mắt nhìn sang Cố Thanh Trản, xem nàng có phản ứng gì. Sớm biết có hôm nay, ngày thường nhàn rỗi đã luyện chữ nhiều hơn rồi.

Cố Thanh Trản chỉ lẳng lặng quan sát chữ này, vẫn chưa nói gì khác, ngữ khí như thường chậm rãi nói, "Ngươi ở trong phủ nhất định đã buồn chán đến ngán ngẩm rồi, huống chi Vương gia không ở phủ... Suy đi tính lại, Vương phủ huyên nháo không thích hợp để dưỡng thương. Theo ta đi biệt viện phía đông vui đùa một chút, như thế nào?"

"Biệt viện?" Nơi ở của hậu duệ quý tộc vương thất thường có hai phần gồm chính viện và biệt viện. Phủ Tướng quân cũng có mấy tiểu viện thanh tĩnh, Lục Oanh trước đây thường thích đi nơi đó. Trong trí nhớ, ở đó phụ thân không phiền lòng quân vụ chưa xong, người một nhà có thể lẳng lặng nghe mẫu thân đánh đàn, mẫu thân cười hát thật là dễ nghe.

"Ngươi nếu không nguyện ý, vậy thì không đi."

"Không phải... Đi giải sầu cũng tốt." Lục Oanh nói tiếp, nhưng có chút chần chờ, "Tỷ tỷ, đã tra ra lai lịch thích khách ngày ấy chưa?"

"Tra ra, quả thật là nhóm cường nhân ngày trước Vương gia xuất binh gặp phải. Sợ là chúng trong lòng ôm hận với Vương gia, không biết từ nơi nào hỏi ra hành trình của Vương phủ để báo thù. Nay toàn bộ những người đó đã bị bắt, ngươi có thể yên tâm. Thật ủy khuất ngươi rồi."

Nhưng theo lời Âu Dương Sơn, người Tam Tấn hội không dễ dàng gạt bỏ như vậy. Hơn nữa Tam Tấn hội chỉ là bọn gϊếŧ người đổi tiền tài, ai là người làm chủ phía sau màn, đây mới là vấn đề mấu chốt, "Tỷ tỷ, nghe nói bọn họ đến từ Tam Tấn hội..."

"Tam Tấn hội? Ta chưa bao giờ nghe qua..."

Ngay cả mình cũng chưa từng nghe tới, càng miễn bàn Cố Thanh Trản. Lục Oanh nghĩ rằng, cho dù nói hết cho nàng biết, nàng cũng không nhất định sẽ tin tưởng. Có lẽ nên chờ một chút, Âu Dương Sơn Âu Dương Lâm bên kia sẽ có tin tức mới.

Ngày đến biệt viện, liền định là sáng mai.

Tối đó, Lục Oanh ngồi bên ánh đèn, cầm khối lệnh bài kia cẩn thận cân nhắc, đầu ngón tay một lần lại một lần vuốt dọc theo phù điêu. Đêm đã khuya, nàng lại càng xem ngày càng nhập thần. Chắc chắn đã nhìn thấy ở đâu rồi, chắc chắn!

"Bích Lạc, châm cho ta chén trà."

"Nương nương, đừng xem nữa. Vẫn nên sớm nghỉ ngơi, sáng ngày mai còn phải đi sớm." Bích Lạc tuy nói như vậy, nhưng trà cũng đã dâng. Nàng biết rõ tính nết Lục Oanh, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể phản bác.

"A... Nương nương coi chừng nóng..." Không cẩn thận, trà nóng hắt vào lệnh bài trên mặt bàn, Bích Lạc cuống quít muốn cầm khăn tay định lau, Lục Oanh lại quát ngăn nàng, "Đừng nhúc nhích!"

Lục Oanh nhìn chằm chằm vết trà trên lệnh bài, hỏi mượn Bích Lạc khăn tay lụa, nhẹ nhàng đắp lên lệnh bài. Khăn lụa trắng lập tức bị nước trà nâu nhạt in ra hoa văn.

Hoa văn này, Lục Oanh rốt cuộc biết đã nhìn thấy ở đâu!

----

Dany: Hôm qua mình đổ bệnh khò từ trưa tới sáng nay nên lỡ giờ post... nữa T_T Cũng may có làm được dư 1 chương nên mình lại post đền nhé, đằng nào thì đọc đến khúc này mà phải đợi mấy ngày mới biết kết quả cũng khó chịu lắm :33