"... Nếu tam tiểu thư đi cầu xin Chiêu Vương phi, có lẽ cơ hội thành công sẽ lớn hơn..."
Hiện nay cục diện chính trị bất ổn, trong có phiên vương cát cứ, ngoài có chiến loạn biên cương, tranh đấu gay gắt trong triều đình càng thêm căng thẳng. Lục Oanh trước mắt thầm nghĩ chữa tốt bệnh của phụ thân, nếu bị nghi rằng phủ Tướng quân có liên hệ với Chiêu Vương phủ, không chừng sẽ bị người ám hại, đến lúc đó bị gán cho một tội danh kết bè kết cách, chết thế nào cũng không biết.
Nếu là trước đây, Lục Oanh sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện giờ nàng không thể không nghĩ. Tai ương diệt môn thoáng như hôm qua, do người phương nào âm thầm khống chế nàng không biết, nhưng có thể chắc chắn là tình cảnh phủ Tướng quân không an ổn giống bề ngoài. Phụ thân nói không sai, nếu như không muốn trở thành quân cờ bị người khác nắm trong tay, phải trước đem người khác nắm trong tay mình.
"Lời này tam tiểu thư ắt không thích nghe. Luận hình dung tướng mạo, tam tiểu thư và Vương phi tương xứng... Nhưng bàn về tu dưỡng thì tam tiểu thư thật là..." Tần Ngôn dựng thẳng ngón trỏ lắc lắc, "Nào có tiểu cô nương nào động bất động liền muốn cắt đầu lưỡi người ta? Thật là hung mãnh..."
Lời nói ngả ngớn, miệng toàn bậy bạ, dường như không câu nào thành thật, rốt cuộc chỉ là đăng đồ lãng tử hay là có ý đồ khác, Lục Oanh không dám liều kết luận, chỉ hỏi, "Sư phụ ngươi hiện đang cư ngụ nơi nào?"
Tần Ngôn gãi đầu. Dù sao trước mắt liên quan đến một mạng người, thật không dám dính vào, hắn khó xử, "Sư phụ ta sẽ không gặp các ngươi. Nếu muốn cứu người, chỉ có thể nhờ Chiêu vương..."
"Ta chỉ hỏi ngươi, hắn hiện đang cư ngụ nơi nào? Việc khác chớ nhiều lời." Lục oanh ngữ khí kiên quyết.
"Tu trúc cư Tây sơn, hắn xưa nay thích uống rượu ở đó." Tần Ngôn lời ít ý nhiều đáp. Kỳ thật từ trước đến nay bản tính hắn thương hương tiếc ngọc, cảm thấy Lục Oanh tính tình âm lãnh thật phí hoài bộ túi da tốt đẹp của nàng, "...Tam tiểu thư, rảnh rỗi nên lật xem "Nữ giới" thêm mấy lần. Nữ tử vẫn nên dịu dàng một chút thì tốt hơn."
Lục Oanh không tâm tư đùa giỡn với hắn, chỉ nói với hạ nhân, "Mang vị tiên sinh này đi khách phòng tây sương, xem như thượng khách." Xoay người lạikhẽ nói với Bích Lạc, "Theo dõi người này, đừng để cho hắn chạy. Tìm người viết một tấm thiệp mời đưa đến Tu trúc cư Tây sơn, dò xét thực hư."
Bích Lạc lĩnh hội, "Đã hiểu, tiểu thư."
Bên này, Tân Ngôn mỗi ngày ở phủ Tướng quân ăn thịt cá, sống rất tốt, hoàn toàn không có ý định rời đi, phủ Tướng quân nuôi hắn cả đời cũng được. Lục tam tiểu thư tìm vài người ngầm theo dõi hắn, thật sự là làm điều thừa.
Trong thư phòng, Lục Oanh vỗ về đàn cổ Sở thị lưu lại khi còn sống, cầm phổ cũ nát đã trải qua bao niên hoa. Nàng khẩy một sợi dây, tiếng đàn thành thúy vang lên đưa tâm tư của nàng về phương xa. Ngày xưa mẫu thân đầy kiên nhẫn dạy nàng học nhạc, nàng lại không muốn học, mà bây giờ...
"Bích Lạc, mang theo đàn cổ, cùng ta đi dạo hồ một chuyến."
"Tiểu thư..." Bích Lạc biết Lục Oanh lại có tâm sự, vốn muốn ngăn trở, nhưng vẫn dừng lại, "Vậy tiểu thư mặc nhiều một chút, cẩn thận cảm lạnh."
Nàng không quen thuộc cầm kỹ, dưới đầu ngón tay lại vang lên một tiếng thê lương.
Tiểu tư báo lại, "Tiểu thư, người nọ vẫn không chịu đến."
Thiệp mời bị từ chối ba ngày liên tục, Lục Oanh chăm chú nhìn dây đàn dưới đầu ngón tay, ngừng động tác. Đã biết có một Hàn Chân, nhưng... chẳng lẽ ngay cả phủ Tướng quân cũng không mời nổi hắn? Hay là, lời Tần Ngôn nói đều là sự thật.
"Đã bảo không mời hắn được đâu. Chiêu vương trời sinh tính đa nghi, nếu phát hiện hắn lén lui tới với phủ Tướng quân, thì hắn chẳng phải là lấy đá đập chân mình?" Tần Ngôn cầm một vò rượu tùy ý ngồi lên lan can trong đình, một đầu tóc đen phiêu dật dính vài điểm tuyết trắng, phóng đãng bất kham, lời nói mang vài phần men say, "Phủ Tướng quân dùng rượu ngon đối đãi ta như thế, Tần Ngôn ta há là người vong ân phụ nghĩa? Tại hạ có một biện pháp, có thể cứu tướng quân một mạng..."
Không còn cách nào khác, Lục Oanh đành hỏi hắn, "Như thế nào, hãy nói ta nghe một chút..."
Tần Ngôn nâng khóe miệng, lại uống ngụm rượu, thở dài một hơi, giữa trời đông giá rét hình thành một vòng sương trắng, "Sư phụ ta chỉ nghe Chiêu Vương phủ sai phái. Vậy tiểu thư nhất định phải qua được Chiêu Vương phủ một ải này. Muốn nói điểm yếu, Chiêu Vương phi chính là điểm yếu của Vương phủ. Theo ta được biết, Vương phi thường lễ Phật, ngày mười lăm mỗi tháng đều sẽ đến chùa Từ Ân cầu phúc bố thí. Đây chính là cơ hội. Đến lúc đó tiểu thư cứ bẩm báo tình hình thực tế, Vương phi có tri thức hiểu lễ nghĩa, trạch tâm nhân hậu, tất nhiên sẽ động lòng trắc ẩn. Như vậy chẳng phải là nước chảy thành sông?"
Chiêu Vương phi? Chiêu Vương phi... Con gái một của Thừa tướng, Cố Thanh Trản, mười sáu tuổi bị tiên đế tứ hôn cho lục thế tử, tức là Chiêu vương bấy giờ. Hiền danh của Vương phi, Lục Oanh có nghe qua. Nghĩ lại, Lục Oanh đã từng gặp Chiêu Vương phi. Khi mười tuổi, tiên đế long đản*, phụ thân mang nàng tiến cung du ngoạn, nàng thấy một mỹ nhân thanh sam trong bữa tiệc, đánh đàn dễ nghe hệt như mẫu thân. Đến tận giờ nàng vẫn khắc sâu trong trí nhớ.
(* Sinh nhật hoàng đế.)
Nữ tử dịu dàng giống mẫu thân như vậy, nhất định tính tình không đến nỗi quá kém đi.
Gần tới tiết Nguyên Tiêu, phủ Tướng quân lại không chút không khí giăng đèn kết hoa. Lục Oanh biết, toàn bộ phủ Tướng quân đều lo lắng nhị ca Lục Khang xa tại Bắc cương, sinh tử chưa biết. Tết âm lịch năm nay mọi người trải qua với tâm trạng lo lắng không yên.
"Tiểu thư, ngài sửa soạn như vậy nhìn còn tuấn tú hơn mấy công tử ca kinh thành nữa nha!" Đứng trước tấm gương đồng thau, Bích Lạc vừa thay Lục Oanh thắt đai lưng vừa cảm thán.
"Nói bừa." Lục oanh cười sẳng giọng, nhìn bộ dáng nam trang trong gương. Làn tóc dài bị buộc thành một búi tóc, mão ngọc đội đầu, nếu nàng không lên tiếng, đúng là khó nhận ra. Nếu không phải khuê nữ xuất hành có nhiều bất tiện, nàng cũng không cần phí tâm tư cải trang thế này.
"Ố! Đây là tiểu công tử nhà ai? Xinh đẹp đến mức một đại nam nhân như ta trông thấy mà cũng động tâm đây." Tần Ngôn vây quanh Lục Oanh ngắm nhìn, môi hồng răng trắng, mắt ngọc mày ngài, mặt mũi thanh tú, "Không ngờ đổi thành nam trang, tam tiểu thư nghiễm nhiên là một công tử ca phong lưu. Lần này ra ngoài, không biết tai vạ bao nhiêu nữ tử đây."
Lục Oanh mặt lạnh đối đãi, Tần Ngôn tự đòi mất mặt.
Thuở nhỏ ham chơi, Lục Oanh cũng từng dùng cách này chuồn êm ra khỏi phủ.
Hôm nay là mười lăm tháng giêng, quả nhiên náo nhiệt. Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn câu đố. Lục Oanh cưỡi ngựa trắng, thân khoác áo lông cừu, đi qua phố xá huyên nháo, rước lấy thật nhiều ánh mắt chú ý. Nàng giục ngựa giơ roi, lập tức đi về phía núi Từ Ân, khiến Bích Lạc nóng vội một hồi, "Công tử chậm một chút, coi chừng bị thương!"
Xa xa nghe được tiếng chuông chùa, núi Từ Ân bị bông tuyết bao trùm, cả ngọn núi trắng xóa một màu, chỉ có đỉnh núi còn dư chút sắc xanh. Chùa Từ Ân ở bên chân núi, hương khói kéo dài không dứt. Giữa màn sương khói lượn lờ, con đường mòn uốn lượn lên núi đã được quét tước dọn sạch, lộ ra đá lát bóng loáng. Lục Oanh xoay người xuống ngựa, nắm dây cương từng bước từng bước giẫm lên đường tiến tới.
Có lẽ do hôm nay là ngày bố thí, ngoài chùa ăn xin tụ tập thành đoàn, đa phần đều là dân chúng cùng khổ quần áo mộc mạc, Lục Oanh một thân hoa phục dắt ngựa đứng trong đó nhìn bắt mắt vô cùng. Lúc này không biết ai đột nhiên hô lên, "Vương phi đến rồi!"
"Bồ Tát sống nha..." Dân chúng bên cạnh lập tức xao động, cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí có người quỳ xuống, ai cũng mang vẻ mặt biết ơn.
Thấy vậy, Lục Oanh thầm nghĩ, hiền danh của Chiêu Vương phi quả nhiên không phải tin đồn vô căn cứ.
Dưới chân núi hoa hồng mai nở đến yêu diễm, hương thơm lan đầy. Chiếc kiệu lớn dừng lại nơi đây, một đôi tay mềm vén rèm lên...
"Nương nương, cẩn thận chút."
Nữ tử xuống xe ngựa, tiểu nha hoàn áo hồng phía sau thay nàng che chiếc dù thanh hoa. Thân mình yểu điệu đứng dưới màn tuyết rơi, tiếng huyên náo rầm rĩ xung quanh dần dần an tĩnh lại, chỉ có bông tuyết như trước tốc tốc rơi xuống, càng lúc càng nhiều.
Gió bắc lạnh lẽo nghênh mặt thổi đến, Lục Oanh khép hờ mắt, chỉ thấy một bóng dáng thanh sam, tay áo thêu hoa văn ánh kim đi giữa làn sương mù, dần dần đến gần phía mình. Hình ảnh từ mơ hồ đến rõ ràng, thân người như cành liễu, mi mục như họa, môi đẹp trang nhã, vẻ cổ điển thanh lệ tựa thần tiên từ tranh vẽ bước ra, lại thêm một phần thanh tao lạnh nhạt.
Khi đi đến bên người Lục Oanh, Cố Thanh Trản chậm lại bước chân, thoáng mím môi mỏng, khóe miệng gợi lên tạo nên độ cong thật xinh đẹp. Không biết nàng đây là cười với mình, hay là cười với những người phía sau. Lục Oanh có vài phần ngây ngẩn, hoảng hốt nhìn vào đôi mắt nàng. Đôi mắt phượng sáng lạn, trong suốt như dòng suối nơi núi rừng thâm u.
Lục Oanh cười nhẹ đáp lại, kính cẩn gật đầu. Gió lạnh thổi qua, trên đường lát đá điểm xuyết vài cánh hoa hồng mai lả tả.
Mỹ nhân thanh sam thản nhiên cười nhẹ, xoay người rời đi, chỉ để lại làn hương thanh thoát hòa vào hương thơm hồng mai quanh quẩn.
Ký ức năm năm trước của Lục Oanh lần nữa bị gợi lại, cảm thấy tựa như cố nhân nhiều năm không gặp, dù rõ ràng mình chỉ nghe qua một khúc đàn của nàng.
Lúm đồng tiền của nàng, vẫn giống nhiều năm về trước, dịu dàng y như ngày xưa.
----
Editor: Tuần này mình được nghỉ nên có nhiều thời gian rảnh để đăng hơn, sẽ cố mỗi ngày một chương, tuy nhiên thời gian đăng khá tùy hứng vì còn công đoạn kiểm lỗi (kiểm mãi lúc đăng vẫn còn sai thật là định mệnh...)
Cầu vote và comment góp ý để tâm hư vinh của mình được thỏa mãn --> tinh thần sảng khoái --> edit nhanh hơn (❁"▽"❁)*✲゚*