Diệp Thấm Minh cũng không ngốc, Cửu Anh nói thật giả trong lòng nàng rất rõ ràng. Cũng không phải nàng không sớm phát giác được, chính là vô luận nàng hay Cố Khê Nghiên đều đang liều mạng xem nhẹ, nhưng một khi có người đem chân tướng xả ra trước mặt các nàng, mọi chuyện hết thảy đều là thuận lý thành chương như vậy.
Thống khổ, trốn tránh, phẫn nộ, bất đắc dĩ, tầng tầng đè ở trong lòng làm nàng bất kham gánh nặng. Cố Khê Nghiên nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích phảng phất giống như đã chết.
Diệp Thấm Minh nhìn Cố Khê Nghiên, trong lòng đau xót khó nén, khóe mắt đỏ lên lại rất nhanh lạnh xuống, đem sở hữu cảm xúc che kín.
"Ta lặp lại lần nữa, đem người cho ta!" Bích Tiêu trong tay nàng không chịu nổi linh lực kích động, dĩ nhiên kêu khẽ rung lên.
Cửu Anh đôi mắt nhíu lại, cả người khí thế tăng vọt, đem yêu lực trói chặt Cố Khê Nghiên nhốt ở một bên, trong tay Cốt Đao mãnh liệt bổ tới Diệp Thấm Minh.
Hai bên giương cung bạt kiếm, giữa trời tức khắc nổi lên cuồng phong bạo vũ, mà lúc này Mộc Cẩn cùng Lưu Ly cũng đã chạy tới. Mộc Cẩn trong mắt tự nhiên chỉ có Cố Khê Nghiên, cho dù trên người vết thương đau đớn hành hạ, vẫn là bằng tốc độ nhanh nhất đến tiếp ứng nàng.
Cửu Anh một đao phách đi qua ý đồ ngăn cản Mộc Cẩn, lại bị Diệp Thấm Minh mạnh mẽ ngăn lại. Mộc Cẩn chớp thời cơ tiến lên đỡ Cố Khê Nghiên, nhưng rồi sắc mặt nàng tức khắc hoảng loạn: "Tiểu thư ngài làm sao vậy, tay ngài lạnh quá, nơi nào không thoải mái a?"
Cố Khê Nghiên chẳng những cả người lạnh băng, càng là cứng đờ giống như rối gỗ. Lúc Mộc Cẩn đỡ nàng, nàng động cũng chưa động.
Mộc Cẩn tiếng nói gấp gáp lọt vào tai Diệp Thấm Minh, nàng vốn đang cùng Cửu Anh giằng co lập tức quay đầu nhìn Cố Khê Nghiên, trong mắt lo lắng cho dù là thống khổ cũng không nén được.
Lưu Ly vội vội vàng vàng tới rồi, gắt gao nhìn chiến cuộc trước mắt, hai người kia đánh nhau đã là phong vân đổi sắc, đệ nhất cao thủ yêu giới triền đấu, người khác căn bản vô pháp xen vào. Nàng chỉ có thể đến trợ giúp Mộc Cẩn, vừa nhìn đến nữ tử áo trắng, Lưu Ly tức khắc trừng lớn con ngươi.
"Sao có thể? Sao có thể là ngươi?"
Diệp Thấm Minh đồng dạng thấy được Lưu Ly kinh hãi, tâm hoàn toàn đã chết. Quả nhiên, khϊếp sợ qua đi, Lưu Ly đột nhiên biến sắc, hai mắt dựng ngược phủ đầy hận ý. Nàng tiến lên một bước chỉ vào Cố Khê Nghiên, đôi mắt đỏ lên: "Ngươi....ngươi chính là Trạc Thanh chuyển thế?"
Bên kia Diệp Thấm Minh đã đem Cửu Anh bức lui mấy trượng, lại nghe Lưu Ly thanh âm tràn đầy đau lòng cùng phẫn nộ: "Quân thượng! Ngài sao có thể vì nàng mà ném xuống chúng tướng sĩ? Nàng, nàng chính là kẻ đã hại ngài, hại Yêu giới rơi vào tình cảnh hôm nay. Năm đó nàng đâm ngài một kiếm còn chưa đủ sao, nàng ra tay tàn nhẫn như vậy còn chưa đủ sao?"
Vẫn luôn giống như tượng điêu khắc Cố Khê Nghiên nghe được Lưu Ly nói, rốt cuộc giật giật, nàng cứng đờ mà xoay cổ, tựa hồ toàn tâm ngưng thần chờ Diệp Thấm Minh hồi đáp.
Diệp Thấm Minh tay lại một lần nắm chặt, nàng phảng phất cũng banh tới cực hạn, mắt gắt gao khóa Cửu Anh, gằn từng chữ: "Vô luận nàng là ai, ta cũng không cho phép bất luận kẻ nào mang đi nàng! Tiên giới không thể, ngươi, càng không thể!"
Dứt lời, nàng thét dài một tiếng, Bích Tiêu xoay tròn quét đến, kiếm khí che trời lấp đất hung hăng nện vào đối phương, chém thẳng vào đùi phải của hắn, lạnh lùng nói: "Cửu Anh, hỗn tiểu tử ngươi, ngàn năm qua ngươi chỉ biết tu vi của ta rơi xuống, lại không biết, ta, vẫn luôn là vương của ngươi."
Nàng phảng phất đem toàn bộ thống khổ phẫn nộ phát tiết lên người đối phương, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn. Dĩ vãng bao nhiêu lần, nàng đều chưa từng đối hắn ra tay ngoan độc như vậy, thế cho nên Cửu Anh kế tiếp chỉ có thể rơi xuống hạ phong, liêu tục bại lui.
Chúa tể Yêu giới cơn thịnh nộ, vô luận là ai cũng gánh không nổi, tuy thực lực nàng không thể so trước đây, nhưng như cũ lệnh thiên địa biến sắc. Cửu Anh tự nhận là tu vi không kém nàng, trong tam giới dĩ nhiên không người có thể cùng hắn quyết một trận sống chết. Ngay cả tứ đại thượng thần cũng không phải đối thủ của hắn, cho dù là Thiên Đế hắn cũng không sợ. Hắn tự phụ là thế, nhưng hiện tại cục diện trước mắt, để hắn kiêu ngạo toàn bộ bị đạp tan.
Diệp Thấm Minh kiếm khí như gió lốc thổi đến, trong chớp mắt trảm rớt hắn mão quan, khiến hắn một đầu tóc đổ xuống, chật vật không thể tả. Hắn bưng lấy một bên đầu bị chém rụi tóc, nổi giận gầm lên một tiếng, lại lần nữa liều mạng công đi qua.
Hai người đánh nhau chết sống làm Yêu giới nguyên bản trời trong xanh tức khắc cuồng phong gào thét, u ám tế không. Lưu Ly vốn đang bị tin tức Trạc Thanh phục sinh khiến cho chấn kinh tột đỉnh, giờ phút này cũng không tâm tư đi quản, ngưng thần nhìn chằm chằm phía chân trời.
Gió cuốn bạch sắc cẩm y trên người Cố Khê Nghiên bay liệt liệt, từ nơi kia hơi thở âm lãnh không ngừng theo gió thổi tạt qua, tiếng đao kiếm mang theo bàng bạc linh lực va chạm, kèm theo tiếng nổ chói tai, để nàng đồng dạng trái tim treo lên. Nàng ngưng thần nghe bên kia động tĩnh, Diệp Thấm Minh hơi thở bất ổn, cảm xúc dao động mãnh liệt, giờ phút này cùng Cửu Anh ngạnh chiến đã là cực hạn. Cho dù giờ phút này Cố Khê Nghiên khổ sở tuyệt vọng càng sâu, nhưng vẫn là khẩn trương nghe ngóng.
Diệp Thấm Minh dư quang thường thường liếc Cố Khê Nghiên, thấy ái nhân dáng vẻ suy sụp tựa như rối gỗ, cái mũi lập tức nổi lên đau xót. Khê Nghiên tại sao sẽ là cái kia Thần Quân đáng ghét đây? Không, vô luận nàng hiện tại cỡ nào hỗn loạn, nàng cũng không thể tùy ý giận chó đánh mèo mà trút lên Cố Khê Nghiên, nàng ấy rõ ràng cái gì cũng không biết, nàng làm như vậy đối Cố Khê Nghiên không công bằng.
Hai người giao thủ mấy trăm chiêu, Diệp Thấm Minh yêu lực linh lực hao tổn đều tương đối lớn, yêu đan còn chưa hoàn toàn khôi phục bỗng nhiên căng đau, nàng hai mắt dần biến thành xích hồng, xoay người nhảy lên, từ chân trời hung hăng nhất kiếm chém xuống, trực tiếp đem Cửu Anh ép trên mặt đất, hắn hai đầu gối quỳ lún xuống mấy tấc sâu, trong miệng phun ra ngụm máu, đã là triệt để vô lực.
Diệp Thấm Minh trong nháy mắt đem Bích Tiêu gác ngang cổ đối phương, lưỡi kiếm bén nhọn không chút do dự cắm vào, cắt ra một đạo vết máu, lập tức liền muốn trảm rớt đầu hắn.
Lưu Ly nhìn thấy trong lòng cả kinh, lập tức thất thanh nói: "Quân thượng, xin ngài nghĩ lại!"
Cửu Anh vẫn chưa công nhiên cùng Diệp Thấm Minh xé rách mặt, chỉ là bắt cóc một nữ tử phàm nhân, nếu Diệp Thấm Minh liền như vậy xử trảm hắn, Yêu tộc ở Hàn Uyên Chi Hải dĩ nhiên không phục, liền sẽ dẫn tới nội loạn.
Diệp Thấm Minh lạnh lùng nhìn hắn: "Cút cho ta, ngươi nếu dám to gan động nàng, lần sau cái đầu này, ta nhất định lấy!"
Cửu Anh bưng lấy ngực lồm cồm bò dậy, cười trào phúng nói: "Cho dù không phải ta, cũng sẽ có người Tiên giới đến bắt nàng, ngài đã một lần bại dưới tay nàng, thực mau sẽ có lần thứ hai, ha ha ha!"
Diệp Thấm Minh tay phải niết kiếm đến tóe máu, trong mắt lệ khí kích động, lập tức nện hắn một đạp, cuối cùng vẫn là cho hắn rời đi.
Nàng đứng tại chỗ hồi lâu, cũng không thèm nhìn Cố Khê Nghiên. Bên kia Mộc Cẩn thấy nàng không để ý tiểu thư nhà mình, nhịn không được nhíu nhíu mày. Chính là phát giác bầu không khí trở nên quỷ dị, mà nữ tử giáp bạc đứng bên cạnh cũng đối tiểu thư tràn đầy địch ý, Mộc Cẩn đại khái đoán được đã xảy ra cái gì nghiêm trọng, lúc này mới nhẫn nhịn xuống.
Cố Khê Nghiên giãy giụa đứng lên, có chút do dự muốn đi qua bên Diệp Thấm Minh, Lưu Ly lập tức cản trước mặt nàng: "Vô luận ngươi có nhớ hay không, nhưng không được tới gần quân thượng, ngươi không xứng."
Cố Khê Nghiên bàn tay siết chặt trong vạt áo, thần sắc tái nhợt lại ủ rũ. Mộc Cẩn đối Diệp Thấm Minh còn cố kỵ, chính là nơi nào chịu đựng được Lưu Ly như vậy, lập tức trợn mắt nói: "Chủ tử nhà ngươi còn chưa nói gì, ngươi lại ở đây hô to gọi nhỏ, bày sắc mặt cho ai xem?"
Lưu Ly không dự đoán được Mộc Cẩn đột nhiên rống lớn, tức khắc giận đến một câu đều nói không nên lời, chỉ vào Mộc Cẩn: "Ngươi...... Ngươi......"
Cố Khê Nghiên kéo lại Mộc Cẩn, khẽ lắc đầu nói: "Mộc Cẩn, lui xuống."
Nói xong nàng lập tức vòng qua Lưu Ly, một cái thuấn di đến bên cạnh Diệp Thấm Minh, ngay lúc nàng ấy lay động thân thể muốn ngã, liền đưa tay ôm người vào trong ngực, tay phải đặt lên mạch đập đối phương, linh lực nhanh chóng tặng đi vào.
Diệp Thấm Minh híp mắt, liếc nhìn Cố Khê Nghiên một chút. Bởi vì trước đó cường ngạnh chống lại Cửu Anh, vạt áo Cố Khê Nghiên đã là nhiễm lên vết máu, sợi tóc hỗn độn, vài sợi tóc cùng dây cột tóc bạch sắc dừng ở trước ngực, nói không nên lời chọc người trìu mến. Trên gương mặt tái nhợt cũng không còn nhuộm đầy tuyệt vọng, biểu lộ dĩ nhiên trầm tĩnh tao nhã, thậm chí toát ra một tia cứng cỏi.
Lưu Ly thấy quân thượng suýt nữa ngã xuống, trong lòng vừa lo lắng vừa ảo não, mình đứng ở bên cạnh, quân thượng chính là không thèm nhìn đến, rõ ràng xem mình không bằng cái người mù kia.
"Quân thượng, ngài thế nào? Ngươi linh lực yếu kém, đối quân thượng không có tác dụng gì, để cho ta tới." Nói đoạn, Lưu Ly liền muốn đẩy ra Cố Khê Nghiên, lại bị Mộc Cẩn ngăn chặn.
"Nếu vô dụng, quân thượng nhà ngươi tự biết cự tuyệt, ngài ấy vẫn còn tỉnh táo đấy, không cần ngươi đến thay ngài ấy làm chủ."
"Một cái tiểu ma đầu, ai cho ngươi lá gan năm lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta?"
Diệp Thấm Minh có thể cảm giác được Cố Khê Nghiên thân mình khẽ động, rồi lại không nói chuyện. Vì thế thấp giọng nói: "Lưu Ly, trở về."
Lưu Ly làm sao không biết tâm tư quân thượng, cho dù quân thượng biết nữ nhân này chính là người đã hại mình, nhưng như cũ không chịu từ bỏ nàng.
Cố Khê Nghiên không nói một lời, nhưng trong lòng tư vị khó chịu vô cùng, nàng nỗ lực an ủi bản thân, Diệp Thấm Minh đối chính mình đã là đủ rồi. Đổi làm ai, phát hiện người yêu của mình thế nhưng trước đây từng động thủ gϊếŧ mình, hại mình bị giam vạn năm, làm cho Yêu giới nguy cơ thật mạnh, đều không thể đạm nhiên.
Nàng đã thỏa mãn, vô luận ngày sau kết quả như thế nào, nàng cũng hiểu được Diệp Thấm Minh đối nàng cảm tình không có nửa phần giả, nàng một cái đầu sỏ gây tội, còn có thể được đến ưu ái như vậy, nên thỏa mãn.
Vì thế nàng áp lực hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Chính nàng còn có thể đi sao? Muốn hay không......" Nàng chưa nói ra miệng, chỉ là nâng nâng cổ tay, mà Diệp Thấm Minh phản ứng đầu tiên liền nhìn đến môi nàng.
Ý thức được lại nghĩ sai rồi, Diệp Thấm Minh quay đầu đi, muộn thanh nói: "Không cần, nàng ôm ta liền được."
Hai chữ trước làm Cố Khê Nghiên trong lòng lạnh buốt, ba chữ sau lại làm nàng mạc danh vui sướиɠ. Lúc Cố Khê Nghiên mang theo Diệp Thấm Minh cùng hai người Mộc Cẩn, Lưu Ly trở về Thiên Diệp Cung, một đám hộ vệ đều nhất loạt quỳ xuống: "Chúng thuộc hạ vô năng, thỉnh quân thượng trách phạt."
Diệp Thấm Minh sắc mặt thật không tốt, có chút đẩy ra Cố Khê Nghiên tự mình đứng vững, hừ lạnh một tiếng: "Đánh không lại Cửu Anh, cũng là bình thường, lui xuống hết đi."
Lưu Ly vẫn luôn theo ở phía sau, nhìn Cố Khê Nghiên muốn nói lại thôi, Cố Khê Nghiên trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: "Ta trước về tẩm điện."
Diệp Thấm Minh không nói gì thêm, nàng nhìn theo bóng lưng Cố Khê Nghiên rời đi, người yêu của nàng dáng người tinh tế, sống lưng lại đĩnh đến thẳng tắp, lộ ra đơn bạc mỏng manh khó có thể diễn tả.
Diệp Thấm Minh nhắm mắt, hơi ngẩng đầu lên. Lưu Ly thấy dáng vẻ nàng như vậy, gian nan nói: "Quân thượng, nàng đã từng lừa gạt ngài một lần. Vô luận lý do gì, nàng đối ngài đều như vậy không chút lưu tình, ngài vì sao còn muốn chấp nhất. Nàng trong lòng chỉ một mực muốn thủ hộ Tiên giới, lúc trước ngài đối nàng tốt bao nhiêu, nàng vậy mà nhẫn tâm hạ thủ. Để phòng tai họa về sau, ngài tốt nhất nên gϊếŧ nàng! Nếu để Tiên giới tìm được nàng...."
"Câm miệng." Diệp Thấm Minh trong lòng làm sao không khó chịu, nhưng nàng nghe không được Lưu Ly nói Cố Khê Nghiên như vậy. Nói đến hận, nàng cũng không nên hận Trạc Thanh, Trạc Thanh là người của Tiên tộc, xuống tay với nàng đều theo lệnh Thái Nhất, nàng cùng người kia không liên quan, lấy tư cách gì để hận đây? Nhưng là, nàng nghĩ tới mấy lần đối Cố Khê Nghiên sinh ra địch ý, hẳn là đến từ Trạc Thanh, oán hận này khắc sâu trong xương cốt, chứng tỏ năm xưa nàng cùng người kia tình cảm gút mắc không đơn giản.
Cho nên dù hiện tại nàng yêu Cố Khê Nghiên, biết rõ Cố Khê Nghiên không liên quan gì, vẫn là trong nhất thời tiếp thu không được.
"Quân thượng, ngài nếu không thể nhẫn tâm, thuộc hạ có thể......"
Diệp Thấm Minh thoáng giật mình, xoay người giương mắt, ánh mắt như kiếm bén khóa lại Lưu Ly, khiến đối phương cả kinh lui về sau một bước.
Diệp Thấm Minh ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Lưu Ly, ta nói rồi, không cho phép bất luận kẻ nào động nàng một cọng lông tơ, minh bạch sao?"
Lưu Ly trong mắt hiện lên một tia bi thương: "Thuộc hạ hiểu rõ. Nhưng là, quân thượng, ngài đã quên năm xưa nàng làm cái gì sao?"
Diệp Thấm Minh vi lăng, mày không tự giác nhíu lại: "Không cần nói nữa, lui xuống đi."
Lưu Ly cúi đầu nhấp khẩn môi, xoay người nhanh chóng rời đi. Diệp Thấm Minh đứng thẫn thờ tại chỗ hồi lâu, sắc mặt ám trầm, nghĩ đến Cố Khê Nghiên, nàng trong lòng tràn đầy bất đất dĩ.
Cố Khê Nghiên, ta phải làm sao đối với nàng đây?
------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Liên nâng cánh tay, ý tứ là: Uống ta huyết.
Trà Xanh nhìn chằm chằm môi nàng: Cho ta hôn hôn sao?
Phát hiện không phải, sinh khí!
Tác giả quân: Phát hiện tức phụ kiếp trước đâm mình, chỉ là khổ sở, nhưng phát hiện tức phụ không cho hôn, ngươi cư nhiên sinh khí, đã muộn tao còn muốn bá vương chi khí.
Trà Xanh:...... Nói hươu nói vượn!
Hì hì, không ngược nha, cho dù ngược cũng sẽ có song tu nha
Người đọc: Ta tin ngươi cái quỷ