Chờ Anh

Chương 14

Lâm Hạ trở về nhà sau ba Lâm Hạo hai tiếng,người cô lúc này như người mất hồn vậy,không muốn suy nghĩ, không muốn tranh cãi hay gì nữa. Lúc này cô chỉ muốn tất cả được giải quyết, chuyện đã đến nước này rồi, Lâm Hạ sẽ can đảm đứng lên mà nói rõ ra tất cả những suy tư tình cảm của mình.

Lâm Hạo trở về nhà trong cơn giận dữ bùng nổ,ông đi thẳng lên phòng Lâm Hạ trước cái nhìn ngạc nhiên khó hiểu của chồng,đang định bước chạy theo thì nhận được điện thoại của Hàn Thần.

“Hàn Thần, mẹ nghe này,có chuyện gì sao con”

Hàn Thần bên này ôm chặt lấy bả vai Lâm Hạ,nhìn con bé vô lực cả người không còn sức,đôi mắt sưng vù lên như hai quả hạnh đào,trong lòng kìm không nổi cảm xúc. Thật ra anh cũng rất tức giận,tức giận vì sao cô lại ngang bướng yêu người không nên yêu như thế,tức giận vì cô luôn cố chấp với cái tình yêu mù quáng của tuổi mới lớn mà chẳng hề nghĩ đến tương lai của mình ra sao.

“Mẹ, ba đang tức giận chuyện Lâm Hạ,mẹ hãy khuyên nhủ ba giúp con,con đang đưa Hàn Hiểu và em ấy về nhà. Mẹ này,con xin mẹ,hãy bảo vệ cho cô ấy,chỉ có mẹ mới khiến cho ba Lâm kìm nén được tất cả”

Bà Trịnh Nhi buông điện thoại xuống chạy thẳng lên phòng Lâm Hạ thì thấy chồng đang lục tung hết đống quần áo của con gái vất xuống đất,lôi từ trong đó ra một bọc khăn len đang đan dở,đưa cho vợ mình ông gắt lên.

“Bà đem vất ngay cái này đi ra thùng rác cho tôi,vất ngay đi,đừng để tôi chướng mắt. Còn nữa, sắp xếp quần áo cho con bé Lâm Hạ,tôi sẽ làm thủ tục cho nó đi sang Pháp với bố mẹ,không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa “

Mẹ Lâm nhìn thấy chồng tức giận thì sợ hãi,lần này so với lần trước còn đáng sợ hơn,không biết con bé Lâm Hạ đã làm điều gì sai trái mà khiến cho ba nó phẫn nộ đến như thế. Trước kia chỉ cần bà khuyên nhủ thì ông sẽ dịu bớt ngay,nhưng hiện tại e là không được.

“Kìa mình,có chuyện gì thì chúng ta đợi con về rồi từ từ nói,tức giận như vậy không giải quyết được gì đâu, lại còn làm cho hàng xóm người ta cười cho đấy”

“Tôi đây đến ngày hôm nay thì không còn mặt mũi gì để mà dấu nữa rồi, bà hỏi con gái bà ấy,xem nó đã làm lên cái trò đẹp mặt gì hả. Cứ tưởng nó đã bỏ được cái thằng giang hồ kia rồi,ai ngờ vẫn còn cố tình qua lại. Thậm chí còn ngang nhiên hẹn hò với nó ở Hải Phòng, nếu không phải có người nói cho tôi biết, thì người làm ba như tôi vẫn cứ gà mờ tin vào nó ngoan ngoãn”.

Ba Lâm giật lấy cái túi len trên tay của vợ mình,đi xuống nhà vất ra ngoài thùng rác thì đúng lúc Lâm Hạ xuống xe. Nhìn thấy đồ của mình nâng niu bị ném đi như thế,cô chạy thẳng vào mục tung đống rác lên mà gom số len đoa lại,đây là chiếc khăn cô làm cho anh,đã mất rất nhiều công sức.

“Ba,sao ba lại động vào đồ của con,sao lại vất đồ của con đi”. Lâm Hạ gắt gao ôm chiếc bọc len đã bị rách vào ngực,cô gào lên cãi lại người đã nuôi dưỡng mình hai mươi năm.

“Mày còn gân cổ lên hỏi tao tại sao hả,tao cho mày ăn học đàng hoàng tử tế,chứ không phải cho mày yêu đương lăng nhăng vớ vẩn,làm ba cái trò đan khăn đan áo cho trai như thế kia”. Ba Lâm chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Hạ mà quát lên,cái đứa con này của ông như bị bỏ bùa rồi, nó không màng gì đến danh dự và tương ai nữa.

“Con yêu thì sao chứ,bạn bè xung quanh con ai cũng yêu đương, sao bố mẹ họ không cấm. Con yêu đương trong sáng hoàn toàn,không làm điều gì sai trái,tại sao ba luôn cấm cản con. Chẳng phải ba vẫn muốn con thành đôi với Hải Đăng hay sao,nhưng con không yêu anh ấy,con yêu người khác thì cũng là khiến ba mẹ mất mặt sao”. Lâm Hạ lau đi nước mắt đã nhòe trên khuôn mặt,cô nhìn thẳng vào ba mình mà chất vấn,mà nói lên tiếng lòng của mình.

“Mày còn dám gằn cổ lên cãi lại hả,mày nhìn lại bản thân mày xem,mày yêu thằng giang hồ vô học ấy có đáng hay không hả.Thằng Hải Đăng nó là công an,nghề nghiệp gương mẫu,ba nó làm bộ trưởng,hai đứa xứng đôi vừa lứa mày lại chê bai con nhà người ta. Mày đi đâm đầu vào cái thằng Dịch Hoằng ấy,mày có biết mày đang phá hủy tương lai của chính mày không”. Ba Lâm cầm chiếc chổi lông gà định vụt con gái thì bị Hàn Lâm giữ lại,đẩy cả hai vào trong nhà. Người trong đại viện kéo ra xem ngày càng đông,việc xấu gia đình không nên để người ngoài biết được.

Lâm Hạ ngày càng ngang bướng trước ba Lâm,cô chạy thẳng lên phòng mình thu gom quần áo vào chiếc vali,đập con lợn tiết kiệm không biết có bao nhiêu tiền, gạt nước mắt kéo xuống dưới nhà trước sự ngạc nhiên của tất cả. Hàn Thần nhìn thấy Lâm Hạ nghĩ quẩn thì vội vã lên tiếng.

“Bé Hạ,em đang làm cái gì thế hả,em định đi đâu bây giờ, mau xin lỗi ba đi”

“Rầm”. Một tiếng gõ mạnh vang lên,ba Lâm chỉ thẳng mặt con gái mình mà tuyệt tình.

“Mày giỏi lắm rồi, bây giờ còn định bỏ nhà đi theo thằng đấy đúng không. Được,mày cút ngay ra khỏi nhà tao,từ bây giờ Lâm Hạo không có đứa con gái nào hết. Mày có gan đi thì có gan đừng trở về,tao chống mắt lên xem mày làm sao chịu đựng được cuộc sống nay chém mai gϊếŧ đấy”

“Ba,con yêu Dịch Hoằng, con không cần tương lai cũng được, ba không đồng ý cho con qua lại với anh ấy, con sẽ bỏ đi khỏi cái nhà này. Sẽ chẳng là con gái của ba nữa, cũng chẳng làm ba mẹ mất mặt với đồng nghiệp nữa.Con chấp nhận cuộc sống nghèo khó với anh ấy trên sông nước, con sẽ đi làm thuê kiếm tiền, con sẽ làm được “. Lâm Hạ cứng rắn nhìn vào mắt ba Lâm,nhìn qua bà Trịnh Nhi đang ngồi khóc nức nở một góc không lên tiếng, cô đi về phía bà mà quỳ xuống, hai tay đặt lên đầu gối người mẹ của mình.

“Mẹ,tha thứ cho đứa con gái bất hiếu như con,con luôn làm mẹ buồn,phải suy nghĩ. Từ mai mẹ hãy sống thật tốt,con đi rồi sẽ không quay trở lại, người đừng vì con mà suy nghĩ linh tinh hay tiều tụy.Con không sợ khổ,con chỉ sợ mất đi Dịch Hoằng thôi mẹ ạ,con yêu người đó đến tương lai danh dự cũng chẳng cần. Giống như mẹ yêu ba như thế nào,con cũng yêu anh ấy như thế,thậm chí nhiều hơn nữa là đằng khác”

Nhìn qua Hàn Hiểu, Hàn Thần,ba Hàn Lâm,Lâm Hạ kéo vali đi thẳng ra ngoài cửa thì bị câu nói của ba Lâm Hạo khiến cho đôi chân dừng lại.

“Mày mà bước đi thêm một bước nữa, tao sẽ cho người tống cổ thằng đấy vào tù”

“Nếu ba bắt anh ấy vào tù,con sẽ chết cho ba xem,ba đang dồn ép con vào đường cùng đó ba”. Lâm Hạ quay người đi thẳng ra ngoài sân,phía sau là Hàn Hiểu đang hớt hải nước mắt đầy mặt,nó ôm chặt lấy cô không cho đi,miệng gào lên.

“ Lâm Hạ,cậu đừng đi mà,cậu đi thì mình biết phải làm sao đây. Cậu xin lỗi ba Lâm đi,ba sẽ bỏ qua tất cả mà. Mẹ,mẹ nói gì đi,đừng để Lâm Hạ đi như thế.Cậu ấy không biết làm gì cả,không chịu được khổ cực,mẹ đành lòng sao”

“Hiểu, cậu đừng như thế,chúng ta sẽ mãi mãi là bạn của nhau,cho dù có ra sao đi nữa. Sau này mình với Dịch Hoằng có con,sẽ dẫn nó đến gặp cậu. Vào nhà đi”

Ngày hôm đó,bầu trời chuyển cơn giông,nước mưa trút xuống như thác,Lâm Hạ một mình bóng dáng lẻ loi dưới màn mưa,cô dứt khoát đi không quay đầu lại.Có lẽ ai cũng bảo đây là quyết định ngu dại và bồng bột,nhưng Lâm Hạ không nghĩ thế,cô dám yêu dám hận,dám chịu đựng.

*** **** ***

Thằng Hiếu không gọi điện được cho Dịch Hoằng,sốt ruột không biết anh gặp phải chuyện gì thì lúc này,số lão Tài gọi đến.

“Lão Tài à”

“Là anh”,Dịch Hoằng sáng nay vừa cập bến thì lão Tài chạy lại hỏi vì sao không gọi được cho anh,lão nhắc thằng Hiếu tìm anh có việc gấp.

“Tìm anh có chuyện gì sao,anh vừa trở về xong. Điện thoại mất rồi,cũng chưa àm lại được, trời mưa to quá,chúng mày dạo này thế nào”

“Dạ, đại ca,bọn em vẫn hoạt động bình thường như lời anh dặn.Tuy nhiên đám lão Vương dường như không chịu bỏ qua cho bọn em,lão cho người đến tìm anh suốt. Em đã nói là anh không làm nữa mà lão vẫn đến đều đều “

Dịch Hoằng đốt một điếu thuốc lá ngậm trên miệng,anh rít một hơi dài thở ra,khói từ trong miền với mũi theo hơi thở bay ra ngoài,nhìn bầu trời ngoài cánh cửa kính đang mưa to giông lớn mà trĩu nặng tâm tình. Lâm Hạ chắc giờ đang trên đường về rồi, không biết cô có thất vọng khi anh không đến không.

“Ừm,tao biết rồi, sáng mai tao phải đi vào Nghệ An sớm,mày với thằng Long qua đây,anh em chúng mình làm bữa nhậu,đánh phỏm cho quên cái sự đời. Tao đang gặp chuyện không vui,muốn xả stress lắm rồi “

Thằng Hiếu dạ một tiếng, nó thay quần áo vào gara lấy chiếc Morning lái đi,đi được một đoạn bất chợt nó phanh kít lại khi nhìn thấy bóng hình Lâm Hạ đang kéo vali đi trên con đường hướng ngược chiều,con đường rẽ vào khu phố cũ của bọn nó.

“Chị dâu,chị đi đâu thế,lên xe đi chị,trời mưa to lắm đấy,chị dầm mưa như thế ốm anh Dịch lại lo lắng “

Lâm Hạ ngước nhìn cái xe ô tô màu đỏ,bên trong là thằng Hiếu, đàn em của Dịch Hoằng. Lúc đi ra khỏi nhà,cô gọi điện cho anh nhưng vẫn là thuê bao không liên lạc được, bản thân cũng chẳng biết anh đã về hay chưa,cuối cùng đánh liều Hạ phải lết thân đi về khu phố cũ.May mắn sao,cô còn có thể đến đó, bởi vì ở đấy, là gia đình của anh,Dịch Hoằng. Cô biết anh có thể tàn nhẫn đuổi cô đi,nhưng không bao giờ anh đủ can đảm để bỏ mặc đàn em của mình.

“Hắt xì,anh Hiếu đi đâu trời mưa thế này”. Lâm Hạ nhận lấy chiếc khăn Hiếu đưa cho,cô lau mặt cho hết nước. Gió điều hòa trong xe thổi khiến Lâm Hạ rét run lên vì lạnh.

“Chị dâu,em đang đi đến chỗ anh Dịch,hôm nay anh ấy vừa trở về xong”

Động tác lau tóc của Lâm Hạ khựng lại,cô không biết được anh đã trở về, vậy cũng tốt, đỡ phải chờ đợi anh thì đã gặp được rồi.

“ Vậy anh cho em đi ra tàu đi”

Thằng Hiếu có chút nghi ngờ khó hiểu nhìn Lâm Hạ,ánh mắt dừng lại chiếc va li một chút rồi tiếp tục đánh lái,chuyện của anh Dịch thật phức tạp.Chị dâu nhìn chật vật như thế này nếu anh đoán không nhầm chính là bỏ nhà ra đi rồi.

Dịch Hoằng đang nấu cơm thì thằng Hiếu mở cửa bước vào, đi sau nó chính là người con gái anh luôn nghĩ đến,cô ướt như chuột lột,môi trắng bệch do dầm mưa,trông đến mà xót.

Lâm Hạ từ lúc nhìn thấy người yêu thì không kìm nén được nước mắt, cô vất chiếc va li xuống nền nhà,mặc cho quần áo dính mưa mà chạy lại ôm chầm lấy anh mà khóc. Cô thật sự rất sợ,sợ đến anh cũng không cần mình nữa thì không biết bản thân phải đi đâu,phải làm như thế nào. Nước mắt chảy dài thấm ướt l*иg ngực Dịch Hoằng, cùng với nước mưa từ người Lâm Hạ ngấm sang,chiếc áo màu bạc loang lổ thẫm đi một mảng lớn.

“Dịch Hoằng, đừng bỏ em mà,đừng đẩy em ra xa. Em yêu anh nhiều lắm, em không cần tương lai,em chỉ cần có anh bên cạnh em thôi anh”

Dịch Hoằng vỗ vai người yêu,anh đẩy cô ra nhìn khắp một lượt,đôi tay lau đi nước mắt cho cô,giọng an ủi.

“Hạ,em đi tắm đi không lạnh,người em ướt hết cả rồi, sẽ ốm mất thôi. Có chuyện gì thì tắm xong hãy nói,nước nóng ở trong phích ấy,anh pha cho em nhé”

Nhìn bóng Lâm Hạ đi vào trong nhà tắm,Dịch Hoằng xoay người thay chiếc áo khác,anh nhìn thằng Hiếu.

“ Mày gặp cô ấy ở đâu,có biết chuyện gì xảy ra không “

“Đại ca, lúc em đi trên đường thì gặp chị dâu,hướng chị ấy đi là hướng dẫn ra xưởng, nhìn chị ấy lúc đó thảm lắm,đi dưới mưa to sấm sét mà không nhìn đường. Nhưng nhìn qua em đoán chắc chị bỏ nhà đi quá”

Dịch Hoằng im lặng không có lên tiếng trả lời, nếu thật sự cô bỏ nhà đi,thì chắc chắn có liên quan tới anh rồi. Chỉ là anh đang do dự nếu thật sự như vậy, anh nên làm gì lúc này,cho người đưa cô về hay là giữ cô ở lại.

“Anh,em xong rồi “,Lâm Hạ mở cửa bước ra ngoài,cô đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn,tóc cũng gội lại thơm phức mùi bạc hà.

“Anh sắp cơm cho em ăn nhé,em đói bụng rồi phải không”. Dịch Hoằng quay về góc bếp nhỏ,múc từ trong xoong ra một bát bí luộc và mấy quả trứng được hấp trong nồi cơm điện.

“Hạ,thức ăn chỉ có như vậy, em chịu khó ăn cho đỡ đói,chiều tối tạnh mưa anh kêu thằng Hiếu đến trở em về “

Lâm Hạ nhìn Dịch Hoằng, cô cúi đầu xuống nói nhỏ: “ Anh,em bỏ nhà đi rồi, em không về đó nữa. Anh cho em đi cùng với anh nhé,em chẳng còn chỗ nào mà đi”

“Hạ,có chuyện gì em cũng không nên bồng bột như thế, em còn việc học ở trường nữa, định không học luôn à”,Dịch hoằng bỏ vào bát cô hai quả trứng gà,anh nhìn Lâm Hạ nghiêm túc.

“Lâm Hạ,anh không muốn tương lai em khổ cực,cho nên nghe lời anh,em về nhà nhé,em không về Hàn Hiểu biết chơi với ai bây giờ “

Lâm Hạ đặt phịch bát cơm xuống, cô tức giận vô cớ với Dịch Hoằng: “Em không quay về đó,ba không cần nữa rồi. Em yêu anh có gì là sai mà họ cấm cản,họ bắt em phải bỏ anh,nhưng anh biết không, em không làm được. Em chẳng cần sự nghiệp, em muốn theo anh,không, muốn làm vợ anh,em có thể kiếm tiền cùng anh,chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, được không “

“ Dịch Hoằng bất ngờ trước sự cố chấp của Lâm Hạ,anh không biết phải làm gì trước người con gái này. Cô luôn làm những gì mình cho là đúng, yêu anh không cần lý do,yêu anh mà dám đứng lên đối đầu lại với gia đình. Đáng lẽ ra anh phải vui mới đúng chứ,sao lại đau như thế này.

“Lâm Hạ....”

“Dịch Hoằng, anh không yêu em sao”. Một câu nói đánh gục lí trí của anh,Dịch Hoằng ôm Lâm Hạ vào lòng,anh thủ thỉ hỏi cô.

“Lâm Hạ,em sợ khổ không, đi theo anh sẽ rất khổ “

“Dịch Hoằng, em không sợ,chỉ cần có anh,em cảm thấy cái gì cũng ổn”

“Lâm Hạ,trên tàu chỉ có thể ăn trứng và cá khô là chủ yếu thôi”

“Ừ,em cũng có ý định giảm cân,em ghét phải ăn thịt”

Tối hôm đó,Dịch Hoằng ôm Lâm Hạ trong vòng tay mà ngủ,mùi thơm dịu nhẹ từ làn da mát lạnh khiến cổ họng anh khô khốc,bàn tay mặc dù không muốn an phận nhưng cũng chẳng dám ho he.Lâm Hạ ngước mắt nhìn người con trai nằm bên cạnh,ngón tay trắng nõn chọt chọt vào cằm anh mà trêu trọc. Cô không phải đứa ngu mà không biết được anh đang khó chịu đến nhường nào,một khi đã chấp nhận yêu,thì sẽ chấp nhận cho anh tất cả những gì cô có.

Lấy hết can đảm,Lâm Hạ ngồi bật dậy trước sự ngỡ ngàng của Dịch Hoằng, cô nhìn anh bằng ánh mắt phủ đầy hơi nước, chiếc cổ áo trễ xuống vai để lộ một khoảng trắng mịn.

“Lâm Hạ,em làm cái gì thế,đi ngủ đi,trời khuya rồi “

“Không, Dịch Hoằng, em khó chịu,anh cũng vậy mà,phải không “. Lâm Hạ đỏ mặt ngồi lên bụng của anh,vô tình như cố ý chiếc mông mềm mại chạm vào vật cứng rắn đang đội lên trong lớp quần khiến cả hai người rùng mình.

Đêm hôm đó,cô trao cho anh cái lần đầu tiên của mình,ngoài trời mưa đã ngớt,tiếng ếch nhái đi kiếm ăn kêu ộp ộp vang vọng khắp cả bãi tàu. Ngày mai,bọn họ sống cuộc sống của nhau,dù nghèo hay khổ thì vẫn muốn sát cách vượt qua.

Sáng hôm sau dậy sớm,Dịch Hoằng chạy lên lán lão Tài,đúng lúc gặp vợ lão ấy chuẩn bị đi chợ,anh nói.

“Cô đi chợ à,cô mua giúp cháu quả tim lợn với bát bún mọc với, mua nhiều mọc cho cháu nhé cô”

“Cậu Dịch hôm nay lại đổi bữa ăn bún mọc à,mọi lần mời hoài có chịu đâu”

“Không,cháu không ăn,cháu mua cho vợ cháu ấy,cô bé đang ngủ trên tàu kìa.Thôi,cô đi đi kẻo muộn”

Lão Tài đi từ trong nhà ra,trên tay cầm điếu thuốc lá đang hút dở,cười khà khà với Dịch Hoằng, vỗ vai.

“Thế sao rồi, cô bé ấy lại tới à,số cậu may mắn nha,người yêu xinh đẹp hết thảy,bọn công nhân chỗ tôi thằng nào cũng bị hớp hồn rồi đấy”

Lâm Hạ tỉnh dậy bởi tiếng cẩu kêu xịnh xịch,cô ngó ra bên ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Dịch Hoằng đang cùng lão Tài che hàng cho kín,cái cảm giác này với cô thật lạ lẫm,có chút nhớ nhà,nhưng đa phần là thỏa mãn.Từ hôm nay cô chính thức trở thành người cùng anh đi trên một đoạn đường,giữa hai người chẳng còn rào cản về học thức hay gia thế nữa. Nghĩ đến khoảnh khắc đêm hôm qua anh đi vào trong cô,cảm nhận người con trai ấy trong người mình, Lâm Hạ đỏ bừng mặt lên mà ngượng ngùng.Mọi chi tiết dễ thương ấy đều được Dịch Hoằng thu vào tầm mắt.

“Hạ,ăn sáng thôi,sắp đến giờ đi rồi, em không hối hận chứ”

“Không có, Dịch Hoằng, em rất hạnh phúc, thật đấy anh ạ,em không biết phải miêu tả cảm giác của mình hiện tại là như thế nào nữa “

Ăn sáng xong,cô ngồi trong phòng không biết làm gì đành lôi số tiền trong va li ra đếm,quần áo xếp lại gọn gàng được Lâm Hạ đặt vào trong chiếc tủ nhựa,bên cạnh là đồ của Dịch Hoằng. Số tiền tiết kiệm là mười triệu, có thể đủ cho cô và anh sống qua ngày rồi.Quanh quanh một buổi sáng,cô dọn dẹp chiếc phòng nho nhỏ của bọn họ,từ nay,đây chính là nhà,là cuộc sống của Lâm Hạ và Dịch Hoằng.

Chuyến đi này vào tận Nghệ An,có thể phải kéo dài vài ngày lênh đênh trên sông nước, điện thoại Lâm Hạ cũng không bật nguồn,chiếc sim cũ cũng đã bị ném đi. Lâm Hạ nhớ đến Hàn Hiểu, không biết con bé thế nào,có chạy đi tìm cô không, chắc lại ngồi lì trong phòng mà khóc mất.Lắc đầu không nghĩ ngợi gì đến những chuyện không vui,Lâm Hạ lôi quả tim được Dịch Hoằng để trong thùng xốp,bên trong là hai tảng đá to giữ lạnh dùng để bảo quản không bị hư,bỏ vào nồi luộc lên. Quả tim này phải hơn cân,chắc cũng phải đến hai trăm nghìn,nhìn anh phung phí vì mình như thế cô chẳng thấy cảm động tí nào,còn xót xa hơn.

Đến bữa ăn cơm,Dịch Hoằng cho tàu đỗ vào neo rìa bờ,anh có ý định thuê người sửa chữa lại căn phòng của bọn họ,mua những thứ cần thiết. Trước kia ở một mình không sao,tùy tiện thế nào cũng được, nhưng bây giờ lại khác,anh không muốn Lâm Hạ chịu cực khổ với mình.

“Lâm Hạ,em ăn nhiều vào,không cần phải ăn dè,nhìn em gầy lắm”

Lâm Hạ mắt đỏ hoe nhìn người con trai trước mắt, cô buông đũa xuống mà chẳng thể nuốt trôi nổi miếng tim xuống cổ họng.

“Dịch Hoằng,anh đừng vì em mà hoang phí như vậy,em không kén ăn đâu,một bữa ăn hai trăm nghìn anh lấy đâu ra tiền mà mua chứ”

“Đừng lo,anh có tiền mà,tiền trước kia anh đi theo đại ca kiếm được vẫn để ở chỗ thằng Hiếu nó giữ cho.Ngoan,ăn đi,ăn cho béo mập lên thì anh mới không lo lắng chứ. Tí nữa anh dẫn em vào thị trấn mua sắm những đồ dùng cần thiết, mấy ngày tới chạy thông tàu sẽ không dừng lại được. Với cả chỉ có mỗi rìa neo này là gần khu mua sắm thôi”. Dịch Hoằng đưa tay lau nước mắt của Lâm Hạ,anh dỗ dành cô.

“Ăn xong thợ xuống làm luôn cho kịp tối chúng ta còn ở,em thích ăn gì anh dẫn em đi mua,nhé”

Dọn dẹp xong đi ra ngoài cũng là lúc một tổ thợ sửa tàu xuống đến nơi,Dịch Hoằng gật đầu với họ nói những thứ mình cần làm.

“Chú lát giúp cháu cái nền nhà,có cái bàn nhỏ nào cho cháu kê được cái bếp ga lên thì tốt. À,còn nữa, làm cho cháu cái cánh cửa ngăn cái phòng ngủ và phòng khách bên ngoài ra nhé,cái loại cửa nhựa tốt nhất ấy. Xem giúp cháu cái nhà tắm nữa, cái gì cần thay thì cứ thay,tiền nong không thành vấn đề”

Nói rồi anh mượn luôn chiếc xe máy của một chú trong nhóm thợ,đèo cô vào sâu trong huyện đi chợ,Lâm Hạ ngồi đằng sau bám chặt lấy Dịch Hoằng không buông. Đến nơi,anh rẽ vào một quán bán đồ điện dân dụng gần đó,mua một chiếc quạt điều hòa loại vừa phải,một chiếc tủ lạnh một ngăn nhỏ,những đồ dùng cần thiết cho nhà bếp như xoong nồi mới,máy xay,trả tiền rồi cho họ địa chỉ giao hàng.

Gửi xe đi vào trong,anh cùng cô đi ra hàng rau của một bà lão,anh quay lại hỏi.

“Em thích ăn rau quả gì,chúng ta phải mua mấy ngày đấy,anh sợ hỏng thì chết”

Lâm Hạ mỉm cười, cô ngồi xuống nhặt mấy củ khoai tây,củ rền,một chút rau xanh cho buổi tối, một vài quả bí ngô,xong xuôi tất cả hết một trăm nghìn. Cô cùng anh đi ra hàng thịt lợn,Dịch Hoằng mua khoảng năm cân loại ngon nhất,vừa để làm ruốc khô,vừa để trong tủ lạnh ăn dần. Nguyên một buổi chiều đi chợ,bọn họ đã tiêu hết mười triệu,Lâm Hạ đau lòng nhìn mà tiếc đứt ruột gan.

“Anh,như thế có hoang phí quá không, thật sự không cần thiết phải mua mấy thứ đó”

“Không hoang,sớm muộn gì cũng phải sắm,chi bằng một công sắm luôn. Anh rất muốn lắp điều hòa cho em nhưng mà điện trên tàu không đủ tải,thiệt thòi cho em rồi, Lâm Hạ”

Trở về bến tàu cũng là lúc sửa song tất cả,Lâm Hạ đảo mắt nhìn xung quanh mà gật đầu hài lòng. Không gian nhỏ của bọn họ bây giờ khác hẳn, sạch sẽ hơn rất nhiều so với lúc sáng. Phòng khách nhỏ được đặt một chiếc bàn gỗ dùng để uống nước được ngăn cách bởi cái cửa kéo bằng nhựa với phòng ngủ. Nền nhà được lát gạch màu đen trắng,bếp cũng gọn gàng khi được bắn một chiếc kệ nhỏ để gia vị và bát đũa. Trong phòng ngủ có thêm một chiếc bàn trang điểm, tuy đơn giản nhưng khiến Lâm Hạ ấm lòng đến lạ thường. Đây chẳng phải là cuộc sống của hai người sao,ấm cúng bình dị,chỉ thiếu thêm tiếng cười của một đứa trẻ nữa.

Trời đã sẩm mờ tối nên Dịch Hoằng cũng không cho chạy tàu,anh tìm chỗ trống để đặt chiếc tủ lạnh nhỏ gần khu nấu ăn,chiếc quạt điều hòa thì được mang vào trong phòng của hai người, Lâm Hạ thì bận rộn với bữa tối.Thịt được cô rửa sạch cắt thành từng miếng đủ cho một bữa ăn,đặt hết vào trong tủ lạnh.

“Lâm Hạ,anh xin lỗi em đi theo anh sẽ phải chịu cực nhiều rồi. Anh chỉ có thể sửa sang lại chiếc tàu cũ kĩ này cho em ở,không có nhà lầu xe hơi,em không trách anh chứ.Liệu bây giờ có hối hận không “. Dịch Hoằng ôm Lâm Hạ thật chặt từ phía sau,cảm nhận được hơi ấm của cô,cảm nhận được nhịp tim của người con gái này,anh bây giờ rất sợ cô đổi ý.

Cô vì anh mà bỏ đi tất cả,anh biết mình là một thằng tồi tệ,chứa chấp cô chính là phá hủy đi tiền đồ của Lâm Hạ,nhưng anh lại tham lam mà không nỡ đuổi. Anh bây giờ chỉ mong muốn có thể kiếm được thật nhiều tiền hơn, cho cô một cuộc sống no ấm,không chịu khổ cực là được.

“Không, Dịch Hoằng, em rất thích không gian nhỏ bé này,anh nhìn xem,đây là tổ ấm của chúng ta.Anh đi đâu,em đi đó,em có thể cùng anh kiếm tiền sống qua ngày,thật tốt biết bao. Đây chính là cuộc sống em vẫn luôn mơ ước,vẽ ra hằng đêm”.

Bữa cơm hôm nay có thịt rang và rau muống luộc, vắt thêm quả chanh cho có vị chua,Lâm Hạ cùng Dịch Hoằng ngồi trên chiếc bàn được anh di chuyển ra ngoài khoang tàu,gió thổi mát rượi, tung tay đuôi tóc của Lâm Hạ.Trăng hôm nay rất sáng,những vì sao tinh tú trên bầu trời dày đặc,một cuộc sống thôn quê dân dã mà bình thường.Bên cạnh cũng có thêm mấy chiếc thuyền đỗ vào neo,sóng nước bập bềnh khiến con thuyền lắc lư nhè nhẹ,tiếng người nói chuyện cứ phảng phất trong gió.

**** **** ***

Hải Đăng ngày hôm sau về tới Hà Nội thì chạy ngay đến nhà Lâm Hạ,những lời nói của cô khuyên nhủ anh buổi tối hôm kia anh đã suy nghĩ kĩ càng,có lẽ cô nói đúng,chuyện của người lớn anh không nên can thiệp vào làm gì cho họ càng thêm dằn vặt và khó xử.

Điện thoại cho cô thì không gọi được, đến nhà thì cửa đóng kín,Hải Đăng nhíu mày quan sát xung quanh,đúng lúc gặp Hàn Thần. Hàn Thần và Hải Đăng cũng coi như là có quen biết, bọn họ đã từng cùng nhau phá những vụ án xuyên quốc gia về mại da^ʍ và buôn bán ma túy.

“ Trung tá Hàn,chào anh. Thật tình cờ, tôi đến tìm Lâm Hạ,em ấy không có nhà sao”

Mấy ngày hôm nay,đối với hai nhà họ Hàn và Lâm,cái tên Lâm Hạ trở lên nhạy cảm hơn bao giờ hết,mẹ Trịnh Nhi và mẹ Hàn lo lắng không thôi,định báo lên công an đi tìm nhưng bị ba Lâm cản lại. Ông lần này quyết tâm không quan tâm tới Lâm Hạ nữa, nhưng chẳng ai biết được rằng, hai đêm nay ông đều ngồi thức trắng,đốt không biết bao nhiêu gói thuốc lá. Khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt trũng xuống vì lo lắng cho cô con gái dại dột,chỉ là mấy chục năm rèn luyện trong quân khu khiến ông che dấu cảm xúc quá tốt mà thôi.

“Lâm Hạ đi nước ngoài du học rồi”. Thật ra Hàn Thần không muốn nói cho Hải Đăng biết sự thật,một phần vì anh ta không được coi là quan trọng trong gia đình họ,hai là một người biết ít đi sẽ không gây lên rắc rối cục diện.

Hàn Hiểu mấy ngày hôm nay đều không bước ra khỏi phòng,không muốn ăn uống mặc cho bố mẹ khuyên ngăn ra sao,cô rất nhớ Lâm Hạ. Hàn Hiểu tự trách bản thân nếu cô không che dấu,không hùa theo Lâm Hạ thì có lẽ mọi chuyện không như lúc này. Ngày hôm nay là ngày thứ ba rồi, ngày thứ ba Lâm Hạ bỏ đi mà chẳng cho cô biết một tin tức gì cả.

Chuông điện thoại reo lên,là một số lạ,Hàn Hiểu vội vàng nhấc máy lên nghe,bên kia là tiếng nói của người bạn đã bỏ cô mà đi theo tiếng gọi của tình yêu mà nó cho là đúng đắn.

“ Hiểu, cậu khỏe chứ,có chịu ăn uống gì không thế”

Tiếng khóc vỡ òa trong căn phòng rộng lớn dán đầy hình Hello Kitty, Hàn Hiểu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

“Hạ,cậu ở đâu,cậu về nhà đi,hai mẹ rất nhớ cậu,cả nhà ai cũng nhớ. Thầy cô giáo họ luôn thắc mắc vì sao cậu lại nghỉ học,cậu nghỉ rồi tớ cũng chả muốn đi tới trường nữa. Lâm Hạ,cậu về được không”

Bên này,Lâm Hạ nhìn ra ngoài hai bên bờ sông, con tàu lướt nhanh trên mặt nước, tiếng nước cứ phành phạch dưới đáy thuyền,hình bóng Dịch Hoằng đang chăm chú khiến cô ấm lòng.

“Hiểu, mình bây giờ rất ổn. Mình biết quyết định này là sai trái,sẽ khiến cho mọi người thất vọng nhưng mình không hối hận về nó.Mình đang ở cùng Dịch Hoằng,cuộc sống tuy đơn giản nhưng lại rất thoải mái,anh ấy rất yêu thương mình.Mình không biết tương lai sẽ ra sao,nhưng hiện tại mình cảm thấy hài lòng với tất cả mọi thứ.Cậu biết không,một căn phòng nhỏ,không nhiều đồ dùng,không có biệt thự hay internet,chỉ có sông nước và những con tàu đi ngang qua nhau,mình và anh ấy sẽ cùng nhau đi hết cái vùng sông nước này”

Hàn Hiểu nói chuyện với Lâm Hạ một lúc rồi tắt máy,cô nở nụ cười trong suốt ba ngày qua,nụ cười vui vẻ vì cuối cùng cũng biết được Hạ đang trải qua từng ngày yên ổn.

Lâm Hạ đang lúi húi trong bếp với món trà matcha xanh của mình, thầm cảm ơn mẹ trước kia đã đã bắt cô vào bếp học tập,để bây giờ khi xa gia đình rồi cũng có thể tự tay làm cho anh những món ăn khác lạ. Dịch Hoằng tựa vào cửa nhìn Lâm Hạ đang bận rộn,tim anh nhảy lên từng nhịp ấm áp.Cái cảnh này không khác gì một gia đình nhỏ,một cuộc sống vợ chồng trẻ,và cô,Lâm Hạ,chính là vợ của anh.

“Anh,anh đợi một lúc nữa nhé,em sắp làm xong rồi,anh có thích uống trà xanh matcha không thế”. Lâm Hạ mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn quay lại hỏi Dịch Hoằng,mái tóc được cô búi gọn gàng dài tới tận eo,nhìn xoăn lọn mà đẹp vô cùng.

Dịch Hoằng nở nụ cười lộ hàm răng trắng đều như bắp,chiếc cằm cương nghị hơi bành ra,anh gật đầu đáp lại.

“Ừm,anh rất thích, bất cứ cái gì vợ anh làm anh đều thích”

“Thật không, em nhớ là anh thích uống capuchino mà,đâu uống trà xanh chứ”

Dịch Hoằng ghé vào tai Lâm Hạ nói khẽ,cái lưỡi hư hỏng vô tình như có như không lướt qua vành tai nhỏ nhắn của cô,hơi thở anh nóng bỏng phả vào khiến cô rùng mình.

“Sao em biết anh thích uống capuchino,ngay từ đầu em đã để ý anh rồi đúng không “

“Em mới không thèm để ý đến tên lưu manh nhà anh,tránh ra đi cho em làm nào,anh đừng quấy rối em nữa “.Lâm Hạ đỏ mặt đẩy Dịch Hoằng ra buồng lái tàu không quên đấm vào ngực anh cho hả giận.

“Ừ,anh hư,vậy tối nay ai đó đừng bóc lột sức lao động của anh nhé”. Anh không buông tha,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phiếm hồng kia,không thể không trêu trọc một trận.

“Dịch Hoằng, tên khốn nhà anh,cút đi ngay. Tối nay ra phòng khách mà ngủ đấy,em cấm anh bước vào trong nhà”

Buổi tối,Dịch Hoằng nằm ôm Lâm Hạ,chiếc quạt điều hòa được bật lên mát hơn hẳn,Lâm Hạ dụi dụi cái đầu vào lòng anh,hai tay vòng qua eo ôm chặt lấy. Cô thủ thỉ với anh.

“Dịch Hoằng, em cũng muốn tìm công việc gì đó để làm,phụ anh kiếm tiền nữa “

Anh nghe cô nói vậy thì lấy cái tay gõ nhẹ lên trán,giọng không thể cưng chiều hơn.Bản thân là một thằng sức dài vai rộng,Dịch Hoằng sao có thể để Lâm Hạ chịu khổ cực hơn nữa, đi theo anh lênh đênh ngày đêm trên sông như thế này đã là thiệt thòi cho cô lắm rồi.

“Việc kiếm tiền cứ để anh lo,em chỉ cần chăm cho bản thân mình thật béo tốt là anh yên tâm rồi. Không cần phải làm gì cả,nếu buồn thì lấy điện thoại ra chơi game cho bớt chán,được không “

“Nhưng mà....”. Lâm Hạ đang định lên tiếng giải thích thì bị anh chặn ngang bằng một nụ hôn dài,cho đến khi cảm thấy người nằm người mềm nhũn vì không thở được anh mới nói bằng giọng khàn khàn.

“Không nhưng nhị gì hết,anh nói thế nào thì cứ là như thế đi”

Ánh trăng trên cao soi sáng vào chiếc của kính trên thành tàu,phản chiếu bóng lưng người con trai bóng nhẫy mồ hôi đang luân động nhấp nhô,phần hông được che đi bởi một chiếc chăn mỏng.Người con gái tóc xõa tán loạn trên chiếc gối màu trắng tinh,khuôn mặt hồng đỏ hơi nhắm mắt,họ cùng nhau hưởng thụ khoái lạc mang lại.

- --fb Lê Tuyết---

Tại đại viện nhà họ Lâm,bà Trịnh Nhi cùng chồng là Lâm Hạo cuối cùng ngày hôm nay cũng chính thức đối mặt sau khoảng thời gian ba ngày kể từ khi trong nhà không còn bóng của Lâm Hạ. Mặc dù rất tức giận con gái dại dột,suy nghĩ nông cạn nhưng bà càng tức chồng nhiều hơn,tức ông vì quá tức giận mà khiến cho gia đình vắng vẻ như hôm nay.

"Lâm Hạo,cũng đã ba ngày rồi, giận cũng đã nguôi,anh cho người tìm con bé về đi. Nó còn việc học ở trường không thể dang dở,mình làm như thế chỉ càng hại nó thêm thôi"

Ba Lâm đã hút đến điếu thuốc thứ ba,ông ngồi im lặng trên chiếc ghế sopha dài,mắt nhắm lại mệt mỏi,bản thân cũng rất lo lắng cho Lâm Hạ.Con bé chắc chắn đã đi tìm người yêu nó,ông cũng có thể yên tâm vì hiện tại cô cũng không phải là không có chỗ ăn chỗ ở. Ba Lâm đã cho người đến khu phố cũ tìm Dịch Hoằng, nhưng nhận lại được là tin tên giang hồ đó đã không còn ở đấy nữa, bây giờ nó đã đi làm ăn như một người công dân chân chính.Không ai biết thằng đó làm ở đâu,điện thoại thì không liên lạc được, ông cũng chẳng biết phải nên đi tìm Lâm Hạ ở chỗ nào nữa.

"Đã cho người đi tìm,nhưng không ai biết hai đứa chúng nó ở chỗ nào. Nó đã muốn đi như vậy thì hãy để nó đi,nó thích cuộc sống gian khổ ấy thì kệ nó,đừng quan tâm tới làm gì nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi "

Đêm đã khuya,đèn phòng khách vẫn sáng,hai vợ chồng Lâm Hạo vẫn ngồi đấy,không ai lên tiếng trong cái không gian tĩnh lặng,chỉ có khói thuốc là cứ phả ra theo từng hơi thở.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Hạ đã thấy bóng dáng Dịch Hoằng đang cặm cụi nấu ăn ở khu vực bếp,bên ngoài mặt trời đang ló rạng,nước sông cũng không còn đυ.c như ngày hôm qua nữa.

“Dậy rồi sao,đánh răng rửa mặt đi,anh dọn đồ ăn sáng”. Dịch Hoằng quay lại mỉm cười với Lâm Hạ,cô gái của anh buổi sáng đều tỏa ra hấp dẫn đến kì lạ.

Lâm Hạ mỉm cười gật đầu,mặt đỏ hồng không dám nhìn thẳng vào người đàn ông ấy,có đánh chết cô cũng không quên được cái dáng vẻ xấu hổ của mình đêm hôm qua khi cùng anh hoan ái,lúc đó cô trông như thế nào nhỉ,thỏa mãn và hưởng thụ.Vết đỏ trên cổ do dấu hôn để lại,Lâm Hạ sờ miết lên làn da,miệng lẩm bẩm thật là cầm thú háo sắc mà.

“Hạ,em làm gì trong đó mà lâu thế,cơm canh nguội hết cả rồi “, Dịch Hoằng gõ cửa phòng vệ sinh.

Lâm Hạ giật mình thoát khỏi suy nghĩ,cô chợt nhớ ra hình như mình đã vào nhà vệ sinh cũng lâu rồi, thảo nào anh lại sốt ruột đến thế.

“Ừ,em ra ngay đây,anh đợi em lúc”

Bữa sáng trên tàu cũng vô cùng giản dị,Dịch Hoằng nấu chút bánh đa,Lâm Hạ ăn hết mà vẫn muốn ăn nữa. Phải nói là tay nghề của anh rất tốt,nhiều lần tò mò cô có hỏi anh học từ đâu,anh chỉ mỉm cười xoa đầu rồi lảng sang chuyện khác.

“ Hôm nay đến nơi rồi sao anh”,Lâm Hạ để chiếc bát tô đã ăn hết bánh đa bên trong,ngẩng đầu nhìn Dịch Hoằng đang thu dọn bát đũa.Phải nói là Dịch Hoằng rất đẹp trai,anh đẹp theo kiểu lao động chứ không phải như những Boss lắm tiền. Da anh màu đồng trông khỏe khoắn,cơ bụng rắn chắc,nhất là chiếc eo,rất nhỏ,chỉ mất một điều là,anh không bao giờ cởi trần.Lần đầu tiên với nhau,cũng là lần đầu tiên cô sờ thấy những vết sẹo chằng chịt trên lưng Dịch Hoằng, dài có,ngắn có. Anh nói, đấy là kiếp sống giang hồ của anh.

“Chưa đâu,phải đến ngày mai đấy,em cần mua gì sao”

“Không có,chúng ta đã đi mấy ngày rồi anh nhỉ.Trời hôm nay có mặt trời nhưng có vẻ không đẹp lắm,ông trời cứ ngủ trong mây hoài”,Lâm Hạ chạy ra khoang thuyền ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, những chiếc thuyền đỗ bên cạnh cũng đã bắt đầu khởi động cho chuyến đi hôm nay.

“Nghe mấy chú thuyền bên cạnh nói trong này có bão,chắc mai ngày kia về đến nơi rồi, chúng ta phải đi nhanh cho kịp đến nơi chứ không lại phải tránh bão trên sông,bão cũng to lắm đấy”. Dịch Hoằng đi vào buồng lái khởi động cho tàu chạy,Lâm Hạ thì kéo cái sợi dây neo vất lên khoang tàu.

Cuộc sống vất vả,không có quần áo đẹp,không có internet nhưng cô lại thấy như vậy thật tốt,không phải suy nghĩ hay phiền muộn. Đã có lúc Lâm Hạ thấy nhớ nhà,muốn gọi điện về cho mẹ nhưng lại sợ, cô sợ mẹ cho người đi tìm,và sợ hơn là Dịch Hoằng sẽ buồn.

Chạy vào ngồi trong buồng lái với anh,Lâm Hạ ôm lấy cổ người yêu nhìn thẳng về phía trước, con sông này rất rộng,và cứ dài tít tắp không nhìn thấy điểm cuối ở đâu. Những chiếc tàu đi qua đi lại nhiều vô kể,có cái nhỏ hơn của anh,cũng có cái lớn hơn nữa, căn phòng của họ lại là căn phòng hai tầng.

“Anh,thật dễ chịu,nhìn mấy đứa trẻ kia kìa,chúng nó nghe chừng rất thích cuộc sống này anh nhỉ”. Lâm Hạ chỉ tay vào mấy đứa trẻ của chiếc thuyền đi song song với mình.

Dịch Hoằng quay người lại ôm cô đặt lên đùi mình,bàn tay thô ráp vuốt lên mái tóc dài được Lâm Hạ buộc tùy tiện.

“Không,những đứa trẻ đó rất thiệt thòi, có đứa được đi học,có đứa lại phải cùng gia đình vô định lên đênh trên sông”.

“Dịch Hoằng,vậy sau này con chúng ta thì sao”. Lâm Hạ vô thức hỏi người đang ôm lấy mình,nếu sau này họ có con,thì như thế nào nhỉ.

“Em thích trẻ con”

“Anh không thích sao”

“Có chứ,một đứa trẻ của hai chúng mình.Khi đó anh sẽ không chọn nghề lái tàu nữa,phải làm một nghề khác cố định hơn,giống như sửa xe,hoặc mở một cửa hàng chẳng hạn”

Dịch Hoằng nhìn Lâm Hạ,ánh mắt anh có vẻ buồn bã khi nghe thấy những dự định về tương lai của cô. Trước kia anh chỉ nghĩ làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền,vì lúc đó bản thân cũng chẳng yêu ai. Cho tới khi yêu Lâm Hạ,anh rút khỏi giang hồ để tìm một công việc làm chân chính,đến khi tìm được rồi, lại vì điều này mà nghĩ ngợi.

Đúng như dự báo thời tiết,đến tối trời bắt đầu nổi cơn gió,mới đầu thì nhè nhẹ,dần dần gió càng to khiến cho di chuyển khó khăn,mưa bắt đầu rơi lất phất rồi trút xuống như thác. Lâm Hạ mặc chiếc áo mưa chùm đầu chạy ra khoang thuyền che tấm bạt cho chắc chắn,Dịch Hoằng thì đang đánh lái tàu vào bến neo. Ngồi trong buồng lái nhìn ra khoang thuyền thấy hình bóng nhỏ nhắn trong màn mưa trắng xóa,là một người cứng rắn đến đâu Dịch Hoằng cũng phải rơi lệ. Anh chạy thẳng ra ngoài chẳng thèm mặc áo,kéo cô chạy vào trong lán,nỗi lo lắng bây giờ chuyển thành tức giận.

“Em làm cái quái gì đấy hả,đang yên đang lành ra đây làm gì,có biết trời đang mưa to lắm không hả”

Lâm Hạ người ướt nhẹp từ đầu đến chân,khuôn mặt cô bị nước mưa tạt vào đến tái nhợt,mái tóc bết hết vào thái dương,cô nhìn Dịch Hoằng mà nghẹn ngào lên tiếng.

“Em chỉ muốn giúp anh thôi mà”

“Anh không cần em làm mấy cái thứ này,em yên phận ngồi trong phòng cho anh là tốt lắm rồi, đừng làm anh lo lắng thêm nữa “

Nói rồi anh bỏ mặc cô đứng đó mà đi ra làm nốt công việc,thật sự trong lòng anh rất tức giận,tức cô không lo cho bản thân mình,tức cô vì anh mà làm quá nhiều chuyện. Rốt cuộc đến bao giờ, anh mới có thể cho cô được một cuộc sống hạnh phúc không túng thiếu đây.

Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn,Lâm Hạ vì bị Dịch Hoằng mắng mà tủi thân,nhưng cô không phải không biết nghĩ như người khác. Cô biết anh mắng mình là vì anh lo cho cô dầm mưa bị bệnh,chứ không phải vì ghét bỏ.Người con trai ấy giận thật lâu,bữa ăn không thèm liếc nhìn cô cũng chẳng nói chuyện,đến giờ đi ngủ thì bê chăn gối ra buồng lái.

“Dịch Hoằng, anh vẫn còn giận em sao”. Lâm Hạ mặc chiếc váy xuông màu đen,đôi tay bám vịn vào cánh cửa màu xanh đã ố.

Dịch Hoằng nhìn Lâm Hạ thở dài,anh ôm chặt cô vào lòng mà an ủi,bản thân không nỡ khiến cho người con gái này phải suy nghĩ linh tinh nữa.

“Lâm Hạ,lần sau những việc như vậy cứ để anh làm,em không cần phải động vào làm gì,nhìn xem,xước hết đầu ngón tay rồi này.Đi theo anh đã là thiệt thòi cho em lắm rồi,bây giờ em lại vì anh mà làm những công việc nặng nhọc kia,anh cảm thấy bản thân thật vô dụng”. Dịch Hoằng cầm đôi tay trắng nõn của Lâm Hạ,đôi môi mát lạnh hôn lên từng ngón.

Gió về đêm càng lúc càng lớn,giật cửa kêu rầm rầm,Dịch Hoằng bật điện nhìn ra bên ngoài khoang thuyền,những tấm bạt được che lại chứ bập bùng trong gió,có một mảng bị tốc lên. Nhìn Lâm Hạ đang ngủ say,anh rón rén mở cửa thật nhẹ,mặc chiếc áo tơi vào đi ra mũi tàu che lại,mà chẳng hề hay biết,người con gái mình yêu đang âm thầm rơi nước mắt. Cô cố nín trong cổ họng không cho phát ra tiếng nức nở,anh của cô,rất vất vả,nhưng cô không hề ghét hay có ý định buông bỏ,không bao giờ.

- --fb Lê Tuyết----

Sáng hôm sau,bầu trời là cả một vùng âm u mờ mờ sáng,mưa vẫn cứ rả rích đều đều, gió đã ngớt nhưng mực nước sông cao lên hẳn. Lâm Hạ ngồi trong phòng khách nhìn ra ngoài, bên cạnh chiếc thuyền nhà cô là thuyền của gia đình hai bố con nhà anh Khôi cùng với cô con gái năm tuổi, chuẩn bị vào lớp một. Anh Khôi là người trong Hà Tĩnh,hai mươi bảy tuổi, làm nghề lái tàu đã được mười năm.

Cuộc gặp gỡ tình cờ khi lúc bốn giờ sáng,Dịch Hoằng với Lâm Hạ đang ngủ thì nghe thấy tiếng thét lên,thì ra cô con gái của anh đi ra khoang thuyền che bạt với mẹ thì bị rơi xuống sông. Dịch Hoằng không nghĩ ngợi gì nhảy xuống vớt được đứa bé lên,nhưng con bé mềm nhũn ngất đi vì uống quá nhiều nước.

Sau một hồi hô hấp nhân tạo, cuối cùng nó cũng tỉnh lại,vợ anh Khôi vui mừng khóc trong nước mắt.

“ Cảm ơn cậu,cảm ơn vợ chồng các người, nếu không có cậu kịp thời cứu con bé,chỉ e là...”

“ Chị gái,con bé không sao rồi, chị thay quần áo cho cháu đi kẻo lạnh”, Lâm Hạ an ủi.

Anh Khôi đi từ trong nhà ra,cầm theo sau là một con gà đã đông đá,đưa cho Dịch Hoằng.

“Chàng trai trẻ,chúng ta đều là những người lái tàu bươn chải kiếm sống qua ngày, gia đình tôi chẳng có gì quý giá,chỉ có con gà hôm qua mua được, cậu cầm về ăn tạm vậy”

“Anh nói gì kì vậy,chúng ta trước lạ sau quen,giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Con gà này anh cầm mà nấu hầm cho cháu gái ăn cho khỏe lại,không cần phải khó xử làm gì”

Lâm Hạ ngồi trong lòng Dịch Hoằng,cô nghịch ngợm lòng bàn tay của ai kia,hàm răng nhỏ nhắn không yên phận cắn cắn. Hôm nay chính thức là một tuần xa nhà,một tuần,cô như người vợ nhỏ chăm sóc cho anh từng ly từng tí một.

“Anh Dịch Hoằng”

“Ừ”,Dịch Hoằng cạ cạ mũi vào chiếc cổ trắng ngần của Lâm Hạ,hơi thở của anh có phần khó nhọc.

“Anh có thể kể cho em về anh không”

Dịch Hoằng hơi khựng lại động tác của mình, nhưng rất nhanh anh tiếp tục,không cho cô cơ hội phản kháng.Nụ hôn cuồng dã khiến người con gái trong tay mềm nhũn,Dịch Hoằng cảm thấy trong người thật khô nóng khó chịu.Đã không được nếm thì thôi,đến khi nếm được nó rồi thì bản thân sinh ra nghiện lúc nào không biết.

Từng động tác hoang dã nguyên thủy nhất,hơi thở ngắt quãng, tiếng rêи ɾỉ nghe tan chảy,hai người chìm đắm trong sự khoái lạc. Ngoài trời, mưa vẫn rơi,gió vẫn lớn,chỉ e rằng thuyền sẽ mất vài ngày sau mới di chuyển được.

Sáng hôm sau Lâm Hạ vẫn còn đang s