Thằng cầm đầu ra lệnh cho đàn em cầm tuýp vây quanh Dịch Hoằng,thằng nào thằng đấy khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống,chúng nó đã chướng mắt anh từ lâu lắm rồi. Chỉ có điều bọn nó tự biết lượng sức của mình, người nào nên chọc người nào không nên chọc,cho đến khi Hùng sẹo bị đánh cho nhập viện vì dám cướp gái.Thì lúc đấy bọn nó đã biết cơ hội trả thù cuối
cùng cũng đã đến,chỉ cần tìm được đứa con gái khiến cho thằng Dịch tâm trí ngổn ngang thì sẽ giải quyết được tất cả.Mặc dù biết thế này là hèn,không xứng đáng làm giang hồ nhưng bọn chúng chẳng cần nghĩ đến cái đáng hay không, chỉ cần hạ được Dịch Hoằng là được rồi.
“Tao không ngờ mày đến nhanh như thế đấy,con bé này vô cùng quan trọng với mày sao,chậc chậc,mày nghĩ thế nào khi nó nằm dưới người tao mà rêи ɾỉ nhỉ”,cái miệng bẩn thỉu của nó tuôn ra những lời thô tục,cái tay đen nhẻm đầy vết sẹo sờ vào eo Lâm Hạ.
Dịch Hoằng ánh mắt đỏ ngày tức giận,anh lao vào túm cổ thằng cầm đầu mà đấm liên tục,bọn thằng Ba thấy đại ca bị đánh thì lao vào vây quay anh,một cuộc đυ.ng độ xảy ra,Lâm Hạ lo lắng đến chảy nước mắt, cô giục Hàn Hiểu gọi ngay cho cục công an.Nhìn anh bị từng chiếc tuýp đánh xuống người, cô lao ra nhưng bị bạn thân giữ lại,chiếc áo màu đen anh mặc đã nhăn nhúm,từng cú đá vào bụng kiến cơ thể anh co lại.Lâm Hạ gào lên trong tuyệt vọng,tại sao lại như thế,tại sao anh lại phải vì cô mà làm như vậy, có đáng không.
Hải Đăng cuối cùng cũng tìm được chỗ của Lâm Hạ,các trinh sát ập tới bất ngờ khiến bọn giang hồ ấy không kịp tẩu thoát,thằng nào thắng đó đều bị còng lại đưa lên xe thùng trở về trụ sở.Hạ chạy ù về phía người con trai đang nằm lê lết giữa trời nắng chói,anh tàn tạ không còn sức,hơi thở yếu ớt, máu từ đầu chảy xuống thái dương làm cô sợ tái cả khuôn mặt. Ôm chặt anh vào lòng,Lâm Hạ gào lên quát những người ở đó gọi xe cấp cứu, tiếng khóc thê lương cả một cánh đồng hoang toàn cỏ dại.
Hàn Hiểu nhìn Lâm Hạ mà đau lòng, tại sao ông trời lại trêu đùa số phận nó như thế chứ,yêu ai không yêu,yêu ngay phải tên giang hồ lắm kẻ thù,sự việc hôm nay mới chỉ là lần đầu tiên xảy ra,còn những lần nguy hiểm lần sau nữa thì sao,có được may mắn như thế này không. Giả sử cái tên Dịch Hoằng đó hôm nay không đến,thì số phận hai người sẽ như thế nào.
“Cô bé,mời cô theo tôi về đồn cảnh sát để lấy lời khai “,một anh mặc quân phục cảnh sát nhìn còn rất trẻ,như mới là sinh viên ra trường khều tay cô.Hàn Hiểu gật đầu đi theo,ánh mắt vẫn không rời khỏi người con gái đang ôm một người bị thương nặng lên xe cấp cứu.
Lâm Hạ lo lo lắng cho Dịch Hoằng quá mà quên mất những người ở đây đều biết cô là con gái của trung tướng quân đội Lâm Hạo,chỉ sợ rằng bây giờ tin tức đã đến tai ba rồi, có muốn trốn tránh cũng chả được. Cô chỉ mong lúc này Lâm Hạ đừng làm gì dại dột để cho ba mẹ bọn họ tức giận,nếu không thì sự việc ngày càng phức tạp hơn.
“Hạ,cậu đừng lo lắng quá,anh ta sẽ không sao đâu”,Hiểu chạy lại vỗ vai cô an ủi.
Lâm Hạ tâm trí lúc này chỉ dồn hết lại cho Dịch Hoằng, anh vì cô mà chịu đựng từng cái vụt xuống người, anh cũng là con người chứ có phải mình đồng da sắt đâu chứ.Tiếng xe cấp cứu 115 kêu lên inh ỏi,cô theo anh lên xe đi thẳng vào bệnh viện Trung Ương thành phố,tiếng cô nghẹn ngào nức nở.
“Anh,anh tỉnh lại đi,đừng làm em sợ mà,em xin lỗi, là lỗi của em,đáng ra em không nên gọi anh đến đó,anh đừng ngủ nữa, anh dậy đi”.
Dịch Hoằng cảm giác từng chiếc xương sườn bị gãy ra hàng mảnh,anh đau đớn hít vào một hơi lạnh khi Lâm Hạ lay người mình, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn người con gái nước mắt lem luốc đầy mặt mà mỉm cười. Môi mỏng nhợt nhạt mấp máy,anh nói chỉ đủ để cô và mình nghe thấy.
“Đồ ngốc,anh không sao,chút chuyện nhỏ này có là gì đâu em,đừng khóc nhè nữa mặt xấu xí hết cả rồi. Em mà xấu là anh không còn thương em nữa đâu”.
Hải Đăng ngồi đằng trước ghế lại phụ mà khó hiểu nhìn Lâm Hạ,cuộc nói chuyện vừa rồi cho anh biết quan hệ của hai người này không đơn giản chỉ là bạn bè,nó giống như cái tình cảm mà nam và nữ dành cho nau.Điều anh bất ngờ hơn nhất là cô lại yêu một người dân xã hội,bất chấp sự phản đối của gia đình và vẫn tiếp tục qua lại.Đăng nhớ lại hôm qua khi ăn cơm ở nhà Lâm Hạ với ba Dương Khải Minh của mình. Ông cùng chú Lâm Hạo là bạn bè với nhau từ nhỏ nên quan hệ thân thiết vô cùng,bữa cơm gia đình hôm qua không chủ yếu bàn về vụ án,vấn đề chính của bọn họ là gán ghép Lâm Hạ với anh.
MẶC dù đã hai mươi tám tuổi rồi,nhưng Hải Đăng vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai,cũng chưa từng rung động với bất cứ cô gái nào cho đến khi gặp Lâm Hạ,trái tim đã lỡ đi một nhịp.
Đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu,trong thời gian chờ đợi,lấy thân phận là một trinh sát nhân dân hỏi cô về sự việc vừa xảy ra,Lâm Hạ chỉ cúi đầu tường thuật lại cũng không nhìn anh lấy một cái.
“Cô Hạ,vậy theo như cô nói là trước kia cô có xích mích với đám người bọn họ,cô có thể nói rõ hơn là xích mích về vấn đề gì không.Cô hãy trả lời thành thật,bởi vì đây là những điều ngoại phạm có lợi cho cô và cả chàng trai kia”,Hải Đăng đánh vào điểm yếu của Lâm Hạ,đôi mắt xoáy sâu nhìn vào con người đen láy của người con gái ấy.
“Trước đây tôi đi party với Hàn Hiểu tại Royal city thì bị tên giang hồ có biệt danh là “Hùng Sẹo” bắt cóc đưa đi,là Dịch Hoằng đã xung đột với hắn để cứu tôi khỏi đó.Không biết làm sao hôm nay bọn đàn em của tên đấy tìm được tôi,lấy tôi uy hϊếp anh ấy đến, xong sự việc như anh thấy rồi đó”,Lâm Hạ ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, đôi tay dính đầy máu đã khô lại trông thật thê lương đáng sợ.
“Tại sao lúc đấy cô không báo cảnh sát,cô không tin vào khả năng của chúng tôi có thể giúp cô sao.Tôi đoán không nhầm người đàn ông kia cũng chính là một dân xã hội thứ thiệt “,Hải Đăng quay ngược chất vấn Lâm Hạ
“Không phải không tin mà là không có cách nào liên lạc được, điện thoại tôi sập nguồn ngay lúc đó,với cả,các anh nghĩ các anh sẽ đến kịp để giải thoát tôi sao.Từ cục các người chạy đến khu phố cũ phía Nam cũng phải mất ba mươi phút,trong khoảng thời gian đó các anh nghĩ xem tôi có thể bình an vô sự không “,cô đanh thép hỏi ngược lại khiến Đăng cứng họng không nói nên lời.
Lâm Hạ chán ghét nhìn vào khuôn mặt của Hải Đăng, nó hiện rõ lên sự khinh bỉ đối với Dịch Hoằng, điều đó khiến lòng cô không thoải mái.Anh không may mắn được như nhiều người khác,sinh ra không có ba,mẹ thì bỏ rơi, chỉ có thể lang thang cùng với mấy bọn trẻ bụi đời kiếm sống. Quá khứ anh đen tối, cuộc đời anh bất hạnh,nhưng cô chẳng để tâm vào những điều đó, cô chỉ cần biết, yêu anh bất chấp mọi rào cản.
Hiếu cùng mấy tên đàn em hùng hổ chạy vào thì nhìn thấy Lâm Hạ ngồi cùng với một tên đàng ông khác,tên này anh biết, nó chẳng phải là thằng đội trưởng cảnh sát hình sự của Bộ Công An đây sao,nó xuất hiện ở đây làm gì. Dè chừng người đàn ông đó,Hiếu quay sang hỏi Lâm Hạ với giọng hớt hải.
“Sao rồi, anh Dịch sao rồi chị dâu”
“Vừa vào đó được một lúc rồi, chưa thấy ra ngoài,không biết có nặng không nữa. Anh Hiếu đi mua giùm em bát canh gà hầm để tí cho ấy ra thì ăn cho lại sức”
Hải Đăng nhìn đám người xăm trổ đầy cánh tay thì nhíu mày đánh giá,anh đang không biết có nên báo với chú Lâm Hạo không thì lúc này điện thoại Lâm Hạ reo lên tiếng chuông quen thuộc,cô cầm chặt nó mà không thở nổi. Là ba Lâm Hạo gọi cho cô,Hạ biết chuyện này sẽ chẳng thể dấu được lâu nhưng không nghĩ nó lại tới nhanh đến vậy. Hít một hơi dài,cô đi về phía góc hành lang nhìn ra sân bệnh viện bắt máy.
“Ba,con nghe”
Đầu dây bên kia Lâm Hạo đang tức giận không thôi,ông thật muốn bổ não đứa con gái ngu ngốc của mình ra để xem trong đó nó chứa cái gì mà đần độn đi đâm đầu vào cái thằng giang hồ chợ búa ấy.Lúc nhận được điện thoại báo của bên Bộ công an về việc Lâm Hạ cùng Hàn Hiểu được giải thoát bởi liên quan đến một vụ thanh trừng của hai nhóm băng đảng cho vay nóng mà tim ông muốn rụng rời ra khỏi l*иg ngực.Là một người đứng đầu nhiều năm,tham gia triệt phá nhiều đường dây giang hồ khét tiếng, ông hiểu được tính cách liều chết của bọn chúng nhứ thế nào.
“Lâm Hạ,con đang ở đâu”
Lâm Hạ run sợ khi nghe thấy hơi thở lạnh lùng của ba xen lẫn sự tức giận,cố dằn lòng xuống cơn sợ hãi,cô trả lời.
“Ba,con đang ở trong bệnh viện”
“Con lập tức trở về nhà cho ba,ba sẽ bảo thằng bé Đăng đưa con về “
“Ba,khi nào anh ấy tỉnh con sẽ về, bây giờ không được “
Lâm Hạo tức giận đập bàn rầm một cái khiến cho chính ủy và đoàn trưởng bước vào mà giật mình.
“Hạ,con đừng tưởng ba thương con mà không trừng phạt con.Lập tức trở về nhà cho ba,đừng để ba đích thân đến đó đón con về, lúc đấy con biết hậu quả nghiêm trọng là gì rồi đấy”.
“ Ba,đến tối con sẽ về, con chào ba”
Lâm Hạ cúp máy quay người lại thì thấy Hải Đăng đứng đợi mình,có lẽ anh ta đã nghe được hết cuộc nói chuyện vừa nãy,cô cũng chẳng quan tâm đến người này nên chỉ gật đầu chào hỏi cho có lệ rồi rảo bước nhanh về phía phòng cấp cứu, nơi người con trai đó vẫn nằm đấy chưa ra.
Lâm Hạ lê từng bước chân nặng nề trở về chỗ cũ,lúc này cánh cửa đã khép mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được mở ra,một vị bác sĩ trung tuổi nhìn cô rồi chậm chạp nói.Ông đã quá quen với những ca như thế này lắm rồi,nếu ông đoán không nhầm lại có vụ giang hồ thanh trừng nhau nữa đây.
“Bệnh nhân bị rạn một chiếc sương sườn,đầu cũng bị chấn động não nhẹ,kiểm tra thì không thấy có máu tụ,chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho nhanh phục hồi là được “
“Dạ,cháu cảm ơn bác sĩ, giờ cháu vào thăm anh ấy được không ạ”,Lâm Hạ rảo mắt nhìn vào bên trong phòng tìm kiếm bóng người con trai ấy.
“Được,cô theo y tá đưa cậu ấy về phòng của mình đi,có gì thì cứ tới tìm tôi,phòng 203 bác sĩ Ngọc”,vị bác sĩ tên gật đầu dặn dò Hạ rồi quay người bước đi.
Lâm Hạ ngồi cạnh Dịch Hoằng nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ say,nó yên bình và gần gũi đến lạ,không còn vẻ hung dữ của một tên xã hội đen,mà lúc này anh như một thanh niên yếu đuối cần che chở.Đi vào phòng tắm rửa sạch mặt mũi và chân tay đầy vết máu,Lâm Hạ vắt chiếc khăn tay sạch sẽ lôi ra từ trong balo của mình nhúng nước, lau hết những bụi bẩn trên mặt Dịch Hoằng.Đôi lông mày nhíu chặt lại,anh rêи ɾỉ trong cơn đau,Lâm Hạ xót xa rơi nước mắt. Điện thoại cô cũng đã tắt nguồn vì sợ ba Lâm Hạo gọi đến,đây chính là lần đầu tiên cô ngang bướng không nghe lời của ông.Lâm Hạ biết ông vô cùng tức giận,nhưng cô không thể vô tâm bỏ về trong khi anh vẫn hôn mê không tỉnh lại,anh vì cô mà chịu những đau đớn như thế,hỏi cô sao tàn nhẫn được cơ chứ.
Hiếu cầm chiếc cặp l*иg canh gà vừa mua vẫn còn nóng hổi mở cửa vào thì nhìn thấy Lâm Hạ đang ngồi khóc thút thít,nó cũng tiến thoái lưỡng nan không biết có nên bước vào hay không thì nhận được một cuộc điện thoại của thằng Long báo nhìn thấy Hùng Sẹo đi cùng hai thằng đàn em ở khu cảng Phà Đen.Nắm chặt quai cặp l*иg, nó dặn bọn đàn em không được để mất dấu,xong tắt máy đẩy cửa vào gọi Lâm Hạ,lần này nhất quyết phải cho thằng đấy không lết được xác vì dám khiến đại ca nằm viện.
“Chị dâu,canh gà vừa nấu xong,vẫn còn nóng lắm,chị ở đây chăm sóc anh Dịch giúp em nhé,em đi ra ngoài có chút việc,tí em quay lại luôn”
Lâm Hạ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Hiếu,cô thắc mắc định hỏi nó đi đâu thì Hiếu đã chạy ù đi ra ngoài,cánh cửa đóng rầm lại vang vọng cả căn phòng.
Tại cảng Phà Đen,chân cầu Vĩnh Tuy,một nhóm thanh niên đi xe moto phân khối lớn tay cầm mã tấu và tuýp đi hết con đường trong cảng,tiếng gầm rú,lượn lách khiến cho những người làm ăn nơi đó sợ hãi ai cũng đóng cửa không dám ra ngoài.Bọn thằng Hùng sẹo đang đi thu phí bảo kê của những chiếc xe công trở hàng thì bị chặn lại,xuống xe là thằng Hiếu,nó không nói gì lao vào vụt tới tấp cho hả giận.
Hùng sẹo vốn không ngờ mình lại bị tập kích ngay trên địa bàn,bọn đàn em hắn phái đi sáng nay đến giờ vẫn chưa có tung tích,những thằng khác thì đi bảo kê cho các quán bar ở Đống Đa,chỉ còn có hai thằng đi theo.Hiếu cùng mười mấy thằng đệ của mình đánh không biết mệt, cho đến khi thấy thằng Hùng sẹo máu me đầy mặt, cái hình săm con hổ trên cánh tay nó hằn lên những vết lằn do bị vụt thì mới dừng lại.
“Con mẹ mày,mày thích chơi trò lấy người uy hϊếp để đánh đại ca tao không, mày có biết mày động đến ai không hả”,Hiếu vừa rít lên trong giận dữ vừa lấy chân đi chiếc giày đế cứng đạp vào bụng nó đang quằn quại dưới nền đất vì đau,buổi chiều hôm đó,cả cảng Phà Đen không một ai dám ra ngoài.
**** **** ****
Hàn Hiểu ngồi trong cục cảnh sát,trước mặt cô là một người con gái mặc cảnh phục,khuôn mặt không được cho là hòa nhã lắm nếu không muốn là kênh kiệu,gì chứ,cũng chỉ là một tên lính quèn mà đã dám lên mặt như thế cái nỗi gì.
“Tên”
“Hàn Hiểu “
“Bao nhiêu tuổi “
“Hai mươi”
“Trường học”
“Nghệ thuật quân đội”
Chị ta đưa đôi mắt gắn mi giả,tô vẽ cầu kỳ lên nhìn Hàn Hiểu như không tin vào những gì cô nói lúc nãy.
“Học viện quân đội mà lại quen với dân giang hồ sao”
“Không quen”,Hàn Hiểu trả lời lạnh nhạt,cô đang chờ Hàn Thần đến bảo lãnh mình ra,chứ ngồi trả lời câu hỏi của người này cô chỉ muốn tẩn cho một trận,chiến sĩ công an nhân dân có ai như cô ta không, khuôn mặt thì lòe loẹt,son son phấn phấn cho ai ngắm.
Hàn Thần đang ngồi văn phòng của trường quân đội thì nhận được điện thoại của em gái nói nó đang bị nhốt trong đồn công an lấy lời khai,anh giật thót tim không tin những gì mình nghe thấy.Hàn Hiểu từ trước đến nay tuy có ngang bướng,không ngoan như Lâm Hạ nhưng con bé cũng biết an phận,không bao giờ dám làm điều gì phạm pháp,thế mà bây giờ lại bị nhốt trong đồn công an.
“Ừ,thế làm sao mà bị bắt vào đó,em gây chuyện gì à,ba mẹ biết được sẽ không tha cho em đâu”,Hàn Thần vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại.
“Em không gây chuyện, em bị người khác bắt làm con tin.Mà thôi,anh nhanh đến bảo lãnh em đi,em còn phải đến bệnh viện với Lâm Hạ nữa “,Hiểu mệt mỏi nằm bò ra bàn ở cục cảnh sát.
“ Hạ làm sao mà ở viện “
“Nó không sao,nhưng bạn trai nó có sao.Giờ Hạ đang chăm sóc cho anh ta ở bệnh viện Trung Ương “
*** **** ****
Lâm Hạ nắm chặt tay Dịch Hoằng,cô ngủ gục xuống bên cạnh giường, trên mi mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt ướt nhòe.Cô mơ thấy một giấc mơ,trong mơ,anh nắm tay cô đi trên một cánh đồng đầy hoa,vốn dĩ họ sẽ hạnh phúc bên nhau đến già,nhưng bất chợt anh bị Đăng bắt vào nhà giam,chiếc còng số tám sáng bóng,khung cửa song sắt ngăn cách nhịp đập của hai người.
Dịch Hoằng tỉnh dậy sau cơn đau,anh mỉm cười khi nhìn thấy hình bóng nhỏ bé đang ngủ gật bên cạnh mình. Mái tóc dài đen nhánh được cô cuộn lên cho khỏi vướng víu, chiếc áo màu trắng đã nhăn nhúm bụi bẩn, có chỗ còn dính vết máu đã khô.Anh nhớ lại cái khoảnh khắc khi nhận được điện thoại của thằng đàn em Hùng Sẹo,trái tim lơ lửng trong sợ hãi tột độ.Đúng,anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện sợ cô bị chúng nó vấy bẩn,anh lúc này đã biết sợ.Và ngay lúc này đây,khi nằm ở chỗ này,nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của người con gái đó,Dịch Hoằng mới nghĩ đến sự cố chấp của mình, đi bên anh,có quan hệ với anh chẳng phải là điều gì tốt đẹp với cô cả.Giống như ba của cô đã nói,cô thuộc về một thế giới tốt đẹp nhất, chứ không phải cuộc sống giang hồ chợ búa như anh.
Lâm Hạ giật mình tỉnh giấc thì thấy Dịch Hoằng đã tỉnh, cô lấy cặp l*иg đút cho anh từng muỗng canh gà vẫn còn ấm,cả hai không ai nói gì trong không gian im lặng đó,họ chỉ biết, ngay lúc này,anh và cô thấy thật yên bình.
“Còn đau không anh”,Lâm Hạ đau xót nhìn Dịch Hoằng
“Không, có bé Hạ bên cạnh, anh hết đau rồi. Với cả chuyện này cũng xảy ra như cơm bữa, anh chịu đựng được mà.Xã hội đen là thế đó,em không động người sẽ có người đến động em gây gổ, không thể nào yên ổn được “
“Vậy anh đừng làm cái nghề này nữa, được không.Tìm một công việc phổ thông để làm, cho dù không kiếm được nhiều tiền nhưng đó là công việc chân chính”,Lâm Hạ nhìn vào đôi mắt anh,nó chất chứa bao nhiêu sự chờ đợi.
Dịch Hoằng quay mặt vào trong,anh cũng đã nghĩ đến chuyện này nhiều lần lắm rồi chứ,chỉ là đến phút cuối cùng lại không lỡ.Bọn thằng Hiếu sẽ như thế nào khi không có anh làm chỗ đứng cho chúng nó,rồi công việc cầm đồ và địa bàn thì sao,những thứ đó anh phải đổi lấy bằng máu và nước mắt mới có được, nói thì thật dễ, nhưng lại không làm được.
“Hạ,chuyện đó nói sau đi em,anh bây giờ chưa nghĩ đến điều đó “
“Vậy sao anh còn yêu em,anh có biết ngày hôm nay em đã sợ hãi như thế nào không hả,em sợ mất đi anh,sợ anh xảy ra chuyện gì thì em không biết phải làm sao nữa. Một lần đã quá đủ rồi, em không muốn phải ngày ngày nơm nớp nghĩ về sự an toàn của chúng mình “,Lâm Hạ đứng bật dậy, cô tức giận khi nghe thấy câu trả lời không được như mình mong đợi.
“Hạ,anh...”
“Đủ rồi, nếu anh không thể thay đổi, thì em nghĩ chúng ta nên dừng lại cái mối nghiệt duyên này lại đi,em không thể chịu đựng được những ngày tháng như thế”,Lâm Hạ gào lên,trong cơn giận dữ của mình, cô đã vô tình mang trái tim ai đó bóp nghẹt đến khó thở.
Dịch Hoằng đau đớn nhìn Lâm Hạ,anh cứng họng không thể nói được gì trước những lời tuyệt tình của cô lúc này,anh tự cười nhạt chế giễu cho cuộc đời của mình.Đúng rồi, trên đời này làm quái gì có chuyện sẽ cùng nhau vượt qua tất cả để được bên nhau chứ,trong khi những thứ phải đối mặt ấy là sống chết luôn rình rập. Chẳng phải anh đã tự lường trước được những điều này hay sao,nhưng khi nghe được từ chính miệng người con gái anh yêu nó lại tàn nhẫn đến như vậy.Anh sinh ra được định sẵn là một kẻ chợ búa lông bông,làm gì có cô gái nào chịu yêu anh thật lòng chứ,huống chi cô lại là một tiểu thư kiêu ngạo.
Khi anh định lên tiếng trả lời thì cánh cửa được mở ra,một người mặc quân phục bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị tức giận,đó chính là ba cô,Lâm Hạo.Ông nhìn hết người nằm trên giường rồi quay qua nhìn con gái,cái tát giáng xuống mạnh mẽ trước sự kinh ngạc của Lâm Hạ và Dịch Hoằng,anh mặc cho cơn đau hành hạ,chống lưng ngồi dậy đỡ lấy người con gái đang ngã sõng soài dưới đất.
“ Lâm Hạ,mày càng ngày càng ngang bướng không coi ai ra gì đúng không hả,tao nuôi mày ăn học tử tế để bây giờ mày bỏ đi theo cái thằng giang hồ chợ búa này hả.Cái tốt không học,lại học đua đòi với bọn bụi đời không được ăn học tử tế “
Dịch Hoằng nắm chặt tay kìm nén cơn phẫn nộ trước sự sỉ nhục của ba Lâm Hạ,đúng rồi, ông ấy có nói gì sai về anh đâu mà anh có quyền tức giận,mà lên tiếng chứ.Con tim run rẩy trước hàng ngàn hàng vạn vết xước, rỉ máu đau đớn đến vô cùng.
“Anh nói đi,anh có vì em mà bỏ đi cuộc sống nguy hiểm hiện tại không hả,chỉ cần anh làm lại chân chính cuộc đời mình, em mặc kệ tất cả,chỉ cần bên anh là đủ,anh nói đi,anh trả lời em đi” Lâm Hạ mặc sự tức giận của ba mình,cô túm chặt lấy cánh tay của Dịch Hoằng mà bóp chặt,chất vấn cầu xin,cô chỉ cần có thế thôi.
Lâm Hạo giận sôi người trước những lời nói không suy nghĩ của con gái,ông cầm tay Lâm Hạ kéo cô đứng dậy tách hai người khỏi cái ôm,đi thẳng một mạch ra ngoài, tiếng la hét cùng tiếng khóc vẫn còn vọng lại.
“Dịch Hoằng, anh trả lời em đi,trả lời em đi mà”
Dịch Hoằng ôm đầu ngồi bất lực giữa căn phòng trống vắng, anh biết rồi sẽ có lúc nên buông tay thôi.Cô còn quá trẻ,cô chưa suy nghĩ hết được những vấn đề phức tạp của xã hộ,cô cứ tưởng chỉ cần anh bỏ nghề là sẽ được yên ổn làm ăn.Không,cô lầm rồi, cho dù anh có bỏ hay không, thì trong mắt những kẻ đã từng bị anh trừng trị đều ôm mối hận trả thù.Như vậy cũng tốt,thời gian bên nhau không nhiều, nhưng cũng có những kỉ niệm đẹp để anh cất vào một góc trong trái tim,để sau này khi cô đơn anh nghĩ lại,mình cũng đã từng có một thời được yêu.
Lâm Hạ để mặc cho ba kéo mình ra xe,cô như người mất hồn không xác định phương hướng. Anh nói anh yêu cô,nhưng anh lại không thể bỏ đi cái công việc nguy hiểm anh đang làm,anh không thể vứt bỏ những cách kiếm tiền nguy hiểm đó.Cô giễu cợt bản thân mình yếu đuối như bây giờ, mới đây thôi cô còn kiêu ngạo khinh bỉ những người con gái vì tình yêu mà đau khổ, thì đến bây giờ chính cô lại rơi vào hoàn cảnh đó.Cô vứt bỏ sĩ diện của bản thân,vứt bỏ nỗi sợ hãi với người ba đáng kính để cầu xin người con trai kia,nhưng anh không hề lay động.
Về đến nhà,ông không thèm để ý đến ánh mắt của vợ mà đi thẳng vào bếp,cầm lấy chiếc chổi lông gà ra,bắt cô quỳ xuống giữa nhà mà quật,từng cái rơi xuống là từng lời ông mắng mỏ.
“Mày vứt bỏ tương lai vì cái thằng đó có đáng không hả,có đáng không.Vì mày mà con bé Hàn Hiểu súyt chút nữa bị gặp nguy hiểm, mày có thấy có lỗi không hả.Rồi mai ra đường tao với mẹ mày biết giấu mặt đi đâu khi tất cả mọi người biết bọn tao có đứa con gái hư hỏng như mày”
Trịnh Nhi nhìn con gái bị đánh càng thêm đau lòng,bà chạy lại giữ tay chồng thì bị ông giận lây sang quát lên.Bà biết con bé làm như vậy là sai,nhưng là một người mẹ,nhìn khúc ruột của mình bị đau đớn bà càng đau hơn gấp trăm lần.
“Em còn bênh cho nó hả,em nhìn xem con gái em nó ngang bướng đến mức độ nào rồi hả.Suốt ngày chỉ công việc công việc, đến việc nó trốn nhà đi tìm thằng giang hồ đó mà cũng không biết, nếu hôm nay con bé có mệnh hệ gì, gia đình chúng ta sao ăn nói được với nhà họ Hàn kia”
Lâm Hạ cắn chặt răng chịu đựng từng chiếc roi vụt xuống, coi lúc này đau cả thể xác lẫn tâm hồn,đau lắm,đau tới tâm can phế liệt.Cô tuyệt tình đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình, anh cũng không một lời ai oán,cô trách móc anh khiến mình nguy hiểm, anh cũng không biện minh. Anh chỉ biết lấy bản thân mình ra che chở cho cô khỏi cái đυ.ng chạm ghê tởm của thằng đó,anh cho người đi theo bảo vệ cho mình.
“Được rồi, em xin anh,đừng đánh nó nữa, nó cũng là con gái anh mà,anh không xót sao”
Cơn tức giận của ba Lâm cuối cùng cũng giảm xuống, ông nhìn đứa con gái đang nằm ngã giữa sàn nhà mà hốc mắt cay cay,đứa con gái ông nuôi hai mươi năm không một lời trách mắng,có cái gì tốt nhất ông đều giành cho cô.Vậy mà bây giờ, vì một thằng đàn ông không công việc ổn định,cô bất chấp tất cả cãi lại lời của ba mẹ,việc học bỏ bê,lại còn ngang nhiên có cái ý định bỏ nhà đi theo nó.
“Đưa nó lên nhà,bôi thuốc cho nó,từ nay về sau,cấm nó không được dùng điện thoại internet nữa. Bắt đầu từ hôm sau,chính ba sẽ đưa con đi học, hãy bỏ ngay cái ý định tiếp tục mối quan hệ với thằng kia đi”