Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 3

Bearxxx vẫn không có hồi âm.

Diệp Hiểu Quân đem mũ lưỡi trai đè thấp, ngồi trên xe hướng đi Shuanglang (1 địa điểm thuộc Đại Lý -TQ)

Trong xe thực sự rất náo nhiệt, hầu như hành khách đều là những cặp đôi trẻ hay là những thanh niên văn nghệ sĩ đến du lịch. Bọn họ giúp nhau bắt chuyện, trao đổi về những đẹp đẽ của Shuanglang. Có một cô gái cột tóc đuôi ngựa phát hiện Diệp Hiểu Quân ngồi trong góc, đối với nàng lớn tiếng nói: "Chị đi Shuanglang làm gì đấy? Chụp ảnh? Thăm thú? Hay tẩy rửa tâm hồn?"

Khóe miệng Diệp Hiểu Quân giương lên, trong lòng nổi lên 4 chữ — bắt kẻ thông da^ʍ.

[Tân ái ký ] là tác phẩm mới nhất của đạo diễn Trần Nhĩ, kịch bản về thời trang hàng hiệu, đội ngũ diễn viên chính nổi tiếng, trên cơ bản đều là những ngôi sao lớn. Đạo diễn Trần Nhĩ tốt số như ngựa không ngừng vó, bộ này liên tiếp bộ kia nổi lên. Tổ chụp ảnh theo hắn cũng đều là đội ngũ những người quen thuộc.

"Ơ, tiểu Cố." Nhà nhϊếp ảnh thấy Cố Lam đeo kính râm cùng người đại diện đang hướng đình viện đi vào, liền cùng nàng chào hỏi "Lại gặp mặt."

Cố Lam khách khí đáp lại một tiếng "Ca", Nhϊếp ảnh gia kia đáp lại bằng ánh mắt có chút ái muội.

Máy bay Cố Lam trên đường bay đi Đại Lý gặp phải dòng khí lưu mạnh, bị chèn ép bay thấp thẳng xuống hàng chục thước, giống như là cáp treo lao xuống núi, sợ tới mức nàng lúc này còn chưa hồi phục tinh thần, tay chân còn mềm nhũn giống như sợi mì. Đem hành lý đặt tới trong phòng, nghỉ ngơi chưa được một lát, cô nói với người đại diện là muốn đi ra ngoài.

"Ai ai? Đi đâu?" Người đại diện mở ra rương hành lý, sắp xếp lại, chuẩn bị quần áo đi tắm rửa, thấy nàng muốn đi ra ngoài vội vàng gọi nàng lại.

"Vừa tới đoàn phim, phải tới chào hỏi Đạo diễn Trần bọn họ chứ. Ngô tỷ chị cứ nghỉ ngơi, em đi chút rồi quay về." Nói xong Cố Lam liền đi ra cửa, người đại diện nhìn bóng lưng của nàng cười lạnh một tiếng, đem quần áo ném lên giường:

"Thật đúng là tùy ý." Người đại diện đi theo nàng đến Shuanglang vốn cũng không quá hài lòng, làm người đại diện phục vụ cho kiểu nghệ sĩ nhỏ này, cô cũng có vài người, Cố Lam khẳng định không phải là người mà nàng cho rằng có tiềm lực tốt nhất. Chẳng qua là thời điểm này cũng trùng hợp quá đi, nghệ sĩ nàng đại diện chính, người không phải đang kỳ nghỉ thì cũng là bị thương phải nằm viện, công ty liền phân phó nàng đi theo Cố Lam tới đây.

Trong khuôn viên đoàn phim, Cố Lam không tìm thấy Trần Nhĩ, sau khi hỏi thăm một vòng liền có người nói đạo diễn Trần đang ở tại một khách sạn nào đó.

Thời điểm tìm được Trần Nhĩ, Trần Nhĩ đang cùng một nữ nhân mang kính ngồi trên ghế nằm ở hiên sau nhà, cạnh bờ biển trò chuyện. Cố Lam liếc mắt đã bị nữ nhân kia hấp dẫn. Mặt trời rực rỡ chiếu vào khuôn mặt trắng nõn lộ ra lãnh khí, bầu không khí xung quanh đều bị sự hiện hữu của nàng làm thấp xuống vài phần. Đôi mắt nhỏ dài không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, đôi chân dài bắt chéo lên nhau, mười phần nhàn nhã.

"Trần đạo diễn!" Cố Lam ngọt ngào cười, nhảy đến bên người Trần Nhĩ, "Em tới rồi.".

Trần Nhĩ chậm rãi quay đầu liếc mắt một cái, có chút không kiên nhẫn, nữ nhân bên cạnh nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt giấu sau mắt kính râm không thấy rõ lắm, nhưng mà có thể cảm giác được tầm mắt nàng hướng về đây.

Hai người đều nhìn nàng không nói lời nào, Cố Lam biết chính mình xuất hiện không đúng lúc, xấu hổ cười nói:"Trần đạo diễn các vị tiếp tục tán gẫu, chút nữa tôi lại đến tìm ngài sau.".

Cố Lam đi rồi, nữ nhân đeo kính đem mắt kính tháo xuống, một đôi mắt phượng híp lại, tóc quăn màu đỏ sậm buông dài trước ngực, hỏi:"Người đó là?".

Da đầu Trần Nhĩ khẽ run lên, chọn cách tránh né, không trả lời, liền "À … Hìiiii" một tiếng, rồi tiếp tục nói vào chủ đề đang dang dở:"Lục tiểu thư, dù sao tôi có thể đảm bảo, lấy danh tiếng của tôi trong giới điện ảnh mà nói, doanh thu phòng vé khẳng định không thành vấn đề. Ngài cứ yên tâm đi.".

Người được xưng là Lục tiểu thư khóe miệng giơ lên:"Trần đạo diễn năng lực chọn lựa nhân sự tôi đương nhiên không nghi ngờ, bất quá bây giờ đang là thời gian cá nhân của tôi, thật vất vả mới được dịp nghỉ phép mà bị ngài phá hư, thật sự là mất hứng……" Lục tiểu thư đứng lên, sửa sang lại dung trang,"Phiền ngài liên hệ trợ lý của tôi hôm khác lên lịch hẹn".

Lục tiểu thư đi rồi, Trần Nhĩ nhìn bóng dáng của nàng, hơi hơi há miệng thở dốc cái gì cũng chưa nói, gãi gãi bụng.

Cố Lam luôn đứng bên chờ, thấy Lục tiểu thư đi rồi, cũng không lập tức tiến lên. Một lát sau, Trần Nhĩ uống xong chén rượu mới chậm rãi đứng dậy đi lấy xe, Cố Lam lúc này mới thật cẩn thận bước đi theo.

"Trần đạo diễn quay về đoàn phim?".

Trần Nhĩ đang mở cửa xe quay đầu:"A, Tiểu Cố, cô như thế nào lại chạy đến nơi này đây?".

"Tôi không phải vừa tới, nghĩ tới cùng ngài chào hỏi thôi. Tôi cố ý mang đến cho ngài chút lễ vật, lát sau sẽ đưa cho ngài.".

Trần Nhĩ không trả lời, ngồi vào ghế lái, Cố Lam vô cùng thuần thục mở cửa xe ngồi lên vị trí phó lái.

Người đại diện đang ngủ chợt tỉnh giấc, thấy Cố Lam còn chưa có trở về, liền gọi điện thoại cho nàng — nhưng là tắt máy.

"Hắc! cái tiểu hỗn đản!" Người đại diện vẫn là cảm thấy làm trợ lý cho Cố Lam, thật không thể quản được hết mọi việc. Gần đây hành tung Cố Lam bất định, vài phân công tác đều là chính nàng tranh thủ trở về, không biết sau lưng làm cái chuyện gì mờ ám.

Người đại diện đi ra cửa phòng hướng sân bên ngoài đi ra. Đoàn phim này thật đúng là có rất tiền, tiểu viện thuê được khuôn viên hoa cỏ tu bổ cũng thật sự tinh xảo, đối diện ngoài viện là biển rộng, gió thổi l*иg lộng thật dễ chịu. Nơi này cách xa trung tâm đôi chút, nhưng cũng tốt – thanh tịnh, chẳng qua là đêm hôm khuya khoắt không có bóng người nào, bốn phía đều là Tiểu Lâm tử còn có từ trong nước rút lên giống vũ nữ lộn xộn tóc tai… Người đại diện run rẩy, quay trở lại trong sân.

Một chiếc xe dừng cách nơi đó khoảng 100m, vừa vặn kẹt giữa hai cái cây, nửa bánh trước kẹt trong nước, đèn xe đều tắt. Nhìn bên trong như không có ai, kì thực là có người.

Trần Nhĩ đè ép gáy Cố Lam, thân mình theo thân xe chấn động rất nhỏ thỉnh thoảng run run một chút.

Đối diện xe là hồ Nhĩ Hải, phong cảnh ban đêm mờ ảo, làm cho tâm hình hắn thêm hưng phấn, lực đạo trên tay càng động mạnh hơn.

Đầu Cố Lam bị ép tới càng thấp, miệng nhỏ bị chặn lại càng chặt chẽ, cuống họng bị mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm nước mắt mau tràn đầy, lại không có cách nào kêu ra tiếng.

Mãi đến khi hai gò má cùng cằm đều vô cùng đau nhức, Trần Nhĩ mới buông nàng ra. Cố Lam lau lau miệng, chất dịch trong miệng nuốt không được, nhổ ra cũng không xong, nhìn Trần Nhĩ liếc mắt một cái.

Trần Nhĩ mở cửa xe đi đến bên này nàng, một tay ôm lấy nàng đi ra, đặt ở bên cạnh thân cây bắt đầu cởi xuống quần áo nàng.

"Trần đạo diễn …… Trần đạo diễn…… đυ.ng nhẹ ……" Cái gì cũng còn chưa có bắt đầu Cố Lam cũng đã rêи ɾỉ – thân thể phản ứng, trong nháy mắt Trần Nhĩ kéo xuống qυầи ɭóŧ của nàng. Nàng nhìn thấy hình ảnh bạn gái chính mình.

Mới đầu Cố Lam nghĩ đến chính mình nhìn lầm rồi, cách đấy 10m chính là Diệp Hiểu Quân đội mũ lưỡi trai đứng ở đằng kia. Cho dù khuôn mặt bị che đi hơn phân nửa, nhưng Cố Lam biết, người kia chính là Diệp Hiểu Quân.

Tất cả âm thanh say mê ôn tồn ngụy trang đều bị một khắc này trở nên cứng ngắc. Cố Lam biết người nọ là bạn gái chính mình, bạn gái của nàng ngay tại nơi này, chứng kiến hết thảy. Nhưng Cố Lam lại có chút thẫn thờ — nàng tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Nàng đứng tại đây đã bao lâu? cái gì nàng đều thấy hết!?.

Nếu nói trước khi đến Shuanglang Diệp Hiểu Quân còn mang theo một chút hy vọng trong thâm tâm, hiện tại nàng tận mắt nhìn thấy chuyện tình này, quả thực vượt qua mức nàng dự đoán rất nhiều.

Từ ban đầu đi theo Cố Lam tới Shuanglang, Diệp Hiểu Quân vẫn luôn đi theo nàng, nàng đi tìm Trần Nhĩ, chờ Trần Nhĩ rồi lên xe Trần Nhĩ cho tới sự việc sau, Diệp Hiểu Quân không bỏ xót gì hết. Bao gồm tiết mục xe chấn mơ hồ lộ ra phập phồng, bao gồm hiện tại hạ – thân trống rỗng dạo đầu.

Người bạn gái nàng vẫn luôn coi như bảo bối phủng ở lòng bàn tay, hiện tại ở dưới thân một người nam nhân không biết xấu hổ đến làm cho nàng không thể chịu nổi, không biết xấu hổ đến làm cho nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Diệp Hiểu Quân quay đầu rời đi, bước chân vội vàng, tuy rằng nàng cảm thấy nàng hẳn nên ung dung mà bước, đừng làm cho chính mình nhìn qua giống người vì bị phản bội mà kích động. Nhưng mới rồi từng sự việc từng màn gắt gao khắc vào trong đầu, làm cho nàng cảm giác triệt để mà thất bại, nhất định phải chạy trốn.

"Sao vậy?".

Cảm giác Cố Lam đột nhiên im lặng, Trần Nhĩ hỏi.

"Không…… Không có gì, Trần đạo diễn, thân thể tôi có chút không thoải mái, có thể hay không……".

Trần Nhĩ cũng cảm giác giống như nghe được tiếng bước chân, thực ra "bữa tiệc" này đối với hắn hưng trí không nhiều, nói vậy rồi, hắn quay người ngồi trở lại trong xe, nghênh ngang rời đi.

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, Cố Lam đem quần áo sửa sang lại tốt, bước nhanh theo hướng mới vừa rồi Diệp Hiểu Quân biến mất, tìm quanh cũng không phát hiện bóng người của nàng.

Quốc lộ vùng duyên hải chìm trong cảnh đêm, mọi náo nhiệt đều biến mất, chỉ còn âm thanh râm ran phát ra từ con đường tới từ thôn nhỏ cạnh đó. Đi đã bao lâu, Cố Lam đã gần như không xác định được phương hướng Diệp Hiểu Quân rời đi, khi nàng đang tính quay trở về, Diệp Hiểu Quân lại xuất hiện .

Một khối tấm ván gỗ hướng chỉ dẫn quốc lộ đến đường cát đi lên, Diệp Hiểu Quân đứng ở trên cát, đối diện với mặt nước thỉnh thoảng nhộn nhạo lăn tăn. Gió nhẹ đem tóc dài của nàng bay tán loạn, biến thành một cái hình cắt cô độc.

Cố Lam đứng phía sau nàng, thật lâu mới mở miệng:"Chị theo dõi em?".

Diệp Hiểu Quân không trả lời.

Cố Lam lại nói:"Chị đều đã thấy hết đi?".

Diệp Hiểu Quân gắt gao nín nhịn ngăn chặn dòng nước mắt, nàng không thể ở thời điểm này khóc.

Nhân sinh có rất nhiều chuyện tàn nhẫn đều cần có dũng khí tài năng vô cùng lớn đi đối mặt. Có đôi khi thời điểm đối mặt nó mới có thể phát hiện, hết thảy đều so với chính mình lường trước còn khắc nghiệt hơn thế, có thể ở trong nháy mắt hủy diệt ngươi. Đối mặt nó chính là phanh thây xé xác, thế nhưng là không đối mặt nó, nó có thể biến mất sao?

"Cố Lam." Diệp Hiểu Quân cố gắng làm cho thanh âm chính mình nghe vào bình thường, khi làm rõ quan hệ hai người," Mấy năm nay cùng một chỗ với chị, có phải em cảm giác rất ủy khuất hay không ?".

Bờ môi Cố Lam phát khô, trầm mặc trong chốc lát như là buông tha, nói: "Em chỉ là muốn sống tốt hơn thôi.".

"Vậy em có thể sớm một chút cùng chị chia tay, em muốn tới cái dạng gì cuộc sống, chị cũng sẽ không trở ngại em.".

"Em sợ làm chị tổn thương.".

Diệp Hiểu Quân quay đầu, thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại một câu đều nói không được, mất khí lực thật lớn mới áp chế được cảm xúc ổn định lại, nuốt trở lại nước mắt:"Em cùng Trần Nhĩ làm được loại tình trạng này chị sẽ không thương tâm? Các người ở trong xe…… Hay em cảm thấy em có thể giấu diếm chị cả đời?".

"Không phải." Cố Lam thẳng thắn,"Kỳ thật em đã muốn sau khi từ Đại Lý trở về liền cùng chị nói chia tay. Chúng ta không thích hợp.".

Hết thảy tới quá nhanh, không có dài dòng giải thích, hết thảy chân tướng đều đột nhiên mở ra trước mắt cho người xem, cho người tỉ mỉ đều thấy rõ ràng. Vốn không nên thuộc loại tuyệt tình như này, tựa như một hồi tiếp theo sẽ tỉnh mộng.

"Chị có biết những năm gần đây em phải chịu đựng những gì không? Chịu đựng tính không tự tiến thủ của chị, chịu đựng những sinh hoạt không đạt được như mong muốn. Em từng nghĩ chị có thể cho em những thứ này, nhưng em đã nhìn nhầm, chị không phải người mà em muốn ……".

"Cho nên." Diệp Hiểu Quân hỏi, "Lúc trước em cùng chị cùng một chỗ là vì cái gì, là bởi vì chị là biên kịch? Có thể cho em vai diễn? Có thể đem em nâng lên?".

"Đúng vậy." Cố Lam thẳng thắn,"Em cho chị thời gian thật lâu, rất nhiều cơ hội, nhưng chị không làm được gì.".

"……" Nhưng lại cái gì đều nói không ra.

"Cứ như vậy đi. Chị cũng đừng khổ sở, sẽ có người thưởng thức tài hoa của chị, nguyện ý cùng chị sống cuộc sống bần cùng".

"Cút." Diệp Hiểu Quân nói.

Cố Lam không sao cả cười cười: "Hiểu Quân, em thật lòng khuyên chị nên thông minh chút, bằng không cả đời chị cũng sẽ không có tiền đồ. Hơn nữa chuyện tình hai chúng ta tốt nhất nên giữ kín, đừng làm gì liên lụy em.".

Diệp Hiểu Quân trong mắt bắn ra một đạo thịnh nộ, Cố Lam rời đi.

Cố Lam đi rồi, Diệp Hiểu Quân một người đứng ở trên cát, khóc thật lâu mới bình tĩnh lại. Rất quái lạ, trong đầu tất cả đều là hình ảnh nàng cùng Cố Lam cùng một chỗ có bao nhiêu tốt đẹp, giống như muốn chứng minh hiện tại nàng có bao nhiêu đáng thương. Đi qua hết thảy không hề sơ hở, Diệp Hiểu Quân nhiều lắm cảm thấy Cố Lam ngẫu nhiên tính tình thay đổi. Nếu không phải do tin nhắn cổ quái kia chỉ dẫn chỉ sợ cả đời nàng cũng không hoài nghi người sớm tối bên gối đã sớm có người khác.

Đúng, tin nhắn kia…… Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu, người gửi tới tin nhắn kia là ai? Hắn không phải đã sớm biết chuyện này chứ? mục đích hắn làm như vậy là gì?

Diệp Hiểu Quân nghĩ đến rất nhập thần, không phát hiện có người lặng lẽ tiến đến tiếp cận nàng,

"Này".

Đối phương nhẹ nhàng nói ra một từ mà thực ra đem Diệp Hiểu Quân sợ tới mức run rẩy.

Nữ nhân xa lạ đứng ở phía sau nàng đi về phía trước từng bước, cùng nàng sóng vai:"Đối với loại nữ nhân này không cần phải thế. Đừng khóc, hơn nửa đêm đứng ở chỗ này giống như quỷ. Ai, được cái ngày nghỉ đi chỗ nào, thế nào cũng gặp phải một đám người không đâu".

Cái người nghe lén này làm cho Diệp Hiểu Quân cảm giác bị mạo phạm, không muốn cùng kẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa nhiều lời, nàng liền quay đầu rời đi.

Lục Tĩnh Sanh nhìn theo bóng dáng đang từng bước bước về phía sau kia, nửa thân mình chuyển theo phương hướng Diệp Hiểu Quân rời đi:"Trên thế giới người ngu xuẩn như thế nào nhiều đến như vậy?" Ghét bỏ sau, khóe miệng không hiểu trồi lên mỉm cười.

Thật vất vả buông hết thảy công tác, một mình đến Đại Lý thả lỏng, kết quả trước bị Trần Nhĩ tìm được đàm phán việc đầu tư điện ảnh cho hắn, sau đi ra hóng gió lại tình cờ chứng kiến đôi nữ đồng tính luyến ái ồn ào chia tay, thực đúng dịp quá đi !?!