Tay của người đàn ông không khách khí giơ về phía da thịt mềm mịn, một tay tà ác vuốt ve phía trên, tay còn lại quá đáng hơn dò vào khe bí mật kia... Gây chuyện trêu đùa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ... Động tác của anh êm ái, tỉ mỉ, dường như hơi kiêng dè, nhưng cũng chọc cô hỗn loạn, khó nhịn, cả người mềm yếu, bụng dưới dần dâng lên cảm giác trống rỗng... Người đàn ông này đã quá quen thuộc những chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô, biết làm thế nào để khơi dậy du͙© vọиɠ của cô.
“Đừng, đừng mà... Ưm ---” Tô Yên Nhiên mở miệng mới phát giác giọng của cô đã yếu đến mức không có chút nào thuyết phục, chỉ có thể làm tăng ham muốn của đàn ông.
“Ồ? Làm sao tôi biết em đang nói thật hay giả? Phụ nữ rất thích nói một đằng làm một nẻo... Huống hồ, Yên Nhiên em còn là cao thủ trong cao thủ, đùa bỡn tôi quay vòng...”
“Tôi không có...” Tô Yên Nhiên yếu ớt thanh minh. Ban đầu đích thật tôi muốn trả thù anh! Nhưng càng về sau, chính bản thân tôi cũng không phân biệt được tình cảm tôi dành cho anh có mấy phần thật mấy phần giả nữa... Nhưng không chịu được thái độ như vậy... Bị khinh thường khiến kɧoáı ©ảʍ và xấu hổ thay phiên vùng vẫy trong lòng, Tô Yên Nhiên quật cường cắn chặt môi, đè nén không cho tiếng rêи ɾỉ ra khỏi miệng...
Tiêu Dịch Thành lạnh lùng cười nhạo, tỏ vẻ không tin, “Em tưởng tôi còn có thể tin em? Tôi đã cho em cơ hội giải thích... Do em lần lữa không chịu mở miệng. Bây giờ đã muộn! Tôi sẽ không bao giờ tin vào bất kì lời nào của em nữa! Có lẽ em không chỉ đùa bỡn một mình tôi? “Tiểu bạch kiểm” mà em gặp tối nay cũng là nô ɭệ dưới chân em phải không? Hay nói cách khác, Vệ Minh Dữ cũng thế?... Em đúng là... Đê tiện!”
Nước mắt, không kềm được rơi xuống, giọng có ý khóc: “Anh cần gì phải nhục nhã tôi như thế...”
Cơ thể to lớn, thon dài phủ lên cơ thể mềm mại trần trụi, da thịt liền kề với cô. Môi Tô Dịch Thành nhẹ giương, dùng giọng gần như dịu dàng nói nhỏ vào tai Tô Yên Nhiên: “Đừng quên, lúc trước em mặt dày mày dạn, bất chấp thủ đoạn leo lên người tôi thế nào... Cho nên, nếu nói nhục nhã cũng là do em tự chuốc lấy!” Đôi mắt lạnh lùng không chút ý cười, chỉ có một tia ham muốn điên cuồng không che giấu.
Thấy cô khóc, anh chỉ càng muốn mạnh mẽ xỏ xuyên qua cô... Chà đạp cô! Hận không thể nhìn thấy cô quỳ dưới chân anh cầu xin tha thứ... Tiêu Dịch Thành bị ý nghĩ điên cuồng trong đầu làm hoảng sợ, thì ra bên trong con người anh ẩn chứa một nhân cách có khuynh hướng tàn bạo như vậy. Nhưng anh không thể làm quá, bởi vì không thể không chú ý đến đứa bé trong bụng cô... Vì thế, anh cho rằng những gì anh làm bây giờ là đã quá kềm chế và nhân nhượng ~!
(Tiếp sau đây, các chương phát triển theo hướng [ngược thân + ngược tâm], xin lọt hố cẩn thận!)
Thấy Tô Yên Nhiên vẫn cắn chặt cắn chặt môi vẫn như cũ, anh bá đạo nói: “Không được cắn, dù muốn cắn, cũng phải để tôi cắn!”
Bị ham muốn chiếm hữu trong mắt Tiêu Dịch Thành dọa sợ, Tô Yên Nhiên run lên, nhưng tiếp sau đó, nụ hôn điên đảo trời đất rơi xuống, chiếc lưỡi linh hoạt của anh thâm nhập vào miệng cô, mặc tình hút lấy, nhấm nháp, cô gần như không thở nổi.
Mãi đến khi cánh môi non mềm bị sưng đỏ, rốt cuộc anh cũng buông ra, nụ hôn dày đặc bắt đầu chuyển đến mũi, mắt, tai, cằm, cổ, xương quai xanh, ngực... Của cô, Sau cùng, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng dừng lại trên ngực cô, môi lưỡi của anh không ngừng mυ'ŧ kéo mềm mại của cô, thỉnh thoảng còn cắn. Tô Yên Nhiên chỉ cảm thấy cả người sắp nóng lên... Nhẫn nại sâu trong cơ thể cô đã đến giới hạn.
Đột nhiên, toàn bộ những động tác khiến cô vừa khổ sở vừa vui sướиɠ biến mất, người đàn ông nào đó cười lạnh, phun lời hờ hững: “Muốn tôi? Cầu xin tôi. Cầu xin tôi, tôi sẽ cho cô.”
Đôi mắt vốn đang mê mang của Tô Yên Nhiên khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của anh đột nhiên hồi phục trấn tĩnh. Lúc này mới phát hiện, cô sớm đã không còn mảnh vải che thân, mà tên này một nút áo sơ mi cũng chưa cởi... Dù xấu hổ trong lòng không còn chỗ che giấu, nhưng trên mặt vẫn phải giữ kiêu ngạo và thể diện -- Cố chấp quay đi: “Không!”
“Van xin tôi!” Anh lại xấu xa trêu chọc cô, xoa xoa bóp bóp, rồi dừng lại.
Ầy, cái tên này sao lại có hứng thú với những câu dung tục thế chứ? Quá mất phong cách rồi! Chú có thẻ nhịn nhưng thím thì không nhịn được! Vì thế... Tô Yên Nhiên luôn nhu nhược luôn lụy tình thành công bị chọc giận! Hừ lạnh: “Tên kia, anh ngây thơ quá đó! Dù bà đây có cầu anh, thì cũng nói lên được điều gì chứ? Lời của đàn ông trên giường là không đáng tin nhất, phụ nữ cũng thế thôi. Anh nói xem, anh muốn làm thì làm không cần nói nhảm nhiều như vậy, trêu chọc bà đây rồi bỏ ngang là có ý gì?!! Nếu anh không được thì buông ra đi, bà đi tìm “Nô ɭệ dưới chân” mà anh nói vậy!”
(... 囧!)
Quả nhiên, đàn ông không ai chịu đựng được bị nghi ngờ về phương diện nào đó...
“Em dám!!! Ai nói tôi không được? Tôi được cho em xem!” Tên đàn ông nào đó nổi giận hét lên, bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người mình, một phút sau, quần áo của tên nào đó thành công nằm trên thảm. Đồng thời, Tô Yên Nhiên cảm giác bị một cái tay không đứng đắn kéo một bên đùi thon dài trắng noãn của cô lên... Sau đó mạnh mẽ xỏ xuyên qua nơi mềm mại nhất của mình!
... Một lúc sau, Tô Yên Nhiên cảm giác món đồ chơi của tên kia laị lui ra.
Không thể nào, nhanh vậy à. Tô Yên Nhiên run rẩy: “... Anh bất lực thật hả?”
Tiêu Dịch Thành nhíu mày chế giễu: “Không, làm từ phía sau an toàn hơn, không làm tổn thương tới đứa bé... Em đúng là gấp ha? ha~!”
(... 囧!)
Vì thế, tên nào đó đổi tư thế, bắt đầu chăm chỉ, nhiệt tình “Cày cấy“...
Mười phút sau.
“Chúng ta đổi tư thế được không?” Dù rất mất mặt, nhưng chân cô mỏi nhừ...
Đáp lại cô bị người ta ra sức đâm vài cái... -.-
Hai mươi phút sau.
“... Anh xong chưa thế!” Đất đã cấy xong, có thể gieo được chưa!
Anh tích chữ như vàng: “Chưa.”
Nửa tiếng sau.
Cuối cùng chiến trường đổi từ phòng khách về tới phòng ngủ. Nhưng... Tại sao anh ta vẫn muốn dùng tư thế kia chứ!! -_-!
Một tiếng sau... Tô Yên Nhiên khàn giọng rồi. Nhưng tin thần vẫn rất minh mẫn đau khổ...(_)... Hu Hu hu, thật muốn ngất luôn...
Hai tiếng sau, Tô Yên Nhiên không biết ngất đi lúc nào chợt thức dậy, cô muốn nói: “Anh bạn, sao anh còn chưa xong?” Đáng tiếc, tiếng của cô sớm đã vỡ vụn, vừa mở miệng cũng chỉ có tiếng vô cùng mập mờ “R-O-O-M~” (Xin đọc tác ra).
Hôm sau. Sau buổi trưa, trời vừa nắng đẹp.
Tô Yên Nhiên quen thức sớm giờ mới yếu ớt tỉnh lại.
Cơ thể hình như đã được tắm rửa sạch sẽ... Nhưng cơ thể do gì gì đó quá mức nên vẫn còn vô cùng khó chịu... Rốt cục Tô Yên Nhiên cảm nhận được cảm giác O O X X đến không xuống giường được trong truyền thuyết... Tô Yên Nhiên nhớ tới một câu thơ: “Thị nhi phò khởi kiều vô lực” (Người hầu nâng dậy, nàng yếu đuối (tưởng chừng như) không có sức để đứng lên nổi), không ngờ có một ngày xuất hiện trên người cô...... 囧!
Đầu sỏ Tiêu Dịch Thành đương nhiên sảng khoái tinh thần sảng khoái đi làm rồi, sau khi giày vò cô thêm một buổi sáng, cố tình đánh thức cô đang ngủ: “Tôi đi làm đây! Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi! Dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Hừ hừ, tôi khiến em không xuống giường được!”
Thật ra, sau khi lửa giận và lửa dục tan đi, nòng súng Tiêu Dịch Thành cũng đã nghĩ thông, nếu Tô Yên Nhiên thật sự thích cái tên “Tiểu bạch kiểm” tìm cô ở nhà hàng, cô đã đi cùng cậu ta từ lâu; còn Vệ Minh Dữ đúng là có hứng thú với cô, nhưng cũng chỉ dừng ở giai đoạn hứng thú, họ gặp nhau ba lần, đều có mặt anh ở đó, có thể làm được gì chứ? Đều tại anh tự ghen tuông vô cớ... Nhưng cũng đáng đời cô, ai bảo một câu cũng không chịu giải thích?
Có điều, nhìn cô gái nhỏ bị anh bắt nạt triệt để, giờ vô cùng mệt mỏi ngủ trong vòng tay anh, đột nhiên Tiêu Dịch Thành hiểu được một điều: Bất luận cô có tính khí thế nào, dù là mềm mại dịu dàng hay xù lông nổi cáu, anh đều yêu... Đúng, là yêu.
Cho dù cô lừa anh thì đã sao, anh có tình cảm với cô là thật. Thứ anh muốn có được, thì sẽ không bỏ qua! Rốt cuộc anh xác định được điều này. Sau này, anh tuyệt đối, tuyệt đối không cho cô có cơ hội bỏ đi, cũng không để bất kỳ tên đàn ông nào có cơ hội tiếp xúc với cô!
Chuyện tâm lý Tiêu Dịch Thành biến đổi mạnh mẽ, Tô Yên Nhiên cũng không biết. Cô chỉ biết: Đàn ông khi động dục và nổi giận thì cực kỳ đáng sợ, mà đàn ông đã động dục còn nổi giận... Cô sai rồi, sai ở chỗ không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tiêu Dịch Thành khi hắn đang động dục còn nổi giận... Sau này nhất định phải tránh xa!!!
Trước kia Lâm Vô Hà thường dạy cô: “Phụ nữ phải biết hợp thời yếu thế, đàn ông mới thích.” Sao cô lại thi hành triệt để cơ chứ...T-T
Tô Yên Nhiên là một người ngoài mềm trong cứng điển hình. Anh càng muốn không cho cô xuống giường cô càng muốn xuống!... Không xuống được sao, làm người có ba cái gấp! Nhờ người làm dìu? Nếu là bình thường cô có thể lấy cớ nhức đầu, đau bụng, nhưng nhớ tới quần áo họ ném trong phòng tối qua, còn quần áo của mình cũng bị xé nát... Quá mất mặt nha!
Khó khăn rời giường, mang dép, vào phòng tắm, rửa mặt... Đến phòng ăn, ngồi xuống, ăn cơm... (ㄒoㄒ)... Tô Yên Nhiên càng cảm nhận sâu sắc nỗi phiền muộn “ Đứng cũng khó chịu mà ngồi cũng khó chịu”! Việc duy nhất muốn làm là ngủ trên giường tới chết!
A a a a a, Lâm Vô Hà ~ Á Hi... Dù là A Miên... Cầu xin các người, ai cũng được, mau tới dẫn em đi đi!!!