Năm đó Kỳ Duyệt rời đi, là Diêu Nhuế nói cho Thời Thanh Thu biết.
Giản Ý Chi thuận theo đường dây của Diêu Nhuế, tìm thấy một bạn học đã gửi cho cô ấy một bức ảnh cuộc sống của Kỳ Duyệt cách đây ít lâu, nhờ một vài người bạn điều tra bối cảnh công ty hiện tại của Kỳ Duyệt. Về cơ bản, tình hình năm đó đã bày ra trước mắt Giản Ý Chi.
Bảy năm trước, Kỳ Duyệt mới vào Đại học Luật thành phố B không lâu, công việc kinh doanh của cha ruột cô gặp chuyện. Sau đó cha mẹ cô ly hôn trong hòa bình. Trong khoảng thời gian này, mẹ của Kỳ Duyệt nhanh chóng kết hôn với người đàn ông khác, di cư ra nước ngoài, đồng thời mang Kỳ Duyệt đi, người đàn ông này hiện tại chính là cha dượng của Kỳ Duyệt. Ngoài ra, vào thời điểm đó có một lượng lớn tiền chảy vào tài khoản của cha ruột Kỳ Duyệt.
Có một ít chuyện vô cùng sống động, nhưng Giản Ý Chi đột nhiên không muốn xem rõ ràng, nàng cảm thấy nguyên nhân đằng sau sự việc này hẳn làm cho người ta rất bất lực.
Nàng không muốn biết, không muốn sinh ra lòng thương hại Kỳ Duyệt. Nếu Kỳ Duyệt không trở về, nàng có thể muốn biết, sau đó cảm thán đôi lời. Nhưng Thời Thanh Thu đã kết hôn rồi Kỳ Duyệt mới trở về, dựa vào điểm này, nàng đối với Kỳ Duyệt không muốn có tâm tình như vậy.
Giản Ý Chi gửi cho Ôn Khinh Hàn thông tin đã sắp xếp qua email, đồng thời gọi điện cho Ôn Khinh Hàn, bên kia nhanh chóng trả lời, thanh âm bình thản hỏi: "Ý Chi, thế nào rồi?"
Giản Ý Chi vuốt vuốt mũi, dựa vào ghế cười nói: "Lão Ôn a, cuối tuần sao dậy sớm như vậy? Không thể ngủ muộn một chút được sao? Dù sao cũng không có công việc gì."
"Tôi quen rồi. Thanh Thu phải đến studio nên phải dậy sớm, tôi tỉnh dậy cũng không ngủ lại được." Ôn Khinh Hàn vỗ nhẹ lên gối của Thời Thanh Thu, sau đó ở cuối giường một tay nhấc chăn lên gấp lại.
“Mình đã gửi qua email cho cậu rồi, cậu mở ra nhìn xem, cậu vừa xem mình vừa nói.” Giản Ý Chi thở dài, ngữ khí có chút phiền muộn.
"Ừm."
Ôn Khinh Hàn buông xuống công việc trong tay, đi tới bàn mở laptop ra, tải xuống tư liệu mà Giản Ý Chi vừa gửi qua hộp thư.
Mở tư liệu ra, dày đặc hàng chục trang văn bản đều là bối cảnh hiện tại của Kỳ Duyệt. Ôn Khinh Hàn trở lại mở đầu xem kỹ hơn, mày liền nhíu lại, giống như có vật gì đột nhiên nhét vào cổ họng, không nói ra được.
"Bảy năm trước, ba mẹ ruột của Kỳ Duyệt ly hôn, mẹ cậu ta quay sang kết hôn với ông trùm kinh doanh hiện tại, mang cậu ta di cư ra nước ngoài ..."
Ôn Khinh Hàn lẩm bẩm đọc vài dòng trong trang đầu tài liệu, cô tiếp tục đọc, tạo ra một bức tranh phù hợp với tình hình những gì bảy năm trước đã xảy ra với Kỳ Duyệt.
"Cha cậu ta phải đối mặt trước khốn cảnh. Sau khi cha mẹ cậu ta ly hôn, mẹ cậu ta liền kết hôn với người chồng hiện tại, hơn nữa cha dượng còn đưa cho cha ruột của cậu ta một khoản tiền." Giản Ý Chi nói khẽ, "Chuyện ở chỗ này, mình cảm thấy chúng ta không cần phải biết chi tiết hơn."
Ôn Khinh Hàn nắm chặt con chuột, đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó trợ lý của Kỳ Duyệt đã nói: Có chút việc riêng cần phải giải quyết.
Giản Ý Chi hỏi: "Nói mới nhớ, cậu ta có tìm cậu không? Cậu cùng Thanh Thu kết hôn, cậu ta hẳn là không chịu nổi."
Ôn Khinh Hàn đáp lại, đồng thời hỏi: "Có tìm tôi, nếu không thì cậu nghĩ vì cái gì tôi lại để cậu điều tra những thứ này?"
Giản Ý Chi phiền muộn, không nhịn được trêu chọc Ôn Khinh Hàn: "Ôn đại luật sư a, Thời nữ thần là của nhà cậu, xin hỏi sau khi trải qua việc tiền nhiệm cùng đương nhiệm gặp nhau cậu có cảm tưởng gì? Mình thật sự rất hiếu kỳ."
“Không có cảm tưởng gì cả, để cậu thất vọng rồi, xin lỗi.” ánh mắt Ôn Khinh Hàn thâm trầm nhìn màn hình máy tính, lướt qua trang tiếp theo.
Giản Ý Chi nghĩ nghĩ một chút, nàng đột nhiên nghiêm túc, "Dựa vào những gì mình tìm thấy ở đây, Kỳ Duyệt đã mất rất nhiều sức lực mới có thể về nước. Mặc dù cậu ta trở về là vì Thanh Thu, nhưng nhiệm vụ hiển nhiên là phát triển thị trường trong nước, cha dượng của cậu ta sẽ tiến hành kiểm tra lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa cha dượng cậu ta còn có một đứa con trai, là của vợ trước của ông ta mười năm trước đã qua đời mà sinh ra. Ông ta có năng lực kinh doanh vượt trội, vốn là muốn anh trai của cậu ta dự kiến trở về nước nắm giữ."
Nếu Kỳ Duyệt về nước, như vậy sẽ dùng danh nghĩa phát triển thị trường trong nước...
Ôn Khinh Hàn "ừm" một tiếng, khóe môi hơi giương lên, đóng tư liệu lại, "Tôi hiểu rồi, cúp máy đây."
Giản Ý Chi bất đắc dĩ cười cười, "Cậu phũ phàng như vậy sao? Mỗi lần qua sông liền phá cầu, mấy ngày nay mình vì cậu mà bận rộn, cậu không định báo đáp mình cái gì sao? Ngày ngày ôm vợ đi ngủ hạnh phúc như vậy, cậu có bao giờ nghĩ đến mình vất vả như thế nào không a?"
Ôn Khinh Hàn cúp điện thoại, để Giản Ý Chi ở bên kia một mình than khổ.
Đã gần trưa, Dương Hiểu không nói cho cô tin tức khi nào Thời Thanh Thu trở về. Sau khi nói chuyện với Giản Ý Chi xong, cô xem lại một chút tư liệu, dự định rời khách sạn tự giải quyết cơm trưa.
Gần khách sạn có rất nhiều nhà hàng, ngày đầu tiên cô đến cũng đi bộ xem qua, trong thời gian này cô cũng thường xuyên ăn ở nhà hàng của Lão Lý. Buổi trưa, vợ của ông chủ cũng ở đó, cũng nhiệt tình như ông chủ vậy.
Ôn Khinh Hàn nhìn xung quanh không có khách, cô bước vào nhà hàng, bà chủ tiến lên nghênh đón: "Ai nha, cô gái lại đến rồi, hôm nay ăn cái gì a? Có muốn gói lại cho vị kia nhà cô không?"
Ôn Khinh Hàn lễ phép đáp lại: “Hôm nay không gói, tôi tới ăn một mình.” Nói xong, cô tìm chỗ ngồi quen thuộc rồi ngồi xuống.
Bà chủ bưng một bình trà lên, thuận tiện đưa thực đơn cho cô, cười hỏi: "Vậy được, xem muốn ăn gì. Thừa dịp không có khách, chút nữa đông người sẽ phải đợi a."
Khóe môi Ôn Khinh Hàn mỉm cười, xem qua thực đơn.
Bà chủ cũng là người nói nhiều, không thấy ai liền bắt đầu tán gẫu với Ôn Khinh Hàn: "Cô gái, tôi nhìn cô không thấy lạ mặt, cũng không nhớ rõ tôi đã nhìn thấy cô ở đâu a. Nhưng bạn của cô là minh tinh, ăn cái gì cũng phải cẩn thận. Đôi khi chúng ta quá bận cũng không có để ý đến, nhìn cô chờ vài lần lại mất thời gian. Như vậy, cô có thể tự nấu một ít ở khách sạn a."
Ôn Khinh Hàn sửng sốt một chút, mới ngẩng đầu hỏi: "Ý của dì là?"
"Chậc chậc chậc, cô không biết a..." Bà chủ hiển nhiên là người nắm rõ thông tin, ngồi đối diện với Ôn Khinh Hàn, chỉ tay lên khu vực minh tinh trên thực đơn: "Đây là những món ăn đặc biệt dành cho minh tinh đến đây quay phim. Đôi khi chúng ta bận công việc kinh doanh, không có thời gian đi tiếp đãi những đại minh tinh này. Nói trắng ra là, kỳ thực ai cũng là người như nhau, chúng ta không thể vì ai mà làm kém danh tiếng phải không?"
Ôn Khinh Hàn gật đầu, "Vâng, dì nói tiếp đi."
"Cho nên a, đôi khi hầu hết các thành viên trong nhà người nổi tiếng đến đây thăm đoàn sẽ mượn nhà bếp của khách sạn nấu ăn, chuyện này là thường tình." Bà chủ gõ ngón tay, ý vị sâu xa nói: "Nhìn cô như vậy hẳn là lần đầu tiên đến thăm đoàn đi."
Ôn Khinh Hàn mím chặt môi, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, "Ra là vậy, tôi thật sự không biết, cảm ơn dì, chút nữa trở về tôi sẽ nghĩ lại."
Bà chủ đứng lên, trên mặt có vài phần đắc ý nhắc nhở: "Ai nha cô gái a, tôi đây chỉ là dạy cô để cô không cần phải vất vả chờ đợi. Đến lúc đó cô cũng nên đến cửa hàng của chúng ta ăn, lúc không có nhiều khách, đầu bếp của chúng ta nấu rất nhanh a."
Ôn Khinh Hàn đáp: "Được, tôi nhớ rồi."
Khi gọi món, cô thuận tiện nhớ tên các món ăn trong thực đơn. Ăn xong trở về khách sạn, đang tìm kiếm trên máy tính thì Thời Thanh Thu gọi tới.
"Khinh Hàn, ăn trưa chưa?"
“Ừm, tôi ăn rồi.” Ôn Khinh Hàn tập trung chọn món tối nay sẽ làm, sau đó viết công thức ra giấy.
“Mình cũng ăn rồi, hiện tại mình đang trang điểm, có đeo tai nghe.” Thời Thanh Thu không đợi Ôn Khinh Hàn hỏi, nàng đã giải thích trước.
Sau khi Ôn Khinh Hàn cúi đầu viết thêm mấy chữ, cuối cùng lại thêm một câu "thịt bò kho", khóe môi hiện lên ý cười: "Thanh Thu, tối nay muốn ăn gì?"
"Mình cái gì cũng được a, giống mọi người cũng tốt. Đồ ăn đoàn phim gọi bên ngoài ăn cũng khá ngon." Thời Thanh Thu tự nhiên trả lời, nhưng rồi nàng nghĩ đến vì sao Ôn Khinh Hàn lại hỏi vấn đề này, nàng liền nghi hoặc hỏi: "Sao lại hỏi chuyện này? Có phải trong lòng cậu tính toán cái gì mà mình không biết không?"
“Không có gì, hỏi một chút mà thôi.” Ôn Khinh Hàn lại kiểm tra thời gian, lúc này đi siêu thị hẳn còn kịp mua đồ tươi.
"Đúng rồi, nói tới tối nay, ở thắng cảnh này có một cảnh quay, có thể không quay lại tìm cậu ăn cơm. Buổi tối sẽ cố gắng về sớm một chút."
“Ừm, cậu không cần gọi đồ ăn bên ngoài.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói, “Tới giờ cơm tôi liền đến, tôi sẽ sớm liên hệ với A Hiểu.”
Bên kia yên lặng, Thời Thanh Thu bật cười, sau đó nhẹ giọng đáp lại: "Được, vậy mình chờ cậu."
Ôn Khinh Hàn trầm ngâm cúp điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn WeChat hiện lên trên màn hình, là Thời Thanh Thu gửi đến một câu, "Không ăn dễ dài thịt", cô không khỏi cong mặt này, ngón tay vuốt nhẹ lên tin nhắn.
Thật ra, ngay từ đầu cô cũng không nhớ tại sao mình phải học nấu ăn, giống như cô đã muốn học nấu ăn từ rất lâu rồi. Mỗi khi ăn ở nhà, cô sẽ cẩn thận viết ra từng món ăn nên làm như thế nào, thực hiện bao nhiêu bước để món ăn trở thành bộ dáng như trên bàn.
Vấn đề này chưa bao giờ được cô cố ý coi trọng trong đời. Cho đến khi vào năm nhất, cô mới nghĩ đến nhiều hơn. Nếu Thời Thanh Thu ăn đồ cô nấu mà có thể vui vẻ, thì đây có lẽ chính là việc cô học được cái này rất ý nghĩa.
Ôn Khinh Hàn đi siêu thị một chuyến, mượn phòng bếp của khách sạn làm món thịt bò kho, súp lơ xanh xào cà chua, một phần súp rong biển đậu phụ cùng nấm.
5 giờ 30 phút, Ôn Khinh Hàn ra ngoài đi đến địa chỉ thắng cảnh mà A Hiểu đã gửi cho cô, cầm hộp cơm mượn ở khách sạn bắt taxi, vừa lúc gặp Kỳ Duyệt cũng muốn đến đó.
Ôn Khinh Hàn chỉ gật đầu coi như chào hỏi, bộ dáng lãnh đạm như thường, đứng ở cửa khách sạn chờ taxi.
Nhưng đúng lúc này là giờ cao điểm, chưa nói đến lượng xe, hai bên đường còn có rất nhiều người chờ.
"Ôn luật sư, lúc này rất khó bắt taxi, cô nên ra sớm một chút." Thanh âm Kỳ Duyệt từ phía sau vang lên, không đợi Ôn Khinh Hàn kịp phản ứng, cô lại cười nói: "Bất quá đến sớm, bên kia lại còn chưa tới giờ ăn cơm."
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Kỳ Duyệt, "Chuyện này cũng không nhọc Kỳ tiểu thư phí tâm tư".
“Ôn luật sư, cô không cần cự tuyệt tôi nhanh như vậy.” Kỳ Duyệt cười nhìn chiếc xe màu đen vừa dừng dưới cầu thang, trợ lý Tiểu Mạc chạy xuống cầu thang mở cửa xe, Kỳ Duyệt hỏi Ôn Khinh Hàn: "Đích đến của chúng ta là cùng một chỗ, cô lại không muốn chậm trễ thời gian, không bằng đi cùng đi?"
Ôn Khinh Hàn trầm mặc một hồi, lại siết chặt ngón tay đang cầm hộp cơm, sau đó gật đầu, "Được, vậy phiền toái rồi."