Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

Chương 18

Mộc Hành Vu vốn là một người biết võ công, trước kia nếu có người đến gần nàng chắc chắn sẽ phát hiện, cũng sẽ không giống như hiện tại để người khác tiếp cận phía sau cũng không phản ứng, càng đừng nói để người đó có cơ hội chụp vai. Có lẽ Mộc Hành Vu đã bởi vì chuyện của A Trì mà tâm thần hoảng hốt, chưa từng lưu ý, cũng có thể là người đến công phu cao hơn nàng, lúc hành tẩu tránh được sự nhận biết của nàng.

Trên vai bị vỗ nhẹ một cái, cả người Mộc Hành Vu co rúm, lập tức thoát thân, cùng lúc đó nâng kiếm chỉ thẳng.

Người chụp vai nàng cũng khinh thân lui lại.

Động tác mười phần lưu loát, cao thấp chính xác, quả thực xác minh công phu của người này vượt trội Mộc Hành Vu. Mà đợi thấy rõ ràng gương mặt và trang phục của người đó, nàng không khỏi kinh ngạc.

Thi Đình Lễ giơ hai tay lên, biểu thị ý thỏa hiệp tay không tấc sắt: "A Hành, là ta."

Mộc Hành Vu thấy hắn, kiếm không những không lập tức thu hồi, ngược lại sắc mặt càng khó coi: "Ngươi đến đây làm gì?"

Thi Đình Lễ nói: "Đao kiếm không có mắt, A Hành.... Ngươi, ngươi mau buông kiếm."

Mộc Hành Vu không để ý đến, không tín nhiệm mà nhíu mày: "Ngươi trả lời ta trước, ngươi ở đây làm gì."

Lần trước ở ngõ hẻm thấy bọn họ, bọn họ vẫn còn là giao cảnh uyên ương, ôm nhau thì thầm, hiện nay trái lại giương cung bạt kiếm.

Bất quá chuyển biến như vậy ta cũng thấy nhưng không thể trách, dù sao những quyển thoại bản của Côn Lôn cũng thế lúc đầu là tình nhân tương kiến tình thâm nghĩ trọng, chuyển sang trang khác lại thành cừu nhân gặp nhau đặc biệt đỏ mắt nhưng tình huống như vậy nhiều không kể xiết, thậm chí cũng không biết vì sao bọn họ lại cam hận nhau, dường như không yêu hận đan xen thì không thể hoàn thành một cố sự tươi đẹp lại u oán. Lúc nhàn rỗi ta đọc nhiều, cuối cùng tích lũy một chút tâm đắc của đọc giả — hiểu được tất cả chỉ là những khuông sáo cũ trong thoại bản.

Thi Đình Lễ vẫn chưa lập tức đáp lại.

Đại để là vẫn không có tin tức của A Trì, Mộc Hành Vu càng không nhịn được, xem Thi Đình Lễ thành đối tượng hoài nghi, trách mắng: "Ngươi thân phận như vậy, sao lại đến loại địa phương này."

Vốn dĩ bọn ta đã đoán trước Mộc Hành Vu cũng không phải là thực sự ái mộ Thi Đình Lễ, trong hẻm Trúc Can nhìn thấy bất quá là diễn trò mà thôi, nàng tiếp cận Thi Đình Lễ, cùng hắn giả vờ thân thiết chỉ vì mượn đó đạt được một đích nào đó, tỷ như nói muốn thần không biết quỷ không hay lấy đi tính mạng của hắn, đồng thời tránh được họa lao ngục.

Những gì nhìn thấy lúc này càng nghiệm chứng suy đoán của bọn ta.

Chỉ là hiện nay không biết vì sao Mộc Hành Vu ngay cả giả vờ cũng lười làm, trực tiếp rút kiếm tương hướng, trong mắt áp giấu hận ý nồng đậm xóa không tan, dường như hận không thể tức khắc kết liễu hắn.

Thi Đình Lễ lại không ngại, hắn dường như đã sớm hiểu được Mộc Hành Vu cùng hắn bất quá là hư tình giả ý, hòa nhã nói: "Nơi đây rất không an toàn, ta là lo lắng cho ngươi. Hơn nữa —"

Hắn nhìn Mộc Hành Vu, trong mắt có một chút si mê cổ quái, thở dài một tiếng: "Ta chủ yếu cũng là muốn gặp A Hành mà thôi."

" Ta có chuyện vô cùng khẩn yếu phải xử lý, lúc này cũng không muốn gặp ngươi." Mộc Hành Vu lạnh lùng nói.

Ta nghe một câu nói cuối cùng của Thi Đình Lễ, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Lạc Thần cùng ta vẫn ẩn nấp ở phía sau, nàng vẫn ngưng thần yên lặng nghe, vẫn chưa có của rõ ràng, lúc nghe đến đây nàng đột nhiên cũng nghiêng đầu nhìn ta một cái.

Ta hiểu ý của nàng, gật đầu.

Thi Đình Lễ lời này chợt nghe thì không có gì, nhưng vì hắn nhìn Mộc Hành Vu mà nói, A Hành là nhủ danh của Mộc Hành Vu, hắn nói như vậy, Mộc Hành Vu tất nhiên là không nghi ngờ hắn, trực tiếp đáp lời.

Chỉ là lúc đầu hắn đã nói 'ta lo lắng cho ngươi', phía sau cũng không phải thuận thế nói 'ta chủ yếu là muốn gặp ngươi', mà không phải nói 'ta chủ yếu là muốn gặp A Hành ngươi', hắn trực tiếp nói là muốn gặp A Hành.

Xưng hô như vậy thật ra cũng không có vấn đề gì, rất nhiều người lúc nói đều sẽ sử dụng nhủ danh hoặc kính ngữ thay thế cho 'ngươi', như A Khước nói chuyện với Thi Đình Lễ, cũng sẽ cười nói Đình Lễ thế này thế kia, nói chuyện chưa từng có hạn định khuông khổ, vốn không cần câu nệ. Nhưng không biết vì sao, hai câu này của Thi Đình Lễ nghe ra tuy rằng vô cùng thỏa đáng, nhưng trước sau có chênh lệch, phối hợp với ánh mắt của hắn, vẫn luôn làm ta cảm thấy có chút không thích hợp.

Giống như đang đọc một bài thơ khuyết từ, nghe qua đều rất thông thuận, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại có điều khiến người ta lưu ý, ta liền không khỏi suy nghĩ một lúc.

Nhưng ta cũng không quên phải làm sao hiểu rõ việc giữa Thi Đình Lễ cùng Mộc Hành Vu, có thể bắt được một chút manh mối đã là không tệ rồi, ngay cả cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không thể chân chính phân tích được môn đạo gì.

Hiện nay ta chỉ muốn thừa dịp bọn họ nói chuyện với nhau, thu thập thêm nhiều manh mối hữu dụng nên lập tức bế khí, chỉ nghe Thi Đình Lễ nói tiếp: "Ngươi chớ hoảng sợ, ta sẽ giúp ngươi tìm được A Trì cô nương."

Mộc Hành Vu thần sắc phức tạp, vừa hoảng sợ áy náy đối với A Trì, vừa tăng thêm cừu hận đối với Thi Đình Lễ, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào hắn.

Có lẽ nàng chưa bao giờ đề cập A Trì với Thi Đình Lễ, nhưng nhìn thần sắc cùng ngôn ngữ của Thi Đình Lễ, nghiễm nhiên là đối với A Trì rõ như lòng bàn tay.

Thi Đình Lễ cúi đầu nhìn viết bùn đất trên mặt đất, dọc theo dấu vết đi đến trước một thạch quan.

Thạch quan mở rộng, chưa từng đóng lại, bên cạnh một bãi nước bùn, lẳng lặng hiện giữa ánh nến chập chờn hôn ám.

Vết tích quả thật như muốn nói A Trì bò vào trong quan tài này.

Nhưng, A Trì hiện nay thực sự sẽ ở trong quan tài đá sao?

Sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy. Ở bên này nhìn lén lâu như vậy, quan tài không một tia động tĩnh, từ việc A Trì bò trườn trước đó cho thấy, tốc độ của nàng nhanh đến quỷ dị, nếu nàng hiện đang ở trong quan tài, vậy toàn bộ hành trình tĩnh mịch như vậy, khả năng duy nhất chính là nàng đang yên lặng chờ người đến gần quan tài. Dù sao nàng không phải chỉ là vì bò mệt mỏi, muốn tìm một cái giường nghỉ tạm đơn giản như vậy.

Một khi có người đến gần cỗ quan tài, sẽ phát sinh chuyện gì ai cũng không dám cam đoan.

Mộc Hành Vu thấy thế, dường như bị một gậy đánh vào đầu, không đợi Thi Đình Lễ đến gần, nàng liền bước nhanh đến trước quan tài, bước chân cũng có chút lảo đảo.

Nàng hiện tại quan tâm sẽ bị loạn, đầu óc đều là muốn đi tìm A Trì, đối với tình huống trong quan tài hoàn toàn không biết gì cả.

Mà hoàn toàn không biết gì cả, trong hoàn cảnh này mới nguy hiểm nhất.

" A Trì cô nương?" Lạc Thần trầm thấp gọi một tiếng.

Thanh âm thanh lãnh của nàng chợt vang lên, Mộc Hành Vu vừa nghe có người gọi A Trì, lập tức dừng chân, lực chú ý dời khỏi thạch quan, nhìn sang lỗ hổng bên này.

Nương sự hôn ám bên này, hai người bọn ta lập tức che giấu thân hình.

Lạc Thần đứng sau vách tường, ngữ khí tùy ý, dường như không biết bên kia còn có người khác: "Thanh Y, ngươi xác định ngươi nhìn thấy A Trì cô nương sao?"

Ta lúc này không phụ họa còn đợi khi nào, lập tức nói: "Dĩ nhiên, lúc trước ta thấy nàng đến đây rồi vào chỗ đó, ta dẫn ngươi đi xem."

Vừa nói, vừa cùng nàng sóng vai đi qua lỗ hổng vào mộ thất, giả vờ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện, để tránh vì ở đây nghe trộm hồi lâu mà bị Mộc Hành Vu giơ kiếm chất vấn, sau đó ta chiếm trước tiên cơ 'đương nhiên' sẽ 'kinh ngạc' mà nói: "Người nào — Mộc cô nương, Thi công tử, hai người các ngươi sao lại ở đây?"

Mộc Hành Vu không lo lắng gì khác chỉ tiến lên giữ lấy ta, dùng sức lắc vai ta, lo lắng nói: "Ngươi.... Ngươi nói nhìn thấy A Trì? Ngươi nói chỗ đó, là chỗ nào? Ngươi.... Ngươi mau nói cho ta biết!"

Aiz, không biết vì sao, một người hai người đều phải lắc vai ta, không lắc ta rụng rã thì không chịu thôi, lẽ nào thân thể này của ta xem ra rất dễ khi dễ? Ta không khỏi lo lắng sau này có nên lạnh mặt tạo khí thế hay không, nếu khí thế của ta cao một chút, cao đến tận mây xem bọn họ còn dám lắc ta nữa hay không.

Hừ.

Lạc Thần chế trụ Mộc Hành Vu, bất động thanh sắc đem tay nàng di chuyển khỏi vai ta, lại thuận thế dẫn ta lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách rõ ràng với Mộc Hành Vu.

Có lrx nàng sợ Mộc Hành Vu lại lắc ta.

Ta cảm thấy rất là hưởng thụ, nhưng nghĩ lại tựa hồ cảm thấy sau này cũng không cần nhọc lòng nâng cao khí thế đến tận mây đi hù dọa người khác, dù sao như vậy sẽ rất mệt, ta chỉ cần Lạc Thần đứng bên cạnh ta là đủ rồi. Dù sao thì nàng xưa nay nhìn qua luôn đạm mạc vô trần, trăng thanh gió mát, tựa hồ từ nhỏ đã treo trên mây, người không quen biết hoặc sợ hãi hoặc hâm mộ khí chất của nàng, cho đến bây giờ đều là không dám mạo phạm.

Lạc Thần nói với Mộc Hành Vu: "Thanh Y nói đến đó, liền chỉ một gian mộ thất, mới vừa rồi nàng là muốn dẫn ta vào đó xem thử."

Lúc trước ta cũng chỉ là nhanh miệng nói một câu, cũng không quản chỗ đó là chỗ nào, nếu ta không nói hàm hồ một chút, kích khởi lòng hiếu kỳ của Mộc Hành Vu để nàng tới hỏi, ngăn cản nàng tùy tiện đến gần cổ thạch quan, sợ nàng gặp rủi ro lớn.

Ánh mắt Mộc Hành Vu lập tức dồn về phía cỗ thạch quan, dù sao trong mộ thất ngoại trừ cỗ quan tài thì không có thứ gì có thể chứa được một người, lúc này nàng càng kiên định cỗ quan tài này kỳ hoặc, lập tức muốn tiến đến phía trước, ta lập tức nói: "Mộc cô nương không thể manh động, quan tài không hề có động tĩnh, mặc dù A Trì cô nương đang ở bên trong, có lẽ cũng là không có ý thức. Nếu như ngươi không chuẩn bị gì mà tiến đến, vạn nhất bên trong có cơ quan trí mạng, một khi ngươi động đến, chẳng phải là sẽ làm bị thương đến A Trì cô nương?"

Từ đầu chí cuối Mộc Hành Vu thấy bọn ta luôn không cho một sắc mặt hòa nhã, ngoại trừ A Trì, dường như người của toàn bộ thế giới đều thiếu tiền nàng. Mới vừa rồi ở lỗ hổng mộ tường, nếu bọn ta trực tiếp ngăn cản, nàng tính tình như vậy tuyệt sẽ không nghe lọt lỗ tai, ngược lại còn có thể sinh lòng nghi ngờ bọn ta đột nhiên xuất hiện ở đây là có mục đích riêng, cần phải hàm hồ vứt mồi câu khiến cho nàng chú ý, để nàng tự mình cẩn thận. Mà lúc này cũng chỉ có dùng sự an nguy của A Trì đến hù dọa nàng, nàng mới có cố kỵ, không dám manh động.

Quả nhiên Mộc Hành Vu vừa nghe, đột nhiên dừng lại, đột nhiên có một chút bối rối không biết làm sao.

Có thể nàng cũng biết như vậy là vô cùng liều lĩnh, nhất thời cũng sững sốt nói không ra lời, chỉ đứng tại chỗ tự biến bản thân thành một cái cọc gỗ đáng thương.

Ngữ điệu của ta chậm lại một chút, an ủi: "Thật ra ngươi cũng không tất lo lắng, Lạc Thần sẽ xử lý thỏa đáng. Ngươi cũng biết bọn ta là mở cửa hiệu đồ cổ, trong lúc thu hồi một ít đồ cổ thường gặp cơ quan tinh xảo, thường xuyên như vậy nên cũng ít nhiều có hiểu biết đối với cơ quan, xin Mộc cô nương yên tâm giao cho bọn ta."

Mộc Hành Vu không lên tiếng, biểu thị nàng không phản đối.

Thi Đình Lễ cũng không có động tĩnh, vẫn là dáng vẻ thế gia công tử hữu lễ.

Lạc Thần từ lâu đã chậm rãi đến gần cỗ thạch quan, ta cùng đi theo nàng, nhìn nàng không chuyển mắt. Cự ly không gần không xa cũng sẽ không gây trở ngại cho nàng, nếu một khi có khác thường, ta cũng có thể lập tức áp dụng hành động bảo vệ nàng.

Trong cuộc đời dài dằng dặc nàng sở kiến mênh mông như tinh hải, trong đó các loại quan tài chủng loại khác nhau cũng đã thấy rất nhiều, ta luôn tin tưởng đối với kinh nghiệm kiến thức cùng thân thủ của nàng, nhưng dù vậy, mỗi một lần vân không tránh được lo lắng.

Mặc dù nàng ngày ngày trải qua bình an vô lo, không hề tiếp xúc với hiểm cảnh, trời giá rét ta cũng không khỏi lo lắng nàng sẽ cảm lạnh, hè nóng bức cũng không khỏi lo lắng nàng cảm nắng, ta biết lo lắng những việc vụn vặt như vậy là vô ích, dù sao nàng luôn biết chiếu cố bản thân, nhưng ta vẫn không khỏi lo lắng.

Lạc Thần xác định ngoại vi thạch quan không có dị thường, lúc này mới đứng ở phía trước, nâng ngọn nến tinh tế quan sát bên trong quan tài rồi quay đầu lại nhìn ta: "Bên trong không có người, bất quá đáy quan ẩm ướt, cũng có vết tích đã bị động qua."

Ta nói: "Chẳng lẽ là xuống phía dưới rồi?"

Lạc Thần gật đầu: "Chỉ có loại khả năng này. Đáy quan là một tấm ngăn, được cơ quan khống chế."

Nàng nói đến đây, nhìn thấy Mộc Hành Vu tuy rằng không dám tùy tiện làm gì nữa nhưng thần sắc lại rất có ý muốn khởi động cơ quan để xuống bên dưới, nên nhàn nhạt bổ sung một câu: "Bất quá chúng ta không thể từ chỗ này xuống dưới."

" Vì sao?" Sắc mặt Mộc Hành Vu âm trầm một lúc, thực sự nhịn không được nữa.

Lạc Thần nói: "Thông thường cơ quan khống chế tấm ngăn là tứ trọng đinh. Phía trên tấm ngăn hai tầng cơ quan là 'sinh đinh' và 'hoặc đinh', sinh đinh có thể thấy được, còn hoặc đinh sẽ bị ẩn dấu tôi mà hai trọng đinh phía dưới tấm ngăn, là 'bế đinh' và 'tử đinh'. Gặp phải loại cơ quan này nếu có người lần đầu mở sinh thì sẽ bình an đi qua, đồng thời sẽ khởi động bế đinh để đóng lại rồi từ bên trong khởi động tử định, ẩn dấu sinh đinh bên ngoài, hoặc đinh hiện ra. Lúc này cách tấm ngăn, chúng ta có thể thao tác chỉ còn lại hoặc đinh, nhưng một khi khởi động hoặc đinh..."

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Mộc Hành Vu: "Sẽ phát sinh chuyện gì, ta không dám vọng ngôn."

Ta vừa nghe tứ trọng đinh, nhất thời cảm thấy trong lòng phát lạnh — với trạng thái của A Trì tuyệt đối không có khả năng thao túng cơ quan phức tạp như tứ trọng đinh.

Tứ trọng đinh ban đầu thật ra là do một thành chủ cổ đại sáng chế, vốn là dùng để đối phó truy binh. Vị thành chủ này cũng vì thành trì của mình bị ngoại nhân mơ ước, lúc có chiến loạn, hắn liền tu kiến cung điện của mình vô cùng cẩn thận chặt chẽ, đặc biệt xây dựng đường hầm thoát hiểm phức tạp, vạn nhất một khi thành trì bị công phá, chí ít có thể dời đi một số người, trong ám đạo sẽ có loại cơ quan tứ trọng đinh này. Một ngày quả nhiên thành trì bị công phá, địch quân truy binh vây bắt người trong cung điện, thành chủ dẫn theo gia quyến thân tín muốn chạy trốn, truy binh theo sát ở phía sau, nhóm người thành chủ vào ám đạo đóng cửa cửa ngầm lại, truy binh phía sau nhìn thấy thành chủ có thể thao tác cơ quan an toàn đi qua, lại thấy ngoài cửa ngầm quả thật là tìm được một cơ quan, nên không chút do dự khởi động, ai ngờ thành chủ khởi động chính là sinh đinh, mà truy binh khởi động bất quá là hoặc đinh vừa hiện ra, kết quả đều chết trong loạn tiễn khói độc.

Thật ra lúc này tình hình mặc dù bất đồng với truy binh, nhưng chúng ta quả thật đều là theo A Trì một đường cùng đến đây, mà trong quá trình truy tung lại gặp phải tứ trọng đinh, ta cuối cùng cảm thấy đối phương có tâm bất chính.

Loại cơ quan này đã không phải loại cơ quan thường gặp, không chỉ bố trí phòng vệ đối với người có thể tiến vào mà còn ác ý dẫn dụ người truy đuổi.

Mộc Hành Vu vội hô lên: "Không thể nào, A Trì sẽ không khởi động loại cơ quan này, nàng tâm địa thiện lương, điều đó không có khả năng!"

Lạc Thần nói: "Là có một người khác."

Quả thật là có một người.

Lúc trước A Trì....bò đến, mộ thất xa xa nhìn đến vẫn là một mảnh đen kịt, sau đó đốt nến lên, nến này hẳn không phải là A Trì đốt, chờ bọn ta nhìn kỹ, trong mộ thất đã không có một bóng người. Sau khi Mộc Hành Vu thất hồn lạc phách mà đến, dĩ nhiên cũng không phải Mộc Hành Vu đốt nến, rồi tiếp đó là Thi Đình Lễ đến.

Ban đầu ta còn hoài nghi nến là Thi Đình Lễ đốt, sau khi hắn đốt nến lại rời khỏi rồi quay lại, chờ Mộc Hành Vu đến mới từ phía sau tiếp cận nàng, nhưng chờ ta thấy tứ trọng đinh bị người khởi động, lại bỏ đi suy đoán đó.

Hiển nhiên là có người đốt nến , sau khi A Trì nhập quan, người đó cũng vào theo, đóng tấm ngăn đáy quan, khởi động tử đinh điều khiển hoặc đinh hiện ra bên ngoài, đợi lát nữa người đuổi đến trúng cơ quan.

Mà rất liều lĩnh muốn tìm được A Trì, chỉ có Mộc Hành Vu.

Mục tiêu của người đó là... Mộc Hành Vu?

Ta suy nghĩ một phen, nói với Thi Đình Lễ: "Thi công tử, ngươi là từ chỗ nào đi vào mộ này, trên đường có gặp phải thứ gì tương tự quan tài?"

Nhân tâm cách cái bụng, ta lại không hiểu nhiều lắm về Thi Đình Lễ, không biết hắn có gì giấu diếm không, bất quá hắn thoạt nhìn vô cùng thành thực, ôn hòa trả lời: "Mộ thất này bên trên là một mảnh mộ địa, có mấy người mở một địa đạo, ta thấy A Hành theo địa đạo đi xuống, ta rất lo lắng cho nàng, nên cũng theo đến. Dọc đường, quả thật là nhìn thấy những thứ tương tự thạch quan, có một cái ngay sát vách mộ thất."