Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

Chương 13

Ta vội vàng đoạt khối bột lại: "Đừng ném, nàng ném con thỏ này làm gì?"

" Không phải nàng nói là cục bột sao?" Lạc Thần liếc mắt nhìn ta một cái, hiển nhiên là buồn bực: "Ta ném là cục bột, cũng không phải là thỏ."

"Nàng nghe lầm rồi, ta rõ ràng nói chính là thỏ." Ta đem thứ cổ quái này phủng trong lòng bàn tay, giả vờ đáng tiếc nhìn nó, nghĩ dỗ dành nàng cũng tốt: "Xem lỗ tai của con thỏ này, rất khả ái."

" Đó là đuôi."

Ta: "....."

Còn lại một nắm, con thỏ này dĩ nhiên cũng vào nồi hấp. Tuy nói dáng vẻ quả thật có chút khiến người ta không dám khen tặng, chí ít lúc này Lạc Thần không đem nó nắm tàn rồi, để cổ vũ nàng ta cũng chưa từng đối với cục bột này tu chỉnh gì cả, đặc biệt bảo lưu nguyên trạng.

Ra nồi bưng lên bàn, Vũ Lâm Hanh đã sớm chờ ở đó, ngửi được hương khí vội vàng lao đến, nghĩ đến Mặc Ngân Cốc của nàng núi vàng núi bạc, món ăn hiếm lạ gì mà chưa từng ăn, hôm nay thấy gạo nếp nắm lại giống như quỷ đói đầu thai.

Vỉ hấp Tầng thứ nhất xung quanh cơm nắm bốn màu xếp thành một vòng, ở giữa đặt một con gì đó rõ ràng đặc biệt chói mắt, vốn là được Lạc Thần vo lại thành viên, nhiệt khí khiến nó càng phát ra béo tròn, thành một đoàn tròn vo, Vũ Lâm Hanh chỉ vào nó: "Con heo này thật thú vị."

Trong lòng ta nói thầm, không xong rồi.

Lạc Thần yên lặng ngồi ngay ngắn, không rên một tiếng.

Lúc này Vũ Lâm Hanh cũng không biết Lạc Thần ở phòng bếp giúp đỡ, hơn nữa những trình tự quan trọng đều là ta tự tay làm, trắng mịn mềm mại nên nàng nghĩ tất cả đều là ta làm. Nàng nhìn con thỏ béo ú, tiếp tục lải nhải: "Ở giữa đặt con heo trắng này , đơn giản ngu ngốc, Sư Sư đây là món ăn ngươi mới nghiên cứu sao? Bên cạnh lại có mấy viên nhỏ, ta hiều rồi, không phải là ám chỉ con lợn này chiếm chỗ sao?"

Ta: "......"

Đây cũng không phải là ta nghĩ ra được, đều là ngươi phỏng đoán, có thể khẳng định ngươi hơn phân nửa là có bệnh.

Vũ Lâm Hanh hạ đũa, hăng hái bừng bừng gắp một viên gạo nắm nhỏ: "Ta hạ thủ từ con tiểu trư tử sắc này trước."

Lòng ta nói, nàng quả nhiên có bệnh.

Lạc Thần trầm mặc không lên tiếng mà gắp con thỏ nàng làm, mặt lạnh cắn một ngụm.

Vũ Lâm Hanh thấy thế, gấp đến độ kêu to : "Heo của ta! Ta muốn giữ lại đến cuối cùng mới ăn, Ma Quỷ ngươi dám ăn nó trước!" Nàng miễn cưỡng nuốt xuống cơm tử sắc, nói chuyện hơi có chút mơ hồ không rõ.

Lạc Thần từng ngụm ăn hết, lù lù bất động, cũng không để ý tới. Ta đau đầu muốn chết, tùy ý Vũ Lâm Hanh ở đó lăn qua lăn lại, lại bảo A Khước cùng nhau ăn, đáng thương A Khước chính là một người câu nệ, đến rồi cũng không ngồi, vừa châm trà cho Vũ Lâm Hanh vừa thay Vũ Lâm Hanh gắp điểm tâm, trái lại còn mệt mỏi hơn so với lúc trước.

Vũ Lâm Hanh oán hận: "Ngươi đưa heo cho ta."

Lạc Thần đặt đũa xuống, quan sát nàng một cái, rốt cục nặn ra từng chữ: " Con "heo" này là ta làm, ta ăn nó, có gì không thích hợp?"

Vũ Lâm Hanh: "......."

Ta ở bên cạnh thoáng nhìn buồn bực sắc mặt rốt cuộc băng lãnh, thỏ của nàng biến thành cục bột, rồi lại biến thành heo, cũng thật sự là khổ nàng rồi.

Tuy nói mấy ngày gần đây ngày xuân yên lặng nhưng lúc trước vài vụ án mạng dính dáng đến hoàng bì tử mây đen chưa tán, trong thành vẫn có chút nhân tâm hoảng sợ. Dường như nhận biết loại hoảng sợ này, cây cổ thụ trước cửa hiệu rụng lá càng thêm nghiêm trọng,trước đó vốn đã rơi đến lợi hại hôm nay quả thực giống như bị ai rung lắc, hiển nhiên là rất không bình thường, ta liền bắt đầu đề mắt. Vũ Lâm Hanh là một người tứ chi không động, ngũ cốc chẳng phân biệt được, đứng trên bậc thang hướng ta ra lệnh: "Sư Sư ngươi xem lá cây này nơi đều có, lập tức quét đi, nếu không Mặc Nghiễn Trai làm sao kinh doanh? Lá cây thổi tới thổi lui, thật là đáng ghét."

Ta đem cái chổi đưa cho nàng: "Người làm không chỉ ăn không ở không mà còn dám sai phái chưởng quỹ sao?"

Vũ Lâm Hanh cười khinh bỉ ta, ngược lại rất biết sai khiến A Khước đến làm, ta thu tay, cầm chổi đến dưới tàng cây quét lá rụng, A Khước lập tức đến: "Sư cô nương để ta làm."

Ta cười: "Không cần, ngươi là khách nhân, nghỉ ngơi đi."

A Khước chỉ đành gật đầu, đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ, nói: "Sư cô nương, mùa này có nhiều lá rụng như vậy sao? Ngược lại rất hiếm thấy."

Ta nheo mắt: "Có lẽ là "Bệnh" rồi."

Lúc này Lạc Thần từ trong phòng đi ra, ôm chậu than đang cháy, yên lặng thu dọn lá cây đã quét vào trong đó.

Hiện nay là ngày xuân, lá rụng đều làm lá xanh, còn vô cùng tươi, dĩ nhiên sẽ không dễ cháy như lá khô. Lạc Thần rót một chút dầu vừng dùng tế tự, ta thấy dưới tay áo bạch sắc của nàng giấu gì đó, là một bình nhỏ, nàng đem thứ đen đặc trong bình để vào trong chậu rồi thu lại, cuối cùng đem chậu than để ở một vị trí dưới tàng cây, ngẩng đầu hướng ta nháy mắt.

Vị trí kia là nơi chí âm dưới tàng cây, nếu là đốt cháy bình thường thì không cần đặt ở nơi đó. Thân cây phân vị bát quái, người Trung nguyên có chút không hiểu huyền diệu trong đó, lúc đốt cháy tiền giấy tống biệt tổ tiên không cẩn thận đem chậu than đặt tại phương vị này, tiễn chân tổ tiên không tránh khỏi lại trêu chọc một ít thứ bẩn.

Ta đi đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, Lạc Thần xử lý hoàn tất, châm lửa.

Ngọn lửa bùng cháy, mang theo hương thơm dầu vừng, lúc mới cháy liền nhìn thấy một cổ hắc khí, may mà thân thể ta đã che chắn, người đi đường bên ngoài cũng không nhìn thấy, chỉ tưởng bọn ta đang đốt lá cây mà thôi.

Lá xanh bị đốt bên trong chuyển thành màu đỏ, nhưng chưa hề bị tổn hại chút nào, thậm chí ngay cả gân lá cũng có thể thấy rõ ràng, dường như tế võng máu chảy đầm đìa.

Hỏa quang chiếu lên gương mặt Lạc Thần, trong ánh mắt nàng quang ảnh tĩnh lặng lưu chuyển.

" Quả nhiên địa mạch nơi này đã bị hủy." Ta nói nhỏ: "Chỉ là đầu nguồn còn phải tìm xem."

"Phía sau cây."

Lạc Thần dập tắt lửa trong chậu than, đứng dậy quay về phòng, không bao lâu lại quay lại. Lưu lại Vũ Lâm Hanh cùng A Khước trông cửa hiệu, ta theo nàng dọc theo cây cối bên đường mà đi, càng đi lá cây rụng càng nhiều, bay lả tả trong gió mang đến lãnh ý giữa mùa xuân ấm áp.

Đi được một lúc, ta dừng bước: "Đây là phương hướng cửa hiệu đậu hũ của A Trì cô nương."

Nhìn sắc mặt Lạc Thần giống như đã dự đoán được, ánh mắt của nàng liếc nhìn xa xa, ta nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy một nữ tử cao gầy từ bức tường phía trước lảo đảo qua bên này. Trên đầu nữ tử đội một chiếc khăn, đầu ngẩng lên, nhất phó mất hồn mất vía, đúng là Trầm Tê Trì.

Ta do dự có nên đến đó không, ai ngờ Trầm Tê Trì tay chống tường, giống như sẽ lập tức ngã xuống, ta lập tức bước nhanh chạy đến đỡ lấy nàng, Lạc Thần theo sau ta.

Trầm Tê Trì cả người run rẩy, ta thấy vành mắt nàng đều xanh rồi, sắc môi trắng bệch, đặc biệt tiều tụy.

Trầm Tê Trì ngước mắt, sương mù mông lung nhìn ta.

" A Trì cô nương, thân thể ngươi khó chịu sao?" Ta nhíu mày.

Trầm Tê Trì thoáng chốc đứng thẳng dậy, cười khổ hướng ta xua tay. Nàng không nói được, mọi việc chỉ đành dùng thủ ngữ.

" Ta cùng Lạc Thần có một số việc muốn qua bên kia ngõ nhỏ xử lý, vừa vặn đi ngang qua nơi này, không bằng bọn ta tiễn ngươi trở về nhà?"

Trầm Tê Trì vẻ mặt đau khổ, cuống quít lắc đầu.

Trước đó thấy nàng vẫn ôn nhuận, hôm nay lại thành dáng vẻ này, trong lòng ta thoảng qua khuôn mặt âm trầm của Mộc Hành Vu, còn có đáy mắt ô thanh của nàng, trong lòng mơ hồ có suy đoán không tốt.

"Bọn ta cùng ngươi đến gặp đại phu, được không?"

Trầm Tê Trì ra hiệu ý nói vô dụng, nghiêng đầu sang một bên.

Cái này không được, cái kia không xong, ta hỏi nàng có muốn theo bọn ta quay về Mặc Nghiễn Trai nghỉ tạm hay không, nàng do dự chốc lát rồi đáp ứng. Ta đỡ nàng trở về, để nàng ngồi xuống sảnh đường, nàng hai tay đang cầm trà nóng từng ngụm mà uống, mất hồn mất vía.

Lạc Thần lấy giấy và bút mực cho nàng, thuận tiện cho nàng trả lời, bất quá ta cũng chưa từng hỏi lại nàng cái gì, dù sao cũng không tính toán là quen biết, hỏi nhiều sợ rằng đường đột, hơn nữa nàng rõ ràng tâm tình không tốt, hỏi thêm chỉ khiến nàng càng đau lòng, nên chỉ tùy ý nói một chút chuyện phiếm, để tránh nàng xấu hổ.

Việc này nhất định không thoát được can hệ với Mộc Hành Vu.

Chẳng lẽ là A Trì cô nương đã biết quan hệ giữa Mộc Hành Vu cùng Thi Đình Lễ.

Lúc này Trầm Tê Trì viết: "Không biết hai vị cô nương có thể cho ta mượn chút bạc, ta xuất môn quá vội, trên người không có một xu, trong nhà tạm thời không tiện trở về. Rất nhanh sẽ trả lại."

Hai gò má nàng đỏ bừng, nghĩ đến đối với chuyện vay tiền vô cùng xấu hổ, rồi lại phải làm.

Ta gật đầu: "Tất nhiên là có thể, A Trì cô nương cũng không tất yếu phải vội vã trả lại. Ngươi đã không tiện trở về nhà, vậy là muốn ở lại quán trọ sao?"

Ta ngũ cảm thông thấu, lập tức nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã, theo đó là một tiếng quát lớn của Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần nhíu mày, đứng lên đi ra ngoài.

" Muốn chết!" Vũ Lâm Hanh quát một tiếng.

Cửa được Lạc Thần đẩy ra, bên ngoài Vũ Lâm Hanh đang cùng một cái bóng đen đấu cùng một chỗ, hắc y nữ tử xuất thủ nhanh như điện, sắc bén tàn nhẫn, Vũ Lâm Hanh cũng là một người khó đối phó, tính tình hỏa bạo rút phi kiếm quấn bên hông ra, hắc y nữ tử phi thân lui về phía sau, Lạc Thần phiêu nhiên tiến lên, một chiêu chế trụ cánh tay của nàng, điểm trúng huyệt đạo của nàng

Hắc y nữ tử thoáng chốc yên tĩnh.

Trầm Tê Trì cả kinh lập tức chạy ra bên ngoài, hai tay nàng kéo tay áo của Lạc Thần, ánh mắt thống khổ hiển nhiên là cầu xin nàng Mộc Hành Vu Mộc Hành Vu.

Lạc Thần dĩ nhiên theo ý nàng.

Mộc Hành Vu được giải khai huyệt đạo, vẻ mặt tối tăm, nhưng chưa có cử động khác người nào, chắc là đã biết không phải đối thủ của Lạc Thần. Nàng tiến lên vài bước liền muốn kéo Trầm Tê Trì qua, Trầm Tê Trì lại một tay đẩy nàng ra.

Mộc Hành Vu sửng sốt: "A Trì, cùng ta trở về nhà đi."

Trầm Tê Trì lắc đầu, trong ánh mắt hình như có oán hận, nhiều hơn nữa chính là sầu khổ.

"Đây không phải nhà ngươi, ngươi ở chỗ này làm gì?" Nét mặt Mộc Hành Vu hắc khí bao phủ, ta thấy khí âm tà trên người nàng đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, không khỏi nhíu mày.

Trầm Tê Trì vành mắt đỏ bừng, đứng ở tại chỗ ngay cả ra dấu cũng không.

" Theo ta trở về!" Mộc Hành Vu cắn răng tiến lên ôm lấy nàng, đem nàng vác trên vai. Trầm Tê Trì quá sợ hãi, giãy dụa đánh nàng, người đi đường đều ghé mắt nhìn, Mộc Hành Vu chỉ xem họ là không khí, Trầm Tê Trì hé ra khuôn mặt xấu hổ tức giận đến muốn xuất huyết.

Vũ Lâm Hanh vun kiếm muốn cản, ta ngăn cản nàng: "Tùy các nàng đi. Chúng ta là ngoại nhân, không tiện nhúng tay."

Vũ Lâm Hanh hừ nói: "Ngoại nhân, lẽ nào nàng là nội nhân?"

Ta mỉm cười hướng Lạc Thần ra hiệu, đợi đến thân ảnh của Mộc Hành Vu cùng Trầm Tê Trì đã khuất xa, ba người lúc này mới đuổi theo.

Sau đó đi đến tiệm đậu hũ của Trầm Tê Trì, Trầm Tê Trì ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, Mộc Hành Vu khiêng nàng đi vào phòng rồi đóng cửa lại, bọn ta lặng yên trở mình nhảy lên mái hiên, nhấc một mảnh ngói, thuần thục đến bực này ta cũng cảm thấy khuôn mặt già nua không biết nên để ở đâu nữa.

Bên dưới Trầm Tê Trì cắn cổ Mộc Hành Vu, Mộc Hành Vu ăn đau chỉ đành buông nàng.

Nhìn bày trí trong phòng thì đây chính là khuê phòng của người ta, cộng thâm tràng cảnh bên dưới, ta không khỏi lại nghĩ đến thoại bản thiên hồi bách chuyển ruột gan đứt từng khúc lại buồn bã tiêu hồn của Côn Lôn, vẫn luôn cảm thấy Mộc Hành Vu sau một khắc nói ra nói ra: "Không phải như ngươi nghĩ, ngươi nghe ta giải thích!"

Trầm Tê Trì thở hổn hển, lại không thể nói, Mộc Hành Vu nắm hai vai nàng, lạnh lùng nói: "Không phải như ngươi nghĩ, ngươi nghe ta giải thích!"

Aiz.

........ Côn Lôn không lừa ta.

Hai mắt Trầm Tê Trì buông xuống, rơi lệ, Mộc Hành Vu ôm chặt lấy nàng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Ngươi nói ngươi thích Duẫn Thành, thích ở chỗ này, muốn ở đây định cư đến già ta liền đâu cũng không đi. Ngươi yên tâm, ngươi yên tâm, rất nhanh kết thúc kết thúc, ta sẽ không kéo dài nữa."

Ngữ khí của nàng chuyển sang quyết tuyệt, giống như đã hạ quyết tâm, trong lòng ta lộp bộp một chút, lại thấy Trầm Tê Trì khóc, nàng quỳ trên mặt đất ra dấu, ta ở trên nóc nhà cũng nhìn không rõ ràng lắm, phỏng đoán ý tứ đại khái hiểu được là Trầm Tê Trì đang cùng Mộc Hành Vu nói: "Nếu ngươi không thích ta, mà thích người khác, vì sao lại muốn trêu chọc ta? Để lại một mình ta là được rồi."