Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

Tiết tử

Ta sống rất lâu rồi.

Lẽ ra lâu như thế phải là một lão bà, già đến không thể già hơn.

Nhưng năm năm tuổi tuổi, tuổi tuổi năm năm, thời gian cũng chưa từng lưu lại bất luận dấu vết gì trên người ta.

Lắng đọng.

Vì vậy mặc dù thật sự đã rất già nhưng vẫn có thể mang khuôn mặt trẻ tuổi lừa gạt thế nhân, cái này nên gọi là lão yêu quái gì đó thì đúng hơn.

Sống quá lâu rồi, năm tháng từ lâu đã trở thành sợ dây leo khô héo thật dài, xiết chặt, trói buộc như xiềng xích, giống như vĩnh viễn cũng không cách nào kết thúc trói buộc một cách tẻ nhạt này, nhưng về phần ta, sợ dây leo này lại nở hoa.

Trói buộc dai dẳng này ta vui vẻ chịu đựng, bởi vì ta không phải chỉ có một mình.

Còn có thê tử của ta, cùng ta trường cửu bầu bạn.

Thê tử của ta, nàng thật sự là một lão yêu tinh.

Ngươi xem, lần này ta nói lời này nếu bị nàng biết được sẽ không thiếu chuyện bị nàng giày vò một trận.

Rất rõ ràng, chúng ta không thể ở lâu một chỗ, chi bằng thường xuyên thay đổi nơi ở vì vậy trong thời gian đằng đẳng, dời tới dời lui vẫn tiếp tục con đường phía trước.

Mà lịch sử đã đi vào con đường biến hóa, ẩn khuất sau bụi mù.

Hoặc chân thực, hoặc hư huyễn, cũng không giới hạn.

"Thanh Y, đi thôi." Lạc Thần ngược sáng đứng trước cửa, thần thái thanh lãnh, nói với ta.

Ta mỉm cười bước đến, nắm tay nàng.

Bên ngoài một mảnh ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp.