Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 34

Sư Thanh Y bị câu nói kia làm tinh thần hỗn loạn, trong lòng nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Nàng so với Lạc Thần chỉ hơi thấp hơn một chút, hai người thân cao chân dài như thế mà ôm nhau, gương mặt của nàng gần như dán vào mặt Lạc Thần, sợi tóc mềm mại của Lạc Thần cọ vào lông mi của nàng.

Sư Thanh Y cực ít ôm người khác, trong ấn tượng của nàng, trước đây cũng chỉ từng ôm qua một người là Sư Khinh Hàn. Khi đó Sư Thanh Y còn đang ở biệt thự nhà họ Sư, những buổi trưa mùa xuân bầu trời quang đãng, Sư Khinh Hàn thường lôi kéo nàng đến nằm trên nền cỏ trong sân vườn biệt thự ngủ trưa, ánh mặt trời có chút gai mắt, Sư Khinh Hàn luôn luôn rất chu đáo để cho Sư Thanh Y gối lên cánh tay của nàng, nghiêng người ôm nàng, để tránh cho ánh mặt trời chiếu vào mắt Sư Thanh Y.

So với Sư Dạ Nhiên vô cùng cường thế, Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn thân thiết hơn rất nhiều.

Nếu như lúc được Sư Khinh Hàn ôm nàng cảm nhận được tình thân, vậy lúc này nàng được Lạc Thần ôm, lại có cảm giác gì?

Có thể là cảm giác an tâm cùng ỷ lại, hoặc có thể là quyến luyến.

Quyến luyến?

Sư Thanh Y nghĩ đến hai chữ đó, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, lập tức buông tay ra, lui về sau vài bước rời khỏi cái ôm của Lạc Thần, quẫn bách nói: "Không phải là cô theo Vũ Lâm Hanh đi ra ngoài sao, tại sao còn trở lại? Tay của cô bị thương rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng đi bệnh viện, không thể kéo dài."

Lạc Thần nhìn vào mắt nàng, nhàn nhạt nói: "Ta phải cùng ngươi đi ra ngoài, những người khác ta không quen."

Sư Thanh Y nghe lý do như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô cùng tôi quen thuộc, cho nên cô sẽ theo tôi?"

Lạc Thần gật đầu: "Đúng vậy."

Sư Thanh Y cũng không có cách, Lạc Thần quay lại là chuyện đã xảy ra rồi, cũng không cách nào thay đổi. Tính tình của Lạc Thần, Sư Thanh Y cũng biết ít nhiều, một khi nàng đã quyết định chuyện gì, rất hiếm khi thay đổi.

Sư Thanh Y đành phải xốc lại ba lô, chậm rãi cùng Lạc Thần tiến vào bên trong tìm kiếm, vừa đi vừa nói: "Lúc trước khi tôi gặp cô ở trên đường, cô cùng tôi cũng không quen biết, vậy tại sao lại có thể theo tôi về nhà?"

Lạc Thần tay phải sờ lên vách đá bên phải, hời hợt mà trả lời: "Đó là vì ta lúc đó nhìn ngươi thuận mắt."

Sư Thanh Y dừng một chút mới nói: "..... Cảm ơn cô thuận mắt tướng mạo của tôi."

Nữ nhân này đang cố ý đùa nàng sao?

Cái khe rất chật hẹp cũng rất sâu, hai người cẩn thận đi hồi lâu, cuối cùng tới được trong cùng. Sư Thanh Y đem đèn pin chiếu về phía trước, đến lúc toàn cảnh hiện ra trước mắt, lòng nàng lập tức chấn động.

Dưới chân là vết nứt của nền đá, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người kề sát vào nhau đứng trên một khối đá chật hẹp nhô cao, phía dưới là những tảng đá lớn nằm hỗn độn, giống như đứng ở trước một vách núi sâu vô hạn, nếu như tiến về phía trước một bước nữa cả người sẽ rơi xuống vực thẳm.

"Meo meo."

Sư Thanh Y nghiêng tai lắng nghe, rốt cục nghe được một tiếng mèo kêu truyền đến từ dưới chân rất rõ ràng. Tiếng mèo kêu vẫn như trước, từ trong bộ đàm truyền ra, hỗn tạp cùng tạp âm của sóng điện, Sư Thanh Y dùng đèn pin chiếu đến xung quanh, quả nhiên thấy phía dưới vực đá một cái bộ đàm đang nằm trơ trọi trên nền đá.

Không đợi Sư Thanh Y phản ứng, Lạc Thần tay phải chụp tới ôm chặt thắt lưng nàng, mang theo nàng nhảy từ trên vực đá xuống, mềm mại mà rơi xuống bên cạnh chỗ máy bộ đàm.

Lạc Thần cằm hơi nhấc lên, nhìn bộ đàm trên mặt đất bảo: "Đây là vật của bạn học ngươi?"

Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, trấn tĩnh lại, nhặt bộ đàm lên đưa sát vào tai, đợi một hồi, nhưng không nghe thấy gì.

Nếu như trước đó nghe được tiếng mèo kêu từ máy bộ đàm phát ra, vậy tất nhiên phải có một cái khác làm nguồn thu của âm thanh, mà bên cạnh bộ đàm đó nhất định có mèo.

Nếu như vậy, hai máy bộ đàm của Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội mang theo đều ở xung quanh khu vực này.

Vậy hai người bọn họ đâu?

Bây giờ có phải họ cũng đang ở gần đây hay không?

Nếu nói bọn họ đã từng tới đây, vậy tại sao lại vứt bộ đàm ở đây vội vàng rời đi?

"Tiêu Ngôn, anh có ở đây không?" Sư Thanh Y một mặt đi về phía trước, một mặt bắt đầu nhẹ giọng gọi.

Nơi này rất lớn khiến cho tiếng hô của Sư Thanh Y vọng lại trở nên kì dị.

"Tạ Gia Bội?" Sư Thanh Y không cam lòng lặp lại vài lần, rốt cục nàng nhận được một âm thanh đáp lại.

Âm thanh này là một tiếng mèo kêu.

Không chỉ là tiếng kêu từ trong bộ đàm truyền ra mà còn có tiếng kêu thật sự, hai loại âm thanh này trộn lẫn vào nhau, khó có thể phân rõ.

Sư Thanh Y biết rõ đây có nghĩa là gì, nàng lập tức tắt bộ đàm đi để tránh lẫn lộn.

"Meo meo."

Một tiếng kêu lười biếng vang lên.

Theo bước chân di chuyển, Sư Thanh Y thấy cách đó không xa một bóng đen nằm sắp trên mặt đất, nàng lập túc cảnh giác cao độ. Đến lúc nàng cùng Lạc Thần đến gần mới phát hiện đó là một con mèo lớn mập mạp, dưới móng vuốt của nó là một cái máy bộ đàm.

Sư Thanh Y cho tới bây giờ chưa từng thấy qua con mèo nào mập như vậy, ngoại trừ rất mập thì không có đặc điểm gì khác.

Con mèo này cũng có thể so sánh với một con lợn rồi. Con mèo này bề ngoài cũng rất bình thường, chỉ là quá mập mà thôi, lỗ tai nhọn, hai mắt xanh lười biếng híp lại thành một đường, ôm bộ đàm giống như ôm ảo bối.

Xem ra đây là nguồn phát ra tiếng kêu rồi.

Sư Thanh Y liếc nhìn Lạc Thần, có chút khẩn trương nói: "Cô xem con mèo này..."

Lạc Thần vẻ mặt rất bình tĩnh, nói: "Chỉ là con mèo bình thường mà thôi, thoạt nhìn cũng không có tính công kích, không nên kinh động đến nó, tránh xa nó thì được rồi."

Ánh mắt Lạc Thần nhìn phía bên kia, nhìn một hồi, sắc mặt ngưng trọng: "Cô xem bên kia, bên kia mới là thứ cô muốn tìm."

Sư Thanh Y nhìn theo hướng ngón tay Lạc Thần chỉ đến bên kia, vừa nhìn, thiếu chút nữa tim cũng ngừng đập.

Nàng thấy cách đó không xa nằm một nam một nữ, nhìn trang phục, nàng xác định đó chính là bạn học bị thất lạc của nàng, Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội.

Vốn là thấy Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội, Sư Thanh Y hẳn là cảm thấy vui vẻ mới đúng, thế nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Bởi vì dưới thân thể của Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội là rất nhiều bóng đen rậm rạp, chen chúc vào nhau chậm rãi di chuyển. Những cái bóng tụ cùng một chỗ, hợp lại thành một mảng lớn, giống như hai thi thể nằm trên giường chờ tẫn liệm.

Mà những cái bóng này, rõ ràng đều là mèo.

Hợp thành đàn mèo này, có lớn có nhỏ, có đen có trắng, giống như một tập thể lớn, nâng đỡ thân thể của Tiêu Ngôn cùng Tạ Gia Bội. Cảnh tượng này so với đàn kiến vận chuyển thức ăn cũng không khác biệt lắm.

Sư Thanh Y thực sự không thể tưởng tượng mèo lại sống thành đàn ở nơi này.

Nhiều mèo như vậy, ít nhất cũng có mấy trăm con, rốt cuộc từ đâu tới?

Trong nhận thức của Sư Thanh Y, mèo là vật cưng rất đáng yêu, cùng con người ở chung rất hòa hợp, bản thân nàng cũng rất thích mèo. Đàn mèo trước mắt, vẻ ngoài nhìn cũng rất đẹp, chỉ là bây giờ hoàn cảnh đổi thành cổ mộ, cho dù chúng có đẹp đi nữa Sư Thanh Y cũng thực sự rất khó liên tưởng đến hai từ đáng yêu.

Sư Thanh Y đang lúc do dự, đàn mèo đột nhiên phát sinh rối loạn, mèo kêu lên liên tục, khiến người ta nghe được tóc gáy đều phải dựng lên, tựa như nghe một bài hợp xướng vọng lên từ địa ngục.

Đàn mèo đột nhiên chia làm hai nửa, một nâng Tiên Ngôn, một nâng Tạ Gia Bội, chậm rãi tản ra hai bên trái phải.

Trong bóng tối xuất hiện một đôi mắt xanh biếc giống như chiếc đèn l*иg nhỏ.

Cùng với một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng yếu ớt, một con mèo trắng hình thể nhỏ nhắn từ giữa đàn mèo chậm rãi đi ra, móng vuốt chạm xuống mặt đất không một tiếng động giống như người mẫu đi trên sân khấu.

Bộ lông trắng như tuyết bao lấy cơ thể nhỏ nhắn, toàn thân bao phủ một lớp ngân tuyết tinh xảo, phát ra ánh sáng nhu hòa. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh ngọc bích đẹp tựa như ánh trăng, Sư Thanh Y nhìn chằm chằm cặp mắt của nó, chỉ cảm thấy như bị hút hồn.

Con mèo trắng này chính là con đầu đàn, tư thái thực sự ưu nhã đến cực điểm, rõ ràng là một con mèo nhỏ nhắn xinh xắn khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào trong lòng vuốt ve, nhưng lúc này dáng vẻ của nó giống như nữ vương khiến cho kẻ khác không dám khinh nhờn.

Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy rất khó giải quyết.

Loại tình huống này, phải làm thế nào để đem Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội ra?

Nàng nhẹ nhàng kéo tay Lạc Thần, thanh âm ép tới rất thấp: "Bây giờ nên làm gì? Lẽ nào chúng ta qua đó đoạt người sao? Nếu như những con mèo này không chịu đi thì phải làm sao bây giờ? Thế nhưng người cùng mèo đánh nhau, tôi... tôi thấy không thích hợp, tôi không thể xuống tay."

Lạc Thần liếc nhìn nàng, cong khóe môi nói: "Thích mèo?"

Sư Thanh Y có chút xấu hổ, đỏ mặt nhẹ giọng nói: "...Thích mèo."