Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 31

Hiển nhiên chuyện cũng không kết thúc như vậy. Sang ngày hôm sau, lúc Mẫn Yên Nhiên tới Mỹ Nhân Cư, bên trong cửa sớm đã có đầy một đám khách không mời mà đến chen chúc. Lần này Mẫn Yên Nhiên cũng không có lựa chọn tiến lên ngăn lại, ngược lại phân phó cho bảo vệ đem một cái bàn với cái ghế tới, mang hạt dưa với dĩa trái cây, nước trà lên.

Một người ở đó nhàn nhã cắn hạt dưa, thưởng thức xiếc khỉ vừa ra mắt. Cô chỉ làm một chuyện, chính là bấm số gọi điện cho Thanh Phượng. Cô thậm chí bắt đầu cầu nguyện cho đám người này, hy vọng kết cục của chúng đừng quá thê thảm. Thanh Phượng cũng không phải một người tốt tính gì, mặc dù thời điểm vừa quen biết cô ấy, đã bị bề ngoài của cổ lừa gạt. Nhưng bởi vì sự kiện nào đó về sau, khiến cho cô nhận rõ 'bộ mặt thật' của người phụ nữ kia. Coi như không nhắc lại những chuyện này, thân phận chân chính của Thanh Phượng cũng đủ để rung động toàn bộ thành phố T rồi.

Đã như vậy, sao cô không làm khách, lẳng lặng xem tuồng kịch hay này.

—–

Bên trong gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Hồng ngẩng đầu nhìn một cái. Cảnh Lang đứng ở cửa, nhìn cô một chút, liền lập tức dời đi ánh mắt.

"Tôi về trước, em nghỉ ngơi cho khỏe."

Thanh âm không có độ ấm, Cảnh Lang ra cửa. Lục Hồng cắn môi, cúi đầu, cũng không dám nhìn cô, cũng không nói ra bất kỳ lời xin lỗi hay giữ lại. Đứng trước cửa, Cảnh Lang cầm tay nắm, chần chừ một lúc, thở dài, cuối cùng vặn nắm tay. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang đi xa, Lục Hồng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trực thẳng nhìn phiến cửa vẫn còn đang đung đưa qua lại. Mùi vị mặn đắng trong miệng, Lục Hồng không hiểu tại sao mình lại có cảm thụ khó chịu như vậy.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cảnh Lang lên xe, phiền não quay kiếng xe xuống, một tay chống đỡ trán, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng rất phiền muộn.

Vừa rồi lúc mình đi, cái cô kia không nói câu nào, đáy lòng mình thậm chí còn kỳ vọng ít nhất cổ sẽ nói một tiếng 'xin lỗi', haha, quay đầu lại vẫn là một phía tình nguyện từ mình.

Rõ ràng đã quyết định sẽ cách xa cô ấy, rõ ràng đã quyết định sẽ lại không để ý đến mấy việc vớ vẩn của cổ, nhưng tại sao trong lòng mình lại như có hàng triệu con kiến lăn lộn.

"Ủa, Cảnh tổng."

Tiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Cảnh Lang ngồi một mình trong xe.

"Chào cô." Cảnh Lang thuận miệng đáp một câu.

"Tôi tưởng chị vẫn đang ở chỗ Lục Hồng…"

Thấy trên mặt Cảnh Lang một bộ lãnh đạm, nhận ra được tâm tình giờ phút này của cô hình như không phải rất tốt, Tiểu Mẫn lúc nói chuyện hết sức cố gắng cẩn thận.

"Cô ấy không muốn tôi ở cạnh!"

Cảnh Lang đột ngột rống lên, Tiểu Mẫn bị dọa theo bản năng lui về sau mấy bước.

Lúc này Cảnh Lang mới ý thức được mình đã thất thố.

"Xin lỗi, tôi không phải cố ý hướng cô nổi giận."

Thấp giọng xin lỗi, nhưng chân mày cô vẫn nhíu chặt như cũ.

"Không không không, thật ra thì, tính cách Lục Hồng chính là như vậy, chị đừng thấy lạ. Sợ rằng cũng vì chị ấy đã từng trải qua chuyện gì, mới có thể như vậy. Chị cũng biết, mắt chị ấy…"

Cảnh Lang ngẩng đầu liếc nhìn cô, Tiểu Mẫn ngừng lời.

Trên lối đi màu trắng, một y tá cùng bác sĩ vội vã đẩy một cái giường trống đến phòng bệnh Lục Hồng. Khi tới cửa, y tá hướng bác sĩ gật đầu một cái, mở cửa ra. Vốn Lục Hồng đang ngẩn người nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía cửa.

"Mấy người?"

Tâm Lục Hồng thoáng qua một chút bất an, cảm thấy hai người có chút bất ổn, nhưng lại không nói ra được vấn đề ở chỗ nào.

"Cô Lục, chúng tôi tới mang cô đi làm kiểm tra."

Y tá giải thích. Lục Hồng thấy hai người bọn họ vẫn đeo khẩu trang bịt miệng.

Nhướng mày một cái,

"Tôi không muốn đi."

Lục Hồng lạnh lùng từ chối.

"Cái này không thể được."

Y tá vừa nói, vừa lấy ra một cái kim tiêm từ trong túi xách.

"Cô muốn làm gì?"

Lục Hồng cảnh giác hướng giường bệnh lui lại, muốn xuống giường. Y tá nhanh tay lẹ mắt vọt tới đè cô lại, đem kim tiêm chích vào cánh tay cô. Ngay cả giãy giụa cũng không có, trong khoảnh khắc Lục Hồng hôn mê, ngã vào ngực y tá. Y tá hướng bác sĩ nháy mắt, bác sĩ gật đầu tiến lên, rút kim trên mu bàn tay Lục Hồng, đem cô đưa lên giường, hướng ngoài cửa đẩy đi.

—–

Từ trong vực sâu say rượu Cảnh Ngọc thật vất vả bò ra ngoài chạy tới công ty, thế nhưng đến nơi mới biết bà chị nhà mình hôm nay cơ bản không tới làm, trong điện thoại nói chuyện với Cảnh Lang biết được Mỹ Nhân Cư gặp chuyện, nhờ cô sáng mai tới công ty trước hỗ trợ xử lý vài chuyện. Cảnh Ngọc tính tượng trưng một đường tới công ty báo, liền quyết định tới bệnh viện thăm Lục Hồng, người này rất có thể sau này sẽ trở thành 'đại tẩu' của mình, trên thực tế cô chỉ muốn đến xem chút kịch hay. Hỏi thăm phòng bệnh Lục Hồng, Cảnh Ngọc ngân nga một tiểu khúc, bước chân nhanh nhẹn, nhưng không cẩn thận chạm vai người đi ngược hướng. Theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một bác sĩ cùng một y tá vội vã đẩy giường bệnh ra ngoài cửa. Cảnh Ngọc đứng tại chỗ, dừng lại chốc lát, phát hiện hai người kia đi giày da? Giày da?

Cũng không suy nghĩ nhiều, Cảnh Ngọc đi tới trước phòng bệnh Lục Hồng, đầu tiên gõ cửa hai cái. Không có trả lời, lại thử một chút, vẫn không có ai trả lời. Vì vậy, cô vặn nắm cửa. Bên trong phòng không có một bóng người, giường có chút xốc xếch. Đâu có sai, nơi này là phòng bệnh của Lục Hồng, vậy là cô ấy đi đâu với bà chị rồi? Hoặc nói dựa theo tình trạng thân thể Lục Hồng, có thể đi đâu? Sẽ không phải cùng bà chị đi làm kiểm tra chứ.



"Cô quả nhiên đặc biệt để ý đến cô ấy."

Cảnh Lang nhìn chằm chằm ánh mắt Tiểu Mẫn, nói một câu không rõ ý. Mặt Tiểu Mẫn có chút ửng đỏ.

"Tôi cũng đã nói rồi, chuyện này hoặc giả chính là duyên phận giữa người với người. Tôi nghĩ là, các chị em đến Mỹ Nhân Cư làm việc hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có chuyện khó xử. Lục Hồng chẳng qua chỉ là một loại đặc thù thôi, có lúc tôi thậm chí cảm thấy trên người chị ấy tản ra khí chất trong trẻo lạnh lùng giống một đóa sen không nhiễm đất bùn. Cái đó, giống như khí chất của người sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý, nói sao đây, chính là quý khí đi."

Tiểu Mẫn tay điểm cằm, suy nghĩ một chút, nói.

Nghe miêu tả của cô ấy về Lục Hồng, Cảnh Lang có chút buồn cười, hoa sen? Nếu là hình dung của Cảnh Lang, từ đêm lần đầu tiên gặp nhau, cả người cô ấy trang phục đỏ rực, trên mặt trang điểm đậm cực kỳ yêu dị. Mình thấy là một đóa sen đỏ đến từ địa ngục đi.

"Cảm ơn cô đã nói nhiều với tôi như vậy." Cảnh Lang khởi động xe.

"Cảnh tổng, chị phải đi sao?"

Tiểu mẫn tò mò hỏi.

"Ừ, không sai biệt lắm tôi cũng phải về công ty xem một chút, Lục Hồng liền kính nhờ cô chăm sóc. Cô ấy vẫn chưa ăn gì, làm phiền cô một hồi ăn cơm với cô ấy." Cảnh Lang dặn dò.

"Vâng, được chứ. Cảnh tổng, chị yên tâm. Chị cứ về trước, tôi nhất định sẽ chăm sóc Lục Hồng ổn thỏa."

"A? Chị! Sao chị lại ở đây?" Cảnh Ngọc vội vàng chạy tới, hiển nhiên ý thức được có chuyện không đúng.

"Cảnh Ngọc?" Cảnh Lang có chút giật mình, em gái mình xuất hiện ở chỗ này.

"Chị nếu ở đây, vậy Lục tỷ ở chỗ nào chứ?" Cảnh Ngọc tự nhủ.

"Lục Hồng? Cô ấy làm sao?" Nghe thấy hai chữ kia, cả người Cảnh Lang lập tức khẩn trương lên.