Rùa Thỏ Thi Chạy (Quy Thỏ Tái Bào)

Chương 9

Tiểu Rùa làm tổn thương lòng tiểu thỏ a~

Ánh đèn sáng rực chiếu lên khán đài, theo tiếng nhạc vang lên, chương trình biểu diễn thời trang chính thức bắt đầu. Bộ sưu tập lần này lấy mùa xuân làm chủ đề, cách thiết kế ý tưởng đều thực hiện trên quần áo, cùng yếu tố bảo vệ môi trường, và tuổi thanh xuân nở rộ cùng phong cách khỏe khoắn, với nhiều chủ đề về tái chế được mở ra.

Bộ sưu tập thời trang lần này được thiết kế bởi nhà thiết kế thiên tài Ô Cẩn Tuyển. Đây không chỉ là bước đầu khi cô về nước để phát triển mà còn là bước đầu để cô thực tưởng của mình. Năm nay cô đã 27 tuổi, cũng từng nói: ''Văn hóa model ở Trung Quốc hiện tại cũng đã theo xu hướng quốc tế hóa, là một trong số đó, tôi sao có thể cứ ở nước ngoài phát triển được? Đây cũng là lúc giúp nước nhà cống hiến không phải sao?''

Ngồi bên dưới sân khấu ngay đối diện giữa sàn catwalk, chính là Ô Cẩn Tuyển, ngồi bên cạnh cô theo thứ tự chính là tổng giám đốc công ty Du Huy - Khâu Dĩ Tình, cùng với các nhân viên cấp cao, cùng các chủ biên của những tạp chí model lớn, và các vị giám đốc của các công ty giải trí khác. Chỉ cần nhìn vào những người đến dự trình diễn thời trang, cũng đủ để chứng minh thực lực kêu gọi của Ô Cẩn Tuyển.

Ống kính quay lại sàn diễn, một người mẫu vóc dáng cao gầy đang từ sau sàn diễn chầm chậm đi đến, chiếc áo len Sequined (kim sa) cổ chữ V liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, bên dưới chính là chiếc váy ren mỏng tôn lên cặp đùi thon dài xinh đẹp. Nói thật ra màu màu da lúa mạch phối cùng giày ống cao, cũng là sự giải thích hoàn mỹ cho chủ đề của bộ sưu tập thời trang lần này, năng lượng tràn đầy.

Ánh mắt Khâu Dĩ Tình vẫn còn đang quan sát các người mẫu trên sàn diễn, đồng thời cũng đang lén đánh giá Ô Cẩn Tuyển. Mặc dù đã sớm nghe tên nữ nhân này, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy nữ nhân này. Không thể không nói, lần đầu tiên vừa nhìn thấy Ô Cẩn Tuyển, thì Khâu Dĩ Tình đã bị sự trưởng thành trên người cô chinh phục.

Có một trực giác nói cho cô biết, mặc dù nữ nhân này tuổi tác xấp xỉ mình, nhưng chuyện của cô ấy còn nhiều hơn mình. Bởi vì trong mắt người kia có một sự bình tĩnh cùng tang thương, vô luận thế nào cũng không thể ngụy trang được. Nghĩ tới như vậy, trong lòng Khâu Dĩ Tình thầm cười, không biết người này có thích phụ nữ không?

Thấy màn trình diễn thời trang gần kết thúc, thời trang trình diễn càng lúc càng tinh xảo, càng lúc càng hoàn mỹ. Khi người mẫu kia mặc bộ đồ được chế tác từ nilon đi ra, khiến cho cả trường quay một sự cuồng nhiệt. Không ít nhà tạo mẫu trong giới model nhìn bộ đồ kia cũng phải trợn to hai mắt, bộ dạng không thể tin, duy nhất chỉ có Ô Cẩn Tuyển vẫn bình tĩnh ngồi đó.

Trên mặt người mẫu chỉ trang điểm nhẹ, nhưng vẫn không cách nào coi thường vẻ đẹp mỹ lệ của nàng. Từng mảnh nilon hợp lại thành một thể, hình thành một chiếc váy ngắn bó sát người. Khi người mẫu xoay người, càng khiến mọi người hít sâu thêm một hơi, đằng sau bộ đồ chính là phong cách hở lưng cực bạo. Phía sau lưng người mẫu còn có hai chiếc cánh nhỏ được chế từ nilon càng khiến cho người trước mắt phải sáng lên.

Nhìn bộ đồ này ngay cả Khâu Dĩ Tình cũng vô cùng choáng hết cả mắt. "Ô tiểu thư, cô thật lợi hại. Lúc trước chỉ nghe qua bên ngoài đánh giá cô lúc đó tôi cũng không có tin nhiều, nhưng vào lúc này, tôi thật sự tin cô là thiên tài rồi." "Ha ha, cám ơn Khâu tổng khen ngợi, thiên tài không dám nhận, chỉ là khi còn nhỏ thích mấy thứ kỳ quái mà thôi." đối mặt với lời khen của Khâu Dĩ Tình, Ô Cẩn Tuyển chỉ cười không chút sơ hở nào để tấn công, giống như tất cả mọi thứ này không hề liên quan đến cô vậy.

Bộ sưu tập thời trang bảo vệ môi trường cũng hạ đài, bối cảnh cùng âm nhạc vào lúc này liền thay đổi 180 độ, Một khúc dương cầm nhẹ nhàng ưu nhã vang lên, khiến cho những người đi xem cũng lại chìm đắm trong đó một lần nữa. Một người mẫu vóc dáng cao gầy từ sau sàn diễn chậm rãi bước tới, kéo theo chiếc váy dạ hội màu trắng sáng lấp lánh khiến cho ánh mắt mọi người phải chuyển đến nhìn.

Trên mặt người mẫu còn mang theo nụ cười ngây ngốc, lại không có chút hòa cảm gì, giống như chỉ là đến lượt thì nàng cười vậy. Khi nữ nhân kia bước lên bước đầu tiên, một số ít các nhà thiết kế cùng ký giả liền phát hiện, người mẫu này chỉ là một người mới. Bởi vì bất luận là vẻ mặt hay kiểu dáng lúc đi cùng tiết tấu đều là mang phong cách của một người ngoài nghề, mới phạm sai lầm như vậy.

Bất quá cũng may, chiều cao bề ngoài của người mẫu này xem cũng tốt, cũng không có xảy ra bất trắc gì, cho nên người ngồi bên dưới khán đài cũng không có nói gì. Phản ứng như vậy quả thật khiến cho cấp trên công ty của Mộc Sâm Sâm cũng phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà với khẩu khí này của hắn thì không biết chừng nào mới thở gấp cho xong, tiếng sét kinh thiên chỉ như vậy đánh xuống.

"10 giây.... 30 giây..." Mộc Sâm Sâm cứ như vậy đứng trên đầu sàn diễn, nhìn Ô Cẩn Tuyển dưới khán đài. Cho dù đã có nhân viên làm việc ra hiệu bằng tay cho nàng vô số lần, nhưng nàng lại không hề nhìn thấy. Bởi vì lúc này, trong mắt nàng cũng chỉ có một người ngồi bên dưới kia — Ô Cẩn Tuyển

Mộc Sâm Sâm thế nào cũng không ngờ được, cái người mà một giây trước đó mình còn tâm tâm niệm niệm thì sau một giây đã xuất hiện trước mặt mình. Ông trời a, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Ta thật con mẹ nó may mắn! Mộc Sâm Sâm lần đầu tiên suy nghĩ loạn trụy trong đầu, nếu những lời này nàng suy nghĩ mà bị Khâu Dĩ Tình nghe được, như vậy rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Thật xin lỗi, Ô tiểu thư, nàng là người mẫu mới của công ty chúng tôi. Hẳn là chưa nhìn thấy qua sân khấu lớn như vậy nên có chút choáng, hy vọng cô không phiền. Ngoài ra, nếu sự kiện lần này có ảnh hưởng gì đến công việc, bổn công ty nguyện ý bồi thường toàn bộ." Khâu Dĩ Tình một bên bất đắc dĩ nói, không hề phát hiện ánh mắt dò xét của Ô Cẩn Tuyển.

"Khâu tổng, không lẽ cô biết người mẫu mới đến này?" Ô Cẩn Tuyển hỏi Khâu Dĩ Tình bên cạnh, thâm tình nhìn nhau với Mộc Sâm Sâm trên sàn diễn. Giống như La Mật Âu và Chu Lệ Diệp năm đó, thôi thúc diễn lại Ngưu Lang Chức Nữ không biết bây giờ đã bao nhiêu tuổi.

"Ha ha, nói thật ra cũng không phải quen thân gì, chỉ là một người bạn mà thôi, tôi chỉ không hy vọng nàng phá hủy tiền đồ của mình mà thôi." Khâu Dĩ Tình nghe Ô Cẩn Tuyển nói vội vàng giải thích, không biết vì sao, cô cảm thấy nữ nhân này hình như biết chuyện của mình và Mộc Sâm Sâm.

"Ừ... nếu là vậy, vậy cũng tốt." Ô Cẩn Tuyển vừa dứt lời, cũng đứng dậy đi lên sàn diễn. Nhưng không chờ đến khi mọi người giật mình sau đó, cô lại làm ra hành động to gan hơn. Bởi vì đi từ khán đài ra sau sàn diễn sẽ mất thời gian, cho nên Ô Cẩn Tuyển chỉ dùng một tay bám lên lan can thành sàn diễn hình chữ T, tung người một cái nhảy lên sàn diễn.

Mái tóc vàng theo động tác phảng phất trong không trung, chiếc áo khoác dài màu trắng, phối cùng chiếc quần dài body màu đen và giày cao gót cao chừng 8cm, lại còn vô cùng suất khí. Ô Cẩn Tuyển nhảy lên sàn diễn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt khi nãy.

Sau đó tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, cô như là thân sĩ dắt tay Mộc Sâm Sâm, hai người lẳng lặng đi xuống sàn diễn. Phản ứng của khán giả hai người cũng không thấy được. Ước chừng có thể là tiếng vỗ tay như sấm rền phát ra, dường như phản ứng không tệ.

"Sao vậy?" Ô Cẩn Tuyển tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộc Sâm Sâm đang ngẩn người hỏi. "A? Không phải vậy! Tôi... tôi thích cô!" vốn là mọi chuyện xảy ra cũng đã khiến cho mọi sự chú ý đều chuyển đến trên người Mộc Sâm Sâm và Ô Cẩn Tuyển, hơn nữa Mộc Sâm Sâm còn nói ra những lời này, cơ hồ những trợ lý cùng tất cả các người mẫu nháy mắt đều dừng chuyện trên tay mình, kinh ngạc nhìn hai người.

"Hả? thích tôi? cô chắc chắc là cô nói đúng là thích chứ?" Ô Cẩn Tuyển nghe Mộc Sâm Sâm nói ánh mắt thật sự có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền bị cô che dấu đi. "Ừ! tôi chắc chắn, tôi thích cô." Mộc Sâm Sâm ngẩng đầu nhìn Ô Cẩn Tuyển, chỉ là trong một giây, liền bị khuôn mặt kia chớp nhoáng hạ gục, lâm vào si mê không lối thoát.

Dần dần, gương mặt kia đến gần mình, Mộc Sâm Sâm thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của Ô Cẩn Tuyển, đang phà trên mặt mình, nhột nhột ngứa ngứa, thậm chí nàng muốn đưa tay gãi. Khi chóp mũi Ô Cẩn Tuyển sắp chạm vào Mộc Sâm Sâm, thì tất cả mọi người cùng nhau nhìn đến nín thở, chờ đợi một tia kì tích phát sinh.

"Nghe qua câu chuyện so tài chạy đua giữa rùa và thỏ chưa? Thỏ vì tự đại mà thua con rùa cần cù. Mặc dù kết quả là con rùa thắng, nhưng mỗi lần xem câu chuyện này tôi cũng không thấy hài lòng. Bởi vì con rùa trong đó quá ngu, một chút cũng không phù hợp với hình tượng rùa tộc chúng ta. Không phải là người mới tu luyện thành người chứ? nhưng ta đã sống rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính ta cũng sắp quên mất."

Gian tình mong đợi không có phát sinh, ngược lại đủ kiểu mập mờ khó hiểu. Cơ hồ mọi người đều thấy được Ô Cản Tuyển đang nói rất nhiều bên tai Mộc Sâm Sâm, cũng nhìn thấy gương mặt Mộc Sâm Sâm hơi ửng đỏ. nhưng mà, cuối cùng, cũng bị đảo lộn.

Ô Cẩn Tuyển nói xong liền tiêu sái rời đi, còn sắc mặt Mộc Sâm Sâm cũng đã trở nên ảm đạm, không còn chút nào là phấn nộn cùng ngượng ngùng như khi nãy.

Buổi tối, Mộc Sâm Sâm lên thân quay về nhà. Kể từ sau khi rời khỏi Ô Cẩn Tuyển, thì chính mình tự vượt qua đủ loại âm thanh trách mắng. Huấn luyện viên mạnh mẽ nói mình không nghe cô ấy, khiến cô ấy không có cách nào huấn luyện mình. Còn cấp trên công ty chỉ một bộ dáng vẻ đau lòng ôm đầu, giống như là con nít đang thổi nói Mộc Sâm Sâm đi cướp báu vật nhà hắn vậy.

Đối với sự trách mắng của những người này, Mộc Sâm Sâm bịt tai không nghe, trực tiếp hạ một đạo kết giới, dễ dàng ngăn cách những tiếng ồn ào kia. Thì ra cô ấy cũng là yêu tinh giống mình? nhưng tại sao mình lại không nhận ra khí tức và mùi vị của cô ấy chứ? là do khác loài hay sao? hay là đạo hạnh của nàng cao hơn mình, nên cố ý che dấu thân phận?

Những vấn đề này, trong lòng Mộc Sâm Sâm tự hỏi không dưới trăm lần, nhưng lại không có lời giải đáp.

Lòng luôn nhớ đến người kia thì sẽ đau nhói, mình bị cô ấy ghét sao? quả nhiên khác loài không thể kết hợp mà.

Tác giả có lời muốn nói: Nga a a a a, jq của hai nhân vật chính rốt cuộc cũng đã xuất hiện, đúng là vô cùng kích động a. Cái đó, đẩy tới còn bao nhiêu xa? Còn xem mọi người nhắn lại mới xác định. Nếu thiếu lời, Hiểu Bạo sẽ chậm chạp không đăng thịt ăn nga.