“Chị gái xinh đẹp, em có thể giúp đỡ chị chuyện gì không?”
Cảnh Tiểu lang ngồi xếp bằng trên sa lon, hai tay luôn ôm gối ôm bự, yếu ớt hỏi Nạp Lan Chỉ Thủy đang làm việc.
“Lần thứ ba rồi đấy.” Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu,
“Ô.” Cảnh Tiểu Lang bị dọa sợ rụt cổ lại,
“Chị tên Nạp Lan Chỉ Thủy, không phải ‘chị gái xinh đẹp’.”
Nạp Lan Chỉ Thủy lần thứ ba cải chính nói.
“Em xin lỗi!”
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu xin lỗi, Nạp Lan thấy bộ dạng ủy khuất này của cô bé, dù có bất mãn lớn hơn nữa, cũng không tài nào nói ra miệng được. Nạp Lan bất lực vuốt trán. Đồng ý thu nhận cô bé này, đối với quyết định này, cho tới giờ cô vẫn có một tia không thể hiểu nổi.
Khoảng một tiếng trước.
—
“Cô bé thật sự mới chỉ cỡ hai mươi tuổi?” Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi,
“Hừm vâng.” Giản Niên trả lời.
“Cô không sợ tôi đem bán cô bé?”
Dù chỉ là một câu nói bông đùa, nhưng Cảnh Tiểu Lang vẫn lắng nghe với vẻ mặt căng thẳng.
“Haha, chỉ cần tổng giám đốc Nạp Lan có lòng can đảm này.”
Bề ngoài nói giọng nhỏ nhẹ, nhưng thực tế Giản Niên cố ý nhấn mạnh từng âm từng chữ nói ra.
“Đại khái trong khoảng bao lâu.”
Hả?! Cảnh Tiểu Lang kinh ngạc nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,
Chị gái xinh đẹp là đáp ứng thu nhận mình sao?
“Nhiều nhất một tháng.”
Giản Niên cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời.
“Tôi vẫn phải nhấn mạnh thêm một lần, tôi không thể bảo đảm hoàn toàn rằng cô bé sẽ…”
“Chị gái xinh đẹp, em sẽ rất ngoan!”
Cảnh Tiểu Lang gật đầu như giã tỏi, nếu giờ phút này cô có cái đuôi, chỉ sợ sớm đã hăng hái vểnh lên thật cao rồi.
“Em ăn rất ít, cũng sẽ tự tắm, còn có sẽ giúp đỡ chị việc nhà nè, giặt quần áo nè…”
Cảnh Tiểu Lang bẻ đầu ngón tay, tự mình lẩm bẩm…
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn Giản Niên, không nói nữa, chẳng qua nụ cười nơi khóe miệng như ẩn như hiện nhưng vẫn bị Sở Khiết, Giản Niên chú ý thấy.
Giản Niên bày tỏ trước hết để Cảnh Tiểu Lang lại đây, sau khi tan việc thì cô ấy sẽ theo Nạp Lan Chỉ Thủy về nhà, còn hành lý Cảnh Tiểu Lang sau này cô sẽ cho người mang tới.
“Hỏa Hỏa~”
Thấy Giản Niên sắp đi, Cảnh Tiểu Lang lập tức chạy tới, níu lại ống tay áo.
“Tiểu Lang Lang, phải ngoan ngoãn~ tháng sau em sẽ tới đón chị, còn chuyện kia chị không cần phải lo lắng.”
Cảnh Tiểu Lang như cũ hai mắt nhìn Giản Niên, tay không có ý thả lỏng. Giản Niên đặt nụ hôn lên trán cô, vỗ vỗ lên bàn tay, mỉm cười nói tạm biệt.
Một màn này rơi vào trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, cô thoáng dời đi ánh mắt, không được tự nhiên cúi đầu nhìn lướt qua.
“Bốp bốp” Sở Khiết bỗng vỗ tay,
“Hay quá~~ có một đứa em nhỏ đáng yêu như vậy ở nhà Nạp Lan, sau này mình nhất định phải năng đến chiếu cố mới được.”
Nạp Lan Chỉ Thủy trợn mắt nhìn, Sở Khiết lập tức không lên tiếng, lấy tay che miệng, từng bước từng bước tức tốc rời khỏi phòng.
—
“Chị gái xinh đẹp… không, chị Trấp* Thủy, em đã làm phiền đến chị phải không?”
(*) Trong tiếng Trung, chữ Trấp với chữ Chỉ đồng âm.
Cảnh Tiểu Lang đặt cằm lên gối ôm, giương hai mắt to long lanh.
“Là Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy.”
Nạp Lan Chỉ Thủy uốn nắn phát âm, ‘Trấp Thủy’ cách đọc như vậy nghe vào rất lạ.
“Chị Trấp Thủy, hôm nay thân thể chị không được thoải mái sao?”
Cảnh Tiểu Lang tiếp tục nói. Nạp Lan Chỉ Thủy bất lực chép miệng.
“Không bị sao. Em thấy đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?” Nạp Lan Chỉ Thủy thay đổi chủ đề.
“Muốn ạ! Tiểu Lang đói bụng rồi!” Cảnh Tiểu Lang làm đôi mắt sao, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy.
Quả nhiên vẫn còn con nít…
Nạp Lan Chỉ Thủy cười lắc đầu. Cô gọi đến đường dây nội tuyến, phân phó Linda đi tiệm bánh ngọt gần đó mua một ít trà chiều.
Cúp máy, mới vừa ngẩng đầu, Nạp Lan Chỉ Thủy cả kinh, xuất hiện trước mắt là gương mặt non nớt phóng đại. Cảnh Tiểu Lang nháy mắt, bàn tay nhỏ bé sờ lên trán Nạp Lan Chỉ Thủy.
“Chị Trấp Thủy, trên trán chị có chút nóng.”
Cảnh Tiểu Lang một tay sờ trán cô một tay sờ trán bản thân, Nạp Lan Chỉ Thủy xoay mặt qua chỗ khác,
“Chị đã nói chị không sao.”
Đẩy tay Cảnh Tiểu Lang ra, Nạp Lan Chỉ Thủy chuyển động cái ghế, lùi về sau.
“Gạt người~ chị Trấp Thủy, rõ ràng nhìn qua chị đang rất không được thoải mái.”
Cảnh Tiểu Lang không thuận theo không chịu buông tha, nhướng người, lại nhích tới gần Nạp Lan Chỉ Thủy thêm một bước.
“Cảnh Tiểu Lang, đừng dựa vào chị gần như vậy.”
Nạp Lan Chỉ Thủy không được tự nhiên nói,
“Ô!” Cảnh Tiểu Lang lập tức lui về,
“Em xin lỗi, chị Trấp Thủy, em không phải cố ý đâu.”
Giống như đứa bé làm sai chuyện, Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, sờ đầu một cái.
“Không cần xin lỗi.”
Nạp Lan Chỉ Thủy khôi phục tâm trạng,
“Em ngoan ngoãn lên sa lon ngồi chờ nhé?”
“Vâng ạ, chị Trấp Thủy.”
Cảnh Tiểu Lang nghe lời ngồi về lại lên sa lon, lần này, cô ôm chặt gối ôm, răng nhọn mài một góc của cái gối.
“Cảnh Tiểu Lang, cắn gối không phải thói quen tốt.”
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thấy, thuận miệng liền nói. (TTvTT sao cứ có cảm giác như đang răn dạy cún)
“Ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang không nhịn được.”
Thật ra, bắt đầu từ nhỏ từ khi cô mọc răng, chỉ thích nghiến răng. Tật xấu này xem như cho tới bây giờ cũng không từ bỏ, cô luôn cảm thấy hàm răng ngưa ngứa, chỉ cần tiếp xúc với loại đồ tương tự như gối, liền không nhịn được ngứa ngáy, muốn cắn.
“Tùy em…”
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không muốn nói gì thêm, nhìn bộ dạng Cảnh Tiểu Lang, đúng là hết sức vô tội.
Một lát sau, điện thoại trên bàn vang lên. Thư ký Linda bày tỏ điểm tâm đã mua xong, cần cổ đưa qua ngay bây giờ không.
“Một lát sau trực tiếp mang vào đi.”
Nạp Lan Chỉ Thủy vừa định gọi Cảnh Tiểu Lang chuẩn bị ăn điểm tâm thì,
“Cảnh Tiểu Lang?”
Lại thấy gương mặt Cảnh Tiểu Lang căng chặt, hàm răng cắn chặt giống như đang nhẫn nại gì đó, gối ôm bị cô ấy ném sang một bên.
“Cảnh Tiểu Lang, em đang làm gì vậy?”
Nạp Lan Chỉ Thủy từ chỗ ngồi đứng dậy, từ từ tới bên cạnh cô.
“Ô! Chị Trấp Thủy, em đang kềm chế…”
“Ui da! Đau!”
Cảnh Tiểu Lang không cẩn thận cắn trúng lưỡi, đau đến một tay che miệng, phun ra đầu lưỡi.
“Đưa chị xem xem.”
Nạp Lan Chỉ Thủy tiến lên trước, thấy cô cắn rách đầu lưỡi, theo bản năng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đầu lưỡi một cái.
“Ô!”
Cái lưỡi linh hoạt của Cảnh Tiểu Lang dây dưa với ngón tay Nạp Lan Chỉ Thủy, nhẹ nhàng cử động.
“Em…”
Trên đầu ngón tay có cảm xúc ươn ướt mềm mại, giống như đột nhiên bị một dòng điện châm ngòi, từ đầu ngón tay truyền đến tim, Nạp Lan Chỉ Thủy không kềm được đỏ mặt.
“Thả ra… Tiểu Lang.”
“Ô!”
Cảnh Tiểu Lang tựa hồ rất yêu thích loại cảm giác này, dù bản thân cô cũng không hiểu điều này đại biểu cho điều gì, chỉ là nương theo tâm ý mà thôi. Nhưng nghe thấy Nạp Lan Chỉ Thủy kêu dừng lại, cô cuối cùng quyến luyến không ngừng, nghe lời thả lỏng miệng.
“Chị Trấp Thủy, mặt chị làm sao hồng hồng rồi?”
Cảnh Tiểu Lang ngây thơ hỏi,
“Không có gì, em nhìn lầm thôi.”
Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêng đầu qua, giả bộ ho khan vài tiếng.
“Tại sao phải khắc chế nghiến răng?” Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi,
“Bởi vì chị không thích.”
Cảnh Tiểu Lang nở nụ cười ngây thơ, chân thật trả lời, trong phút chốc, Nạp Lan Chỉ Thủy tim đập thình thịch, cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của Cảnh Tiểu Lang.
“Chị Trấp Thủy?”
Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy không nói tiếng nào, Cảnh Tiểu Lang huơ huơ tay trước mặt cô.
————————————————
Chắc phải đưa Nạp Lan tiểu roi da ‘huấn luyện’ cho Tiểu Lang 3 ngày 3 đêm thì mới phát âm đúng cái tên được :"(