Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 14

Các mẹ của cô cũng từng nói với cô như vậy, nhưng đến khi cô cao hứng nói lại với rắn hư và háo sắc, còn mang theo một chút tư vị ra dáng, thì các cô ấy lại nói:

“Đồ khờ, nói dễ nghe một chút thì là hiền lành, dùng một loại ngôn từ khác của loài người mà nói, vậy thì là ngu xuẩn.”

Kể từ đó, vốn một tiểu sói con lòng đầy nhiệt tình trong nháy mắt giống như bị giội một chậu nước lạnh, một mình trốn trong góc tường khóc thút thít.

Về sau, cô liền đi thỉnh giáo vấn đề hiền lành cùng ngu xuẩn với hai người mẹ của mình, kết quả lấy được cũng không hài lòng lắm, đạo lý tràng giang đại hải chẳng qua chỉ để che giấu, Cảnh Tiểu Lang cho rằng như vậy.

“Hỏa Hỏa nói chị ngu xuẩn?” Cảnh Tiểu Lang không đầu không đuôi toát lên một câu,

“Em làm sao có thể có ý đó?” Cô gái tóc đen liền vội vàng giải thích.

“Rắn hư với háo sắc nói vậy.”

Cảnh Tiểu Lang giận dữ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang khóc thút thít không ngừng.

Hai tên khốn kiếp đó, lần sau mình tuyệt đối phải đem nướng rồi ăn hai người các cậu.

Cô gái tóc đen sớm đã đem cả hai thiên đao vạn quả trong bụng mấy lần.

“Tiểu Lang Lang, nghe em nói, nhìn nhận bản thân như vậy là không đúng. Hiền lành không có nghĩa ngu xuẩn, mà là biểu hiện một người có tâm hồn cao thượng.”

“Ô? Tiểu Lang Lang có tâm hồn cao thượng?” Đuôi Cảnh Tiểu Lang lập tức vểnh lên.

“Đúng vậy, Tiểu Lang Lang là người có tâm hồn thuần khiết nhất trong số chúng ta.”

Cô gái tóc đen thành thật dụ dỗ, sờ đầu cô.

“Hỏa Hỏa, không gạt chị?”

Cảnh Tiểu Lang hai con mắt trông đợi nhìn cô, nhưng giọng điệu vẫn hoài nghi nói.

“Từ nhỏ đến lớn, em có gạt chị bao giờ?” Cô gái tóc đen chớp mắt.

“Ô.”

Cảnh Tiểu Lang gãi đầu, trầm tư một chốc, rồi gật đầu. Bỗng nhiên, cô đưa ra ngón út,

“Hỏa Hỏa, chúng ta ngoéo tay, mặc kệ quá khứ hay tương lai, em cũng phải đáp ứng sẽ không gạt chị.”

Cô gái tóc đen mỉm cười, do dự một lúc, đưa ra ngón út cùng quấn lấy Cảnh Tiểu Lang,

“Em đáp ứng chị.”

“Hihi~”

Cảnh Tiểu Lang vui vẻ cười khúc khích, nét mặt cô tươi cười, lại ấn dấu rất sâu trong mắt cô gái tóc đen.



“Xin lỗi, ý Bạch lão bản là?”

Giờ phút này, Sở Khiết thu xếp ổn thỏa cho Nạp Lan Chỉ Thủy, cùng Bạch Lăng xuống lầu dưới trước quầy bar, rỗi rãi hàn huyên.

“Vị bằng hữu của cô có khúc mắc trong lòng.”

“Hơn nữa tồn tại đã lâu.”

Đôi mắt Bạch Lăng bình tĩnh như nước, khẩu khí không gợn sóng không sợ hãi.

“Cái này… khúc mắc là có, nhưng ngọn nguồn thì đã từ lâu…”

“Cô Sở, chẳng hay cô có tin vào chuyện kiếp trước kiếp này.”

Tầm mắt Bạch Lăng bỗng vồ lấy Sở Khiết, làm lòng cô cả kinh,

“Nói thật, tôi không có tín ngưỡng tôn giáo.”

Sở Khiết thản nhiên nói, cũng bắt đầu nhận ra hình như đề tài ngày càng đi vào lĩnh vực kỳ quái, cô muốn dừng lại tại đây.

“Haha, là tôi đường đột, chúng ta nói sang chủ đề thoải mái hơn vậy.”

Bạch Lăng chăm chú nhìn Sở Khiết hồi lâu, dời đi ánh mắt, bầu không khí ngưng trệ vừa rồi có chút khôi phục về lại ban đầu.

“Ví dụ như nói về con chó thú vị kia đi.” Bạch Lăng đong đưa ly rượu tới trước mặt Sở Khiết.

Hả? Con chó thú vị? Mình hẳn chưa từng nói gì liên quan đến con chó đó.

Trong lòng Sở Khiết bỗng nghĩ đến, giữa mờ mịt, cô phát giác cô gái trước mặt cho cô một loại cảm giác không đoán ra được.

“Tôi cũng thấy hơi mệt rồi, Nạp Lan vẫn luôn ngủ không được ngon giấc, tôi đến cùng cô ấy.”

Sở Khiết nhìn chất lỏng màu xanh trong ly, vẫn là nhấp một miếng. Không cảm thấy có chút mùi cồn của rượu, chỉ cảm thấy một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt lan tràn trong miệng.

“Rượu của Bạch lão bản, mùi vị có chút kỳ lạ.” Sở Khiết cười nói.

“Thích liền tốt, hy vọng nó có thể mang đến cho cô giấc mộng đẹp.”

“Cảm ơn.”

Rời khỏi chỗ, Sở Khiết tỉ mỉ thưởng thức câu nói sau, luôn cảm thấy có thâm ý khác.

Nạp Lan Chỉ Thủy nằm mơ, vốn cho rằng sẽ giống thường ngày, không ngờ ngược lại lại tiến lùi một bước.



Cô gái cả người tản ra khí sắc tiêu điều đứng lặng giữa một mảnh mây mờ lượn lờ trên đất, hai tay cầm kiếm, đôi mắt trống rỗng nhìn về phương xa.

“Thất Sát đại nhân thật xinh đẹp.”

“Đúng đó, nếu nàng ấy là nam tử, ta nhất định sẽ gả cho nàng ấy.”

Hai cô gái mặc đồ cổ trang đứng một bên, xa xa nhìn cô.

“Công nhận nghĩ hay ghê! Xem như thiên giới chúng ta có gả đi nữa, thì cũng phải thực lực hai bên tương xứng mới có thể kết hợp được.”

“Ài, nói nhiều đi nữa cũng vô ích, Thất Sát đại nhân là nữ tử, nữ tử với nữ tử làm sao có thể ở chung được.”

“Thế thì chưa chắc, nghe nói Phá Quân đại nhân chính là thích một nữ tử người phàm, cho nên bị cách chức giám xuống phàm trần.”

“Sao ta lại nghe nói, nàng ấy là tự nguyện hạ phàm đầu thai để tu luyện.”

“Phải không? Hồi nữa ta sẽ đi hỏi thăm lại. Bất quá thiệt đáng tiếc, ba vị đại nhân Sát Phá Lang, sinh ra tuấn mỹ như thế, dễ nhìn hơn mấy lão đầu tử kia không biết mấy lần, nhưng vì sao cứ cố ý đều là thân nữ tử vậy.”

“Suỵt! Thất Sát đại nhân đang nhìn về bên này, chúng ta đi nhanh thôi.”

Lời nói nhỏ của hai cô gái tất cả đều lọt vào tai Thất Sát không sót một chữ.

Tầm mắt thoáng nhìn các cô rời đi, cho đến khi biến mất, cô lại lần nữa nhìn về trước.

Phá Quân, ngay cả ngươi cũng không còn ở đây, các ngươi có biết, cuộc sống dưới bầu trời này biết bao cô độc, mà ta lại nếm mùi vị cô độc ấy đã bao lâu.



“Cuộc sống dưới bầu trời này biết bao cô độc… mà ta lại nếm… cô độc…”

Khóe mắt Nạp Lan Chỉ Thủy ươn ướt, từ từ, cô mở mắt.

“Nạp Lan, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa vào cửa, Sở Khiết liền nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy khóc thầm.

“Không sao, chỉ là nằm mơ thôi.”

“Lại là giấc mơ đó?” Sở Khiết lo lắng nói.

“Có chút không giống, đúng rồi, đây là đâu?”

Nạp Lan Chỉ Thủy đã tỉnh hồn, nhìn quanh căn phòng một vòng.

“Đây là quán rượu Memory, cậu uống say.” Sở Khiết giải thích.

“Xin lỗi, Sở Khiết.” Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy hơi áy náy, ngược lại dọa Sở Khiết giật mình.

“Nạp Lan đại tiểu thư, Nạp Lan đại tiểu thư của tớ, cậu không bị gì chứ?”

Cô lấy sống tay dán lên trán cô ấy, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nạp Lan Chỉ Thủy hất tay cô ra,

“Tớ không sao, trễ quá rồi, chúng ta về nhà đi.”

“3h sáng rồi, tối nay chúng ta tạm ở lại đây đi.”

Sở Khiết nằm lên giường lớn mềm mại.

Nạp Lan Chỉ Thủy suy nghĩ một chút, nằm lên bên cạnh cô.

Nạp Lan Chỉ Thủy bị tiếng thét chói tai đánh thức, là tiếng quát tùy tiện của Sở Khiết, quả thực dọa cô giật mình. Cô dùng sức lay lay Sở Khiết, nhưng cô ấy chính là không tỉnh lại.

“Sở Khiết, là tớ! Tỉnh lại đi!”

Trên trán Sở Khiết chằng chịt lấm tấm mồ hồi, sắc mặt cô đỏ ửng.

“Đừng mà… đừng…”

“Tôi không phải cố ý…”

“Sở Khiết!”

Dưới tình thế cấp bách, Nạp Lan Chỉ Thủy tát cô một cái, Sở khiết vẫn nhắm chặt hai mắt.

Nạp Lan Chỉ Thủy cho rằng tiếp tục như vậy không phải biện pháp, vì vậy vào phòng vệ xinh lấy chậu nước lạnh, trực tiếp đổ lên đầu cô.

“A! ! ! !”

Sở Khiết chợt ngồi dậy,

“Á! ! ! ! ! ! !”

Mở mắt cô liều mạng thét lên.

“Sở Khiết, nhìn tớ! Nhìn tớ!”

Nạp Lan Chỉ Thủy vỗ gò má cô,

“Nạp Lan?”

————————————————

Cứ như xem phim kinh dị á, bí hiểm O.O