Dịch Dạ Ly chủ ý quyết định, một tay chống lên một bên ghế da, đầu từ từ hạ xuống. Hương thơm thuộc về nữ giới khiến cô thật sâu say mê, không kềm được hung hăng hít một hơi trên cổ Nạp Lan Chỉ Thủy.
Cô đưa ra chiếc lưỡi, liếʍ một bên cổ Nạp Lan Chỉ Thủy.
“Oá á á ái!”
Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng mở hai mắt, một tay dùng sức níu đầu lưỡi cô kéo về sau. (cho vừa =)))
Lưỡi bị kéo làm cho cô đau,
“Hừ!”
Nạp Lan Chỉ Thủy xem thường thả tay, rút khăn giấy một bên lau chùi tay.
“Cô…”
Dịch Dạ Ly vừa nói ra chữ ‘cô’, đầu lưỡi liền đau không chịu được.
“Bác sĩ Dịch, quả nhiên hứng thú cũng không bình thường!”
Nạp Lan Chỉ Thủy đôi mắt lạnh lẽo, bắn thẳng đến làm cả người Dịch Dạ Ly giật mình. Sát ý, cổ sát khí âm lãnh nọ lại lần nữa từ từ tấn công mình.
Cô run rẩy tê liệt ngồi trên sa lon,
“Cô cơ bản không hề bị thôi miên?”
Dịch Dạ Ly thật vất vả để nói ra được một câu đầy đủ.
“Chút tài mọn này cũng muốn đi lừa gạt!”
“Bác sĩ Dịch, vẫn là trở về học thêm hai năm đi.”
“Ít nhất không cưỡиɠ ɠiαи được người khác, cũng có thể chữa trị móp méo dị dạng trong tâm mình.”
Ánh mắt chán ghét của Nạp Lan Chỉ Thủy đối với Dịch Dạ Ly mà nói là sự làm nhục lớn nhất, cô giận giữ nắm chặt quả đấm.
Lại thêm một lần là hai lần thua dưới tay cùng một cô gái, đối với lòng tự cao ngạo mạn của cô lại là đả kích không nhỏ.
“Chị Chỉ Thủy!”
“Rầm” một tiếng, cửa bị đυ.ng vỡ. Một thân ảnh gầy yếu ngã ngồi trên mặt đất.
“Cảnh Tiểu Lang!”
Ánh mắt Dịch Dạ Ly tàn bạo trừng mắt nhìn người trên đất.
“Lại là chị!”
Mắt thấy Dịch Dạ Ly định tiến đến bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, bóng người Nạp Lan Chỉ Thủy đúng lúc chắn trước mặt cô.
“Nạp Lan tiểu thư, tôi quen biết người này!”
“Điều này không quan trọng, tôi chẳng qua muốn nói cho cô, ở trước mặt tôi, cô không thể động vào cô ấy!”
Nạp Lan Chỉ Thủy cảnh cáo nói.
Cô nhận ra được Dịch Dạ Ly rõ ràng mang theo địch ý đối với cô gái trước mặt, cơ hồ theo bản năng, thân thể cô so với suy nghĩ nhanh hơn một bước chắn trước người thiếu nữ. Dù cơ bản cô không hề quen biết cô gái này.
“Chị Chỉ Thủy, may quá chị không sao hết!”
Lúc này, trên đất là một cô gái nhìn qua độ chừng 16, 17 tuổi, tóc màu vàng óng vẻ mặt mừng rỡ nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Đôi mắt màu xanh da trời dường như có thể nặn ra cả nước, khiến Nạp Lan Chỉ Thủy trong nháy mắt sinh ra ảo giác, đó là nước mắt cảm động.
Thiếu nữ mặc một bộ áo choàng dài màu đen độ lớn rõ ràng không tỷ lệ với vóc người, sắc xuân nơi ngực như ẩn như hiện có thể chứng minh điểm này rất tốt.
Bỗng, hai tay cô ôm lấy bắp đùi Nạp Lan Chỉ Thủy, dùng đầu cọ lên cọ xuống, (ôi trời =)))))))))))))
“Chị Chỉ Thủy, may quá chị không có bị Dịch Tiểu Hắc ăn đậu hũ!”
Sói ngố đáng chết!
Dịch Dạ Ly sắc mặt rõ ràng tối sầm,
“Xin lỗi, tôi hẳn cũng không nhận ra em, có thể xin em trước thả chân tôi ra được không.”
Nạp Lan Chỉ Thủy thả giọng ấm áp.
Phải rồi! Chị gái xinh đẹp không nhận ra bộ dạng này của mình, mình xông vào giúp đỡ mất rồi, ô ô ô ô~~ làm sao bây giờ.
Vừa rồi ngoài cửa Cảnh Tiểu Lang bứt rứt bất an, rất sợ Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ bị Dịch Tiểu Hắc làm gì. Dưới tình thế cấp bách, cô rốt cuộc gắng gượng biến đổi trở lại hình dáng ban đầu, phí hết khí lực mới thu được cái tai và đuôi, nhưng trạng thái này cũng không thể duy trì được lâu.
“Em…”
“Nạp Lan tiểu thư, tôi quen biết cô gái này, là bệnh nhân của tôi.”
Dịch Dạ Ly mở miệng nói.
“Mới không phải như vậy!”
Cảnh Tiểu Lang gầm thét lên, lực đạo níu lấy ống quần Nạp Lan Chỉ Thủy càng gia tăng.
“Được rồi, em mặc cái này vào trước đi.”
Nạp Lan Chỉ Thủy cầm lấy áo khoác vừa cởi xuống, khoác lên người Cảnh Tiểu Lang.
“A.”
Cảnh Tiểu Lang không hiểu nhìn cô, Nạp Lan Chỉ Thủy đỡ cô đứng dậy,
“Bác sĩ Dịch, chuyện hôm nay tôi xem như chưa từng phát sinh.”
Nạp Lan Chỉ Thủy không để ý Dịch Dạ Ly, đỡ Cảnh Tiểu Lang liền đi ra ngoài.
Dịch Dạ Ly bĩu bĩu môi, cuối cùng buông tha ý nghĩ gọi lại Nạp Lan Chỉ Thủy. Nhưng không thể nghi ngờ chuyện lần này, cô đã nhận định Cảnh Tiểu Lang là tên đầu sỏ. Cảnh Tiểu Lang quen biết cô gái này, Cảnh Tiểu Lang đến tìm mình là vì lại không khống chế được biến thân.
Nói cách khác thời điểm Cảnh Tiểu Lang bỏ nhà đi đã quen biết cô gái này, Dịch Dạ Ly sờ cằm, ánh mắt dần híp lại, tràn đầy tính toán cùng xảo huyệt.
“Em gái, em sống ở đâu, chị đưa em về.”
Giúp Cảnh Tiểu Lang thắt dây an toàn, Nạp Lan Chỉ Thủy kiên nhẫn nói.
Dù không biết cô bé này từ đâu chạy ra, nhưng cô cũng không thể để mặc được. Ôm suy nghĩ này, Nạp Lan Chỉ Thủy đưa cô lên xe.
“Dạ…”
Cảnh Tiểu Lang thụ sủng nhược kinh, lộ ra ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy. Cô không biết nên trả lời thế nào với Nạp Lan Chỉ Thủy, cũng sợ bản thân sẽ mất khống chế biến đổi trở lại, trước mặt cô ấy.
“Ai…”
Nạp Lan Chi Thủy dời đi tầm mắt, lại động lòng trắc ẩn, không nỡ hỏi tiếp.
“Em… không có… nhà.”
Cảnh Tiểu Lang run rẩy trả lời.
“Sao?”
Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu mày,
“Ba mẹ em khi dễ em?”
“Hay nên nói là em cùng họ ầm ĩ rồi thấy không được tự nhiên cho nên bỏ nhà đi…”
“Chị gái xinh đẹp… em gặp… gặp chị trên tivi.”
Cảnh Tiểu Lang nói xạo, cô cúi đầu, hai tay siết chặt quần.
“Vậy tại sao em lại xuất hiện ở đây?”
Nạp Lan Chỉ Thủy xoay đầu qua.
“Em thích chị…”
Cả khuôn mặt Cảnh Tiểu Lang đột ngột trở nên giống như đít khỉ.
“Hả?! Cái gì?”
“Em mới vừa nói gì, lặp lại lần nữa!”
Nạp Lan Chỉ Thủy lớn tiếng.
“Không phải ý đó… chính là ngưỡng mộ…”
Đầu Cảnh Tiểu Lang đã thấp nay càng thấp hơn, dù cô xác thực đối với Nạp Lan Chỉ Thủy có hảo cảm, nhưng dưới nhận thức của Cảnh Tiểu Lang chỉ cần dáng dấp xinh đẹp thành thục, cô đều thích, cô cũng thích hai người mẹ của mình.
“Chị biết rồi.”
Nạp Lan Chỉ Thủy thở phào nhẹ nhõm, để hai tay lên tay lái.
Dọc trên đường đi, Nạp Lan Chỉ Thủy thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía Cảnh Tiểu Lang, trong đầu vẫn quanh quẩn chữ ‘thích’ vừa rồi. Xém chút, cô cho rằng mình được tỏ tình, được một thiếu nữ vị thành niên, còn cùng phái tỏ tình! May mắn lời nói sau của thiếu nữ, để cho cô biết chỉ là sự hiểu lầm.
Sống hai mấy tuổi đầu, cô không phải chưa từng được người tỏ tình, nhưng mỗi lần cô đều trực tiếp từ chối đối phương. Tình yêu với Nạp Lan Chỉ Thủy mà nói là một thứ đồ xa xỉ, Sở Khiết từng vì vấn đề này mà cùng thảo luận sâu với cô, không chỉ một lần khuyên nhủ, là chính cô đã suy nghĩ quá nhiều, luôn tự nhốt mình trong bế tắc.
Nạp Lan Chỉ Thủy không phải chưa từng khát vọng tình yêu, nhưng từ nhỏ đến lớn trãi qua hoàn cảnh, để cho cô lãnh cảm với chuyện tình cảm, là chết lặng. Mặc kệ là tình thân hay tình yêu, tình cảm là một điều thiếu sót trong sinh tồn của cô, cô không thể cảm nhận, thậm chí không phân biệt được.
Thế mà, thiếu nữ vừa rồi một câu ‘Em thích chị’, lại để cho cô sinh ra cảm giác kinh hoàng thất thố.
Đó là tim đập thình thịch sao? Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy lần nữa chuyển lại trên người cô gái, Cảnh Tiểu Lang thì từ từ quay đầu lại, trùng hợp cùng cô đối mặt.
————————————————
Ui, Tiểu Tiểu Lang dễ thưng dễ nựng quá ààà!! Mà kiểu này là ’em chưa 18′ rùi Nạp Lan tỷ tỷ oai, cẩn thận cảnh sát thúc thúc mời lên phường uống trà nha =)))))))))))