Chương 5. Đêm hồ
Tỉnh dậy nhìn ra khung cảnh ngoài cửa giờ đã tối mịt mù, chợt nhớ đến lũ trẻ, vội vàng bước chân xuống giường bước ra khỏi tấm bình phong, nhìn thức ăn đã có phần ngưng tụ khí lạnh trên bàn, bước ra khỏi cửa, cảnh sắc ban đêm hoàn toàn khác với ban ngày, nhộn nhịp vui vẻ khác với trầm lặng lâu lâu nghe tiếng gõ gõ, khác xa với thị thành xa hoa, ánh sáng ko bao giờ ngớt, giờ nhìn lại trên bầu trời tối kia lại đầy sao sáng, ko khí có chút lạnh lẽo, bước từng bước qua từng ngõ nghách của phủ, lần đầu Cao Kỳ Nhân cảm thụ rõ kiến trúc cổ xưa nhưng có phần hơi xa hoa so với nàng, bước chân lưu lạc đến cảnh cửa nhỏ phía sau phủ, 1 bãi đất trống, giữa là hồ nước lớn, ánh trăng soi xuống làm rực ko gian xung quanh, tiếng châu chấu, tiếng dế, tiếng ếch nhái dường như rất thân quen, chợt nghe xa xa có tiếng nước, tiếng nói chuyện, tò mò đi tới rình gần đó, thân hình nóng bỏng sắc nét đến từng đường nét, đặc biệt ánh mắt mị lực câu hồn người khác." Đây không phải là Phùng Như sao? Nàng Ta đẹp đến vậy tại sao tiền kiếp mình lại bỏ qua lúc này, ánh mắt tà mị này xem ra nếu như nàng là thiếu nữ chưa chồng hễ nam nhân thấy được chắc hẳn 7 phần hồn bị nàng dẫn đi, đẹp đến không tì vết."
Bỗng chốc chú ý đến vết sẹo dài phủ cả đùi trong bên phải của nàng, một phần nào đó đau thương từ ánh mắt của nàng nhìn đến vết thương, nhíu mày nhìn kĩ vết thương có chút rươm máu nhìn như mới
"Sao nàng ta lại bị thương, máu còn chảy, mới bị sao, nếu vậy phải gọi đại phu chứ? Cơ sao lại lẳng lặn đến nơi này gội rửa"
Sơ hở chết người khi mãi nghĩ suy về điều đó, nồ tì bên cạnh của Phùng Như từ đâu xuất hiện ngay sau lưng
- Nô tì ko nghĩ phò mã lại có thú vui nhìn tam phu nhân tắm với 1 tư thế giống mọi sắc lang bên ngoài.
- Ai vậy Tố Như?
- Là phò mã thưa phu nhân.
- À ... hihi sao tướng công lại có nhã hứng đến đây xem tiểu thϊếp gội rửa a, nếu như tướng công muốn xem chỉ cần nói 1 tiếng ko cần phải rình hiến máu cho muỗi đâu.
- Ta ... Ta ... Ta ... Ta ...
Mỗi hồi nhìn mỹ nhân đến nỗi quên cả lý do xuất hiện, thấy mỹ nhân trộm ý cười đùa thấy trên người nàng ko có y phục liền quay lưng
- Ngươi là Tố Như?
- Ân???
- Mau mang y phục cho phu nhân mặc
- Phò mã phản ứng của Người rất lạ, mọi lần bị phu nhân chọc Người chị cười nhẹ rồi im lặng quay lưng, sao lần này có vẻ quan tâm vậy. Phò mã yên tâm phu nhân thượng lệ mỗi tháng chỉ 1 lần phóng túng ko bị nhiễm phong hàn đâu.
- Tô Như, Ngươi đi nghỉ đi.
- Ân
Tiểu a hoàn trộm cười nhìn cái tướng đơ ra như gỗ của phò mã khi tam phu nhân nàng thình lình từ sau bước đến, đôi bàn tay trắng nõn nà choàng lên vai, đôi chân ở thềm cao còn hơi nhón, đặc biệt cặp bánh bao trắng căng tròn kia dựa vài lưng ốm nhom của nàng. Lần đầu thân mật không khỏi hồi hộp, Người phía trên còn nghe rõ tiếng tim đập nhanh, cười khúc khích bên tai
- Tướng công hay đêm nay Tiểu thϊếp bồi dưỡng Người a, vắng bóng Người nhiều đêm thật nhớ a
- Ta ... Ta ... Ta không ... phải là hắn
- Hảo hảo Ta muốn là muốn xem cách mà Người khác hẳn nam tử a
- Phùng tiểu thư đêm khuya nàng nên về phòng kẻo cảm lạnh phong hàn.
- Ô ... Tố Như quên lấy y phục cho Tiểu thϊếp, nếu cứ vầy mà tiên vô phòng e rằng khó mà giữ miệng a
- Nếu như nhớ không lầm thì phòng của Nàng ở ngay sau cánh cửa kia 5 phòng, bên trái đúng chứ?
- Không a, bên phải.
- Hảo Ta đưa Nàng về phòng, trước tiên đứng ngay ngắn lại, Nàng thế này dễ nhiễm phong hàn lắm.
Kéo tay nàng xuống, cởi ngoại bào khoát lên cho nàng rồi chẳng suy nghĩ nổi nữa, đầu của nàng Ta đang xì khói mặt đỏ gắt gao bế tam phu nhân như công chúa phóng nhang về phòng.
Bị bế bất chợt đôi tay ôm chần lấy cổ người kia, ngửi được nồng mùi dâu nhẹ nhàng, khiến người kia quyến luyến ko muốn rời đi tí nào, càng ôm chặt kéo sát mình với nàng hơn.
Cao Kỳ Nhân như tên ăn trộm ngó đông ngó tây rồi nhẹ nhàng đi vào bộ điệu làm người trong lòng không thể hãm độ cười, yêu mỵ nhìn mặt lấm la lấm lét kia, từng biểu cảm như được in sâu trong trí nhớ, rồi cả cái cách đắm chăn ánh mắt ôn nhu đến ấm cả người, vỗ vỗ trên chăn như dỗ tiểu hài tử đi ngủ, biết tay mình không đúng liền đỏ mặt chạy ra ngoài đương nhiên là ko quên đóng cửa.
- Ngốc ... mồi dưng đến miệng, hihi dọa nàng ta đến tổn thương
Người kia không biết chạy đi đâu nữa cứ lao đầu chạy, may mắn vừa đến Thư phòng, chui lên giường kia đắm chăn lại, hơi ấm trong chăn giúp ổn định tâm tư, nhịp tim cũng từ từ trở lại bình thường, quá mệt nên Cao Kỳ Nhân cùng Chu công đánh cờ đến sáng, tiếng mở cửa khiến người trên giường mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
- Kỳ Nhân thức chưa?
- Công chúa
- Ân ... Tối qua canh mấy thức?
- Không biết a, thức rồi ngủ lại
- Xem ra mấy ngày vừa rồi ko ít tâm sức của Ngươi, Ta cho người mang dục vũng và y phục mới đến, Ngươi cũng nên thay y phục ra
- Đại ty, tướng công, sáng hảo ...
- Tam muội sao hôm nay có nhã ý thức sớm
- Muội đã đem y phục tối qua cho người giặt, hôm qua tướng công đi vội quên mặc cả ngoại y, hihi, sáng nay để Tiểu thϊếp giúp tướng công tẩy gội
- Khoan, Ta tự làm được, các nàng sáng hảo, Ta tự làm được
Nhanh chóng tắm rồi thay y phục ra, vạc áo có chút xộc xệch, bộ dạng xong thật khó khiến người khác nhịn cười, công chúa định vương tay thì nụ cườ yêu nghiệt và đôi tay kia cũng nhanh hơn sửa thay, còn dở giọng yêu nghiệt trêu đùa khiến vua cờ bạc chợt ngu si nhìn nhìn đỏ mặt. công chúa trong lòng không ít nổi lửa nhưng khả năng kiềm nén của nàng khá cao khó mà đoán được nhưng ánh mắt chợt ánh lên tia mất mát.
- Ta cảm tạ Phùng tiểu thư
- Về sau liền gọi Như nhi đi a, nếu ko e là sớm vì cái tên mà gặp ác mộng.
- Hảo Như nhi, Ta thiết nghĩ hôm nay sẽ dạy hài nhi khắc tượng, nếu Như nhu có nhã hứng tham gia thì Ta rất hoan nghênh.
- Hảo nơi kia Ta cũng nắm được 8 - 9 phần, Tướng công Người có nên là thưởng cho Ta công lao xứng đáng a
- Hôm nay Ta sẽ khắc Cáo Tinh tặng
- Ân