Thì ra đôi vợ chồng này tới nhặt đồ cũ mang về sử dụng, cho nên mới đặc biệt chạy tới nơi đã bị phá bỏ, vô tình gặp chuyện như vậy, đổi thành ai cũng thấy bất ngờ.
"Tủ quần áo kia rốt cuộc là anh chị tới đây mới phát hiện, hay là trước đó anh chị đã biết nơi này có đồ cũ bị vứt bỏ?" Đới Húc cho người chồng ít thời gian ổn định cảm xúc, sau đó mới hỏi.
Vừa nghe anh hỏi, Phương Viên mới để ý tới vấn đề này, nơi này không phải vừa bị dỡ xuống, mà đã phá bỏ một thời gian, nếu thời điểm các hộ gia đình rời đi không mang theo đồ dùng cũ, vì sao cặp vợ chồng báo án này trước đó không phát hiện? Nếu đúng như mục đích họ nói, ngay từ đầu họ đã chú ý tình hình bên này, mà vừa rồi quan sát thi thể, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng bị che giấu trong tủ lâu như vậy. Tủ quần áo kia rốt cuộc ngay từ đầu đã ở đây, hay mới xuất hiện, đây chính là vấn đề quyết định cách hung thủ vận chuyển thi thể thuộc khả năng nào.
Người chồng dường như không ngờ Đới Húc hỏi như vậy, sửng sốt một hồi, theo bản năng lẩm bẩm: "Việc này sao anh cũng biết... Quá thần thánh rồi..."
Tuy nói như thế, nhưng ông ta không hề tỏ vẻ không vui, ngược lại kiên định hơn ban đầu rất nhiều. Phương Viên thầm cân nhắc, có lẽ ông ta cảm thấy Đới Húc thông minh hơn thực tế, vừa rồi không nói vì ngại mặt mũi, nhưng anh đúng như có thể đọc được suy nghĩ, điều này khiến cho người báo án luôn lo lắng đề phòng bắt đầu tin tưởng cảnh sát, tâm trạng cũng dần thả lỏng.
"Chúng tôi nghe thân thích nói, mỗi ngày tan tầm cậu ấy đều lái motor đi ngang nơi này. Chúng tôi nhờ cậu ấy nhìn xem nơi này có đồ gì nhà chúng tôi có thể sử dụng không. Chiều hôm qua cậu ấy trở về, nói với chúng tôi buổi sáng có thấy một cái tủ quần áo, không biết đã bị ai nhặt chưa, nhưng nhìn từ xa vẫn còn khá tốt. Vốn dĩ đêm qua tôi đã định tới, nhưng nghĩ lại, tối lửa tắt đèn, đường bên này toàn đất đá không dễ đi, nếu để té ngã thì không đáng. Sáng nay chúng tôi không ở nhà, khoảng ba bốn giờ chiều đi qua vẫn thấy tủ quần áo còn đó. Chúng tôi nghĩ nghĩ, quyết định mang về, nhưng lại sợ bị hàng xóm trông thấy. Nhặt một cái tủ cũ về nhà, tuy rằng không tốt cho lắm nhưng chỉ tốn 100 nhân dân tệ sửa lại để dùng đã là không tồi, ai ngờ ông trời không cho không ai thứ gì."
"Ý anh là, anh chị tới đây là vì tủ quần áo kia?"
"Chúng tôi đi một vòng nhỏ mới tới đây." Người đàn ông chỉ ra ngoài, "Chúng tôi từ bên kia tới, ở đó không phải có vách tường sao, nó che cái tủ này, chúng tôi không nhìn thấy, thân thích trong nhà cũng không nói rõ cái tử nằm ở đâu, vì thế chúng tôi phải đi tìm một vòng, cũng muốn xem ở đây còn đồ dùng nào khác không, cho dù là ve chai cũng có thể lấy về bán ít tiền... Ban đầu tôi là vì cảm thấy xấu hổ, không có mặt mũi nói với bên ngoài, sợ anh chị chê cười."
"Việc này có gì đáng chê cười chứ, hiện tại không phải đang đề cao tiết kiệm sao? Hơn nữa dùng lại đồ cũ là một cách bảo vệ môi trường." Đới Húc vội tỏ vẻ lý giải, thuận tiện khen vài câu, miễn cho đôi vợ chồng này thẹn thùng.
Quả nhiên nghe anh nói như vậy, sắc mặt người đàn ông tốt hơn nhiều, tâm trạng cũng thả lỏng, thở dài, than khổ với anh: "Kỳ thật vợ chồng tôi cũng không dễ dàng, lúc trước trong nhà khó khăn, anh chị em lại nhiều, chúng tôi là con cả trong nhà, không có nhiều tiền cho mấy đứa nhỏ đọc sách, cho nên sơ trung còn chưa học xong đã ra ngoài kiếm tiền, không có trình độ, không thể tìm được công việc đàng hoàng, nhưng chúng tôi không muốn con mình tương lai cũng như vậy, vì thế không ngừng làm việc. Trong nhà sức khỏe ba vợ tôi không tốt, uống thuốc quanh năm, phải nằm trên giường, mẹ vợ lại không có khả năng chăm sóc ông ấy. Ba mẹ tôi đều hơn 70 còn phải lang thang nhặt ve chai bán lấy tiền. Chúng tôi thu nhặt đồ cũ, kỳ thật không phải vì bảo vệ môi trường, chẳng qua là muốn tiết kiệm mà thôi, hiện tại đồ không nhặt được, còn... A, cũng không biết con gái nhà ai xúi quẩy như vậy, bị kẻ nào đó thiếu đạo đức dùng tủ quần áo làm quan tài!"
"Lúc anh chị tới, cửa tủ quần áo kia..." Phương Viên thử dò hỏi.
"Đóng lại." Không cần cô hỏi hết, người đàn ông hiểu được vấn đề, vội nói, "Bằng không chúng tôi cũng sẽ không đui mù như vậy, không phát hiện bên trong có vấn đề. Nếu cánh cửa mở ra, ít nhất chúng tôi cũng nhìn thấy chút da thịt."
"Anh đừng nói nữa, vừa nhắc tới, em lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi..." Vợ ông ta hoảng sợ, vội kéo tay ông ta, không cho ông ta miêu tả chi tiết, vất vả lắm mới bình ổn cảm xúc, hiện tại ký ức khủng bố lại lần nữa gợi lên.
"Thời điểm anh chị tới đây có lưu ý chỗ nào đặc biệt không?" Đới Húc hỏi.
Người chồng lắc đầu: "Không có, nếu có thể nhìn ra có gì khác thường, hai chúng tôi đã không ngông nghênh tới gần tủ quần áo kia như vậy."
Cách nói của ông ta quả thật cũng có đạo lý, Đới Húc lại an ủi bọn họ vài câu, đưa danh thϊếp của mình cho họ, nói di động của mình mở máy mọi lúc, có gì cần giúp đỡ cứ việc liên hệ. Đôi vợ chồng báo án không ngừng gật đầu, người chồng nhận lấy danh thϊếp cẩn thận cất vào túi, vỗ vỗ, nhìn ra được bọn họ thật sự sợ hãi.
Dặn dò bọn họ xong, Đới Húc ngồi trong xe thêm một lát, mắt thấy mặt trời ngã về tây, trời bắt đầu tối dần, hai người vẫn còn kinh hồn bạt vía. Thấy đã nghỉ ngơi ổn thỏa, anh yêu cầu để cảnh sát đưa họ về, họ cũng không từ chối, hiện tại chân còn không nhấc lên được, muốn tự về nhà e rằng cũng có chút khó khăn.
Xuống xe, Đới Húc nói với Phương Viên: "Em về xe của tôi nghỉ ngơi đi, Mã Khải khẳng định đã cùng Lâm Phi Ca qua đó, tôi còn phải qua tủ quần áo kia xem xét một lát."
"Để em đi theo hỗ trợ, vừa rồi không sao, hiện tại càng không thành vấn đề." Phương Viên tỏ vẻ tích cực. Kỳ thật nói một chút cũng không sợ là giả, hiện trường đáng sợ như vậy, cô sao có thể không sợ hãi? Nhưng hiện tại với cô mà nói, chỉ còn ít thời gian thực tập, nếu tương lai cô muốn làm nghề này, hiện tại không xông xáo đi về phía trước, nắm bắt cơ hội rèn luyện, ngày sau chỉ sợ khó mà thành đạt. Không giống người khác, mọi người cứ việc nỗ lực học tập, cho dù có gặp khó khăn nhưng trong lòng vẫn nắm chắc, hơn nữa có gia đình tránh gió, đường lui luôn ở phía sau, nhưng cô không có, đối với cô, có thể nuôi sống chính mình, hoàn thành tốt công việc, đây là mục tiêu chỉ được phép thành công không được thất bại.
"Vậy được." Thấy cô kiên trì như vậy nhưng ánh mắt vẫn có chút hoang mang, Đới Húc thế mà không cự tuyệt, một bên cùng Phương Viên vào trong cảnh giới tuyến, một bên thử thăm d ò: "Em không sợ mấy thứ như thi thể sao? Ngay cả tiêu bản ngâm trong bình formalin cũng không dám xem, hiện tại sao bỗng nhiên dũng cảm thế?"
"Trước khác nay khác, thời điểm có thể không dũng cảm thì không dũng cảm, nhưng những lúc cần thiết thì không giống." Phương Viên bị vấn đề này làm cho hụt hẫng, theo bản năng trả lời, nhưng nói xong, cô lại cảm thấy câu hỏi của Đới Húc có chút kỳ quái, "Làm sao anh biết trước kia em nhát gan, không dám nhìn tiêu bản?"
Đới Húc cười khổ thở dài, bỗng nhiên thu về biểu cảm vừa rồi, bước chân cũng dừng lại: "Cho nên mới nói, với tôi kỳ thật một chút ấn tượng em cũng không có đúng không?"
Nghe anh hỏi như vậy ngược lại khiến Phương Viên sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn anh, ngay cả miệng cũng quên đóng lại, ý của anh là, cô sớm đã quen biết anh trước đó, anh hiển nhiên cũng không vì cô tới Cục Công An thực tập mà biết cô, chỉ là, bọn họ rốt cuộc đã gặp ở đâu? Phương Viên nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ một phen, lại không tìm được gì, Đới Húc bất luận từ tuổi hay thân phận, cho dù có nghĩ thế nào, cô cũng cảm thấy hai người trước đó không có liên quan gì.
Nhưng hiện tại Đới Húc không giống như đùa giỡn, nhìn thái độ nghiêm túc của anh, Phương Viên đột nhiên không biết chính mình nên có phản ứng gì, làm bộ bừng tỉnh "nhớ lại" đối phương sao? Đương nhiên không được, một khi không cẩn thận, lộ tẩy sẽ rất khó xem, mà gọn gàng dứt khoát nói "Thật xin lỗi, với anh một chút ấn tượng em cũng không có" tuyệt đối cũng không phải ý kiến hay, rốt cuộc từ trạng thái của Đới Húc lúc này, anh nhớ rõ cô, mà cô cũng không thể làm tổn thương lòng tự tôn của người ta.
"Có thể nhắc nhở một chút không?" Cô thử thăm dò.
Đới Húc cười khổ, lắc đầu: "Không sao, cũng không phải chuyện gì quan trọng, trở về em từ từ suy nghĩ đi."