Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 72: Mượn dao Ꮆiết người

Phương Viên cảm thấy đầu óc của mình chưa từng vận hành với tốc độ cao như vậy, cô luôn chú ý tới những chi tiết Đới Húc nhấn mạnh, cho nên tới hiện tại vẫn không ngừng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới vụ án, tất cả thoạt nhìn đều rất dễ nhưng trong đó lại không gì cụ thể. Cái gọi là chi tiết, đương nhiên là việc nhỏ rất dễ bỏ qua, vì thế ban đầu cô vẫn còn mơ hồ thì vừa rồi khi xem lộ tuyến của chiếc xe kia, các suy nghĩ khi trước lúc ẩn lúc hiện dần trở nên rõ ràng, hơn nữa có thể từng chút xâu lại thành chuỗi, tạo nên sợi xích hoàn thiện.

Mặc xong áo khoác, theo Đới Húc tới chỗ ở của người thuê xe, dọc đường, Phương Viên vẫn luôn chải chuốt suy nghĩ của mình, cho nên đặc biệt im lặng, mãi tới khi đi được nửa đường, Đới Húc mới duỗi tay quơ quơ trước mặt cô, hỏi: "Em đã phân tâm suốt đoạn đường, là không thoải mái, hay là vẫn nghĩ chuyện này?"

"À, em nghĩ tới vụ án, rất thoải mái, đều tốt, không sao." Phương Viên hoàn hồn, vội trả lời, sợ Đới Húc cho rằng cô vì chút cảm lạnh mà tỏ vẻ.

"Thế đã có kết luận gì chưa?" Đới Húc hỏi.

Phương Viên chần chờ, không dám tùy tiện nói ra phán đoán chủ quan của mình. Đới Húc dường như nhận ra sự băn khoăn của cô, đợi một lúc không thấy cô trả lời, liền nói: "Hiện tại nơi này không có ai khác, chỉ có hai chúng ta, em nghĩ thế nào thì nói thế đó, không cần lo người khác chê cười mình nói sai."

Kỳ thật không có Mã Khải, băn khoăn trên phương diện này đã giảm hơn phân nửa, hiện tại nghe Đới Húc nói vậy, Phương Viên liền gật đầu, không chút xấu hổ mà nói: "Kỳ thật em cũng là đi theo dẫn dắt của anh. Anh nói muốn chúng em để ý các chi tiết, cho nên em mới hồi tưởng một lần từ lúc vụ án bắt đầu cho tới hiện tại, cái gọi là chi tiết chính là những tin tức chúng ta dễ bỏ qua, trong đó có một câu anh từng nhắc nhở. Về vấn đề đầu của nạn nhân Bào Hồng Quang bị tạt acid trước khi đem chôn, lúc trước suy nghĩ còn chưa rõ ràng, cho nên không dám nói ra. Em cảm thấy trọng điểm không phải mục đích hung thủ hủy hoại gương mặt của Bào Hồng Quang la gì, mà có rất nhiều cách phá hoại khác hắn không dùng tới, cố tình lựa chọn acid. Tuy rằng dùng acid không có gì quá đặc biệt, không tới mức không thể mua, nhưng cuộc sống bình thường chẳng ai cần dùng tới nó, nếu đang êm đẹp bỗng đi mua chất hóa học có tính ăn mòn như acid này, rất dễ để lại manh mối cho cảnh sát điều tra. Làm vậy rất không thông minh, hoàn toàn khác với biểu hiện cẩn thận của hung thủ. Vậy rốt cuộc nhờ chuyện gì hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mua acid mà không bị ai phê bình, nghĩ tới điểm này, em cảm thấy suy đoán của mình rơi vào ngõ cụt, nhưng nghĩ tới tối hôm đó tới ký túc xá giáo viên, Tiền Chính Hạo hình như từng nhắc tới một chuyện, chính là hắn bị Bào Hồng Quang viết báo cáo, khiến hắn không được nhận vào biên chế đúng hạn."

Nghe Phương Viên nó tới đây, Đới Húc không hề cảm thấy khó hiểu hay kinh ngạc, chỉ gật đầu, ý bảo cô nói tiếp, trên mặt còn xuất hiện nụ cười nhạt, dường như rất vui vẻ.

"Trước đó anh có nói, hung thủ phải quen biết Bào Hồng Quang, còn phải biết Tiền Chính Hạo đã mơ giấc mơ như vậy, phải có xe, hơn nữa quan hệ với Bào Hồng Quang không tồi, có cái cớ hợp lý khiến Bào Hồng Quang ngoan ngoãn lên xe. Muốn phù hợp với tất cả điều kiện này không hề dễ dàng, người này có lẽ là công nhân viên chức của trường học. Người này chưa chắc là Tiền Chính Hạo, bởi vì quan hệ giữa họ rất kém, nhưng nghe lão Lý kể chuyện, mỗi tối Tiền Chính Hạo ra ngoài đi dạo, đi lâu, còn đi rất xa, em cảm thấy quá trùng hợp, hiềm nghi của hắn dường như càng tăng thêm. Hung thủ khẳng định cũng biết chuyện này, hơn nữa còn lợi dụng nó, đẩy Tiền Chính Hạo ra làm lá chắn." Phương Viên nói hết suy nghĩ, nói xong, cô căng thẳng quay đầu nhìn Đới Húc, chờ anh đánh giá đính chính quan điểm của mình.

"Cho nên nói, người chúng ta nghi ngờ hẳn là nhất trí?" Nghe Phương Viên nói xong, cho dù Phương Viên không trực tiếp chỉ ra đối tượng nghi ngờ là ai, nhưng Đới Húc đã ngầm hiểu, "Tình hình bên công ty cho thuê ô tô chúng ta cũng nhìn thấy, trong xe lại có vết máu, nhưng lượng máu này quá nhỏ, đừng nói là gϊếŧ người, đánh nhau cũng không có khả năng, hơn nữa người đi trả xe chính là người thuê xe, công ty cũng đã nói chiếc xe không hề tổn hại, bởi vậy, tôi cảm thấy trên cơ bản có thể khắc định, nếu Bào Hồng Quang ngồi trên chiếc xe kia, thời điểm hắn ở trong không chỉ còn sống, hơn nữa hành động vẫn tự do, vì thế, hiện trường đầu tiên rất có khả năng là nhà của hung thủ, nhưng sau khi xuống xe, hung thủ làm sao đưa hắn tới nhà của mình, điểm này thật đáng suy xét. Nếu đi xa, nhất định phải bắt taxi, còn gần, đi bộ chắc là đủ, có mấy con đường nhỏ, ở đó có camera hay người chứng kiến hay không, đây là nhiệm vụ lát nữa chúng ta cần hoàn thành, chờ phía Mã Khải và Lâm Phi Ca có kết quả, bước tiếp theo chúng ta sẽ đi thu thập chứng cứ quan trọng, sau đó thu võng."

Phương Viên gật đầu, nghe Đới Húc nói xong, tâm tình cô liền đặc biệt tốt, tuy rằng hiện tại còn đang thực tập, căn bản không tính là chính thức làm việc, nhưng đây cũng là bước đầu tiên giúp cô tiếp xúc với thực tiễn, suy nghĩ và phán đoán của mình có thể được tán thành, đối với cô là sự cổ vũ rất lớn. Mỗi lần nghĩ tới tương lai, cô đều cảm thấy bàng hoàng, không biết chính mình sẽ đi về đâu, có thể làm gì, nhưng thu hoạch hiện tại lại khiến cô càng tin tưởng chính mình.

Tương lai mặc kệ thế nào, ít nhất việc lần này đã chứng minh, cô không phải người quá kém cỏi.

Hai người dừng xe gần nhà người thuê ô tô, theo thông tin Đới Húc có trước đó, bọn họ đi thử ba con đường. Trong đó có một đường lớn, ven đường rất nhiều cửa hàng bán lẻ, ban ngày vô cùng náo nhiệt, xe tới xe lui. Nơi này không chỉ có camera giao thông, con đường này còn có hai nhà trang bị thiết bị theo dõi.

So sánh, hai con đường còn lại không náo nhiệt như vậy, ban ngày không có quá nhiều xe lui tới, hai sườn đường phố đều là vách tường của các khu chung cư hoặc nhà ở, bên cạnh cũng không có cửa hàng, trên đường càng không có camera giao thông, trong đó có một con đường có rất nhiều cây cổ thụ, mùa đông không có lá, nhưng thân và rễ cây đã chiếm phân nửa đường người đi lại.

"Nếu tôi đoán không lầm thì là con đường này. Con đường này không chỉ tương đối thanh tĩnh, tầm nhìn cũng bị thu hẹp vì cây, quan trọng hơn là con đường này ngắn hơn hai con đường còn lại, phải biết, nếu lúc đó Bào Hồng Quang không còn trong trạng thái tỉnh táo, muốn vác hắn đi, chỉ sợ không phải việc dễ dàng." Đới Húc nhìn tuyết động trên đường, tiếc nuối thở dài, "Chỉ tiếc thời tiết gần đây không tốt, bằng không nói không chừng dưới đất còn lưu lại dấu vết."

"Vì sao anh cảm thấy Bào Hồng Quang có khả năng không còn tỉnh táo?" Phương Viên hỏi.

"Em xe, vừa rồi còn nhớ từng chi tiết nhỏ, hiện tại mới chớp mắt đã quên." Đới Húc cười lắc đầu, "Thời điểm tới nhà Bào Hồng Quang, chúng ta phát hiện ở đó có vài chai bia, Bào Hồng Quang chắc cũng đã uống bốn năm chai. Tôi không biết tửu lượng của hắn có tốt hay không, nhưng nếu hắn đã có thể cùng chủ nhiệm khoa ra ngoài, điều đó chứng minh tửu lượng không quá kém. Theo tình huống của người bình thường mà phỏng đoán, sau khi uống nhiều bia như vậy, cho dù không say nhưng cũng rất thích ngủ. Đúng rồi, em có lạnh không?"

Phương Viên lắc đầu, khi nãy trước khi xuất phát, Đới Húc không ngừng dặn cô phải mặc thật nhiều, hiện tại cô cảm thấy rất ấm, một chút cũng không lạnh.

Xác nhận ba lộ tuyến xong, không đợi về Cục Công An, Lâm Phi Ca đã gọi điện tới, giọng nói nghe qua đặc biệt hưng phấn, khiến Đới Húc không thể không dời điện thoại ra xa, miễn cho màng nhĩ bị hỏng. Giống như Phương Viên, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phi Ca và Mã Khải có thể tự mình đứng ra thu thập chứng cứ, hiện tại mắt thấy thắng lợi phía trước, tất cả manh mối đều chỉ về một đối tượng, bọn họ đương nhiên đều không kiềm chế được kích động.

Đương nhiên, phản hồi của họ hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của Đới Húc, vì thế anh kêu Lâm Phi Ca và Mã Khải tới chỗ đã hẹn, còn mình và Phương Viên tới địa điểm tiếp theo.

Bên này bọn họ khua chiêng gõ mõ bắt đầu thu thập chứng cứ, kết quả xét nghiệm mẫu máu và đối chiếu vân tay rất nhanh cũng có kết quả, lượng máu kia không nhiều, nhưng lại thuộc về hai người, một trong số đó là của Bào Hồng Quang, thân phận người còn lại không biết, có điều hắn là ai, trong lòng bọn họ đều có suy đoán giống nhau, chỉ là làm việc rốt cuộc vẫn phải cẩn thận, trước khi có bằng chứng, bọn họ ai cũng không tùy tiện đưa ra kết luận.

Trong khoảng thời gian này, Đới Húc dẫn theo mọi người tới trường học mấy lần, có điều số lần anh tự đi đã ít lại, bao gồm Lâm Phi Ca và Phương Viên. Anh không cho bọn họ tới trường, mà nhờ đồng nghiệp Đội Hình Sự tới hỗ trợ, mục đích rất đơn giản, chính là sợ bọn họ quen mặt những người thường xuyên tới, không cẩn thận sẽ rút dây động rừng.

Ngoại trừ xác nhận sắp tới trường học có muốn thuốc thử nghiệm hóa học bên ngoài hay không, trước mắt, tất cả hành tung của người bị hiềm nghi lớn nhất đã được tra rõ, trước kia cuộc điều tra kết thúc, Đới Húc tự mình ra trận, chọn một buổi tối lần nữa tới ký túc xá giáo viên, nói với lão Lý mấy câu. Từ trước học trở về, kết quả nhận được khiến anh vô cùng vừa ý.

"Sự thật chứng minh tâm lý người đó xác thật có vấn đề, nhưng bề ngoài thật sự nhìn không ra. Còn tưởng đó là người tích cực như ánh mặt trời, ai ngờ sau lưng lại oán trời oán đất, luôn cảm thấy mọi việc đều không công bằng, mọi người đều là màu đen." Anh đem phản hồi nhận được từ chỗ lão Lý nói với Thang Lực và ba thực tập sinh, "Điển hình cho người ngoài nóng trong lạnh, ban đầu là đi khuyên nhủ người khác, trên thực tế là muốn tìm một người cũng ghét xã hội như mình, kết quả không ngờ lão Lý là người mau quên, chuyện ly hôn chỉ phiền não trong thời gian rất ngắn, sau đó liền thản nhiên tiếp nhận sự thật này, không hề cảm thấy bản thân ủy khuất hay không cam lòng. Cho nên, đến cuối cùng lão Lý từ người bị an ủi trở thành người khai đạo."

"Quá trình điều tra hành tung cũng có tiến triển, trưa hôm đó xác thật hắn có xin nghỉ nửa ngày, trước đó việc Tiền Chính Hạo bị xử phạt, hắn cũng góp phần, Tiền Chính Hạo chịu ảnh hưởng, hắn cũng thế." Thang Lực nói.

Cứ như vậy, ngoại trừ chưa đối chất mẫu máu với vân tay, những chứng cứ và động cơ khác trên cơ bản đã thu thập đầy đủ, bước còn lại không cần âm thầm tiến hành, bọn họ có thể tiếp tục bước tiếp theo.

"Lão Đới, anh định khi nào mới hành động?" Mã Khải hỏi.

Đới Húc nghĩ nghĩ: "Chờ tới lúc tan tầm đi, hiện tại ban ngày ban mặt, qua đó dẫn người đi e rằng không tốt cho lắm, chuyện này mặc kệ là động cơ gây án hay lựa chọn đối tượng xuống tay đều là cố tình nhắm vào một người, tuy nghiêm trọng nhưng tính nguy hiểm không quá lớn, không cần lo trước khi chúng ta xuất hiện lại gặp chuyện gì. Hơn nữa, người này chắc chắn sẽ vào tù vì việc mình đã làm, cho nên đừng phô trương quá lớn, rốt cuộc đó cũng là trường học, công khai tới bắt người, tương lai ảnh hưởng tới việc chiêu sinh của người ta, vậy thì không tốt cho lắm."

"Lão Đới, anh thật tốt bụng!" Lâm Phi Ca thuận miệng tán dương.

Đới Húc cười cười, thản nhiên tiếp nhận khích lệ.

Chuyện này cứ thế mà quyết định, tới chạng vạng, thời điểm gần tan tầm, bọn họ mới xuất phát, lái xe tới trường học Bào Hồng Quang làm việc. Trước đó bọn họ đã có thông tin mục tiêu ở văn phòng cả buổi trưa, cho nên bọn họ không hề sốt ruột, dừng xe trước tòa nhà văn phòng, kiên nhẫn chờ.

Tới giờ tan tầm, giáo viên hết tiết lục tục ra về, Đới Húc liền xuống xe, đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn cửa ra vào. Bởi vì anh bản thân anh không mặc đồng phục, hơn nữa thái độ bình thản, rất nhiều người tới lui đều cho rằng anh chẳng qua tới chờ người quen mà thôi, hoàn toàn không để ý.

Mà thời điểm không nhanh không chậm rời khỏi tòa nhà văn phòng, thấy Đới Húc đứng dựa vào xe dừng ở trước cửa, Trương Dương Sóc có chút sửng sốt, trên mặt lập tức nở nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu với anh, không chờ anh nói chuyện đã chủ động chào hỏi: "Chào anh, cảnh sát Đới, sao anh lại tới đây? Là vụ án của Bào Hồng Quang có tiến triển sao? Lần này là tới tìm ai? Không phải vẫn là lão Lý đấy chứ?"

"À, không phải, kỳ thật lần này chúng tôi tới là cố ý tìm thầy." Đới Húc cười với hắn, "Khi trước thầy cung cấp ít tình hình của Bốc Văn Tinh với chúng tôi, nhưng có một số việc vẫn chưa rõ ràng, cho nên chúng tôi suy xét một chút, chi bằng chúng ta về Cục Công An trò chuyện, thứ nhất vì thuận tiện, thứ hai là sau khi tan tầm thầy theo chúng tôi đi, những người khác trong trường sẽ không biết."

"Là như vậy sao..." Sắc mặt Trương Dương Sóc cứng đờ, theo bản năng liếʍ môi, hai chân như đóng đinh xuống đất, "Kỳ thật tôi cũng không thể giúp được gì. Chuyện giữa bọn họ, tôi không phải đương sự, không rõ ràng lắm, tôi thấy vẫn là thôi đi, tối nay tôi còn có hẹn, quả thật không giúp được anh chị..."

Hắn còn chưa nói xong, Đới Húc đã dựa vào thân hình cao lớn, tùy tiện duỗi tay khoác vai Trương Dương Sóc, khiến hắn muốn đi cũng đi không được. Tay Đới Húc thoáng dùng lực, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười hòa khí: "Không sao, chúng ta nói ngắn gọn, nhanh chóng kết thúc, nếu lúc đó còn kịp buổi hẹn của thầy, tôi đưa thầy đi, nếu không kịp, tôi giúp thầy gọi điện xin lỗi người đó. Chuyện lớn như vậy, đối phương khẳng định sẽ hiểu, đúng không?"

Trương Dương Sóc đương nhiên nhận ra cảm giác áp bách này, miễn cưỡng cười với Đới Húc, cả người căng thẳng hơn vừa rồi, có điều đã tới nước này, hắn cũng không dám tìm cớ thoái thác, ngoan ngoãn lên xe. Đới Húc đưa chìa khóa tới trước mặt Lâm Phi Ca và Phương Viên, hỏi: "Tôi và Mã Khải ngồi sau, hai người các xe ai lái xe tốt hơn?"

"Vậy để em, em quen lái xe hơn Phương Viên." Lâm Phi Ca trực tiếp nhận lấy chìa khóa, xoay người ngồi vào vị trí tài xế. Phương Viên vòng qua bên kia, ngồi ghế phụ.

Mã Khải ngầm hiểu, liền cùng Đới Húc một trái một phải ngồi phía sau. Không biết vì Đới Húc quá cao lớn, thể trạng của Mã Khải cũng không yếu, hay vì tâm trạng, Trương Dương Sóc ngồi giữa bọn họ, phá lệ co rúm.

Lâm Phi Ca không hề mạnh miệng, cô khởi động xe lái xe vô cùng thành thạo, ổn định vững chắc, ra dáng ra hình, chẳng qua bầu không khí trong xe hiện tại, không ai có tâm trạng khen cô tuổi trẻ đã có kỹ thuật lái xe như vậy. Mọi người ai đều có tâm sự, trong đó rõ ràng nhất đương nhiên là Trương Dương Sóc, hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu gối của mình, hai tay nắm chặt với nhau, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

"Đúng rồi, buổi tối thầy còn có hẹn đúng không? Vậy tôi tranh thủ thời gian nói trước mục đích tới tìm thầy." Ngồi một lúc, Đới Húc bỗng nhiên nghiêng đầu, giống như vừa nhớ tới cuộc hẹn Trương Dương Sóc nhắc tới, hơn nữa với việc này còn vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ, "Là thế này, sau khi nghe thầy nhắc tới Bốc Văn Tinh, chúng tôi đã tiến hành điều tra hắn, vốn cảm thấy hắn có đủ động cơ, cũng có năng lực thực thi phạm tội như vậy, nhưng kết quả cuối cùng hắn lại đánh nhau với người ta tới mức gãy tay, hơn nữa gãy hơn một tháng, tới bây giờ còn chưa hồi phục, thạch cao còn chưa tháo bỏ."

Tuy rằng Phương Viên ngồi phía trước, nhưng nghe Đới Húc nói chuyện với Trương Dương Sóc, cô thoáng quay đầu, dường như nghe những gì anh nói, trên thực tế là trộm quan sát Trương Dương Sóc. Cô phát hiện sau khi Đới Húc kể chuyện Bốc Văn Tinh bị gãy tay, sắc mặt Trương Dương Sóc càng âm trầm.

"Kỳ thật... Anh chị có phải nhớ lầm rồi sao?" Một lát sau, hắn mới mở miệng, ngữ điệu lộ vẻ cẩn thận, nếu không phải tình hình giao thông ổn định, xe đi trên đường không xóc nảy, thật không thể nhận ra lời nói của hắn có chút run run. Trương Dương Sóc miễn cưỡng duy trì nụ cười, qua mặt nhìn Đới Húc, "À, kỳ thật cũng không có gì, lúc trước những gì tôi nói đều là quan điểm cá nhân mà thôi, huống chi nếu anh không nhắc tới, tôi còn không nhớ Bốc Văn Tinh từng bất hòa với Bào Hồng Quang, đúng không?"

Đới Húc căn bản không để ý tới sự thoái thác của Trương Dương Sóc, ngược lại giống như không quan tâm hắn sẽ nói gì về Bốc Văn Tinh, bỗng nhiên thay đổi chủ đề: "Ngày thường thầy hay tới tìm lão Lý nói chuyện phiếm đúng không? Quan hệ giữa hai người không tồi sao?"

"Cũng được, cũng được." Trương Dương Sóc gật đầu, cẩn thận trả lời, "Thầy ấy sau khi ly hôn chỉ có một mình, vợ con đều đi nơi khác. Tôi đây, nam thanh niên lớn tuổi độc thân, ba mẹ cũng không ở cạnh, một mình ở thành phố A có thể nói là đủ ăn đủ sống, cho nên đôi khi tới tìm lão Lý làm bạn."

"À..." Đới Húc chậm rãi gật đầu, "Có chuyện như vậy sao? Thế thầy thường xuyên đi tìm lão Lý, chẳng phải tối nào cũng ra vào tòa văn phòng này sao? Tiền Chính Hạo ở cách vách lão Lý, nghe nói tối nào cũng sẽ ra ngoài đúng không? Bình thường hay đi đâu?"

"Anh chị hỏi chuyện này làm gì?" Trương Dương Sóc không trực tiếp trả lời hay từ chối câu hỏi, ngược lại thử thăm dò, "Không lẽ Tiền Chính Hạo..."

Đới Húc lắc đầu: "Thật xin lỗi, việc này tôi không thể nói với thầy, vừa rồi vấn đề tôi hỏi, thầy có thể trả lời, cũng có thể không, tùy thầy."

Hai tay Trương Dương Sóc càng nắm chặt, nhấp miệng, chậm chạp không nói gì. Đới Húc quan sát hắn, thấy hắn như thế chỉ nhún vai, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng không tiếp tục vấn đề vừa rồi. Lúc này bọn họ đã sắp về tới Cục Công An.

"Tôi cũng không biết cụ thể. Tôi chỉ biết thầy ấy buổi tối thích ra ngoài đi dạo, nhưng gần đây, thầy ấy không đi lâu như trước, cũng không biết vì trời lạnh hay nguyên nhân nào khác." Mắt thấy sắp tới Cục Công An, Trương Dương Sóc dường như lấy hết dũng khí mà trả lời, "Anh hỏi tôi rốt cuộc thầy ấy đi đâu, tôi chưa từng theo đuôi thầy ấy, việc này thật không nói được..."

"À, nếu vậy thì thôi đi, đừng miễn cưỡng." Đới Húc gật đầu, thái độ có chút lãnh đạm hơn khi trước, "Nếu con đường này không thể đi, chúng ta lại tìm phương hướng điều tra khác."

Trương Dương Sóc ngẩn ra, con ngươi đảo qua đảo lại một hồi, sau khi cân nhắc, hắn lần nữa nói chuyện: "Không phải, ý tôi là, tôi không trực tiếp đi hỏi, nhưng nghe lão Lý nói, Tiền Chính Hạo thích đi dạo những chỗ yên tĩnh, mùa đông cũng không chê lạnh."

"Thế sao? Chi bằng lát nữa chúng ta đi hỏi lão Lý!" Nghe Trương Dương Sóc nói, Đới Húc nhíu mày, đột nhiên đổi ý.

Trương Dương Sóc vội lắc đầu, thái độ tỏ vẻ bức thiết: "Không cần, tôi có thể nói với anh chị, những gì tôi không nói được có lẽ lão Lý cũng vậy, thầy ấy trí nhớ không tốt lắm, còn thích uống rượu, trí nhớ nói không chừng còn không tốt bằng tôi, hơn nữa bị anh chị gọi đi hỏi chuyện cũng không tốt đẹp gì, mình tôi theo anh chị là được, đừng cuốn lão Lý vào."

"Cũng đúng, vậy thầy nói đi." Đới Húc gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.

"Tiền Chính Hạo nói với lão Lý, ngày thường thầy ấy đi một vòng lớn, khoảng bảy tám km, có đôi khi còn nhiều hơn. Thầy ấy nói đi nhiều vừa có thể rèn luyện thể dục, vừa có thể thanh tịnh, cảm giác tốt hơn so với ở trường. Thầy ấy đi đâu tôi không biết, cũng không biết lộ trình có ổn định không, nhưng tôi biết thầy ấy thích tới khu mới quy hoạch, nói bên kia buổi tối rất sạch, ít xe, mùa đông càng không có ai qua lại, hơn nữa bên đó còn có viện nghiên cứu gì đó, mật độ dân cư ít, đặc biệt an tĩnh." Trương Dương Sóc không ngừng kể lể, vừa nói vừa trộm nhìn ra ngoài, mắt thấy khoảng cách tới Cục Công An không còn xa, hắn dường như có chút sốt ruột.

"Vậy sao? Trùng hợp như vậy?" Nghe tới lời này, Đới Húc giống như lập tức có tinh thần, vội hỏi, "Thầy xác định sao? Không gạt thầy, thi thể của Bào Hồng Quang được tìm thấy..."

"Tiền bối!" Vừa rồi vừa nghe Đới Húc nói chuyện, Phương Viên đã quay đầu nhìn anh, ban đầu cô còn không biết anh có ý gì, nhưng nghe anh nói tới đây, trong lòng hiểu rõ, cô vội lên tiếng cắt ngang, bộ dáng nhắc nhở anh đừng lỡ miệng.

Đới Húc nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo vừa lòng cùng khen ngợi, trên mặt lại là sửng sốt, hắng giọng, dường như cố ý che giấu sự không cẩn thận của mình. Anh xua tay, nói với Trương Dương Sóc: "Thầy tiếp tục, thầy tiếp tục."

Trương Dương Sóc không ngờ anh lại bảo hắn tiếp tục. Đang không biết làm sao, Đới Húc thấy thế, liền nói: "Thi thể của Bào Hồng Quang không phải chỉ bị vứt ở một điểm, ngoại trừ tới khu mới quy hoạch đó, thầy còn biết Tiền Chính Hạo hay đi đâu không?"

Trương Dương Sóc nhíu mày, bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

"Hắn còn tới bờ sông đoạn đê mới xây, còn có... Còn có công trường cách viện nghiên cứu kia không xa, còn có khu xung quanh nhà xưởng đã ngừng sản xuất, đây là nơi thầy ấy thường tới."

Trương Dương Sóc bên này còn đang hồi tưởng lộ tuyến và địa điểm, Mã Khải ngồi cạnh nghe tới sửng sốt, nháy mắt với Phương Viên. Phương Viên không lên tiếng, cô biết, Trương Dương Sóc trước đó dùng Bốc Văn Tinh để đánh lạc hướng, sau khi bị Đới Húc hù dọa, dưới tình thế cấp bách hắn đã để lộ sơ hở rất lớn. Vừa rồi những chỗ hắn nói đều là địa điểm tìm thấy các phần thi thể của Bào Hồng Quang, trong đó có một nơi cảnh sát còn chưa phát hiện. Chỉ sợ hiện tại năm người trong xe, chỉ có bản thân Trương Dương Sóc chưa ý thức được.

Đới Húc không đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào, lúc này bọn họ đã về tới Cục Công An, Lâm Phi Ca cho xe dừng lại, Đới Húc chờ Mã Khải xuống xe trước mới mở cửa leo xuống. Anh dẫn Trương Dương Sóc tới Đội Hình Sự, Trương Dương Sóc nhìn cửa văn phòng, cho rằng sẽ đi vào, ai ngờ bị Đới Húc khoác bả vai, kéo tới phòng thẩm vấn.

Vừa thấy ba chữ to trên cửa, sắc mặt Trương Dương Sóc lập tức thay đổi, miễn cưỡng cười hỏi: "Cảnh sát Đới, không phải chúng ta chỉ tìm hiểu tình hình thôi sao?"

Đới Húc cười với hắn: "Những gì cần tìm hiểu không phải đã tìm hiểu hết trên xe rồi sao?"

"Cảnh sát Đới, đừng đùa giỡn nữa được không?" Giọng của Trương Dương Sóc đã run lên, "Vừa rồi không phải chúng ta nói về Tiền Chính Hạo sao?"

"Người thầy nói là Tiền Chính Hạo, nhưng người chúng tôi quan tâm là thầy." Đới Húc cười với hắn, chỉ vào cánh cửa phòng thẩm vấn, "Vào đi, vừa rồi thầy nói nhiều như vậy, hiện tại lại làm như không biết gì, chỉ sợ quá không thích hợp."

"Không đúng, điều tôi nói là những chỗ Tiền Chính Hạo thường đi, Bào Hồng Quang xảy ra chuyện liên quan tới những nơi đó, vậy cũng chính là liên quan tới thầy ấy, anh chị hỏi tôi làm gì?" Trương Dương Sóc nhịn không được mà run lên, hắn rất muốn tiếp tục chống chế, kết quả càng sốt ruột càng phạm sai lầm, sơ hở từ lời nói ngày càng lớn.

Đới Húc đương nhiên vui mừng nhìn thấy cục diện này, dọc đường anh không ngừng gợi ý chính là muốn Trương Dương Sóc giấu đầu lòi đuôi, cứ như vậy cũng đỡ tốn thời gian nhiều lời.

"Chúng tôi đúng là đã công bố với bên ngoài địa điểm Bào Hồng Quang xảy ra chuyện, những chỗ thầy nói, căn bản phải cách trường học hơn bảy tám km, nhưng tính tình nhà của thầy lại không xa, tuy rằng thầy một lòng muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, đem nước bẩn hất lên người Tiền Chính Hạo, làm vậy cũng tương xứng với hành vi ban đầu thầy lợi dụng thầy ấy, nhưng đáng tiếc, có thể mấy ngày nay thầy cho rằng chúng tôi theo dõi Bốc Văn Tinh, cho nên căn bản chưa vội hoàn thiện kịch bản phía Tiền Chính Hạo. Hôm nay, ngay tại thời điểm mấu chốt, một chút sốt ruột, thầy đã để lộ trăm ngàn chỗ hở." Đới Húc lắc đầu, không nặng không nhẹ đẩy sau lưng Trương Dương Sóc. Trương Dương Sóc lảo đảo vào phòng thẩm vấn, nghe Đới Húc nói xong, hoàn toàn trợn mắt há mồm, hơn nữa còn mất hồn mất vía.

Phương Viên vốn còn chút lo lắng, sợ Trương Dương Sóc sau khi tới phòng thẩm vấn sẽ tiếp tục chống chế, kết quả tới nơi này rồi, Trương Dương Sóc ủ rũ cụp đuôi, giống như đã mất đi linh hồn bé nhỏ, bộ dáng ngược lại khiến người ta cảm thấy yên lòng. Bị Đới Húc từng bước ép tới như vậy, chỉ sợ Trương Dương Sóc khó mà giảo biện.

Mấy người Phương Viên đều là thực tập sinh, đương nhiên không thể phụ trách công việc thẩm vấn. Đới Húc dàn xếp cho Trương Dương Sóc xong, Thang Lực cũng tới, Đới Húc nói với ba người, muốn dự thính có thể vào trong, không muốn thì có thể trở về nghỉ ngơi trước. Mấy ngày nay Mã Khải và Lâm Phi Ca đã lăn lộn vất vả, hiện tại hung thủ đã sa lưới, bọn họ đối với động cơ phía sau không mấy hứng thú, chào hỏi với Đới Húc xong liền về trước. Phương Viên vốn dĩ ở lại Cục Công An, về sớm hay muộn hoàn toàn không có vấn đề gì, cho nên cô không chút do dự mà theo Đới Húc vào phòng thẩm vấn, ngồi sau anh và Thang Lực, lặng lẽ bàng thính. Kỳ thật cho dù có nhà để về, Trương Dương Sóc rốt cuộc vì mục đích gì mà gϊếŧ hại Bào Hồng Quang, tại sao lại thực thi tàn nhẫn như vậy, tất cả Phương Viên đều rất tò mò.

"Tại sao lại gϊếŧ Bào Hồng Quang? Vì hắn mật báo chuyện Tiền Chính Hạo dùng chi phí chung chi trả sinh hoạt cá nhân, liên lụy tới thầy? Thật có chuyện như vậy sao?" Đã tới nước này, Đới Húc không định vòng vo, trực tiếp đi vào chủ đề.

Trương Dương Sóc ủ rũ cụp đuôi ngồi đối diện, nghe Đới Húc hỏi mình, liền nâng mí mắt nhìn anh, gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Đúng vậy, nhưng không đầy đủ. Tôi hận Bào Hồng Quang đã lâu, rất nhiều chuyện tôi đều hận hắn. Xã hội thật không công bằng, tôi nỗ lực nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy, làm việc vất vả như vậy, kết quả lại chậm chạp không lấy được biên chế, chỉ vì hắn có tiền nên không cần phải nỗ lực cũng có được những thứ tôi không với tới. Vốn dĩ hắn đã chiếm quá nhiều tiện nghi, cố tình lại không chịu để người khác sống tốt. tôi làm việc ở phòng hành chính tổng hợp, việc nhiều lại mệt, chỉ có những lúc mua sắm mới có thể cất của riêng một ít. Vốn dĩ chỉ là rất ít, trường học không thể phát hiện, tuy rằng tôi biết hành vi này không đúng nhưng cũng coi như nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng không hơn ai, hơn nữa căn bản không phải chuyện của Bào Hồng Quang, hắn lại đi mách lẻo, chỉ vì hắn và Tiền Chính Hạo không ưa nhau mà liên lụy tôi vào."

"Chỉ vì chút việc nhỏ này mà thầy quyết định ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy?"

Trương Dương Sóc lắc đầu: "Tôi nói rồi, tôi là hận xã hội này không công bằng, Bào Hồng Quang chẳng qua là một ví dụ điển hình mà thôi, rất nhiều hạnh phúc tôi theo đuổi đều không chiếm được, hắn lại không biết quý trọng..."

"Thầy thích Quan Hiểu San, đúng không?" Đới Húc bỗng nhiên xen mồm hỏi.

Trương Dương Sóc không khỏi kinh ngạc mà ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đới Húc, vẻ mặt hắn lúc này đã chứng tỏ, tình cảm của hắn dành cho Quan Hiểu San không hề tầm thường.

"Thầy cảm thấy mình thích Quan Hiểu San, nhưng Quan Hiểu San căn bản lại chướng mắt thầy, cô ấy coi trọng Bào Hồng Quang, Bào Hồng Quang lại không coi trọng cô ấy, hơn nữa Bào Hồng Quang còn hại thầy bị phê bình, hại thầy không thể vào biên chế đúng hạn, cho nên hắn đáng chết?" Đới Húc hỏi, thấy Trương Dương Sóc gật đầu, liền tiếp tục truy vấn, "Vậy cùng là ngại bần yêu phú, thầy không hận Quan Hiểu San sao?"

"Không giống, phụ nữ mà, rất dễ bị những thứ phồn hoa che mắt, nếu không phải loại đàn ông thích khoe giàu như Bào Hồng Quang, sao lại có nhiều phụ nữ thích theo đuổi vật chất như vậy? Tuy biết bản thân khó thoát chế tài, nhưng thời điểm nhắc tới chuyện này, Trương Dương Sóc vẫn nghiến răng nghiến lợi. Nói xong, hắn nhịn không được mà hỏi Đới Húc, "Sao anh biết tôi thích Quan Hiểu San? Chuyện này tôi không hề kể với ai, ngay cả bản thân Quan Hiểu San tôi cũng không nhắc một chữ."

"Rất đơn giản, Quan Hiểu San và Bào Hồng Quang hay đấu võ mồm, mọi người trong tổ bọn họ đều biết, nếu chuyện này không liên quan tới thầy, thầy chắc chắn sẽ dùng giấc mơ của Tiền Chính Hạo, còn không quên kể lại chuyện xưa của Bốc Văn Tinh, thậm chí có thể nhắc tới Quan Hiểu San. Nhưng thầy lại không làm thế, một chữ thầy cũng không nhắc tới cô ấy, hơn nữa mỗi khi rảnh rỗi thầy sẽ chạy tới văn phòng của họ, vậy khả năng lớn nhất chính là thầy có tình cảm đặc biệt với cô ấy."

Trương Dương Sóc lại lần nữa cúi đầu.

"Chuyện tới nước này, chúng ta cũng đừng tôi hỏi một câu thầy đáp một câu nữa. Nói đi, thầy xuống tay với Bào Hồng Quang thế nào, tại sao lại dựa theo giấc mơ của Tiền Chính Hạo mà gây án, thầy có quyết định này trước, hay là nhất thời hồ đồ?" Đới Húc hỏi.

Trương Dương Sóc thở dài thật mạnh: "Ngay từ đầu tôi đã hận hắn, tôi nghe nói bỏ lỡ lần trước, một hai năm tiếp theo sẽ không có chỗ trống cho chúng tôi vào. Gần đây bên trên quản rất nghiêm, sau hôm đó tôi tới văn phòng của bọn họ, vô tình nghe Quan Hiểu San và hắn cãi nhau, trong lòng càng khó chịu. Một kẻ cặn bã như hắn, Quan Hiểu San ít nhất còn cãi vả, nhưng đến lượt tôi, Quan Hiểu San vĩnh viễn luôn không nóng không lạnh. Cũng thật trùng hợp, trước mấy ngày định động thủ, hắn lén tới tìm tôi, nhờ tôi lần tới thời điểm ra ngoài mua đồ giúp trường, sẵn tiện mua giúp hắn vài thứ. Tôi không đồng ý, hắn liền mắng tôi, nói tôi có thể giúp Tiền Chính Hạo thì đương nhiên có thể giúp hắn, bằng không, hắn có rất nhiều cách khiến tôi kỳ sau vẫn không lấy được biên chế. Lúc đó tôi liền hận, nếu không có kẻ bại hoại như hắn, tôi đã không chịu nhiều bất công như vậy, cho nên tôi muốn gϊếŧ hắn, vốn không định ra tay vào lúc này, tôi định chờ tới kỳ nghỉ đông rồi tính, nhưng vừa lúc phát hiện hắn lén xin chủ nhiệm khoa cho nghỉ, tôi lập tức làm rõ hành tung của hắn, phát hiện hắn cả ngày ở nhà, vì thế liền động tâm. Trùng hợp mẹ vợ của bạn tới, hắn thuê xe tiếp đón mọi người, kế hoạch vốn là bốn ngày, kết quả mới ở ba ngày trong nhà đã có chuyện nên phải về trước, tôi nghĩ, bắt taxi thì không nắm chắc, cho nên thuê lại chiếc xe kia. Tôi vốn cho rằng cảnh sát sẽ không nghi ngờ tới tôi."

"Làm sao thầy biết tối đó Bào Hồng Quang nhất định sẽ ra ngoài?" Thang Lực hỏi.

"Lúc ở trường tôi nghe Trương Bảo gọi điện cho hắn, vì thế tôi xin nghỉ nửa ngày, lấy xe qua chờ hắn, sau khi hắn ra khỏi chung cư, tôi nói tôi cũng tới chỗ Trương Bảo, tiện đường qua chở hắn. Hôm đó hắn hình như có uống rượu, đỏ mặt tía tai, không chút hoài nghi mà lên xe, ngồi một lúc liền ngủ, cho nên kế hoạch sau đó của tôi thực hiện vô cùng dễ dàng."

"Ở trên xe thầy đã làm gì Bào Hồng Quang?" Đới Húc rất quan tâm vết máu kia sao lại có.

Trương Dương Sóc nhấp miệng: "Tôi... Trước đó tôi có đọc một quyển sách, nói là tiêm rượu vào mạch máu có thể khiến người say khướt, nếu dùng nhiều có thể say chết, cho nên tôi muốn thử xem. Trước đó tôi có mua sẵn ống chích dùng một lần, cho xe chạy tới chỗ không người, vừa lúc Bào Hồng Quang ngủ như chết, tôi liền muốn đâm cho hắn một kim, lần đầu không được, nhưng đến lần thứ hai liền thành công. Tôi vốn định đâm hắn thật nhiều, nhưng sau nghĩ lại không đúng, nếu gϊếŧ hắn trên xe, sau này về trả thì không tốt cho lắm. Vì thế, tôi chỉ cần khiến hắn ngủ mê man, không thể tỉnh dậy là được."

"Thầy biết dùng kim tiêm?"

"Mẹ tôi là y tá, lúc trước bà dạy tôi, mà một tên đàn ông như Bào Hồng Quang, muốn tìm mạch máu lớn cũng khá dễ." Trương Dương Sóc trả lời.

"Lần đầu tiên tiêm không thành công là chuyện thế nào?" Đới Húc hỏi.

"Chính là tôi tiêm cho hắn, hắn thấy đau nên liền lộn xộn, kết quả cắt qua cánh tay hắn, tay tôi cũng bị cắt qua, phải làm đến lần thứ hai." Lần này không cần truy vấn, Trương Dương Sóc tự giác tiếp tục, "Sau đó tôi đưa hắn đi, hắn mơ mơ màng màng cho rằng đã tới chỗ của Trương Bảo, cứ thế mà theo tôi vào nhà. Tôi lại tiếp tục tiêm rượu cho hắn, hắn cuối cùng không thể gắng gượng. Vốn dĩ tôi cũng không biết xử lý thi thể thế nào, tìm cái túi thật lớn bọc rồi ném ra ban công. Trời lạnh, thi thể không thối rửa. Hôm sau, trường có đại hội, trùng hợp Tiền Chính Hạo kể về giấc mơ của hắn, tôi nghe xong liền nảy ra ý mượn dao gϊếŧ người, vì thế liền dựa theo lời hắn nói mà thực hiện. Trước đó tôi biết mỗi tối hắn đều ra ngoài đi bộ, chắc chắn có gặp chó hoang mèo hoang, cho nên tôi liền chọn tuyến đường của hắn mà vứt xác."

"Tại sao lại muốn hãm hại Tiền Chính Hạo?"

"Bởi vì cái hố Bào Hồng Quang đào cho tôi bắt nguồn từ Tiền Chính Hạo, nếu không phải Tiền Chính Hạo bất tài, đắc tội Bào Hòng Quang, còn tới tìm tôi muốn này muốn nọ, tôi cũng sẽ không đi tới bước này." Trương Dương Sóc rũ mặt, khóc nức nở, "Mệnh tôi thật khổ, là bị Bào Hồng Quang và Tiền Chính Hạo hại thành như vậy!"

Đới Húc và Thang Lực nhìn nhau, thầm thở dài. Trong mắt bọn họ, người hại Trương Dương Sóc chính là bản thân hắn, nếu ban đầu hắn không dùng việc công làm việc tư, bất luận là Tiền Chính Hạo hay Bào Hồng Quang đều không thể ảnh hưởng tới hắn, nhưng hắn lại không nghĩ tới điểm này, là tính cách của hắn quá cực đoan, nội tâm âm u, cùng với tham lam không biết nhận lỗi nên mới tạo ra bi kịch này.

[Hết quyển 1]