Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 26: Quan hệ tốt

Phương Viên bị phản ứng của mẹ Bào Hồng Quang dọa sợ, còn tưởng bà ấy sẽ khóc lóc kêu trời gọi đất hay dứt khoát ngất đi, kết quả ngoại trừ làm rơi đôi đũa, bà ấy chỉ có vành mắt đỏ lên, run rẩy đứng dậy chậm rãi đi tới sô pha, ngã ngồi xuống, thân thể như mất linh hồn.

"Vào trong nói chuyện đi, mấy ngày nay chúng tôi đã có ít nhiều chuẩn bị, chỉ là sâu nội tâm vẫn hi vọng sẽ có xuất hiện, không ngờ vẫn là như vậy." Ba của Bào Hồng Quang thở hổn hển mấy hơi, chậm rãi tiếp đón bọn họ vào phòng khách.

Tới sô pha ngồi xuống, Đới Húc giao cho Phương Viên nhiệm vụ ghi chép, mặc dù ba mẹ Bào Hồng Quang thấy bọn họ đã đoán được kết quả nhưng anh vẫn giải thích tình hình cụ thể với họ.

Vừa dứt lời, mẹ của Bào Hồng Quang che miệng khóc, đứng dậy chạy vào phòng.

Ba của Bào Hồng Quang thở dài, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào: "Cô cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi tôi, bà ấy là phụ nữ yếu ớt, mấy ngày nay tuy đã có chuẩn bị nhưng nên khó chịu vẫn là khó chịu."

Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải: "Đem hiểu biết của ông về Bào Hồng Quang nói một chút đi."

"Chuyện của con trai ở bên này chúng tôi không rõ, vì khoảng cách quá xa, thỉnh thoảng chúng tôi mới thăm nó, hoặc tới ngày lễ nó sẽ trở về. Bình thường nó không kể chuyện của mình cho chúng tôi nghe, chúng tôi chỉ nghĩ con trai không giống con gái, trưởng thành rồi sẽ hướng tới sự tự do của riêng mình. Vợ chồng chúng tôi không hỏi nhiều, cảm thấy nó ở bên ngoài sống tốt là được, trở về hay không không thành vấn đề." Ba của Bào Hồng Quang nói, "Con trai tôi tuy không phải kiểu người anh tuấn được các cô gái yêu thích, nhưng nó đặc biệt ưu tú, tốt nghiệp cao trung xong chúng tôi liền cho nó ra nước ngoài du học, nó học rất giỏi, sau khi trở về liền tới thành phố A làm việc, vốn dĩ định sau khi công việc ổn định, phòng ốc đều có, bước tiếp theo khẳng định là thuận lợi tìm được bạn gái rồi kết hôn, vợ chồng già chúng tôi cũng có thể hưởng phúc từ con cháu, nhưng lại không ngờ, cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"

"Theo lý mà nói, cuộc sống của ông bà ở bên kia rất có điều kiện, thành phố bên đó cũng khá phát triển, vì sao Bào Hồng Quang lại lựa chọn làm việc ở thành phố A này? Nhà ông bà không có người thân bên đây, cho dù cậu ta không muốn tiếp quản công việc gia đình, nhưng ở quê hương không phải sẽ dễ dàng tìm được việc làm hay sao? Vì sao lại muốn một mình ở bên này?" Đới Húc lại hỏi.

"Nó không thích nói chuyện với thân thích trong nhà, vì thế mới không muốn trở về." Câu trả lời của ba Bào Hồng Quang có chút căm giận bất bình, "Những người thân đó, nhà chúng tôi không tiếp xúc nhiều, cho nên mỗi lần nhìn nhà chúng tôi, bọn họ lại nói ra nói vào, ngay cả chuyện của con trai, bọn họ cũng rảnh rỗi dò hỏi tới cùng, không chỉ con trai không thích, kỳ thật chúng tôi cũng không thích, chuyện như vậy có ai mà thích được chứ? Sau khi du học về, nó liền quyết định không về nhà, nói là phải trốn thật xa, lúc đó hình như nó còn nói có bạn học ở bên này, cho nên muốn tới đây. Khi đó chúng tôi vốn không nỡ để con trai đi xa, cảm thấy nên để nó ở gần một chút, cho dù không cùng một nơi nhưng cũng không cần chạy tới thành phố A xa xôi này, nhưng nghĩ tới lý tưởng của nó, chúng tôi không ngăn cản được, không ngờ bản thân nó lại rất có năng lực, có thể tự mình tìm được đường đi, sau khi biết nó đã có công việc ổn định, chúng tôi không còn phản đối nữa."

"Ông nói Bào Hồng Quang rất có năng lực, tự mình tìm được "con đường" để ổn định công việc, "con đường" mà ông nói ám chỉ cái gì?" Phương Viên một bên ghi chép, một bên đề ra nghi vấn trong lòng. Vừa nói xong, cô mới phát hiện tuy không có quy định không được tham gia dò hỏi, nhưng hiện tại thân phận là thực tập sinh, mấy ngày nay dường như Đới Húc cũng không để ý tới mình, thời điểm anh ấy và ba của Bào Hồng Quang nói chuyện, bản thân bỗng nhiên lại chen ngang một câu, không biết có chọc anh ấy tức giận hay không.

Cô vội đưa mắt nhìn Đới Húc, Đới Húc không hề nhìn cô, cũng không hề để lộ cảm xúc yêu ghét, mà ánh mắt trực tiếp dừng trên người ba của Bào Hồng Quang, làm như cũng chờ ông ta trả lời nghi vấn này.

Vấn đề của Phương Viên tựa hồ khiến ba của Bào Hồng Quang không được thoải mái, ông ta xụ mặt, hắng giọng: "Có một số việc có cần nói thẳng ra không? Xã hội Trung Quốc không phải xã hội nhân tình, năng lực trình độ khẳng định phải có, nhưng ở phương diện khác, ví dụ như những khía cạnh cá nhân cũng tính là một loại năng lực."

"Có phải ông muốn nói tới nhân mạch không?" Giống như không nghe ra ý đồ lảng tránh đáp án trực tiếp của vấn đề kia, Đới Húc mở miệng sửa cách dùng từ của ông ta.

Ba của Bào Hồng Quang nhíu mày, tỏ vẻ không vui: "Có phải hay không thì có thế nào? Hiện tại không phải con trai tôi phạm tội, mà nó là bị người ta sát hại, cô cậu có thể quay lại trọng điểm hay không? Sao cứ đặt nghi vấn với tôi thế hả?"

"À, xin lỗi xin lỗi, là tôi không để ý tới cảm xúc của ông, vậy chúng ta tiếp tục nói về khía cạnh cá nhân đi, ngày thường quan hệ của Bào Hồng Quang với mọi người thế nào? Tôi nói là bao gồm trước kia, trong lúc du học, sau khi trở về làm việc, ông bà có biết gì không?" Đới Húc lập tức thay đổi chủ đề, hiền hòa tới mức người đối diện không nghĩ anh là cảnh sát hình sự.

Mã Khải ở bên trộm nhìn anh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

"Lúc trước tôi đã nói với cô cậu rồi, quan hệ của con trai tôi rất tốt, thân thích trong nhà vì không ai có tiền đồ như nó nên mới ghen ghét, hay nói ra nói vào, cái này không tính, con trai tôi ở nước ngoài quen biết nhiều bạn bè, sau khi trở về tôi còn nghe nó nói ở chỗ làm con gái đều thích nó, tính cách con trai tôi vừa hào phóng, lại thông minh, gia cảnh tốt, bằng cấp tốt, công việc không tồi, người như vậy có thể không có quan hệ tốt sao?" Ba của Bào Hồng Quang trả lời.

"Ông nói cũng đúng, nghĩ lại thì đúng là có chuyện như vậy, có thể đạt được trình độ này, muốn có quan hệ tốt khẳng định không khó." Đới Húc nghe xong liền gật đầu hùa theo, có điều vẫn tiếp tục hỏi, "Nhưng cho dù quan hệ tốt thì ở bên cạnh cũng khó tránh sẽ có người không hòa hợp, Bào Hồng Quang liệu có gặp vấn đề này không? Cậu ta có nhắc gì với ông bà, hay là ông bà nhìn ra được, nghe người ta nhắc tới không?"

"Không có, chúng tôi chưa từng nghe chuyện này." Ba của Bào Hồng Quang lắc đầu.

"Như vậy sao..." Đới Húc tựa hồ có chút khó khăn, "Trước khi tới nơi này, không phải lúc du học cậu ta có quen một người bạn sao? Người đó tên gì, làm ở đâu , việc này ông bà hẳn biết chút ít đúng không? Có thể giúp đỡ Bào Hồng Quang nhiều như vậy, giao tình của họ khẳng định không cạn."

"Đó không phải là do con trai tôi ưu tú sao? Nếu đổi thành cô cậu, cho dù cho người ta tiền, người ta cũng không thèm quản!" Ba của Bào Hồng Quang tựa hồ cảm thấy Đới Húc có ý xấu, nỗi đau mất con lập tức biến thành cảm xúc phẫn nộ không rõ lý do, lời nói bắt đầu có tính công kích. Ông ta trừng mắt nhìn bọn người Đới Húc, nghiến răng nghiến lợi.

Phương Viên dừng bút, ngẩng đầu, cau mày nhìn ông ta.

"Tình hình của người này ông bà chắc cũng biết ít nhiều đúng không? Đối phương là người dân thành phố A sao?" Đới Húc giống như gạt bỏ cảm xúc kích động của ba Bào Hồng Quang, tiếp tục truy vấn.

Cứ như vậy ngược lại là mũi tên phẫn nộ của ba Bào Hồng Quang không có đích ngắm, ông ta hậm hực gật đầu, nói: "Tôi có nghe con trai kể, đứa nhỏ đó tên La Tề, nhà ở thành phố A này, tuổi tác xấp xỉ con trai, còn những việc khác tôi không biết."

"Thế sao? Được rồi, chúng tôi đã biết." Đới Húc nghĩ nghĩ, cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục dò hỏi, vì thế nháy mắt với Mã Khải và Phương Viên, tự mình cũng đứng dậy, "Ông bà có thể ở lại thành phố A, cũng có thể trở về, chúng tôi sẽ không can thiệp, vụ án này chúng tôi sẽ nỗ lực điều tra, tranh thủ sớm ngày tìm ra manh mối, cho ông bà một câu trả lời. Đồ vật trong phòng mong ông bà đừng vứt bỏ hay sửa sang lại, bao gồm tài khoản ngân hàng và những thứ linh tinh của cậu ta, nói không chừng chúng sẽ có ích."

Ba của Bào Hồng Quang gật đầu, cũng không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng tiễn bọn họ, chờ ba người vừa ra khỏi cửa liền đóng sập lại.

"Lão Đới, có câu này không biết em có nên nói hay không..." Xuống lầu, Mã Khải cũng học theo Lâm Phi Ca, đổi cách xưng hô với Đới Húc.

Đới Húc nhướng mày nhìn cậu ta, cười trả lời: "Lời dạo đầu cũng đã dùng rồi, rõ ràng là muốn nói, nếu tôi không đồng ý, cậu không phải sẽ bị nghẹn chết sao?"

"Em không phải là sợ anh không vui à?" Mã Khải lắc đầu, "Anh nói xem, với thể trạng này của anh, hù dọa người khác hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng vừa rồi ba của Bào Hồng Quang nói nhiều thế, anh ngược lại còn như cục bột vui vẻ hùa theo, sao anh có thể kiên nhẫn, không chút để bụng như vậy? Anh không thể khí phách một chút, trực tiếp trấn trụ ông ta sao?"

"Phong cách này không hợp với tôi, hơn nữa, ông ta là người nhà nạn nhân, tôi chỉ là lỗ tai không được thoải mái, nhưng con trai ông ta vừa chết, tôi dọa ông ta sợ, như vậy không phải mất hết công đức sao?" Đới Húc duỗi tay vỗ vai Mã Khải, "Tiểu tử, loại khí phách này không phải là không thể có, chỉ là phải tùy đối tượng và trường hợp mới được."