Một quân cờ trắng đặt trên bàn cờ, liên tiếp gϊếŧ chết vài quân cờ đen.
Tạ An cầm mười quân cờ đen trong tay, cười đến thản nhiên, ngược lại khách nhân đang cùng hắn đánh cờ có chút ngồi không yên, "Tạ công không lo lắng chút nào về chiến sự ở tiền phương sao?"
"Bá vương tháo giáp, cho dù Phù Kiên không chết, cũng đã bị lột da." Lời nói của Tạ An vừa dứt, gã sai vặt liền đem chiến báo đưa tới.
Tạ An cầm lấy nhìn nhìn, liền đem chiến báo ném sang một bên, tiếp tục chơi cờ.
Khách nhân nhịn không được lại hỏi: "Tạ công, tiền phương..."
Tạ An lạnh nhạt nói: "Không có gì, con cháu Tạ gia giành thắng lợi , đến, chúng ta tiếp tục cho xong ván cờ này."
Sắc mặt khách nhân khó hiểu,"Thắng lợi? Tạ công vẫn là thản nhiên như vậy?"
Tạ An lại cười nói: "Nay Tấn quốc ta đã qua một cửa này, có thể có được mười năm an ổn, chẳng lẽ không nên thản nhiên sao?"
"Tâm tình Tạ công thật tốt, tại hạ cảm thấy không bằng." Khách nhân cảm thán một tiếng, không khỏi đứng lên, "Ván cờ này tại hạ kết thúc không được, ta nhất định phải đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút, các vị công tử của Tạ gia là giành chiến thắng trận đánh này như thế nào?"
"Ha ha, vậy ngày sau chúng ta lại hẹn cùng nhau đánh cờ đi." Tạ An đứng dậy ôm quyền nói.
"Hảo. Cáo từ." Khách nhân vội vàng đáp lễ, vội vã rời khỏi nơi này.
Tạ An chờ khách nhân đi rồi, kích động phá lên cười, "Thắng lợi, thắng lợi..." Cười đến chảy nước mắt, Tạ An vội vàng lau đi, vô ý một cái, làm lật guốc gỗ, té ngã xuống đất.
Cúi đầu nhìn xuống, guốc gỗ thế nhưng đã gãy làm hai đoạn.
Tạ An nhìn guốc gỗ cười to nói: "Gãy rất hay, gãy rất hay! Huyền nhi ngươi đánh chiếm Lạc Dương, sau này Tấn quốc ta sẽ càng thêm thái bình!"
Chuyện phiền não quốc loạn, liền giao cho Phù Kiên thôi.
Quả thật, bá vương tháo giáp, trận chiến Phì Thủy, quốc lực Đại Tần đại tổn thất, nhất thời khó có thể tiếp tục chinh phạt.
Nghiêm trọng nhất cũng không phải là chuyện này, mà là nghe nói Đại Tần thảm bại, không ít các di dân đã từng bị Đại Tần diệt quốc giống như măng mọc sau mưa xuân mà bắt đầu khởi binh, Đại Tần nhất thời lâm vào nguy cơ khủng hoảng.
Bên trong có di dân Tiên Ti tạo phản đã muốn làm cho Thái tử Phù Hoành giam quốc ở Trường An sứt đầu mẻ trán, lúc này hắn lại nhận được tin tức, Trường Lạc công Phù Phi mang theo đại quân nhắm thẳng về phía Trường An, không cần hỏi nhiều, nhất định là vì ngôi vị Hoàng đế này!
Sau khi phụ hoàng Phù Kiên chiến bại, liền không có tin tức, Lạc Dương thất thủ, chỉ sợ sớm đã gặp bất trắc.
Cẩu Hoàng hậu vì đề phòng đêm dài lắm mộng, một mặt cố ý xúi giục nhà thân mẫu dâng tấu thỉnh cầu Thái tử Phù Hoành đăng cơ trong lúc lâm nguy, một mặt dùng phượng ấn điều động thị vệ hậu cung, bảo vệ xung quanh Hoàng thành, thanh trừ dị đảng.
Lãnh Nguyệt điện, vẫn lạnh lùng như trước.
Đàn Hương ở ngoài điện dùng chổi quét qua lớp tuyết động, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn vào trong điện, nay tin tức Đại Tần chiến bại đã muốn lan truyền khắp thiên hạ, chỉ sợ tình cảnh trong cung này cũng sẽ thay đổi.
Nhưng mà, chủ tử Mộ Dung Yên lại bình tĩnh giống như thường ngày, ôm đàn tỳ bà, phất đàn tấu khúc.
Nếu muốn nói có chỗ nào không giống ngày thưởng, chính là hôm nay khúc nhạc Mộ Dung Yên đàn tấu không còn là thủ khúc tỳ bà ưu thương, mà là một thủ khúc có chút nặng nề bi tráng.
Đàn Hương không biết tên thủ khúc này, chỉ biết là trong thời điểm sắp có nhiều biến đổi này, nghe một thủ khúc như vậy, tâm tình ngược lại là càng ngày càng trở nên bất an.
Bộ dạng Mộ Dung Yên cúi đầu phất đàn, giống như vó ngựa vung lên, giống như thiên quân vạn mã siết chặt vậy quanh. Ngón tay mảnh khảnh phất tiếng đàn vang xa, dây đàn boong boong phát ra thanh âm, nghe thấy làm lòng người kinh hoàng, khó có thể bình phục.
Từ xưa Hoàng thành đổi chủ, luôn luôn là cảnh gϊếŧ chóc, nếu như sau này Thái tử đăng cơ, Cẩu Hoàng hậu nhất định sẽ không dễ dàng buông tha người từng là sủng phi như Hiền phi.
Đàn Hương vừa nghĩ đến đây, liền lo lắng thay cho Mộ Dung Yên, nay nàng là một nhược chất nữ lưu, làm sao có thể tránh thoát khỏi số mệnh này?
"Gϊếŧ--!"
Phía Tây Nam Hoàng thành đột nhiên vang lên tiếng kêu, Đàn Hương kinh hoảng vội vàng cầm theo chổi chạy vào trong điện, gấp giọng nói: "Nương nương, mau chạy đi!"
"Nương nương đừng sợ, nghe nói là Trường Lạc công Phù Phi mang binh đánh vào Hoàng cung, Thái tử điện hạ đang dẫn dắt Ngự Lâm quân đến trấn áp, sẽ không thể đánh đến đây." Bốn gã thị vệ trấn tĩnh đứng ở trước cửa Lãnh Nguyệt điện, cung kính cúi đầu trước chủ tử bên trong.
"Một khi đã nổi lửa, sẽ có lúc cháy đến đây thôi."
Mộ Dung Yên ấn dây đàn ngừng thanh âm lại, đem tỳ bà đặt sang một bên, từ trên giường nhỏ đứng lên, phân phó Đàn Hương nói: "Đàn Hương, bổn cung muốn thay quần áo."
"Dạ." Đàn Hương đem cái chổi đặt ở phía sau cánh cửa, vội vàng đóng kín cửa điện, chạy tới bên bồn nước, rửa sạch bàn tay, chuẩn bị hầu hạ Mộ Dung Yên thay quần áo.
Một khắc sau, khi cửa điện lại mở ra lần nữa, bốn gã thị vệ không khỏi sợ ngây người.
Chỉ thấy Mộ Dung Yên mặc một cái áo lông dài màu thủy lam, mái tóc vấn cao, cài một chiếc trâm Lưu vân phi hoàng, xóa đi bóng dáng gầy yếu tái nhơt hai năm nay, lúc này đứng ở trước mắt mọi người mới thật sự là Hiền phi Đại Tần Mộ Dung Yên.
"Đàn Hương, đem cửa cung ở ngoại viện mở ra." Mộ Dung Yên thản nhiên phân phó, ý vị mang theo trong đó, tràn ngập cao quý sang trọng.
"Dạ." Không chỉ bọn thị vệ kinh hoàng, ngay cả Đàn Hương cũng kinh hoàng, Hiền phi nương nương như vậy, đã thật lâu rồi nàng chưa từng thấy qua.
Mộ Dung Yên hiên ngang đứng trên thềm đá ngay trước Lãnh Nguyệt điện, thản nhiên nói: "Năm đó bổn cung chính là mặc thân xiêm y này tiến cung, cho dù có chết, cũng muốn mặc thân xiêm y này mà rời đi."
"Nương nương..." Đàn Hương đột nhiên cảm thấy có chút thê lương, "Nương nương nhất định không có việc gì."
Bốn gã thị vệ vội vàng gật đầu nói: "Mạt tướng nhất định sống chết bảo hộ nương nương chu toàn!"
Mộ Dung Yên thản nhiên cười nói: "Thân trong loạn thế, rất sống được, mới có thể thấy được ngày thiên hạ thái bình. Nói cái gì mà chết hay không? Cho dù có việc, bất quá cũng là một mạng của bổn cung mà thôi, không cần liên lụy đến các ngươi."
"Muội muội thật ra nhìn rất thấu a." Đột nhiên, một thanh âm lạnh lẽo vang lên, Cẩu Hoàng hậu mang theo một trăm Ngự Lâm quân gắt gao vây quanh Lãnh Nguyệt điện.
Mộ Dung Yên lạnh lùng nhìn nàng mặc y phục trăm điểu hướng phượng, tiến đến nghênh đón, nhưng cũng không có hành lễ, "Mười hai năm sống trong thâm cung, nếu như còn nhìn không thấu, thì chính là một kẻ ngốc, Hoàng hậu nương nương, người nói có đúng không?"
Cẩu Hoàng hậu cúi đầu sửa sang lại tay áo, nâng mắt cười nói: "Có những lời này của muội muội, tỷ tỷ tất nhiên sẽ để cho muội muội chịu khổ ít một chút." Nói xong, ý bảo thị vệ bên cạnh đưa lụa trắng đến, "Muội muội nhìn thấy thứ này, liền biết phải làm cái gì đi."
"Ha ha, lụa trắng tự sát, chuyện này thần thϊếp vẫn là đã biết." Mộ Dung Yên tiếp nhận lụa trắng, hỏi, "Chính là không biết, thần thϊếp có tội gì? Thỉnh Hoàng hậu nương nương ban cho một cái tội."
"Này..." Cẩu Hoàng hậu sửng sốt, nhưng nhất thời không thể trả lời được.
Mộ Dung Yên đột nhiên cầm lụa trắng trong tay ném xuống dưới chân, trừng mắt nói: "Hoàng thượng sống chết chưa biết, Hoàng hậu nương nương liền vội vàng đại khai sát giới ở trong Hoàng cung, nếu như Hoàng thượng trở về biết được mọi chuyện, không biết Hoàng hậu nương nương người có thể cũng sẽ được ban thưởng lụa trắng như vậy hay không?"
"Làm càn!" Cẩu Hoàng hậu tức giận quát lớn, bọn thị vệ nghe tiếng dùng trường thương vây quanh Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên ngẩng đầu lên, mang theo vài phần ngạo ý, "Làm càn sao chỉ có một mình thần thϊếp? Hoàng hậu nương nương muốn bổn cung chết, cũng phải cho bổn cung một cái lý do mới được, nếu không truyền ra ngoài, anh danh của Hoàng hậu nương nương liền thành rác rưởi, cũng sẽ có người bình luận ngôn hành của nương nương hôm nay."
"Ngươi uy hϊếp bổn cung!" Sắc mặt Cẩu Hoàng hậu đã sớm xanh mét, "Muốn tội danh, dễ dàng! Nhiều năm qua, ngươi mị hoặc quân vương, dung túng đệ đệ nhiễu lσạи ɭυâи thường! Thân là Công chúa mất nước, ngươi không lấy thân tuẫn quốc, ngược lại sống tạm đến nay, bổn cung gϊếŧ ngươi, cũng chỉ là thành toàn đại nghĩa của ngươi!"
Dáng tươi cười của Mộ Dung Yên cứng đờ, đột nhiên ngữ khí băng hàn như lưỡi đao, "Hoàng hậu nương nương, xin hỏi mười năm qua khi thần thϊếp phụng dưỡng Hoàng thượng, có từng chiến bại như ngày hôm nay không? Vài năm qua phụng dưỡng Hoàng thượng, không phải là Hoàng hậu nương nương người, vậy thì là ai? Nếu bàn về tội mị hoặc quân vương, sao người không hỏi bản thân mình một chút, đã hoàn thành trách nhiệm khuyên nhủ chưa?"
"Ngươi..." Cẩu Hoàng hậu phẫn uất đến không chịu nổi, thẹn quá thành giận, lúc này hạ lệnh, "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người tới, loạn thương đâm chết!"
"Sao hôm nay tỷ tỷ lại tức giận lớn đến như vậy?"
Thân mình Cẩu Hoàng hậu cứng đờ, kinh ngạc vô cùng quay đầu nhìn Thanh phi ở phía sau, không thể tin được nói: "Ngươi...Ngươi làm sao có thể...Trốn ra? Bổn cung rõ ràng đã..."
Thanh phi đưa lên một nửa hổ phù trong tay, "Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương đã quên, Trừng nhi chung quy là Trấn quốc Công chúa, binh quyền nắm ba ngàn Ngự Lâm quân trong cung này, nàng vẫn có trong tay." Nói xong, ý bảo một ngàn Ngự Lâm quân theo sát phía sau đem Cẩu Hoàng hậu gắt gao vây lại, "Quốc nạn trước mặt, tỷ tỷ không phát binh cứu chủ, trái lại ở trong cung nhấc lên gió tanh mưa máu, sao xứng làm mẫu nghi của quốc gia?"
"Thật to gan! Nếu như Hoành nhi trấn áp được Phù Phi trở về, nhất định phải cho ngươi đẹp mặt!" Cẩu Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh, "Ngươi chính là phi tần, dám dĩ hạ phạm thượng, đáng bị tội gì?"
Thanh phi lắc đầu cười, nói: "Hoàng hậu nương nương, ngươi cũng qua xem thường Dương Lan Thanh ta rồi." Nói xong, đem một nửa hổ phù đặt vào trong lòng, lại lấy ra một cái túi gấm, chậm rãi mở ra, cao giọng đọc lớn.
"Lần này trẫm Đông chinh, lưu Thái tử giam quốc, ái phi âm thầm phụ trợ, nếu có người nhân cơ hội này làm loạn, có thể dùng thủ dụ này của trẫm điều động thủ vệ Trường An, bảo hộ Trường An yên ổn."
"Làm sao lại có thủ dụ này!" Cẩu Hoàng hậu muốn chộp tới đoạt lấy.
Thanh phi nghiêng người tránh đi, nói với Hứa Thất Cố bên cạnh, "Hứa đại nhân, ngươi là tâm phúc của Hoàng thượng, ngươi nói thủ dụ này là thật hay là giả?"
Hứa Thất Cố từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài, người khác có lẽ nhận không ra, nhưng mà Hoàng hậu tuyệt đối sẽ nhận ra, Phù Kiên từng nói với nàng, phàm là tâm phúc ẩn mình trong cung, hắn đều đưa cho người đó một khối lệnh bài như vậy, sau này nhìn thấy lệnh bài, liền có thể an tâm phó thác.
"Này...Này..." Cẩu Hoàng hậu sửng sốt, hướng Hứa Thất Cố hỏi, "Hứa Thất Cố, Hoàng thượng thật sự cho Thanh phi thủ dụ?"
Hứa Thất Cố cung kính cúi đầu với Cẩu Hoàng hậu, nói: "Hoàng thượng tự tay viết, tuyệt đối không sai. Hoàng hậu nương nương, xin thứ cho hạ quan bất kính." Nói xong, Hứa Thất Cố giương lệnh bài lên, nói, "Nhanh chóng đem Hoàng hậu nương nương thỉnh tới Nghị Chính điện nghỉ ngơi."
"Dạ!"
Thân mình Cẩu Hoàng hậu suy sụp loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
Bọn thị vệ gọi cung nữ đến, đỡ lấy Cẩu Hoàng hậu, một đường đưa Cẩu Hoàng hậu đến Nghị Chính điện.
Nói là hộ tống, kì thực chính là áp giải giam lỏng.
Thanh phi mỉm cười với Mộ Dung Yên vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, nói: "Bổn cung tới chậm một chút, muội muội có lẽ đã bị kinh hãi đi?"
Mộ Dung Yên nhướng mày thản nhiên nói: "Bổn cung còn hữu dụng, tin rằng nương nương không thể nhanh như vậy liền vất bỏ một quân cờ như bổn cung."
Thanh phi hiểu ý cười, nói: "Trường Lạc công dẫn theo năm ngàn binh mã tiến đánhvào cung, hậu cung này thật sự là nguy hiểm, không bằng ngươi cùng bổn cung di giá đến Nghị Chính điện, nhất định có thể bảo hộ ngươi hết thảy bình an."
"Như vậy, liền đa tạ nương nương." Mộ Dung Yên hơi hơi khom người với Thanh phi, trong lòng rõ ràng hiểu được, sở dĩ Thanh phi cứu nàng, chính là bởi vì đệ đệ Mộ Dung Xung giờ khắc này là Phò mã của Phù Trừng.
Đàn Hương rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, liên tục nhìn nhìn ở bên cạnh Thanh phi, không thấy có thân ảnh của Hồng Loan, trái tim lại nhảy dựng lên.
Nàngnhất định là đang ở Nghị Chính điện, nhất định là đang ở bên kia...