Phù Trừng theo lời Mộ Dung Yên nói, đi tới bên giường nhỏ, hai tay vẫn đang cầm chén thuốc, nghiêm mặt nói: "Nương nương, thân thể quan trọng hơn, chỉ cần thân thể tốt, đàn tỳ bà lúc nào đàn đều được."
Khóe miệng Mộ Dung Yên mang theo một tia cười lạnh, nói: "Vậy sao? Thân thể tốt lên, nơi này lại thành nơi Hoàng thượng thường xuyên ngủ lại, ngươi cho rằng bổn cung có bao nhiêu cơ hội để đàn tỳ bà?" Nói xong, ngón tay phất qua dây đàn, họa nên một chuỗi tiếng đàn đột ngột.
Nàng chậm rãi nâng ánh mắt lên, thản nhiên nhìn vào gương mặt Phù Trừng, ánh nến chiếu vào gương mặt lẫn nhau, Mộ Dung Yên không khỏi có chút hoảng hốt -- Phù Trừng đứng trước mắt hai hàng lông mày cau chặt, ánh mắt hàm chứa ưu thương, cực kỳ giống như đệ đệ Mộ Dung Xung lúc trước!
Mười năm trước, tỷ đệ hai người thân là tù binh mất nước bị áp nhập Trường An, Mộ Dung Xung chính là dùng ánh mắt sốt ruột như vậy mà nhìn nàng, hắn biết, tỷ tỷ Thanh Hà Công chúa bên cạnh là người duy nhất hắn có thể dựa vào.
Quốc phá, gia vong, cả đời này, bất luận là nàng Thanh Hà, hay là hắn Mộ Dung Xung, đều đã bước vào một Địa ngục không có lối thoát.
Chỉ có lẫn nhau...
Tâm niệm cuối cùng trong lúc đó, chỉ có bốn chữ này.
Mộ Dung Yên thất thần, làm cho trái tim Phù Trừng run lên thật mạnh, bối rối tránh đi ánh mắt nhu tình của nàng trong một cái chớp mắt kia, cúi đầu nói: "Nương nương, thuốc này nếu như không uống ngay, liền sẽ lạnh mất."
"Ngươi..." Mộ Dung Yên hồi phục tinh thần, dung nhan vốn đang dịu dàng trong nháy mắt liền biến trở về trạng thái lạnh lùng lạnh lẽo, lạnh lùng trừng Phù Trừng, cau mày nói: "Tiểu Đồng Tử, hôm nay bổn cung chỉ cần ngươi nghe bổn cung đàn tấu tỳ bà, việc uống thuốc, nếu như ngươi nhắc lại, cho dù ngươi là người của Thanh Phu nhân bên kia, bổn cung cũng có thể lấy đầu của ngươi!"
"Ngọc thể của nương nương suy nhược, đây là đại sự, cho dù nương nương muốn đầu của Tiểu Đồng Tử, tối nay Tiểu Đồng Tử cũng nhất định muốn nương nương uống hết chén thuốc này!" Phù Trừng không sợ hãi chút nào, ngược lại là lang lảnh đáp trả một câu.
"Làm càn!" Mộ Dung Yên đem đàn tỳ bà trong lòng đặt lên giường nhỏ, đôi mắt như băng sương sắc lẻm liếc nhìn khuôn mặt Phù Trừng,"Tiểu Đồng Tử, ngươi bất quá là một nô tài, dám to gan nói chuyện với bổn cung như vậy!"
Đột nhiên Phù Trừng giãn chân mày cười nói: "Nếu như nương nương nói nô tài làm càn, vậy nô tài cũng chỉ có thể to gan mạo muội làm càn một lần!"
Mộ Dung Yên kinh hãi, ngón tay đặt lêи đỉиɦ đàn tỳ bà, rút lưỡi dao giấu kín trong đó ra.
Ánh sáng lóe lên lướt qua bên má Phù Trừng, lưỡi dao sắc bén trong bàn tay Mộ Dung Yên chỉa về phía yết hầu Phù Trừng,"Ngươi thật sự cho rằng bổn cung không dám lấy mạng của ngươi sao?"
Phù Trừng cười đến thản nhiên, cầm chén thuốc trong tay thân thể hơi hơi tiến về phía trước tới gần Mộ Dung Yên,"Ân cứu mạng của nương nương hôm nay, nô tài nghĩ không có gì để báo đáp, đành phải dùng một mạng của nô tài, để đổi lấy nương nương uống một chén thuốc!"
Có chút kinh sắc nổi lên trên gương mặt Mộ Dung Yên, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Phù Trừng, vẫn là bảy phần bình tĩnh, ba phần thương tiếc. Nét bình tĩnh trong nụ cười của Tiểu Đồng Tử so với nụ cười của đệ đệ lúc trước, có thêm một phần nhu ý nói không nên lời, rốt cuộc là thương hại, hay là thứ gì khác? Mộ Dung Yên không muốn suy nghĩ nhiều, chính là cầm lưỡi dao trong tay hung hăng đẩy thêm một phần đến trước cổ Phù Trừng, lưỡi dao lạnh lẽo đặt trên cần cổ Phù Trừng, Mộ Dung Yên bình tĩnh nhìn Phù Trừng,"Tiểu Đồng Tử, một cái mạng đổi lấy một chén thuốc, ngươi thực sự xem tính mạng của bản thân rẻ mạt như vậy?"
Phù Trừng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mộ Dung Yên,"Hứa đại nhân từng nói, ngay cả cỏ cây dược thạch cũng trốn không thoát khỏi sự dày vò, huống chi là con người? Nếu như một mạng của Tiểu Đồng Tử cùng với những loại cỏ cây dược thạch này có thể đổi lấy ngọc thể của nương nương khang phục, Tiểu Đồng Tử cam nguyện chịu đựng sự dày vò lúc này."
Mộ Dung Yên không muốn uống thuốc, tất cả là do không muốn hầu hạ phụ hoàng, đầy đọa bản thân như vậy, nữ tử gầy yếu trước mắt này còn có bao nhiêu cái mạng để chịu đựng dày vò đây? Trong thâm cung băng lãnh như thế này, Phù Trừng có sự ấm áp từ ấm y, có sự ấm áp khi được quan tâm, cũng có sự ấm áp khi được cứu mạng, toàn bộ đều là do người trước mặt đưa cho. Mặc kệ sự ấm áp này, là do Mộ Dung Yên giả vờ, hay là do nàng thật tình đưa cho, những sự ấm áp Phù Trừng cảm nhận được, liền đã không uổng công lần này trở về hậu cung.
Chính là, một người càng lãnh mạc, kỳ thật nội tâm thường thường lại càng lửa nóng. Phù Trừng vẫn không nhúc nhích nhìn vào Mộ Dung Yên, đáy lòng có vài phần chờ đợi, muốn từ ánh mắt kinh ngạc của nàng nhìn ra được bộ dáng vốn có của nàng, muốn có cơ hội được nhìn thấy một Thanh Hà Công chúa thật sự.
Vừa nghĩ đến đây, trái tim Phù Trừng đột nhiên đau xót, tay phải nắm chặt chén thuốc, tay trái đặt lên lưỡi dao của Mộ Dung Yên, để cho nàng nhìn thấy rõ ràng từng giọt máu trượt dọc theo lưỡi dao.
Binh pháp có nói, công tâm vì thượng, công thành vì hạ*.
(*Đây là câu nói của Mã Tốc khi tiễn Gia Cát Lượng lên đường Nam Chinh (và sau đó là đoạn Thất Cầm Mạnh Hoạch). Thực ra đây là tư tưởng quân sự trong Binh Pháp Tôn Tử, Mã Tốc nói lại mà thôi, nguyên văn như sau: "攻心为上,攻城为下,心战为上,兵战为下" (Công tâm vi thượng, công thành vi hạ, tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ), nghĩa là: Đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành là hạ sách; chiến tranh bằng tâm lý, ngoại giao là thượng sách, chiến tranh bằng vũ khí, binh lực là hạ sách.)
Thứ cường đại nhất trên thế gian này, không phải là đao thương kiếm kích, cũng không phải lời đồn đãi lung tung, mà là -- chân tình.
"Lấy lòng của ta công bỉ tâm*, Mộ Dung Yên, một ván này, ta cược rằng ngươi vẫn thiện niệm như trước." Phù Trừng yên lặng tính toán, thanh âm nhu đi vài phần, ánh mắt lướt qua hai má Mộ Dung Yên đặt lên chén thuốc trên tay phải," Nương nương, thỉnh uống thuốc."
(*Trái tim của đối phương)
Ngón tay Mộ Dung Yên vội vàng buông chuôi đao ra, lui lại từng bước, nhìn tay trái đổ máu của Phù Trừng, không biết có thể nói gì nữa?
Phù Trừng đem lưỡi dao đặt lên bàn, hướng tới Mộ Dung Yên quỳ xuống, hai tay giơ chén thuốc lên cao, nói: "Nương nương, thỉnh uống thuốc."
Mộ Dung Yên hít vào một hơi, nâng tay cầm lấy chén thuốc, ngửa đầu liền uống xuống.
Phù Trừng mỉm cười đứng dậy, tiếp nhận chén thuốc trong tay Mộ Dung Yên, hướng Mộ Dung Yên chắp tay nói: "Nương nương hảo hảo nghỉ ngơi, nô tài cáo lui."
"Khoan đã!" Mộ Dung Yên gấp giọng gọi lại Phù Trừng, lo lắng nhìn tay trái đang chảy máu của Phù Trừng,"Bổn cung sẽ không để cho nô tài hầu hạ bổn cung một đường chảy máu trở về."
Phù Trừng ôm quyền trả lời: "Nô tài sẽ yêu quý tính mạng, cùng nương nương chịu đựng sự dày vò lần này." Hơi ngừng một chút, Phù Trừng liếc mắt nhìn tỳ bà một cái,"Có thể sống, mới có đoàn tụ, nếu như người không còn tính mạng, cỏ cây dược thạch cho dù có dày vò thành linh đan diệu dược gì đi nữa, cũng không thể cứu được người chết, không phải sao?"
Mộ Dung Yên hơi kinh hãi, liếc mắt đánh giá Phù Trừng từ trên xuống dưới một cái, nhịn không được hỏi: "Tiểu Đồng Tử, ở ngoài cung ngươi rốt cuộc là loại người thế nào? Có thể nói ra những lời như vậy?"
Phù Trừng cười nói: "Ngoài cung là loại người gì, cũng không trọng yếu, dù sao Tiểu Đồng Tử ngoài cung đã là quá khứ. Tiểu Đồng Tử lúc này, là người của nương nương bên này, tất nhiên sẽ khuyên nhủ nương nương nhiều hơn, thân thể trọng yếu." Tiếng nói của Phù Trừng vừa dứt, thu dọn chén thuốc vào hộp gỗ xong, đem trung y phủ xuống ôm lấy bàn tay trái, cẩn thận tránh đυ.ng vào ấm y trên người,"Nương nương từng dặn dò, không được làm bẩn ấm y, tất nhiên nô tài sẽ không để máu tươi dính trên đó." Nói xong, Phù Trừng ôm lấy hộp gỗ đi tới cánh cửa phía sau,"Nương nương, nô tài cáo lui."
Mộ Dung Yên im lặng gật đầu, ánh mắt nghi hoặc vẫn không giảm đi một phần.
Phù Trừng mỉm cười mở cửa cung ra, bước đi ra ngoài, ánh trăng mờ nhạt, chiếu lên thân thể của nàng, bóng dáng xuyên qua những phiến lá ngô đồng rơi rụng, cuối cùng biến mất ở đường nhỏ trong cung.
Nàng không biết, bắt đầu từ một khắc kia khi nàng bước ra khỏi Tê Hoàng cung, ánh mắt của Mộ Dung Yên chưa từng rời khỏi bóng dáng của nàng.
Tối nay, xem như Phù Trừng đã nhìn thấy một chút thân ảnh của Thanh Hà, cũng coi như là Mộ Dung Yên đã nhìn thấy một góc của Phù Trừng.
Nàng...Không đơn giản...May mà...Là bạn không phải địch...
Mười từ này, là lời kết mà cả hai dành cho nhau.
Mộ Dung Yên kinh ngạc nâng một bàn tay lên, lau đi thuốc nước còn lưu lại nơi khóe miệng, tuy rằng đắng chát, lại ẩn ẩn có một chút vị ngọt,"Sự dày vò này, chung quy không phải là một mình ta..."
"Nương nương..." Đúng lúc này Đàn Hương đi đến, đưa cho Mộ Dung Yên một chiếc khăn.
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng phất tay, mυ'ŧ vào chút nước thuốc đọng trên ngón tay giữa gầy gầy,"Bỗng nhiên bổn cung thích vị thuốc đắng chát này."
Đàn Hương không rõ, hai tay ôn nhu đỡ Mộ Dung Yên, đi trở về trong điện, thuận tay đem cửa cung đóng lại.
"Nha!" Ánh mắt Đàn Hương thấy vết máu, không khỏi thất kinh hỏi,"Nương nương, người không có việc gì đi?"
Mộ Dung Yên nhàn nhạt nói: "Máu là của Tiểu Đồng Tử, bổn cung tất nhiên vô sự."
"Tiểu Đồng Tử?" Đàn Hương lại cả kinh.
Mộ Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Không sai, là của hắn, bất quá chính là hắn cam tâm tình nguyện đổ máu vì bổn cung." Mộ Dung Yên vươn một bàn tay ra, đầu ngón tay dính một chút máu tươi ấm áp trên lưỡi dao,"Một chiêu 'nhổ răng cọp' của Thục phi, không chỉ nhổ đi một chiếc răng của phía bên nàng, mà cũng đã nhổ đi một chiếc răng của phía Thanh Phu nhân bên kia."
Đàn Hương nghi hoặc nói: "Nương nương cần phải cẩn thận, nô tỳ thấy Tiểu Đồng Tử này tuyệt đối không phải là người bình thường."
"Người có thể làm cho Thanh Phu nhân lựa chọn để tiến cung, nhất định không phải là người thường." Mộ Dung Yên có hứng thú mà mỉm cười,"Quân cờ này bổn cung chỉ dám nói đã nắm bắt được bảy phần tâm ý, ba phần tâm ý còn lại không nằm trong lòng bàn tay, bổn cung còn phài nghĩ, chờ đến khi hắn toàn tâm toàn ý làm việc vì bổn cung, bổn cung mới có cơ hội truyền tin tức ra khỏi cung cho đệ đệ."
Đàn Hương gật gật đầu, nói: "Nương nương, cần phải hảo hảo nhìn đúng người này, không thể chọn sai lầm."
Mộ Dung Yên nghiêm túc thấp giọng, nói: "Chỉ cần có thể liên lạc tin tức với đệ đệ, chúng ta mới có ngày được xuất cung."
"Xuất cung..." Đàn Hương nhàn nhạt cười lạnh một tiếng,"Chỉ sợ là cảnh còn người mất, lúc trước muốn rời đi, lại không thể đi, không muốn đi, lại phải rời khỏi."
"Hôm nay phái ngươi đi đến ngự thiện phòng, ngươi liền mang về một hộp đan tâm cao?" Lời nói của Mộ Dung Yên mang theo thâm ý mà hỏi.
"Nương nương..." Đàn Hương lắc lắc đầu,"Hồng Loan sớm đã không phải là Hồng Loan, nô tỳ...Nô tỳ..." Đang nói liền nghẹn lại, bỗng nhiên nói không nên lời.
Mộ Dung Yên nhìn lên gương mặt của nàng, Đàn Hương đã đỏ hốc mắt, nước mắt rưng rưng nơi vành mắt.
"Trong thâm cung này, có ai lại không phải đeo mặt nạ để làm người chứ? Ngươi lại tìm cơ hội khác một mình gặp mặt nàng đi, nói không chừng 'mắt thấy phi vì thật, tai nghe phi vì hư'." Mộ Dung Yên mang theo rất nhiều cảm xúc nói xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, có vài vì sao cô độc lấp lánh trên nên trời đen, đáy lòng lặng yên hỏi: "Tiểu Đồng Tử, chờ đến khi ngươi trở lại Thái y viện, Hứa Thất Cố sẽ cầm máu cho ngươi chứ?"
Đàn Hương thắp chút an thần hương, cùng Mộ Dung Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng và Hồng Loan đã muốn đi ngược hướng xa như vậy, cho dù có gặp lại một lần nữa, nàng cũng không phải là nàng trước kia, hoặc là, cũng không thể trở lại là nàng của trước kia.
Không biết từ khi nào, mấy cụm mây đen bay tới, cơn mưa rả rích lặng yên trút xuống, lại đem Hoàng cung Trường An bao phủ trong màn mưa phùn.
Phù Trừng tựa người trên cạnh cửa sổ trong thiên điện ở Thái y viện, cách qua mảnh vải thấm máu nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay trái đang đau đớn từng đợt, đã muốn nghe không vào từng lời lo lắng khuyên bảo của Hứa Thất Cố đang đứng bên cạnh, chính là xuất thần nhìn những giọt mưa đang rơi xuống bên mái hiên.
Một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt...
"Đến khi nào mới có thể ngừng rơi lệ đây?"Phù Trừng thì thào tự hỏi trong màn mưa, HứaThất Cố nghe thấy đầu óc tràn đầy mờmịt, lần đầu tiên nhìn thấy trên gương mặt Phù Trừng hiện lên một chút ôn nhu tươi cười giốngnhư đã từng quen biết, làm cho hắn cũng bắt đầu thấtthần.