Tội Phạm

Chương 68: DIÊM LA RỜI NÚI!

Ngày hôm sau, một ngày nghỉ cuối tuần rất bình thường, trước đó Thiệu Quân còn cố ý gọi điện thoại hỏi Lại Bột Bột: “Còn chưa cứu được cảnh sát Trình sao?”

Bên kia nói, không cứu được, anh Chiến vẫn luôn đàm phán với Đàm Ngũ Gia, nhất định đối phương vẫn còn ở trong kinh thành, nhưng luôn đổi chỗ gọi điện thoại, công an rất khó xác định vị trí, anh Chiến chúng ta cũng đã chuẩn bị xong một ngàn vạn, chỉ chờ chuộc người nữa thôi.

Thiệu Quân vội vàng dặn dò Lại Bột Bột và Loan Tiểu Vũ qua điện thoại, coi chừng La Chiến, đừng xúc động, nhất định đừng làm có việc ngốc, cố gắng kéo dài thời gian, đừng đưa tiền, đừng lấy mạng đổi mạng, hơn nữa đừng ép đến nỗi đối phương phải gϊếŧ con tin, có thể kéo dài thêm mấy ngày thì hay mấy ngày.

Thiệu Quân ngắt điện thoại, thắt dây lưng đàng hoành, đè thấp vành nón, hít một hơi thật sâu, theo bản năng sờ sờ bụng nhỏ, cất bước đi ra khỏi văn phòng.

Tối hôm qua La lão nhị nổi điên, hất đổ một nồi mỳ trong nhà ăn, sau đó ngồi xổm trên mặt đất gào khóc một trận, mọi người không hiểu được tại sao người này lại khóc.

Đội trưởng Thiệu xông lên dùng gậy cảnh sát nhẹ nhàng chế ngự người này, sau đó bắt người đi, trước tiên là giam ở phòng tạm giam nửa ngày, tiến hành phê bình giáo dục, sau đó chuyển đến phòng phát tiết tâm lý.

Thiệu Quân giải thích với đồng nghiệp trong văn phòng: “Không sao đâu, cái người La Cường này chính là lâu lâu cần phải trút một trận, giống như con mèo đực phát dục vậy đó, hắn có bệnh động kinh cố định theo mùa, nhốt mấy ngày là biết điều ngay, không có chuyện gì lớn cả!”

Bọn nhãi con lớp số 7 đều rất lo lắng, lúc ăn sáng còn quan tâm hỏi: “Đội trưởng Thiệu, đại ca chúng tôi vẫn bị nhốt à, lúc nào mới được thả ra vậy?”

Thiệu Quân liếc mắt nói: “Chờ đến lúc nên thả thì sẽ thả anh ta thôi.”

Nhãi con lớp số 7 hỏi: “Đại ca đã ăn cơm sáng chưa? Đừng để bị đói đấy.”

Thiệu Quân hừ nói: “Anh ta ăn đến no rồi!”

Khi nào La Cường được “thả” ra, Thiệu Quân có thể nói thật với mấy nhãi ranh này sao?

La Cường đương nhiên là làm xong việc sẽ được “thả” ra ngoài, Thiệu Quân được yêu cầu giúp La Cường tạo một lý do hợp lý để không ở lại nhà tù qua đêm nay.

Thiệu Quân nhìn vào cánh cửa sắt của căn phòng tâm lý, sau đó khóa thật chặt lại từ bên ngoài. Y đi ngang qua cửa tòa nhà văn phòng, còn thoải mái chào hỏi mấy đồng nghiệp đi ngang qua: “Đội trưởng Điền, tan tầm hả? Hẹn gặp lại ngài sau.”

Cố ý lựa chọn cuối tuần, để canh được khoảng cách giao ca của các quản giáo vào thứ bảy chủ nhật này, quản lý yếu kém, khu nhà giam không đủ người, lòi ra một kẽ hở.

Thiệu Quân đi từ trong tòa nhà ra ngoài, đi vòng một quãng đường dài, ẩn nấp phía sau con đường nhỏ, lại quay trở về.

Y dọc theo tòa nhà bên ngoài trèo lên thang cứu hộ, người không biết, quỷ không hay, thò tay ra ngoài cửa sổ, tháo vít cửa sổ sắt đã chuẩn bị từ trước, rồi từ bên ngoài mở cửa sổ ra..…..

La Cường thò người ra ngoài, tầm mắt hai người đối diện nhau, dùng ánh mắt vững vàng ăn ý nhìn đối phương để xác nhận với nhau: Tất cả đều theo kế hoạch.

Tới lúc này rồi, một câu vô nghĩa cũng không cần phải nói, nói càng nhiều càng dễ dàng bại lộ.

Thiệu Quân dẫn đường, hai người nối đuôi nhau đu thang rồi bò xuống ống, xuyên qua bụi cây nhỏ rồi chui vào cửa sau nhà ăn……

Phòng trút tâm lý có giám thị thăm dò, video giám sát đã bị động tay động chân trước đó.

Đại khái cách là do La Cường nghĩ, nhưng La Cường không hiểu trình tự thao tác máy tính, người ra tay thực hiện là Thiệu Quân. Hệ thống video theo dõi vẫn luôn dừng lại ở mỗi một thời gian cố định, La Cường nghiêng người ở trên cái giường nhỏ ngủ, ngủ ngáy hồng hộc, cái mũi phì phò, trên thực tế, người trong phòng đã lặng lẽ chuồn mất từ sớm. Thiệu Quân cược rằng mấy quản giáo thay ca cuối tuần, quản lý sẽ có chút hơi sơ hở, sẽ không ai quan sát kỹ những manh mối này.

Người ngoài không biết có một cửa ở chính giữa, Thiệu Tam Gia là người trong nghề, y biết lợi dụng sơ hở như thế nào, làm bức tường cao chót vót mở ra một cái lỗ từ bên trong, quả thực dễ như trở bàn tay.

Nửa giờ sau, một chiếc xe tải vận chuyển lớn của công ty bên ngoài chở nhiều loại nguyên liệu gồm thịt hộp, rau củ và thực phẩm lái vào cổng nhà tù.

Thiệu Quân và người lái xe nói chuyện phiếm: “Tài xế Trương, vất vả rồi.”

Tài xế giơ tay chào hỏi, cười tủm tỉm: “Cảnh sát Thiệu, không vất vả! Ngài kiểm hóa đơn nhé!”

Tài xế Trương lái xe giao hàng là người quen cũ của khu nhà giam số 3. Ngục giam vì vấn đề bảo đảm an toàn, mỗi lần đều dùng cùng một người tài xế giao hàng, hiểu tận gốc rễ, sẽ không dễ dàng đổi gương mặt khác.

Xe vận tải được trang bị kho ướp lạnh, các thùng hàng nhanh chóng được dọn dẹp làm trống, trong thùng xe có từng đợt khí lạnh bay ra ngoài.

Nhiệt độ của thùng lạnh này gần tương đương với ngăn đá tủ lạnh, chỉ khoảng 7 độ C.

Thiệu Quân đặc biệt nhiệt tình đưa cho tài xế một điếu thuốc, còn giúp đối phương châm lửa.

Thiệu Quân nói: “Bác tài, vừa lúc tiện đường, tôi ngồi nhờ xe đi ra ngoài nha.”

Tài xế vui vẻ mà gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Lão Trương vững vàng lái xe, dừng lại ở trạm gác đầu tiên của nhà tù.

Loại xe này ra vào lấy hàng nên đặc biệt phải kiểm tra nghiêm ngặt, tránh cho việc bí mật mang theo “hàng lậu”.

Huống hồ, đứng ở gác trạm canh đều là cảnh sát vũ trang, không thuộc cùng một hệ thống với quản giáo nhà tù, cũng không cùng một cấp trên quản lý. Bình thường cảnh sát vũ trang sẽ không trực tiếp giao tiếp với phạm nhân, tuyệt đối không có tư tình quan hệ cá nhân với phạm nhân, những người giữ cửa này, chỉ khi thời khắc có trường hợp khẩn cấp cần trấn áp bạo loạn, tránh cho cảnh sát và bọn tội phạm bên trong thông đồng âm mưu mà gây chuyện.

Thiệu Quân móc ra thẻ chứng nhận rồi quét trên thiết bị nhận dạng điện tử, đèn xanh lóe sáng, cửa lớn chậm rãi mở ra, cảnh sát vũ trang vừa thấy là xe vận tải đồ ăn mỗi cuối tuần đều ra vào khu nhà tù thì cũng không để bụng.

Xe vận tải chậm rãi được thông qua, sau khi cánh cửa sắt đóng lại sau thân xe, ngay lập tức đối mặt với trạm gác của cánh cửa thứ hai.

Một anh đội trưởng cảnh sát vũ trang vươn tay ra ý bảo dừng xe lại.

Thiệu Quân hạ cửa sổ xe xuống ló đầu ra, cái đầu đội mũ nghiêng nghiêng: “Này, xe chở hàng vào nhà giam thôi mà.”

Tiểu đội trưởng như không nghe thấy, cảnh giác đi qua lại nhìn quét thùng xe dài 10 mét.

Với kích cỡ thùng xe này, vận chuyển mấy chục người dễ như trở bàn tay.

Thiệu Quân theo bản năng, móc ra hộp thuốc, đưa cho đối phương một điếu, muốn cho người này thả lỏng chút, đừng căng thẳng như vậy. Mặt anh đội trưởng trở nên hung dữ, ngăn lại, phải đứng gác thường xuyên, không nhận hối lộ thuốc!

Anh đội trưởng hỏi: “Trong xe chứa gì?”

Tài xế đáp: “Thực phẩm giao cho khu nhà giam số 3, đều đã dọn sạch rồi, xe tôi trống không.”

Đội trưởng trẻ: “Sau xe không có người hay chứa đồ gì chứ?”

Thiệu Quân xen mồm nói: “Đây là tài xế Trương, mỗi tháng đều đưa hàng đến, người quen cũ!”

Đội trưởng đối với công việc cực kỳ nghiêm túc có trách nhiệm, không định vì người quen cũ mà bật đèn xanh, việc công xử theo phép công, dò xét bằng thiết bị tia hồng ngoại.

Thiệu Quân ngồi ở vị trí phó lái, mông dịch qua dịch lại, cực lực làm cho cơ bắp mình thả lỏng, thật ra mẹ nó cẳng chân bụng dưới của y đều sắp chuột rút rồi, run đến dữ dội!

Y nhìn mấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang mở thiết bị hồng ngoại, tỉ mỉ đảo qua toàn bộ các góc độ vị trí của thùng xe. Ở cổng gác thứ hai, sử dụng máy dò nguồn nhiệt hồng ngoại để xác định xem có giấu người vào thùng xe hay không. Cơ thể con người là vật sinh nhiệt, chỉ cần phát hiện ra nguồn nhiệt bất thường thì sẽ phát ra âm thanh cảnh báo ngay lập tức, ai cũng đừng mơ chạy thoát. Trước đây mỗi lần Thiệu Quân lái xe riêng ra ngoài, đều sẽ bị quét tia hồng ngoại một lần.

Anh đội trưởng tra xét một lúc lâu, trừ bỏ hai nguồn nhiệt chói lọi là tài xế và cảnh sát Tiểu Thiệu này, không tra ra còn vật sống nào khác.

Thiệu Quân dựng thẳng mũ cảnh sát, liếc mắt cười nói: “Có thể đi chưa? Phiền anh mở cổng lớn đi.”

Đội trưởng trẻ đang muốn mở cổng điều khiển điện tử, đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại hỏi: “Xe này, vận chuyển thực phẩm?”

Thiệu Quân gật đầu: “Ừm.”

Anh đội trưởng: “Vận chuyển thực phẩm, không phải xe thông thường, đều là xe tải đông lạnh?”

Thiệu Quân: “…… Ừm.”

Đội trưởng trẻ: “Trong thùng xe các cậu có kho ướp lạnh không? Kho ướp lạnh có vỏ là ba lớp kim loại và một lớp sơn, quấy nhiễu tia hồng ngoại, cho nên dụng cụ này của chúng tôi chẳng phải là không nhạy nổi sao?”

Thiệu Quân: “……”

Một cánh tay Thiệu Quân đặt lên trên cửa kính xe, ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc hơi mất tự nhiên mà run lên hai cái. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra ngón tay y đang ra mồ hôi, mồ hôi cũng thấm ướt điếu thuốc……

Thiệu Quân giơ tay đưa điếu thuốc vào miệng, nhấp một ngụm lớn, dùng mùi vị này nhằm liều mạng nén lại từng đợt sóng gió trong lòng, khóe mắt liếc những người kia.

Anh đội trưởng cầm súng tự động trong tay, họng súng thật cẩn thận và cảnh giác. Trước mắt bao nhiêu người, tài xế kéo cái chốt an toàn, dùng sức kéo mở cửa sau xe, một luồng hơi lạnh lẽo trắng xóa đập vào mặt trào ra, khí lạnh làm cánh mũi chua xót!

Kho lạnh trống rỗng, ngay đến cả một sợi chỉ vụn cũng không có.

Thiệu Quân nhô đầu ra từ cửa sổ xe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ: “Yên tâm đi, kho lạnh chỉ có mấy độ, cùng lắm thì đông lạnh người ta thành cây kem mà thôi!”

Anh đội trưởng ấn mở cổng lớn, vung đầu súng lên: “Qua!”

Khóe môi Thiệu Quân vẽ nên một độ cung, nở nụ cười mê người nhìn anh đội trưởng, hai chân ngồi trong xe, thoải mái mà rung rung, xe chậm rãi thông qua trạm gác thứ hai mấu chốt nhất.

Trạm gác thứ ba, Thiệu Quân dùng vân tay của ngón trỏ tay trái và ngón giữa mở cửa sắt ra.

Trạm gác thứ tư, Thiệu Quân dán mặt lên thiết bị nhận diện điện tử, để thiết bị quét tròng mắt……

Xe vận tải quay đầu trên đường cao tốc, dừng ở một thị trấn ven đường, bánh xe cùng mặt đường thô ráp phát ra ma sát kịch liệt, kéo theo một chuỗi tiếng vang chói tai.

Thừa dịp này nhờ tiếng thắng xe hỗ trợ, người bị ngâm nước lạnh từ lâu bất ngờ nhảy ra khỏi bồn chứa nước ở gầm xe, điên cuồng hít từng ngụm từng ngụm oxy, gân xanh trên cổ bởi vì thiếu oxy mà trồi lên, trán dính một tầng nước màu vàng đen, trong bóng tối như xuất hiện một ánh sáng chói lòa………

Thiệu Quân thoải mái nhảy xuống xe, ngón tay kẹp điếu thuốc vẫy vẫy tay với tài xế: “Bác tài, cám ơn, hẹn gặp lại ngài!”

Tài xế Trương hỏi: “Cảnh sát Thiệu, không cần tôi chở ngài đến thẳng nhà sao?”

Thiệu Quân xua xua tay: “Không cần không cần, xe tôi còn ở tiệm sửa xe bên kia, sửa được rồi, không cần phiền ngài đâu.”

Xe vận tải rầm rầm rời đi, khoang hàng chắn một phần tầm nhìn của tài xế, không nhìn thấy được người “rơi xuống”……

Thiệu Quân vội vã phóng qua hàng rào cao tốc, chạy về bãi đỗ xe ở cách đó không xa, chui vào chiếc xe đã sớm chuẩn bị.

Khi y nhảy vào vị trí lái xe, một bóng người ướt nhẹp lóe lên trong gương chiếu hậu, thở gấp gáp, tiếng thở dốc và tiếng nước tràn đầy trong màng nhĩ, đôi mắt đen và dày trong gương chiếu hậu nhìn chằm chằm y, lông mày và trán nóng bừng, ánh mắt cùng đầu vai thiêu đốt cả người phát ra du͙© vọиɠ mãnh liệt cùng sự kiêu ngạo bùng phát khắp cơ thể vào đêm trước đại chiến.

Hai người bọn họ đã ra khỏi tù.

Thiệu Quân điều chỉnh kính chiếu hậu, từ trong gương nhìn nhau với La Cường: “Không sao chứ? Lạnh không?”

La Cường dùng sức lau mặt, rũ bỏ những giọt nước, trên cổ còn có vết nước chảy xuống, lúc này đột nhiên tiến nhanh tới, một khuỷu tay vòng qua kẹp cổ Thiệu Quân lại! Hắn ngâm mình thời gian dài trong nước lạnh, tuần hoàn máu giảm xuống, cơ bắp trên cánh tay giống như tảng băng cứng đờ, cả người lạnh thấu, chỉ có hô hấp là cực nóng, khí lạnh đan xen kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến gáy Thiệu Quân run lên, tim đập cực nhanh……

Trong giọng La Cường mang theo sự khích lệ và cưng chiều: “Nhóc con, tay chân thật đúng là rất nhanh nhẹn, bố thích.”

Mắt Thiệu Quân xếch lên liếc nhìn, chế nhạo nói: “Nín bao lâu rồi? Không chết ngạt trong nước sao?”

La Cường cười lạnh: “Em nghĩ rằng tôi sẽ bị ngạt chết thật à? May mà đám người đó không điều tra ra, nếu không thì bố cũng chẳng phải thi nín thở với tên cảnh sát vũ trang đó!”

Có thể nói anh đội trưởng cảnh sát vũ trang vẫn chưa đủ kinh nghiệm dày dặn, hoặc là nói, hai người vượt ngục này quá khôn khéo lão luyện. Bọn họ kiểm tra xong kho ướp lạnh, chỉ cần khom lưng ngồi xuống nhìn một cái thì sẽ phát hiện thấy bên dưới xe tải vận chuyển còn có một bồn nước đựng hải sản tươi sống khác, bồn nước rất lớn, ở gần sàn xe, La Cường cuộn tròn ở bên trong, vừa vặn chứa đủ. Trong miệng La Cường ngậm một cái ống hút cực nhỏ, nâng ống hút lên khỏi mặt nước, thong thả hút khí.

Thùng nước ở phía sau vách tường kiên cố cùng với nhiệt độ nước khá lạnh, che dấu nguồn nhiệt của La Cường, kết hợp công nghệ cao với nhau.

Thiệu Quân không lái xe của mình, y tạm thời thuê một con xe.

La Cường là tay làm việc già đời, chuẩn bị cẩn thận chặt chẽ, cảnh giác hành động từng bước, phiền phức đến nỗi Thiệu Quân cứ ngại người này dài dòng, quá kỹ tính, quá nhiều chuyện. Dựa theo chỉ huy của La lão nhị, Thiệu Quân thuê xe còn cố ý dùng giấy tờ giả. Y là cảnh sát, biết nhìn giấy tờ thật giả, cũng chính là vì nguyên nhân thế, y có sẵn một đống giấy tờ giả.

La Cường duỗi tay xoa bóp ngực Thiệu Quân một phen, thấp giọng dỗ dành: “Vừa rồi bị dọa sợ à?”

Thiệu Quân khởi động xe, tức giận hừ nói: “Làm sao tôi biết được, bọn họ thật sự sẽ xét phía sau!”

La Cường: “Xe đông lạnh chống tia hồng ngoại, ai cũng biết, cảnh sát vũ trang khẳng định phải xét rồi.”

Thiệu Quân: “Mẹ nó, may mà không để anh khoác chăn lớn đội nón bông trốn trong kho lạnh, tránh được chết rét trong đó, thì đến lúc bị mấy tên cảnh sát kia lôi ra ngoài, còn chịu thiệt lớn hơn.”

La Cường nhếch miệng cười nói: “Nghe bố có chuẩn không? Nói, thua tôi cái gì?”

Thiệu Quân trừng người từ kính chiếu hậu, bĩu môi không nhận: “Tôi thua bao giờ vậy?”

La Cường dùng cánh tay kiềm trụ người, chậm rãi siết: “Nhãi con, tối hôm qua mới đánh cược, mẹ nó hôm nay đã dám trở mặt không nhận với bố? Đã bảo rồi, cảnh sát vũ trang không xét ngăn lạnh thì tôi liếʍ cho em, nếu cảnh sát vũ trang tra xét thật thì em liếʍ cho tôi! Em chịu thua không?!”

Thiệu Quân quẹo lên đường cao tốc, trong miệng lẩm bẩm, mắng: “Tôi liếʍ cái trứng anh!!!”

“Nếu không phải có tròng mắt và ngón tay của ông nội đây, cả đường lặng lẽ thông qua không bị ngăn cản lại, anh còn có bản lĩnh qua khỏi bốn trạm sao? Tôi còn phải liếʍ cho anh? ……Hừ, chờ tôi cắn anh thì có!!!”