Tội Phạm

Chương 45: MỘT NGƯỜI QUEN CŨ TRONG NHÀ GIAM MỚI

La Cường cảm nhận được sự hưng phấn mãnh liệt của Thiệu Quân biểu lộ ra trong lúc lơ đãng.

La Cường dùng bàn tay to nắm lấy hai dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy của cả hai người, ngón tay dần dần tăng thêm sức cọ xát, cố ý dùng đồ vật đang trướng nóng như lửa đỉnh vào đùi Thiệu Quân, xô đẩy, áp chế, chất lỏng nào đó chậm rãi chảy ra, chẳng rõ là nước mưa hay là du͙© vọиɠ tràn xuống nữa.

Thiệu Quân sắp chịu không nổi, hạ giọng: “Anh nhanh lên …… Mau ra đi……”

La Cường chôn mặt trong cổ y, cắn lỗ tai y: “Thích đến như vậy?”

Thiệu Quân trướng đến không chịu nổi: “Anh…… Anh…… Mau cho tôi ra đi!”

Thiệu Tam Gia đã có thói quen này suốt mấy năm, khi làm việc đó luôn mồm hét to. Cho dù đang đè ở bên trên hay bị đè ở phía dưới, chủ động hay bị động, về cơ bản y chỉ quan tâm việc chỉ huy người khác làm, ông chỉ muốn sảng khoái!

Không mất nhiều công sức để làm y bắn ra ngoài, Thiệu Quân ở trong lòng bàn tay của La cường nhanh chóng liền đỡ không nổi.

Ở độ tuổi và thể chất của y, ban đêm đang nằm trong chăn mà chỉ cần nghĩ đến ai đó, y cũng có thể bắn ra bất kỳ lúc nào, chưa kể cái người y luôn nghĩ đến lại đang ôm y ngay lúc này. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lỏng nóng hổi được bắn ở ba góc độ khác nhau trong một lần bắn, phun ra ào ạt.

Lúc xuất tinh gần hết Thiệu Quân lại dùng xương hông cọ vào hông của La Cường, cọ vào cái nơi thô ráp nóng bỏng, khóe mắt bỗng trào ra ẩm ướt……

La Cường nhỏ giọng hỏi: “Thoải mái không?”

Trước kia khi xong việc hắn chưa bao giờ hỏi qua câu này.

Thiệu Quân đặt cằm lên vai La Cường, trọng lượng cả cơ thể đè lên trên người đối phương, y nói “Ừm” một tiếng, âm thanh khản đặc.

Lần đó sau khi cả hai từ nông trại trở về, chỉ dám kéo tay nhau vào nhà vệ sinh, lén hôn môi vài lần, đây là lần thứ hai họ có cơ hội thân mật buông thả, nhưng lại làm nhóc Tam Gia mạnh như rồng như hổ cũng không chịu nổi.

Một vấn đề khác là La Cường còn chưa có bắn ra ngoài.

Thiệu Quân cố gắng gượng làm vài cái, tay nghề cực kỳ tệ, thời gian lại gấp gáp, hai người đều quá căng thẳng, mỗi người dựng một bên tai, hơi có gió khẽ lay động, bọ cánh cứng kêu khe khẽ, bị cảm giác lêи đỉиɦ cao trào ban nãy dọa cho mất sạch.

Thiệu Quân sốt ruột: “Nhanh lên, thời gian đi vệ sinh của anh cũng dài quá rồi đó!”

Âm thanh La Cường khàn khàn, bốc lửa: “Bố muốn cᏂị©Ꮒ em.”

Thiệu Quân: “……”

Thiệu Quân hỏi ngược lại: “Với cái thời gian ngâm phân của anh có thể cᏂị©Ꮒ được tôi chắc? Đừng nói nhảm, nhanh bắn ra đi.”

Để người này cᏂị©Ꮒ là một vấn đề khác, hiện tại trong đầu y không có thời gian rảnh để suy nghĩ vấn đề này, lúc này rồi mà không quay về thì người này không phải là táo bón nghiêm trọng thì cũng là mất nước nhiều vì bị tiêu chảy, sẽ lộ tẩy ngay.

Hiển nhiên La Cường rất khó chịu, cau mày, trán dùng lực cọ xát sau tai Thiệu Quân, hơi thở ngột ngạt nặng nề. Người này trong lúc làʍ t̠ìиɦ vĩnh viễn luôn im lặng, không phát ra tiếng động nào khiến đôi khi Thiệu Quân cũng lúng túng, không biết làm sao để La Cường thoải mái…..

Thiệu Quân có chút đau lòng, nhịn không được, bỗng nhiên nói ra một câu: “Hay là để tôi dùng miệng nha?”

Thiệu Quân gần như bị nghẹn sau khi nói xong câu này, mím miệng, trợn tròn mắt không tưởng tượng được nhìn người kia, rất sợ La Cường sẽ gật đầu nói: “Được”. Chắc chắn rằng mình bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên não nên nổi cơn tâm thần rồi. Làm sao từng làm chuyện ‘bẩn’ như vậy cho người ta? Tam Gia đây phải phục vụ chuyện như vậy cho người ta sao!

La Cường thực sự khó chịu, mãi không có biện pháp thỏa mãn. Hắn thở hổn hển kịch liệt, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên nói: “Em xoay người lại.”

Thiệu Quân không kịp phản ứng : “Sao phải xoay lại?”

Hai người đang bị trói vào nhau, cực kì bất tiện.

La Cường không nói chuyện, đột nhiên nắm lấy cổ tay Thiệu Quân, dễ dàng vặn tay trái của y ra phía sau đem người xoay lại ấn mặt vào tường!

“Anh…… Ưm…… Đừng……”

Bên tai của Thiệu Quân tràn ngập tiếng thở nóng và giọng nói nặng nề. Phần xương hông cứng cáp của La Cường dùng sức đυ.ng mạnh vào y từ phía sau, khiến não y choáng váng như say xe, đất trời mờ mịt, lý trí cảnh giác cuối cùng gần như mất sạch.

La Cường lột quần đồng phục của y ra, lộ ra phần mông trắng nõn, dươиɠ ѵậŧ cực nóng như kim loại nóng chảy, thô cứng đâm thọc giữa hông và chân y, va chạm vào nơi mềm mại nhất của y.

Thiệu Quân giãy dụa một hồi, cổ tay bị còng sau lưng, cả người không cử động được, lần lượt bị đập mạnh vào tường. Trước mặt y là một tảng đá không thể xuyên thủng, không có chỗ để giảm xóc, y bị vùi dập một cách thô bạo, quả trứng bị đâm đến phát đau, lòng đỏ trứng như sắp bị chiên lên đến nơi…..

Không nhìn thấy gì trong bóng tối, cảm giác như nghẹt thở rung động, đau nhói và run rẩy. Ở một khắc đó tinh thần Thiệu Quân thậm chí có chút rối loạn, đầu dây thần kinh nóng bừng bừng, cứ tưởng La Cường đã đi vào rồi, hai bộ phận nóng bỏng đã kết hợp với nhau. La Cường xuyên vào cơ thể y, vùi vào sâu trong y, đẩy y, đâm y, làm y cứng lại, đốt cháy và tan chảy cùng nhau …

La Cường cứ như vậy mà bắn trực tiếp chất lỏng nóng đặc vào đũng quần của Thiệu Quân, không hề khách khí.

Ngay khoảnh khắc phun trào kia, La Cường cắn một cái vào vai người trước mặt, cơ thể đau đớn run lên vì kiềm nén quá độ.

Hắn thô bạo thở hổn hển, đập vào mắt là khuôn mặt của Thiệu Quân, hắn nhìn vào đôi mắt đã mất hút hoàn toàn, rồi vô thức mím môi đè lên mí mắt của Thiệu Quân, lặng lẽ, bất động mà dán vào một lúc lâu…..

Thiệu Quân nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích.

Chưa từng có loại cảm giác này, đối với cả hai người, sau khi trút hết để lại một chút chua xót trong lòng, mềm lòng đến rối tinh rối mù……

Đêm mưa tối đen có thể dễ dàng che đi mọi dấu vết xấu hổ.

Hai người ướt sũng, buồn bực quay đầu đi về đội ngũ, bên tai có có tạp âm nói mấy lời khó nghe: “Anh Cường, đi một chuyến lâu vậy à?”

“Đi lâu như vậy, mấy đứa trẻ đang mang thai trong bụng có khi đều bị lôi hết ra ngoài rồi ấy chứ nhỉ?”

La Cường mặt lạnh trước sau như một, nheo mắt chửi: “Sao? Bố mày ăn nhiều, ỉa nhiều một chút thì liên quan tới bát cơm nhà mày hả!”

Thiệu Quân cũng như cũ, sử dụng một giọng điệu đặc biệt cà lơ phất phơ, cười lạnh nói: “Cũng không phải là ỉa nhiều lắm đâu, con mẹ nó, hun tôi đến muốn xỉu tại chỗ! Súng trong tay tôi cũng bị hun đến xem chút đã bóp cò rồi!”

Một đám người không có ý tốt mà vang lên một trận cười ha ha ha, cứ như vậy bỏ qua, không ai nghi ngờ.

Tay kia của La Cường lén lúc nhéo vào đùi Thiệu Quân ở phía dưới: Nhóc Tam Bánh Bao, dám nhân cơ hội mà chơi xấu bố!

Thiệu Quân không thể kìm nén tức giận mà trừng mắt nhìn La Cường, nói với giọng nhẹ nhất, “Khốn nạn, anh thì thoải mái, làm đến sướиɠ cái linh hồn, còn tôi thì sao?!”

La Cường liếc nhìn đũng quần của Thiệu Quân, đúng là tuổi trẻ, mới nghỉ ngơi một lúc mà giờ đã dựng đứng lên.

Vừa rồi La Cường làm như vậy từ phía sau, Thiệu Quân để hắn đυ.ng vào, cọ xát dữ dội, khiến y mơ hồ lại cứng lên, không mềm lại được. Chỉ có thể kẹp chân của mình lại mà đi đường. May mắn thay, trời tối mọi người cũng không nhận ra mà nhìn chằm chằm y. Không ai có thể nhìn thấy trym của Thiệu Tam Gia, lên lên xuống xuống, thật đáng thương mà không dừng lại cả đêm.

Đêm đó, đám người tản cư ra ngồi dưới đất ngủ trên đảo biệt lập, ánh đèn mờ ảo thỉnh thoảng lóe lên dưới núi, giống như hơi ấm trong lòng người, tia lửa lóe trong đêm đen.

Chính đêm hôm đó, khu nhà tù cũ bên sông Triều Bạch bị lũ tràn vào gây ngập, đỉnh lũ tràn vào khu nhà máy với tốc độ hơn 100 mét khối một giây, khu nhà tù cũ trở thành một mảnh đầm lầy.

Chỉ một giờ trước khi đỉnh lũ ập đến, nhóm phạm nhân cuối cùng của khu số 3 đã sơ tán kịp thời, thành công thoát ra khỏi khu vực ngập lụt.

Cuộc lánh nạn đêm mưa lịch sử này của nhà tù Thanh Hà, hàng chục quản giáo đã áp giải mấy trăm trọng phạm có tiếng tăm, hành trình vô cùng khó khăn và nguy hiểm, không một ai bị bỏ lại, không một ai bị mất tích, không một ai rơi xuống khe núi hay bị nước cuốn trôi. Không ai nhân cơ hội trời cho này mà trốn thoát.

Ngay cả những lão đại lớn đầu đàn như Vương Báo, Chi Lưu luôn gây rắc rối thường ngày cũng không kêu gào nổi khùng, từ đầu đến cuối cả hai tay đều bám chặt vào sợi dây thừng, vì sợ rằng mọi người sẽ quật ngã mình, cũng có thể vì sợ hãi trước cơn lũ dữ, hoặc có thể vì cảm kích nhóm quản giáo đã không bỏ rơi bất kì ai trong số họ ở lại nhà giam vào thời điểm khủng hoảng để cho họ tự chống chọi.

Trưa hôm sau, một đội ngũ xiên người toàn thân ướŧ áŧ lầy lội cuối cùng cũng đợi được xe đến đón, xe bus lái vào khu nhà giam mới được xây dựng.

Những cánh cổng sắt lớn ở bên ngoài khu nhà giam mới trông cao ngất và chắc chắn hơn, có những tháp canh do các chiến sĩ cảnh sát vũ trang canh gác hai bên đứng từ trên cao nhìn xuống giám sát nhà giam, có thể từ bên ngoài nhìn thấy toàn bộ biến động ở khu vực bên trong. Cổng vào được thiết kế như một lớp bảo vệ kép, giống với kiểu “Ủng thành*(1)” của thành phố cổ, với hai cổng, cổng sắt bên ngoài và cổng sắt bên trong. Chiếc xe buýt chạy vào cánh cửa thứ nhất, cánh cửa phía sau từ từ đóng lại, rồi cánh cửa sắt thứ hai phía trước được mở ra cho xe vào……

*(1) Ủng thành : Bức thành nhỏ bên ngoài cổng thành

Việc mở từng cánh cửa sắt lớn cần có sự bảo đảm gấp ba lần từ thiết bị quét điện tử và quét người.

Thiệu Quân đeo trên ngực một tấm thẻ cửa điện tử, hai thứ quan trọng còn lại là dấu vân tay của ngón trỏ và ngón giữa, cùng đôi tròng mắt màu đen đào hoa. Với thiết bị phần cứng có độ chính xác cao như vậy, cho dù ai đó lấy trộm thẻ cửa của quản giáo, nhưng vân tay và màng mắt không đúng, cũng đừng mong bước ra được khỏi hai cánh cửa sắt lớn này, sẽ trực tiếp khiến cảnh sát vũ trang trên chòi canh phải xả súng.

Đây là tường bọc thép mà phía trên thành phố tốn số tiền lớn xây dựng để chào đón Thế vận hội Olympic 2008, một hiệu ứng đặc biệt thí điểm nhà tù mô hình hiện đại, nơi tập trung giam giữ các trọng tội trong tất cả các nhà giam trong đó có nhà giam Thanh Hà. Trong mắt những người bên trên, đây là pháo đài không thể xuyên thủng, là nhà giam không thể trốn thoát, vì vậy, những phạm nhân nghiêm trọng bị nhốt ở đây không thể có sai sót hay sơ hở.

Đứng trên quảng trường nhỏ có những tòa nhà bao quanh ba phía, La Cường được dẫn về chỗ của mình sắp xếp hành lý đệm chăn, bả vai nâng lên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh xám, trong lòng hiện lên một nỗi lo lắng không tên.

Tới nhà giam mới, rất có thể sẽ phải phân chia lại đội ngũ, phân công đội trưởng và quản giáo mới…..

La Cường buồn bực ngồi xổm trong đội hình san sát nhau, bĩu môi, trong lòng không vui cho lắm, rất muốn ăn bánh bao lớn.

Một vài đội phía trước do huấn luyện viên mới dẫn đầu, đến lượt đại đội số một của La Cường, trưởng phòng giam quay lại tìm ai đó, lúc này, một bóng người vội vã chạy ra từ cửa tòa nhà, đội chiếc mũ cảnh sát lệch bên, eo nhỏ lắc lắc, chiếc quần rộng lỏng lẻo cùng với động tác chạy bộ phát ra âm thanh sàn sạt.

Chạy hổn hển vài bước lại làm động tác theo thói quen, hai tay ra sức túm lấy cái dây thắt lưng.

La Cường nghiêng đầu, nhìn lén kẽ hở của nhóc con ngốc nghếch ôm quần chạy không thể nào quen thuộc hơn kia, lúc này mới sờ sờ cái đầu tròn của mình, vui vẻ, phấn chấn, trong lòng bỗng nới lỏng một hơi……

Mẹ nhà mày trưởng nhà giam nếu dám thay đổi người của bố, bố mày sẽ quẳng gánh không quan tâm. Bánh bao ở đội nào, bố ở đội đó!

Trưởng nhà giam lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, làm việc theo lệ mà nói dài dòng vài câu: “Đây là cảnh sát Thiệu, sẽ là phó đội trưởng của đại đội các anh trong tương lai. Nếu mọi người không quen biết thì tính từ hôm nay coi như tất cả đã quen biết nhau, về sau có vấn đề câu hỏi gì thì báo cáo trực tiếp cho Phó đội trưởng Thiệu! Mọi người vỗ tay!”

Nhóm nhãi con trong đội lớn rất vui vẻ, không cần nghe trưởng nhà giam nói nhảm, cứ như sét đánh mà vui vẻ vỗ tay.

Nhím Gai đang ngồi xổm phía dưới run rẩy bả vai mà vui mừng: “Còn có ai mà không biết Tam Gia của chúng ta đâu, mọi người đều quen biết cả, đừng dài dòng nữa, đói chết rồi mau ăn cơm đi!”

Hồ Nham cầm trong tay một cọng cỏ vẽ hoa trên mặt đất, bĩu môi, gã không bị chuyển đi, Thiệu Tam Gia cũng chết sống ăn vạ không rời đi, còn ở đây lăn lộn làm gì vậy chứ?!

Thiệu Quân vốn nên đến báo cáo với cục, nhân tiện nhận chức vụ mới, nhưng vì trời mưa to xảy ra lũ lụt, lực lượng cảnh sát trong nhà giam căng thẳng, ngay lập tức bắt kịp vụ chuyển giao tập thể đã hai mươi năm không gặp, đưa các tù nhân chạy lên núi, cứ như vậy mà kéo dài khiến y phải lấp liếʍ cho vô số lần, cơ bản là coi nhue không thể giải quyết được gì.

Đội trưởng Tiểu Thiệu triều đội ngũ y ngoắc ngoắc tay, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý, để cho đoàn người đuổi kịp.

Sao y có thể bị chuyển đến đội khác?

Sao y có thể để giao La Cường cho một người dưới quyền khác chẳng dính dáp không đáng tin cậy?

Chỉ cần còn một ngày La Cường vẫn ở trong nhà tù Thanh Hà, người này chính là người của Tam Gia tôi, giống như đóng dấu tím trên thân heo sau khi gϊếŧ mổ vậy đó.

Người khác? Người khác đừng mong chạm vào La Cường!

La Cường khiêng hành lý, kéo giày, lảo đảo lắc lư mà đi, trong lòng rất thoải mái.

Khi hắn đang đi, không để ý mấy thứ đang được bọc trong chăn ga gối đệm, từ bên trong có thứ gì đó rơi ra, tròn tròn, lăn dài trên mặt đất.

Có người có đôi mắt sắc bén: “Ô, anh Cường, hủ phấn của ngài rơi xuống rồi kìa!”

Bây giờ vấn đề này đã trở thành một trò đùa lớn trong phòng giam lớp số 7. Mọi người cứ lần lượt nói về điều này, “Hủ phấn nhỏ của anh Cường”, thứ đó rất quý giá, không biết có cái quỷ gì trong đó nữa, La lão nhị đặt nó cạnh gối mỗi ngày, ban ngày nhìn ngắm, ban đêm ôm ngủ, nhắc đến lại buồn cười.

Thiệu Quân liếc mắt một cái, im lặng khom lưng, cúi đầu, nhanh chóng nhặt hủ phấn lên.

Y nhặt nó lên còn ra vẻ không biết, hai mắt tỉ mỉ nhìn mà vẫn không hiểu gì, làm bộ như Tam Gia tôi đâu biết gì đâu.

Đây là cái gì? Tam Gia kiên quyết rằng chưa từng thấy, không hiểu được!

La Cường mặt không cảm xúc, một phen giật đồ về từ trong tay Thiệu Quân, giấu vào trong l*иg ngực mình: Nhìn cái gì mà nhìn? Không cho em nhìn.

Một nhóm người từ nhà giam bước xuống lầu, bất giác một cơn mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống.

Có người ngẩng đầu nhìn xung quanh, ai đó với đôi mắt sắc bén chỉ ngón tay lên: “Ai đang đi tiểu trên lầu vậy?!”

La Cường và Thiệu Quân cùng lúc nhìn lên.

La Cường híp mắt nhìn, trong miệng lẩm bẩm chửi một câu: “Bà ngoại nó…… thằng súc vật(2).”

(2) nguyên văn Vương bát cao tử:王八羔子. Đây là từ lóng hay dùng để mắng chửi người, người không đoàng hoàng, lưu manh, gần như chửi như súc vật, như hay nói “*** má”…

Không phải là người đi tiểu ở dưới lầu sao? Trên cửa sổ của tầng ba nhà giam, có một người cưỡi một người đàn ông. Chân bước ra khỏi hàng rào sắt, cởϊ qυầи, rồi giơ thẳng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ra phun nướ© ŧıểυ xuống!

Người nọ là một thằng nhãi con còn trẻ tuổi, đầu cạo trọc đến trơn bóng, mặc bộ đồng phục tù nhân rộng rãi, khuôn mặt khá khôi ngô, đôi mắt to hung ác, đôi môi hồng hào cong lên đang lầm bầm mắng mẹ nó, hung hăng dựng ngón tay giữa lên với La lão nhị.

Nướ© ŧıểυ này đúng thực là nhắm ngay trên đỉnh đầu La Cường.

Nhưng người này lại đứng trên tầng ba, một nơi cao như vậy, một đống nước rơi xuống, chỉ cần một cơn gió nhỏ thổi qua sẽ bị trượt khỏi đường ray đã định, cho nên không một giọt nước nào rơi trúng La Cường, tất cả đều trôi trên đầu người khác, ngay cả mũ cảnh sát của Thiệu Quân cũng trúng.

Thiệu Quân âm thầm bực bội, lầm bầm lầu bầu: “Thằng này là ai thế?”

La Cường lạnh lùng mà tiếp lời: “Là con rùa nhỏ người quen cũ nuôi.”