Tội Phạm

Chương 20: CƠM TẤT NIÊN

Đêm đó, Thiệu Tam Gia vẫn như mọi người dự đoán, đúng hạn giá lâm đến phòng giam lớp số 7, trong tay còn cầm theo hai hộp cà mên cơm.

La Cường mở cà mên cơm ra, mùi thơm đậm đà xông thẳng vào trong mặt.

“Mới vừa mua, còn nóng đó, ăn nhanh đi.”

Thiệu Quân đội nón cảnh sát lắc lư ở trong phòng, chỉ chỉ trỏ trỏ, cái đệm này không nhét đúng cách, bát cơm kia chưa được rửa sạch còn dính hột cơm, còn có ai thả bom vào trong giày chơi bóng vậy hả, thối chết cái phòng này rồi?!

Thiệu Quân cũng vừa từ trong nội thành trở về, nói bên Song Tỉnh có mở một tiệm“Đầu Thỏ Song Lưu”, ông chủ là người Thành Đô chính tông, nấu ăn rất ngon, y ăn xong cảm thấy ngon, đoán được nhất định La Cường sẽ thích ăn nên thuận tay mua bốn cái. Cách vách tiệm cơm kia còn có một cửa hàng vịt “Jiujiuya”, vì thế lại mua thêm hai cân cổ vịt cay.

La Cường ngồi xếp bằng trên giường của hắn nhìn hai cái đùi ở trong cà mên, cúi đầu hừ một câu: “Về sau mỗi ngày đều có ư?”

Thiệu Quân khinh thường mà nói: “Mơ đẹp nhỉ, mỗi ngày anh đều ăn sinh nhật à?”

Thiệu Quân lại nói với Thuận Tử : “Lần tới sinh nhật anh, tôi cũng sẽ đến cửa hàng đó mua thịt thỏ cho anh.”

Nhím Gai chạy nhanh nói: “Tam Gia, tôi thích ăn gan xào, còn có thịt viên hấp!…… Lẩu nồi đất ở Tứ Tây, toàn là đồ ăn Bắc Kinh cũ chính tông không ấy!”

Thiệu Quân nói: “Tháng này cậu không đến 200 điểm tính công , tôi sẽ không mua thịt viên, cậu xem mà làm đi!”

Vì sinh nhật sẽ có thịt viên, Nhím Gai nhảy từ trên giường xuống rồi nghiêm cúi chào, đảm bảo với cảnh sát Thiệu nhất định sẽ biểu hiện lao động thật tốt.

La Cường xem như đã lĩnh giáo được rồi, một chiêu mua chuộc được lòng người này của Thiệu Tam Gia, làm rất đẹp, không cần chọn quà tặng hay cái gì cả. Tấm bản trắng ở cửa ra vào hội trường kia, từ học tập chính trị đổi thành chúc phúc sinh nhật, tám phần cũng là ý của Tam bánh bao rồi.

Thiệu Quân đối với phạm nhân của các lớp số 5, số 6, số 8 rất tốt, đều có thể nói chuyện, cũng không nhìn ra có bất công gì.

Khi đó La Cường cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, người đã lớn tuổi, lại cô độc, cô đơn lạnh lẽo, tâm lý khó tránh khỏi sẽ yếu ớt, muốn có người nhớ thương hắn, muốn thấy có người đối xử tốt với hắn.

Muốn biết trọng lượng của mình ở trong lòng của một số ít người, có khác nhau không.

La Cường cảm thấy trước kia hắn không như vậy, trước kia không để bụng bất kỳ kẻ nào, hiện tại già rồi, trước mắt đã không có gì đáng giá để khoe ra, có thể tiêu xài, lòng dạ cũng trở nên nhỏ bé hơn.

Trời càng ngày càng lạnh, lá cây trên cành cây hòe cũng bay từng cái trên không trung, đất trên sân thể dục cũng đã bị đóng băng cứng.

Chỗ ngủ La Cường vừa vặn gần ngay cửa sổ, lại là tầng trên, tầm nhìn rất tốt.

Trước kia hắn ngủ ghét nhất ánh sáng, có cái ánh sáng và tiếng động ảnh hưởng đến thì hắn có thể xốc giường chộp lấy đế giày. Sau này lại không biết vì sao, từ một ngày nào đó bắt đầu, hắn bắt đầu kéo bức màn ra để ngủ, để cho ánh mặt trời hừng đông chiếu đầy cả một phòng, hoàn toàn làm lơ ánh mắt oán giận mà không dám nói gì của cả một phòng……

Hắn nằm ở vị trí góc độ kia, đầu gối lên trên cánh tay, vừa lúc có thể nhìn thấy được con đường rợp bóng cây dẫn từ tòa nhà văn phòng đến khu nhà giam, còn có hơn phân nửa cái sân thể dục.

Mỗi ngày buổi sáng 6 giờ, Thiệu Quân sẽ đội cái mũ cảnh sát lệch chạy chậm từ văn phòng ra, vừa chạy vừa vội vội vàng vàng thắt đai lưng, kéo kéo cái quần lên trên, vừa thấy là biết khi còn nhỏ phụ huynh không trông coi tốt nên đã hình thành thói quen xấu kéo lưng quần ở nơi công cộng .

Buổi tối tắt đèn trạm canh gác phía trước, Thiệu Quân ôm mấy túi thức đêm và đồ ăn vặt trong lòng ngực, sách giải trí, máy chơi game, dạo tới dạo lui rồi lại tới một lần nữa. Người này đi ngang qua cái giá xà đơn sân thể dục, mỗi lần đều sẽ đặt đồ vật xuống, cởϊ áσ khoác đồng phục ra rồi dùng sức xoa xoa lòng bàn tay, sau đó phi người bắt lấy xà đơn……

La Cường xa xa ngắm, ngay từ đầu là giúp Thiệu Quân đếm đếm , xem người này hôm nay có thể nâng được bao nhiêu cái.

Ngay sau đó không phải số Thiệu Quân nâng được bao nhiêu cái, mà là số mấy ngấn cơ bụng ở dưới áo, mấy khối cơ lưng, ánh mắt nhìn Thiệu Quân hơi cong lưng, khi cử động cái mông chậm rãi hướng lên trên ngực ưỡn về phía trước, đường cong đùi và eo……

Có đôi khi tâm trạng Tam bánh bao tốt, thể lực dư thừa, đêm đó thịt ăn nhiều thì sẽ chạy thêm hai vòng cho ra mồ hôi, trong miệng thở ra một làn hơi trắng.

Lúc chạy bộ mông vểnh, rất đẹp.

La Cường nhìn người này vẫn luôn chạy dọc theo cửa sổ đến ra khỏi tầm mắt. Đầu hắn theo bản năng di chuyển truy đuổi theo bóng người, phía dưới khuỷu tay bất chợt không còn khiến đầu cũng gần như gục xuống……

Năm ấy tết âm lịch đến sớm hơn một tháng.

Trong nhà giam qua năm mới , nhà xưởng nghỉ, sẽ mở liên hoan, phát đệm chăn mới, còn cho cải thiện thức ăn, các phạm nhân rất vui, hy vọng mỗi ngày đều giống như ăn tết vậy.

Ngày đó Thiệu Tam Gia sáng sớm đi vào đường nhà giam sớm, ngẩng đầu nhìn thấy được tấm bản trắng thì ngây ngẩn cả người.

“Một đám nhãi con……”

Thiệu Quân cười mắng.

Bảng trắng bị người ta viết vẽ bừa bãi, có người lấy phấn viết mấy hàng chữ to cẩu thả chà bá: 【 Cảnh sát Thiệu, đêm 30 chúng tôi muốn ăn sủi cảo! Phải có nhân thịt heo hành tây đó, sủi cảo không thịt thì chúng tôi không ăn đâu!!! 】

Trong mấy lớp bên cạnh phát ra tiếng cười ồn ào, Thiệu Quân men theo tiếng cười nhìn sang, không cần nghĩ cũng đoán ra được mấy hàng chữ này là do tên khốn nào viết.

Người nào to gan dám có yêu cầu với quản giáo như thế?

Còn có thể có ai? Người trong nhà, người bên trong của bên trong nữa!

Thật ra quản giáo đã sớm có chuẩn bị. Người phương bắc ăn tết, nhất định phải ăn sủi cảo, không có sủi cảo thì không còn gọi là ăn tết nữa.

Chiều hôm đó, ánh mặt trời mỏng manh sau trận tuyết rơi chiếu vào bên trong nhà ăn, toàn một đại đội phạm nhân ngồi ở nhà ăn làm sủi cảo tập thể, rất rộn rã.

Mỗi người trong một lớp tụ tập lại vây một cái bàn, tự nhào bột, tự trộn nhân, tự gói sủi cảo, có thể gói ra hình nào thì ăn hình nấy.

Đều là một đám đàn ông, lúc này sẽ xuất hiện ra điểm khác biệt biết nấu cơm hay không biết nấu cơm. Hầu hết những người đàn ông phương Bắc ở độ tuổi này không hề làm việc tại nhà , đều là do mẹ và vợ nấu cơm, cho nên rất nhiều người chỉ biết ăn sủi cảo, hoàn toàn không biết gói sủi cảo.

Nhím Gai không gói được, nặn ra viên sủi cảo không tròn không vuông, giống như viên xíu mại bị dị dạng, lại còn bị hở miệng.

Hồ Nham cũng không gói được, cố bóp tới bóp lui, bỏ vào nồi thì rã ra y như mì tàu vậy.

Đoàn người vây quanh xem La Cường gói sủi cảo, cán vỏ rất tròn, rất nhanh, ngón tay cực kỳ nhanh nhẹn.

“Anh Cường, được đó, giỏi thật!”

“Trước kia ở nhà từng nấu cơm sao? Nấu cơm cho vợ hả? Vợ anh Cường chắc chắn là người đẹp rồi , chị dâu của chúng em thật là mẹ nó có phúc!”

La Cường cười lạnh mấy tiếng, vùi đầu thành thạo khóe léo nặn ra những viên sủi cảo ngay ngắn hoàn mỹ.

Phải nói năng lực nấu ăn của La Cường còn kém cấp bậc so với cậu ba nhà họ La. La Chiến từng thi chứng chỉ đầu bếp tiêu chuẩn của khách sạn cao cấp, trình độ La Cường chỉ làm được bánh bao, sủi cảo, bánh nướng áp chảo, bánh nhân thịt và một chút việc nhà, nhưng mà đã cũng đủ để bỏ xa mấy thằng nhóc này ở ngoài đường cái rồi.

Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, lời này hoàn toàn không sai. Khi đó, anh cả nhà họ La chạy ra chạy vào giúp đỡ cha làm việc, anh hai thì ở trong nhà giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm.

Bốn tuổi La Cường đã biết đốt bếp lò than đá, bảy tuổi biết xào rau, chín tuổi là có thể tự mình hấp được một nồi bánh bao, bột lên men, băm đồ ăn, trộn nhân, gói bánh bao, cuối cùng bỏ vào l*иg hấp.

Ở một khu đại tạp viện(1) nhiều hộ sống chung trong con hẻm Tường Phượng của khu Tây Tứ, nhà họ La có một gian phòng nhỏ dài tám mét ở phía tây.

(1)Nhiều hộ gia đình ở chung một sân

Phòng nhỏ dùng một cái mành cách thành hai gian trong ngoài , hai vợ chồng ngủ bên trong, hai anh em nhỏ chen lấn ngủ trên tấm ván gỗ ở bên ngoài. Vào đông gió lạnh sẽ men theo khe hở ở cửa rót vào bên trong. Trong bếp lò chứa mấy khối than tổ ong, âm thầm hợp lại cháy lên.

Năm ấy La Cường mười tuổi, thằng ba được sinh ra đánh đổi đi mạng của mẹ hắn, ba đứa trẻ không còn mẹ từ đây.

Sau đó mấy năm, việc ở nhà nấu cơm vẫn rơi vào trong tay anh hai còn đang đi học, có đôi khi giữa trưa phải chạy từ trường học về để chăm sóc em trai.

Trong nhà không mua nổi sữa bột, mỗi ngày La Cường đều cho thằng ba ăn cháo gạo xây.

Nhóc La lăn lộn ở trên giường lớn, ngậm ngón tay, ngậm xong thì đến ngậm ngón chân, còn xuống lăn ở trên mặt đất , muốn bò đi.

Trong tay La Cường cầm kìm sắt gắp than đá bếp lò, còn tay kia thì xoa bóp thằng ba, một chân gác ngang giường, nếu không khi quay người lại thằng nhóc hư hỏng có thể chúi đầu lăn xuống đất bất cứ lúc nào.

Vì thế nửa người của nhóc La vươn ra khỏi mép giường ôm đùi anh nó, chơi xấu mà gặm, dùng răng sữa cắn xé, oắt con lòng lang dạ sói cắn một cái, gặm đến khi quần anh nó dính toàn nước miếng cháo bột……

Thiệu Quân giả vờ xách theo dùi cui đi tuần tra xung quanh ở nhà ăn, rình lén xem lớp nào gói sủi cảo đẹp.

Lớp số 5 bùng nổ, kêu cha gọi mẹ với Thiệu Tam Gia: “Quản giáo Thiệu ơi, lớp chúng tôi không có thịt, cho chúng tôi thêm một chút thịt heo đi mà , cầu xin anh đó quản giáo Thiệu!”

Thiệu Quân nhướng mày trừng mắt: “Mỗi lớp đều được phát thịt, các người còn kêu gào cái gì chứ?”

Nhím Gai duỗi cổ cười hô hố: “Quản giáo Thiệu, anh đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đều ăn vụng hết thịt của lớp luôn rồi!”

Mấy thằng nhãi lớp số 5 phát điên khi nhìn thấy thịt heo, một đống nhân bóp đi bóp lại tạo thành viên tròn có mập có gầy rồi vào nhà bếp bắt chảo dầu lên chiên nó, rắc muối và ngũ vị hương, xong rồi thì chia nó ra. Ăn xong rồi quệt quệt cái miệng vẫn chưa đã thèm, xoay mặt thì phát hiện không đúng, chúng ta còn chưa gói sủi cảo ăn cơm tất niên mà, con mẹ nó chỉ còn lại có cải trắng hành tây, sủi cảo phải làm sao bây giờ?!

Thiệu Quân đứng ở phía sau La Cường, xem La Cường làm sủi cảo.

Thiệu Tam Gia cũng sẽ không gói. Loại người như y biết sẽ nấu cơm sao? Từ nhỏ ở nhà ông ngoại, bé Quân Quân được người lớn trong nhà cùng nhau cưng chiều như báu vật lớn, trong nhà có giúp việc và nhân viên cảnh vệ nấu cơm, làm gì còn cần y đυ.ng đến?

Buổi tối đêm 30, cuối cùng mỗi lớp đều được ăn sủi cảo, mặc kệ gói đẹp hay không, nhân có thịt hay không, hoặc là dứt khoát là một nồi thịt vụn mì tàu thì trong tay mỗi người đều cầm hộp đựng cơm, trong hộp đựng cơm có sủi cảo nóng hôi hổi.

Thiệu Quân đến mỗi lớp bóc một miếng, cuối cùng thì ngồi xổm trên bàn ăn nhỏ của lớp số 7 không đi, bởi vì sủi cảo của lớp số 7 ăn được nhất, quả thực không có cách nào so sánh được, các lớp khác không mềm quá thì cứng quá, mùi vị quả thật không có cách nào bỏ vào miệng được!

La Cường liếc nhìn Thiệu Quân, hừ nói: “Chưa từng ăn à?”

Bên má Thiệu Quân đang phồng lên, lấy chiếc đũa chỉ vào La Cường lẩm bẩm: “Không tồi, đủ tiêu chuẩn.”

“Còn ngon hơn dì giúp việc nhà ông ngoại tôi làm nữa.”

Thiệu Quân là thật lòng muốn khen La lão nhị, một người đàn ông cao lớn thô kệch, vậy mà lại nấu ăn rất ngon.

“……”

Dì giúp việc nhà cậu? Dì giúp việc nhà cậu là cọng hành nào, có tiếng trên giang hồ sao? Mắt La Cường trợn trắng, môi hơi mỏng khó chịu mím lại, lại bụng dạ hẹp hòi rồi……

Lượng cơm Thiệu Quân ăn cũng không ít, từ lúc bắt đầu đã ăn liên tục, mấy người bên cạnh đã không thể nhịn được nữa.

“Quản giáo Thiệu , này, này, đây là…… Sủi cảo của chúng tôi mà!!!”

“Chúng tôi không đủ ăn đâu!!!”

Thiệu Quân nâng đôi mắt vô tội từ bát cơm lên, lấy chiếc đũa chỉ La Cường một cái: “Để lớp trưởng các người làm thêm đi, nhiều một chút á, cái này làm sao mà tôi đủ ăn chứ!”

Thiệu Quân đã quen được người ta hầu hạ cơm bưng nước rót, sai người ta làm việc cũng không một chút ngại ngùng gì.

Y còn đặt biệt nghiêm túc gõ gõ lên cái bát trống không, trong miệng nhét đầy sủi cảo: “Thật sự ăn rất ngon! La Cường, cho tôi thêm một nồi đi!”

La Cường thu hồi tầm mắt có ngọn lửa nhỏ đang đốt ở trên người Thiệu Quân, yên lặng mà trộn nhân, cán da, chỉ chốc lát sau lại gói thêm một nồi.

Một mình Thiệu Quân ăn hơn bốn mươi cái sủi cảo lớn, ăn đến cái bụng trông như quả dưa, miệng bóng nhẫy, rất vừa lòng.

Đoàn người vào hội trường tập thể xem gala CCTV Tết Âm Lịch, sau khi trở về thì hoàn toàn không buồn ngủ, ở trong phòng thức suốt cả một đêm.

Một năm 365 ngày, cũng chỉ có ngày này các phạm nhân mới có đặc quyền, quản giáo không tắt đèn trạm canh gác, cho phép đoàn người tự do hoạt động.

Có lớp một đám người ngồi vây quanh nói chuyện phiếm, có lớp đánh bài.

Người lớp số 7 làm gì? Người lớp dưới quyền của La lão nhị, chỉ là tán gẫu đánh bài gì đó sao, vậy thật không có sức lực gì rồi.

Thiệu Quân đi tới cửa nhìn lén, kiểm tra, phát hiện một vòng người lớp số 7 vậy mà lại đang chơi mạt chược.

Bà ngoại anh, trong nhà giam không được chơi mạt chược!

Càng quan trọng hơn, mấy người này lôi đâu ra được bộ mạc chược này đây?!

Thiệu Quân hùng hổ vọt vào phòng giam, chuẩn bị tịch thu bài phi pháp, khi lấy được đến trong tay rồi nhìn kỹ lại thì cười phụt ra……