Thiệu Quân nằm ngửa trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hí mắt nhìn chiếc đèn thủy tinh hình quả cầu đang rủ xuống.
Một chiếc đèn nhập khẩu đang tỏa những tia sáng rực rỡ đủ màu sắc, y tức đến mức chỉ muốn nhảy từ trên giường vọt lên cắn nuốt nó, nhai từng miếng từng miếng cho nát vụn thì thôi.
Một tay Thiệu Quân bị còng ở trên đầu giường, còn chừa lại mỗi tay trái để y có thể với tới lấy ly nước ở đầu giường, dù cho có bị khát cũng không chết ngay được. Một cái còng khác đang còng chân trái của y ở dưới chân giường, chân phải được tự do để y thuận tiện co duỗi một cái.
Đây cũng cách mà Thiệu Quốc Cương có thể nghĩ ra để ép buộc con trai của ông. Không nghe lời cha mày sao? Cha mày trực tiếp cho thằng nhóc mày một cái còng, khỏi cần nói chuyện tình cảm gì cả.
“Mẹ kiếp ông nội ông…”
Thiệu Quân cố gắng vùng vẫy tay phải, lại đá đá chân trái, mặt ngửa lên trời mà mắng.
Dù sao ba y cũng không có ông nội, y có thể ra sức mắng thoải mái mà cũng chẳng hề có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Thiệu Quân là một trong mấy cậu ấm có tiếng ở Bắc Kinh này, là một người mang vẻ phong lưu đứng đầu.
Thiệu Quân có tiếng tăm, lại bừa bãi, không phải bởi vì y có sự nghiệp thành công hơn so với những người khác trong nhóm con ông cháu cha, bao nuôi được nhiều nữ minh tinh hơn người khác. Thiệu Quân vừa không kinh doanh mà y cũng chẳng bao nuôi minh tinh nhỏ, y nổi danh là vì tính cách quá khác người của bản thân, từ nhỏ cho đến lớn lúc nào cũng muốn đối nghịch với ba của mình. Ông ấy sắp xếp cho y một công việc béo bở ở bộ công an, y không đi; cho y vào đại đội công an thành phố, y cũng không vào; muốn y ra nước ngoài học thêm cái bằng, y không học; bắc cầu làm mối cho y buôn bán dầu mỏ, y cũng chẳng thèm biết ơn.
Chẳng ai lường trước được, đường đường là con trai cục vàng của cục trưởng Thiệu, cuối cùng lại lựa chọn vào nhà tù; những cậu ấm khác làm những chuyện không nên làm khiến cho bị kỷ luật, bị xử phạt mới đi vào, còn Thiệu Quân lại hừng hực tự đâm đầu vào.
Thiệu Quân làm quản giáo* ở nhà tù Thanh Hà, đã lăn lộn nhiều năm ở trong này, công việc rất thuận lợi nên mấy năm trước đã được thăng làm đội trưởng của đại đội số một, phụ trách giám sát sinh hoạt và việc cải tạo của các phạm nhân ở nhà giam số 3.
* Quản giáo (trước đây thường gọi là cai tù): là người trực tiếp quản lý, giáo dục phạm nhân
Lúc trước ,Thiệu Quốc Cương cho rằng con của ông chỉ là nhiệt huyết dâng trào, muốn tìm sự mới mẻ, hoặc là người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, tự cho là đúng, muốn đi đến chỗ đó để tạo oai phong, qua mấy tháng sẽ chịu không nổi, tự mình ngoan ngoãn chạy đến chỗ ông xin ông đổi công việc. Nhưng thật không ngờ con trai vào rồi thì không muốn ra, ngồi trong nhà tù ngồi đến nghiện, còn nói “Thoải mái hơn ở nhà”, “Thú vị hơn cua gái rất nhiều” nữa chứ.
Thiệu Quân là anh em thân thiết của Sở Tuần, đám người Trầm Bác Văn đều nói, anh Quân à, mẹ nó đầu óc mày bị cộc gỗ dính phân cắm vào rồi à ? Mày lăn lộn ở đâu không lăn, lại chạy đến nhà tù lăn lộn?!
Thiệu Tam công tử chẳng hề để ý: “Mấy anh em cũng nên biết điều làm ăn đàng hoàng cho tao, ngày nào nếu chết thật, lăn lộn bị trật đường rây rồi bị bắt vào trại giam hay trại tạm giam, nể mặt của tụi bây, Tam Gia đây còn có thể chừa cho tụi bây mấy cái l*иg giam tốt.”
Trầm Bác Văn vội vàng nói: “Cút đi, tụi tao ai mà thèm vào đó với mày à, tự mày chơi một mình đi!”
Sở Tuần nói: “Tao nghe nói, phạm nhân trong nhà tù Thanh Hà đều là trọng phạm có mức án hơn mười lăm năm không đó? Anh Quân, lúc nhỏ thật không nhìn ra gan của mày cũng lớn phết nhỉ?”
Thiệu Quân vô cùng đắc ý: “Không chỉ mười lăm năm, còn có hơn một nửa là chung thân và tử hình đang được hoãn thi hành hai năm.”
Sở Tuần và Trầm Bác Văn cùng mắng: “Anh Quân, mày ra vẻ làm cái gì thế hả, sớm muộn gì mày cũng chết trong nhà tù đó thôi!”
Thiệu Quân không cảm thấy bản thân mình ra vẻ gì cả.
Lúc đầu y đã muốn vào nhà tù, bất luận là vào bộ công an hay là đội đặc công cũng đều không thoát khỏi liên quan đến ba y, xuất ngoại du học cũng là xài tiền của ba y, trốn không khỏi phạm vi thế lực mà Thiệu Quốc Cương khống chế.
Vào nhà nhà thì không giống vậy, nhà tù ở Bắc Kinh thuộc phạm vi quản lý của bộ tư pháp, không thuộc về bộ công an, hai nơi này không cùng một hệ thống, như vậy ba y sẽ không quản lý được y. Hơn nữa, một khi vào nhà tù sâu như biển này, cánh cửa sắt điều khiển bằng điện cao bảy mét kia đóng rầm lại, bóng lưng của công tử Thiệu Tam nhanh chóng chìm ngập trong một biển tội phạm trọc đầu mênh mông, muốn tìm cũng không thể tìm ra người được.
Mấy tháng không gặp con trai lấy một lần, cục trưởng Thiệu chỉ có thể lo lắng suông, tích tụ lửa giận, tức giận đến giậm chân nhưng cũng ngoài tầm tay của ông.
Thiệu Quân đã rời ngục giam Thanh Hà hơn một tuần, do bị ba y lừa về nhà.
Vừa bị lừa trở về thì ngay lập tức bị nhốt ở trong nhà. Thiệu Quân kiên quyết muốn đi, hai cha con gân cổ cãi nhau một trận lớn, dưới cơn nóng giận, cục trưởng Thiệu đã dứt khoát còng y lại.
Thiệu Quân nằm trên giường cả một đêm, y cũng đã nhịn tiểu suốt một đêm, đầu óc y xoay qua xoay lại suy nghĩ xem làm sao thoát khỏi nơi này để quay trở về nhà tù.
Dưới lầu vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cửa sổ có dòng xe cộ đang đi lại đông đúc, hôm nay chính là ngày con trai nhà họ Thiệu đính hôn với cô con gái nhà họ Đào . Mọi người chuẩn bị tiệc rượu đều đang rất bận rộn nghiêm túc làm việc, chỉ còn đợi chú rể sẵn sàng nữa mà thôi.
Mà chú rể thì chính xác vẫn còn đang bị khóa nhốt ở trong phòng.
Cục trưởng Thiệu ăn mặc chỉnh tề, vợ cục trưởng thì ăn mặc trang điểm rất đoan trang xinh đẹp. Cục trưởng Thiệu gọi mấy người tới, thấp giọng dặn dò mấy câu, ông bảo bắt Thiệu Quân từ trong phòng ra rồi sắp xếp cho nó thay một bộ âu phục mới.
Mấy tên cấp dưới kia vừa mở cửa phòng nhìn vào trong, còng tay trống không vẫn còn treo trên thành giường, lắc lư giống như đang đùa cợt vậy.
“Cậu chủ chạy rồi!”
Mọi người người dưới lầu hỗn loạn, cục trưởng Thiệu ra lệnh trực tiếp khóa hết các cổng lớn của tiểu khu này lại, chặn toàn bộ xe đi vào trong sân, không cho bất cứ chiếc xe nào được ra ngoài.
Thiệu Quân nằm trên giường sờ mó cả một buổi sáng, y rả cây đèn bàn bên cạnh ra thành một đống linh kiện, cũng từ trong đống đó y tìm được một cọng dây thép, sau đó dùng dây thép đó mở khóa còng tay. Vì vậy mới nói, ba y vẫn là mềm lòng, nếu như ông khóa luôn cả hai tay thì y còn có thể thoát được sao?
Y mở cửa sổ, từ phòng ngủ lầu ba thò người ra thăm dò rồi trèo xuống chiếc thang dây thoát hiểm ở tường ngoài.
Thiệu Quân mặc một chiếc áo thun ba lỗ bó sát, phía sau gáy dưới ánh mặt trời đã lấm thấm mồ hôi, đôi chân trần thật cẩn thận từ li từng tí giẫm lên thang. Tay chân của y to mà dẻo dai, tốc độ trèo tường cũng hoạt bát nhanh nhẹn, trong miệng đang ngậm một điếu thuốc, không châm lửa, đầu lưỡi đang thưởng thức mùi vị nhạt nhàn nhạt của thuốc lá.
“Muốn chơi với ông đây sao, được rồi! Tam Gia nhà các người tốt xấu gì cũng lăn lộn từ trong Thanh Hà mà ra đó…”
Thiệu Quân cắn lấy đầu lọc của điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên một tia cười.
Thình lình phía sau một vang lên một tiếng quát: “Quân Quân!”
Sau gáy Thiệu Quân như có một cơn gió lạnh, y theo bản năng run một cái, dưới chân bị hụt rồi tuột thẳng một đường xuống dưới.
“Thiệu Quân, cẩn thận ngã đó!”
Một tiếng hét đúng vào thời khắc y đang lưỡng lự, Thiệu Quân hoảng loạn bám theo bức tường mà chạy trốn, do trọng tâm của chân không vững, mặt hướng lên trời, thực sự là đã ngã xuống luôn!
Y cứ vậy mà ngã xuống cây sồi xanh đầy lá trong sân, bị mọi người đồng thời xông lên bắt được ngay tại trận.
Vào trong nhà, Thiệu Quân cởϊ áσ thun ba lỗ bó sát ra rồi dùng tay phủi bỏ hết mấy cái lá và nhánh cây đang dính ở trước sau người mình, lông mi chớp chớp, nghiêng mắt nhìn ba mình, không lên tiếng.
Cục trưởng Thiệu ngồi trên sofa, nghiêm mặt lại nhìn con trai mình: “Quân Quân, con gây rối cái gì vậy hả!”
Thiệu Quân bĩu môi: “Con không có gây rối.”
Cục trưởng Thiệu còn đang nén giận, gan sắp cháy đến nơi, bực tức nói: “Rất nguy hiểm, không sợ bị ngã thành tàn phế hả?”
Thiệu Quân chẳng hề để ý nói: “Con gặp cũng nhiều nguy hiểm rồi.”
Thiệu Quốc Cương nghiêm túc nói: “Quân Quân, mười một giờ sẽ đến khách sạn, tắm rửa, mặc quần áo tử tế đi, cũng nên xuất phát rồi.”
Mặt Thiệu Quân không chút thay đổi:”Con không đi.”
“Đừng lộn xộn nữa.”
“Con không kết hôn.”
Thiệu Quân từ chối rất rõ ràng dứt khoát với ba của mình, từ trước đến nay y vẫn luôn dùng kiểu giọng điệu này.
Mắt Thiệu Quốc Cương từ từ trợn tròn, rồi lại híp mắt lại: “Chuyện kết hôn này là để cho con đùa giỡn à? Đã chuẩn bị nhà hàng khách sạn xong hết cả rồi, thiệp mời cũng đã gửi đi, hôm nay người nhà hai bên sẽ chính thức gặp mặt, tháng sau sẽ tổ chức tiệc rượu.”
Thiệu Quân quay mặt đi chỗ khác:”Con không đồng ý, con nói con không muốn lấy Đào San San.”
Thiệu Quốc Cương nhích lại gần sô pha, mặt âm trầm: “Thiệu Quân, con đừng nghĩ ông già này không biết nặng nhẹ. Lần trước là ai gật đầu với ba nói muốn kết hôn hả? !”
Thiệu Quân im lặng một lúc, dáng vẻ kiêu căng bỗng nhiên bị xẹp xuống, hừm hừm hai tiếng nói: “Lần trước là lần trước, bây giờ con đổi ý rồi.” Thật sự thì chuyện này y đuối lý thiệt.
Thiệu Quốc Cương lớn tiếng nói: “Bây giờ con muốn đổi ý à, muộn rồi! Chú Đào của con đã chuẩn bị gả con gái cưng cho con xong cả rồi, con muốn đổi ý thì cũng phải cưới con gái nhà người ta về trước, vừa lòng hay không sau này nói sau đi.”
Hai ngày hôm trước, hai cha con cãi nhau một trận thì ba y đã từng hỏi y, tại sao thằng nhóc thối con lại bỗng nhiên đổi ý, lần trước vẫn còn gật đầu, bây giờ lại kiên quyết không đồng ý?
Thiệu Quân không lên tiếng .
Vì sao y đồng ý, sau đó vì sao lại đổi ý, cậu có thể nói thật với ba mình không?
Giọng điệu Thiệu Quốc Cương kiên quyết không do dự: “Chuyện kết hôn này con không muốn cũng phải cưới, chuyện này đã định từ bé rồi, con nghĩ nếu như con không đến hôn lễ, không đi làm giấy chứng nhận kết hôn thì ông già này không trị được con sao?”
“Con không đi làm giấy chứng nhận kết hôn, ba sẽ tìm người mang giấy chứng nhận đến cho con làm, con thoát được sao?.”
Thiệu Quân nhất thời nổi giận, đuôi mắt bởi vì giận dữ mà hơi nhếch lên: “Ông làm cho tôi rồi à? Chưa từng nghe nói khi đến cục dân chính làm giấy chứng nhận kết hôn còn có thể không cần chú rể đi tới đó làm đấy!?”
Mấy người anh em kia thường xuyên nói giỡn với y, Thiệu Tam Gia nhà chúng ta có một đôi mắt phượng, còn hơi nhướn lên, cứ y như trong sách viết, nét mặt lúc tức giận lại giống như đang cười, đuôi mắt chan chứa đầy chất tình. Lời này thật ra là khen y đẹp trai, mà đúng là đẹp thật, gương mặt trái xoan cân đối, lông mày đen thanh tú, môi đầy đặn, khóe miệng lúc nào cũng treo một tia bất cần đời, một thằng nhóc mang dáng vẻ của lưu manh xấu xa, đi đến chỗ nào cũng thu hút mọi người, khiến cho mấy cô gái nhỏ đều thích.
Thiệu Quân không thuận theo cũng không ngừng gào thét với ba y, lửa giận ngút trời.
“Thiệu Quốc Cương ông có bản lĩnh, ông làm quan lớn áp bức người ta, có thể khiến cục dân chính mắt nhắm mắt mở cho ông chứ gì, được lắm! Tôi chưa từng nghe nói đầu năm nay có ông ba chồng nào dẫn theo con dâu đi nhận giấy hôn thú đâu, ngài là độc nhất rồi! Vậy phiền ngài thay tôi đi một chuyến, ngày kia mời ngài đến hôn lễ thay tôi uống ly rượu giao bôi, khi lấy được con dâu về nhà rồi thì còn cần dùng đến tôi nữa không?”
“Thằng khốn, mày ăn nói vậy đó hả?!”
Thiệu Quốc Cương như sắp giáng cho y một bạt tai, bàn tay gần như đã đến khuôn mặt bướng bỉnh kia của y, ông không đánh xuống, kiềm nén lại không so đo rồi buông thõng tay xuống.
Khi công tử Thiệu Tam la lối khóc lóc, nói chuyện có thể rất hù người ta.
Mấy người xung quanh không có ai dám nói chuyện như vậy với cục trưởng Thiệu, cũng chỉ có mỗi mình y mới dám như vậy.
Vợ cục trưởng Vu Lệ Hoa mở cửa, cẩn thận thò đầu vào xem xét: “Quân Quân, ba của con cũng là vì tốt cho con thôi, đừng chọc giận ông ấy nữa. Nhà chú Đào của con…”
Thiệu Quân lập tức lạnh mặt lại, nghiêng mắt nhìn chằm chằm bà ta: “Đây có chỗ cho bà nói chuyện sao?”
Vu Lệ Hoa:”…”
Thiệu Quân:”Quân Quân là để cho bà gọi sao? Mẹ tôi mới được như vậy, bà là ai hả?”
Thiệu Quốc Cương cũng tức giận:”Thiệu Quân!”
Mặt Vu Lệ Hoa lúc xanh lúc đỏ, bà ta quay mặt đi ra ngoài. Cho dù bà ta không vui thì cũng không có thể nói rõ là mình không vui, cho dù có tủi thân thì cũng không thể kêu than trước mặt hai cha con kia, người ta là cha con có máu mủ ruột thịt, dù có cãi nhau đến đánh nó thì cũng là ruột thịt không tách ra được, bà ta cũng chỉ là một người ngoài ở trong cái nhà này mà thôi.
Bà ta lớn hơn đứa con chồng này tám tuổi, lúc đầu khi mới vừa được gả vào nhà này, bà ta cũng biết công tử Thiệu Tam không ưa bà ta từ đầu đến chân. Nhưng cho dù có chịu khổ bà ta cũng cố hết sức muốn được gả vào đây, theo Thiệu Quốc Cương nhiều năm như vậy, thật vất vả mới chịu đựng được đến cuối cùng, dựa vào tuổi trẻ mà cố nhịn chờ người vợ chính thức chết đi, sau đó mới được danh chính ngôn thuận thay vào vị trí đó. Mấy người bạn cùng độ tuổi này của bà ta đang lăn lộn làm MC ở đài truyền hình mà chẳng được mấy người biết đến, đây đã là kết quả tốt nhất trong mấy người chị em rồi.
Hôm nay kết quả Thiệu Quân chọc giận ba y chính là bị mấy người kia đặt ở trên giường rồi lấy khăn ấm lau mặt, cởi bỏ quần đang mặc ra thay vào một bộ đồ âu phục mới, sau đó bị cưỡng ép nhét vào trong xe.
Mấy chiếc xe đi qua phố Trường An, chạy một đường về hướng đông.
Chiếc xe mà Thiệu Quân ngồi giữa đường đã xảy ra chuyện. Công tử Thiệu Tam trực tiếp rút một con dao găm trong giày da ra rồi kề vào cổ họng tài xế.
Hai người đi theo trong xe một trước một sau nhanh chóng ra tay ngăn cản: “Tam Gia, ngài làm gì vậy? Mau buông ra đi!”
Thiệu Quân không hề khách sáo: “Đến ngã tư phía trước thì quẹo vào, sau đó quay đầu lại.”
Người ngồi đằng trước lấy điện thoại di động muốn gọi điện báo cáo thì bị Thiệu Quân đá một đá rơi chiếc di động: “Đều biết điều một chút cho tôi.”
Làm cha mà đã bất nhân thì đừng trách làm con đây mà bất nghĩa, ai cũng đừng hòng uy hϊếp được tôi, ép buộc tôi. Đây chính là cách làm việc của Thiệu Quân tôi.
Chỉ dùng mấy câu như vậy có thể thấy tính cách của Thiệu thiếu gia tựa như một đóa anh túc, y vĩnh viễn sẽ không nghe theo người khác.
Nếu y có thể ngoan ngoãn thuận theo lệnh của ba y mà kết hôn thì lúc trước y đã không chui vào trong nhà tù sống qua ngày rồi.
Xe từ phía đông phố Trường An quay đầu lại, vừa mới tiến vào khu phố nhỏ thì cũng bởi vì xe chạy quá nhanh mà đã bị cảnh sát giao thông chặn lại, tưởng rằng người lái xe uống nhiều.
Cảnh sát giao thông vốn là do Thiệu Quân tự gọi điện thoại đến, nói rằng ở đoạn đường nào đó nhìn thấy có một chiếc xe do tài xế uống rượu bia điều khiển chạy quá tốc độ, các anh mau tới đây đi.
Tài xế còn muốn đùa giỡn một chút, quay đầu lại chỉ vào công tử Thiệu Tam rồi nói với cảnh sát giao thông : “Anh chặn xe tôi? Anh có biết ba cậu ấy là ai không!”
Thiệu Quân nói câu đầu tiên đã đốp trở về: “Anh quan tâm tôi là ai làm gì, mau phạt anh ta đi!”
Thiệu Quân nhân cơ hội bỏ lại xe trốn chạy ngay.
Đến đầu cũng không thèm quay lại mà nhảy thẳng lên một chiếc xe khác. Chiếc xe lập tức phóng ra khỏi thành phố với tốc độ cực nhanh, hướng thẳng ra ngoại ô…
Sở Tuần mở nóc xe mui trần ra, tốc độ hơn một trăm km, tóc ba người trên xe bị gió thổi bay tán loạn…
Sở Tuần than vãn nói: “Móa, lần này tụi tao thực sự đã làm mất lòng chú Thiệu rồi đấy, anh Quân, đây đều là vì anh em tốt đó nha!”
Thiệu Quân nói: “Tao sẽ không nói ba tao biết là tụi bây đâu.”
Trầm Bác Văn nói: “Ba mày là công an, mày tưởng ba mày là đồ ngốc à? Ngoại trừ hai thằng tao thì còn có thể là ai chứ? Mày vừa chạy mất, quay đầu lại tao và Sở Tuần đã bị công an còng đầu luôn rồi!”
Thiệu Quân vẫn là dáng vẻ kia, nhoẻn miệng cười: “Sao nào, sợ rồi hử? Có cần ông đây sắp xếp cho hai người một chỗ trốn trong vòng hai tháng không nào?”
Hai người đồng loạt phẫn nộ nhìn y, thằng này đúng là tai họa của người dân, mày mau cút về cái nhà tù chuyên giám sát để gϊếŧ thời gian kia đi thì hơn.
Thiệu Quân lúc này mới có thời gian mà gọi điện đến nhà giam.
“Đội trưởng Điền, tôi là Thiệu Quân, chạng vạng hôm nay tôi sẽ trở về, ngày mai tôi trực ban, anh nghỉ ngơi đi, trong đó không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Đội trưởng Điền nói, ô thiếu gia ngài đã có thể trở lại rồi sao, thời gian nghỉ kết hôn mới đây đã xong rồi à?
Mấy người trong nhà giam cũng biết công tử Thiệu Quân là con nhà giàu, bình thường đều gọi là Thiệu thiếu gia, sau lại lược bỏ bớt chữ Thiệu, dứt khoát gọi thẳng là ”Thiếu gia”. Thiệu Quân cũng không để ý người bên ngoài gọi y thế nào, gọi thẳng tên thật y cũng nghe, gọi là thiếu gia y cũng vui vẻ, lẫn lộn trên dưới lung tung lên cả.
Đội trưởng Điền nói, thiếu gia mới rời đi mấy ngày nên chắc cậu không biết, La lão nhị nổi điên rồi, còn đóng cửa bế quan nữa.
Thiệu Quân chợt thẳng mạnh sống lưng một cái, lớn tiếng hỏi: “Anh nói ai? La Cường ư?”
Trên chiếc xe mui trần gió thổi vù vù, bên tai Thiệu Quân đều là tiếng gió, nghe không rõ ràng lắm, hét lên.
“Anh nói La lão nhị làm sao ? Lúc tôi đi không phải anh ta vẫn còn rất tốt sao?Anh ta đã gây ra chuyện gì? !”
Đội trưởng Điền đau đầu nói, tôi làm sao biết anh ta sẽ gây chuyện chứ? Đấy là cậu không nhìn thấy đấy thôi, vào ngày thứ hai cậu đi, khi đó đến giờ ăn cơm trưa, La lão nhị đi vào nhà ăn rồi đứng tại chỗ tầm một phút, mặt âm u không hề động đậy, nói cũng không thèm nói một câu, sau đó đột nhiên nhấc cái bàn lên ném mạnh ra ngoài, cửa sổ nhà ăn con mẹ nó vỡ luôn rồi.
“Bà nội nó…”
Thiệu Quân há mồm cứng lưỡi lẩm bẩm..
Y nhanh hỏi: “Không đánh người khác bị thương chứ?”
Đội trưởng Điền nói, cũng may không ai bị thương nặng, tính chất thiệt hại nếu có người bị thương sẽ khác nhau, bên trên nhất định sẽ chất vấn xuống.
Lúc ấy La Cường đập vỡ cửa thủy tinh, ném luôn nguyên cái bàn ra ngoài. Cảnh sát bao vây cả một vòng, tay cầm dùi cui điện nhưng không dám tiến lên, không ai biết người này sẽ làm ra chuyện gì.
Đáy mắt La Cường lộ ra tia đỏ như máu, âm u lạnh lẽo nghiêm mặt nhìn mảnh vỡ thủy tinh trộn lẫn thức ăn đầy trên đất và với mấy đĩa đồ ăn vẫn còn trong phòng bếp, nói: ” Hôm nay bố chúng mày không muốn ăn cơm. Hiện tại tâm trạng bố chúng mày đang rất khó chịu, ai mẹ nó trong nhà ăn này cũng đừng mơ sẽ được vui vẻ hay thoải mái, nhịn hết cả đi.”
Sau đó người này lập tức đi đến phòng biệt giam*.
*Phòng biệt giam:Phòng biệt giam là một nơi dành để giam giữ biệt lập phạm nhân trong vòng 22-24 giờ một ngày, cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, trong một khoảng thời gian dài từ vài ngày đến cả vài chục năm vì tội nghiêm trọng khác nhau.
Trước khi đi La Cường đi, có để lại một câu: “Tốt nhất mấy đứa chúng mày đóng cửa giam tao lại đi. Nếu không không giam thì tối nay tao sẽ đập vỡ hết tất cả xương sọ của mấy đứa chúng mày đấy.”
Số 3709, tội phạm La Cường, hắn là một trong những trọng phạm thuộc đại đội số một trong nhà giam số 3 của nhà tù Thanh Hà này.