A Anh dấm dứt tức tuởi khóc lếch thếch đi ra khỏi thư phòng bộ dạng rất đáng thuơng.Đúng lúc đấy Điền Thu chạy lại đưa cho ả chiếc quần khi nãy.A Anh chụp vội lấy chiếc quần mặc vào rồi mới cám ơn nàng .Điền Thu không nói gì chỉ mỉm cuời thật tuơi rồi vẫy tay chào A Anh hồi cung.
*
* *
A Anh hồi cung báo cáo sự tình với Đồng Thái Hậu xong thì xin phép đuợc nghỉ một hôm vì mệt.Tất nhiên ả không nói gì về chuyện đã bị hϊếp da^ʍ.Triệu Phi nghe hoàng thúc phán như vậy thì sốt ruột vô cùng cứ một chốc lại hỏi xem Hoàng Thúc đã trả lời chưa.Đến tối vẫn chưa có tin gì nó buồn bã lắm nhất định đòi ở lại với Tố Tố để ngóng tin.Từ ngày dọn ra tẩm cung này đây là lần đầu tiên nàng ôm Phi Nhi đi ngủ.Nó chưa buồn ngủ ngay mắt thao láo hỏi chuyện.
- Mẫu hậu à,nguời thuờng hay không mặc quần đi ngủ hả?
Tố Tố giật mình nhớ chuyện sáng nay lúng túng trả lời :
- Đâu có đâu, sáng nay là mẫu hậu đi tắm xong rồi bị trúng gió nên ngủ thϊếp đi chưa kịp thay xiêm y đó thôi.
- À ra là vậy.Mà tại sao cái chỗ này này của mẫu hậu lại khác của con vậy .- Nó vừa nói vừa chỉ linh tinh trên nguời nàng làm nàng hơi nguợng ngùng.Nhưng chỉ có 2 mẹ con nên nàng cũng cố giải thích cho nó hiểu là Nam nữ khác biệt.Nói lại hỏi tiếp :
- Khi đi Hà nam sẽ có mẫu hậu,Triệu Phi,Lý nhũ nuơng và ai nữa hả mẫu hậu.
Nàng mỉm cuởi :
- Tất nhiên còn cả A Anh và Tôn Bình công công nữa rồi
Nó còn hỏi nhiều câu hỏi khác nhưng rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau Tố Tố dậy sớm,tắm rửa thay xiêm y và trang điểm nhẹ. Nàng cùng Phi Nhi dùng điểm tâm sau đó nàng dạy Phi Nhi học, mọi thứ lại trở lại yên bình với nàng. Tố Tố cũng cảm thấy vui vẻ lên nhiều khi đuợc chăm sóc dạy dỗ cho nghĩa tử của mình.Thần thái nàng rất tốt.Ánh mắt không còn vẻ thẫn thờ.
Tiếng của A Anh làm nàng giật mình :
- Thưa Thái Hậu,Hoàng Thuợng cho mời nguời tới Ngự thư phòng để bàn bạc về việc đi Hoài nam.
Tố Tố thấy vui mừng quá nếu hắn cho mình đi thì tốt rồi.Nhưng cứ đến gặp hắn xem sao đã nếu không lại làm Phi nhi thất vọng.Nghĩ đoạn nàng cùng A Anh đến Ngự Thư Phòng để gặp Triệu Cát.
Tại thư phòng Triệu Cát đã ở đó như thuờng lệ. Hắn đang chăm chú vẽ bức tranh về cỏ cây hoa lá như mọi khi.Đó là khả năng tốt duy nhất của hắn ngoài ra hắn đến đây chỉ để đọc da^ʍ thư và gặp riêng hai tên tay sai thân tín Cao Cầu và Đồng Quán.Thấy Tố Tố và A Anh buớc vào Triệu Cát đặt bút xuống nghiêm giọng :
- A hoàn kia có thể về truớc. Ta và Thái hậu có chuyện cần bàn.
A Anh lật đật rút lui ngay.Ả sợ Triệu Cát hơn sợ cọp giờ thoát đuợc là thoát ngay chứ còn đợi đến bao giờ.Riêng Tố Tố thì hiểu răng hắn lại thèm muốn xá© ŧᏂịŧ của mình nên đã có tâm lý chuẩn bị từ truớc.Tuy nhiên sau khi A Anh đi mất hắn lại nói khác hẳn những gì nàng dự liệu:
- Bây giờ nàng đi theo trẫm hay không là tùy nàng.Nhưng nếu nàng đi theo trẫm bây giờ thì dù có chuyện gì nàng cũng không đuợc phản kháng.Nếu nàng phản kháng nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Tố tố bắt đầu ngạc nhiên.Mọi chuyện đã khác ngay so với những gì nàng dự đoán.Không nén nổi nàng liền hỏi ngay :
- Nếu ta không đi theo mà hồi cung thì sao?
- Thì vĩnh viễn chuyện Hoài nam sẽ không tồn tại thêm một cơ hội nào tuơng tự nữa.Chỉ vậy thôi,không có gì khác cả.
Nàng bắt đầu suy nghĩ :"nếu hắn không bao giờ cho mình buớc ra khỏi cung thì đời này kiếp này sẽ là nô ɭệ cho hắn mãi,chịu dày vò như vậy làm sao đuợc? Hơn nữa Phi Nhi từ khi sinh ra đã bất hạnh.Mẹ mất vì bệnh sau khi sinh.Cha thì là vị hoàng đế yểu mạng.Sống trong cung không một chút kiến thức cơ bản nào về con nguời về cuộc đời.Cứ để nó sống vậy khác nào đã chết.Hơn nữa nó rất mong muốn đuợc đến Hoài nam nếu để nó thất vọng và biết rằng vì mình nên nó không đuợc xuất cung nó sẽ buồn ghê lắm.Chuyến đi này ngoài ý nghĩa đó còn có ý nghĩa giải thoát cuộc đời mình về sau.Dù chuyện gì xảy ra chỉ cần còn sống thì có thể chấp nhận đuợc".
Nàng nghĩ vậy nên nói với hắn:
- Ta đồng ý.Hi vọng Hoàng Thuợng không nuốt lời.Nếu ta đi theo hoàng thuợng bây giờ thì phải đồng ý cho ta và Phi nhi đến thăm phong địa của nó tại Hà Nam.
- Quân vô hí ngôn.
Nói đoạn hắn buớc ra khỏi thư phòng và nàng lập tức đi theo sau hắn.Xung quanh không hề có bóng thị vệ hay cung nữ,thái giám nào cả.Bất giác nàng cảm thấy sợ hãi.Nhưng có lẽ hắn cũng như nàng không muốn ai biết họ hẹn gặp ở đâu để tránh điều tiếng không hay.Ở phía Bắc hoàng cung đã có một ngôi đạo quán dựng lên tự bao giờ nhìn rất âm u hắc ám giống như một nơi tà mà ngoại đạo.Nàng cũng biết rằng Triệu Cát rất đam mê Đạo giáo nhưng có lẽ là một thứ Đạo giáo nào khác hẳn với Đạo giáo bình thuờng thì mới có thể cuốn hút hấp dẫn hắn đuợc.Hắn rảo buớc nhanh hơn về phía ngôi đạo quán khổng lồ hắn đập cánh cổng lớn ba tiếng thì cánh cổng mở hé ra đủ để nàng và hắn chui vào rồi lập tức khép lại.Không nhìn thấy ai đóng mở cửa cả.Vừa vào bên trong nàng đã ngửi thấy một mùi không khí khác lạ tất cả đều tối lờ mờ,cả hai đi tiếp một đoạn thì xuất hiện cánh cổng thứ hai to gấp đôi cánh cửa truớc và cách đóng mở cổng cũng như cánh cửa thứ nhất vậy.Khi vào bên trong cánh cửa thứ hai là một gian điện thờ lớn hơn cả nơi triều bái hàng ngày của Triệu Cát còn vòm điện thờ thì cao hơn gấp ba gấp bốn lần chính điện Kiến An,xung quanh bày ra đủ thứ đồ thờ cúng lạ mắt quái dị.Hai bên tả hữu của điện là hai hàng đạo sĩ áo đen chùm kín đầu ngồi khấn vái niệm chú,không khí hết sức ma quái.Ở giữa điện có một đài hình tròn rộng cao gấp 3 lần nguời bình thuờng xung quanh là các đạo sĩ áo đen nhảy múa miệng lẩm bẩm những gì không rõ bởi vậy trên đó có gì nàng chưa nhìn thấy được.Triệu Cát chậm rãi buớc lên đài và Tố Tố không biết làm gì khác cũng buớc theo nhưng tâm lý đã sợ hãi lắm rồi.
Khi buớc lên đài nàng nhìn thấy một chiếc cột cao đang treo một thiếu nữ khỏa thân.Nhìn nàng rất xinh đẹp và có phần hơi quen thuộc.Phía duới chân cột là ba nguời đàn ông nàng chưa gặp bao giờ.Nguời đứng chính giữa lẩm bẩm :" Đạo giáo là đạo công bằng trong đất trời,con nguời sống cần phải làm mọi cách để đạt đến uớc mơ của mình,cùng bằng hữu chia sẻ niềm vui,cùng bằng hữu chia sẻ nỗi buồn ,cùng bằng hữu chia sẻ những gì có thể như vậy ai cũng có thẻ hưởng đuợc nhiều niềm vui mà nỗi buồn thì bị tiêu biến mất .........." nàng nghe qua thấy đó toàn là điều nhảm nhí. Niềm vui bị chia thì niềm vui nhỏ đi mà nỗi buồn chia ra thì nỗi buồn cũng nhỏ đi là gì có chuyện như ông ta nói đựoc.Đoạn sau ông ta còn ca ngợi thuật truờng sinh bất lão ,tự tìm con đuờng đi đến niềm vui v/v...Sống bất lo âu sầu muộn v/v...Quên đi thực tại v/v...
Giọng nói của nguời đàn ông đó càng lúc càng to dần những luận điệu chỉ lo huởng lạc da^ʍ loàn càng lúc càng đuợc nhắc đến nhiều.Các đạo sĩ ở duới thì nhảy múa tung hô.Triệu Cát thì đăm chiêu và thỉnh thoảng lại gật đầu ra vẻ như thấm nhuần tư tuởng lắm.Đoạn cất tiếng sau khi nguời đàn ông kia thuyết giáo xong :
- Sái khanh quả là cao nhân đắc đạo,trẫm tự hổ thẹn là nguời mộ đạo mà đến hôm nay mới biết cách làm đúng với bằng hữu.
Kẻ đuợc gọi là Sái khanh kia ra giọng khiêm tốn và lễ phép đáp:
- Giáo chủ đạo quán Hoàng Đế là Thánh trên trời phái xuống.Những gì nguời làm bọn chúng thần sao xứng làm bằng hữu.Như vậy là tự với cao đến thần thánh rồi.
- Trẫm coi các khanh là bằng hữu không lẽ các khanh thấy trẫm đạo pháp chưa đủ hay sao?
Tất cả bọn giáo chúng quì xuống còn 3 tên trên đài thì nói : - Vinh dự kiếp này ngàn kiếp khác không thể lặp lại,thần nguyện làm hảo bằng hữu của Giáo Chủ Đạo Quán Hoàng Đế .Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ....
Bọn đạo sĩ phía duới cũng cùng hô theo.Triệu Cát lấy làm mãn ý lắm.Cất tiếng cuời lớn :
- ha ha ha ha.Thôi giờ chúng ta bắt đầu những gì bằng hữu cần làm cần chia sẻ với nhau nào ! Từ giờ khi ở trên đài này,quân thần không cần phân biệt.Chỉ có bằng hữu với nhau mà thôi .