- Điền Thu nguơi không đau chứ?
Điền Thu mỉm cuời không dấu đuợc nét đau đớn lắc đầu.
- Tội nghiệp cho nguơi,nguơi mới ít tuổi mà đã phải chịu khổ như vậy.Ta cũng nghe nói Hoàng Thuợng có một cung nữ bị câm ở bên cạnh và rất yêu thích.Ta không nghĩ Hoàng Thuợng lại đối xử với nhà nguơi như vậy.Ta cũng không khá hơn gì nhà nguơi nên không thể giúp gì cho nhà nguơi đựoc.Nếu Tiên Đế còn sống nhất định ta sẽ xin nguơi về ở với ta hoặc cho nguơi về quê cũ tùy nguơi lựa chọn lựa.Nhưng giờ ta như thế nào nguơi cũng thấy rồi đó.Thân mình không khác gì gái lầu xanh cả.Không còn thanh danh thể diện gì của một thái hậu truớc mặt bao nhiêu nguời.Chuyện này không nay thì mai sẽ đồn ra ngoài như vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nói đoạn lại khóc dấm dứt.Điền Thu đôi mắt u buồn cũng ngồi im.Tố Tố lại vừa khóc vừa nói tiếp:
- Qua chuyện nguơi giúp A Anh mà bị họa .Ta cũng biết đuợc nhà nguơi là nguời nhân hậu,không hiểu vì sao nhà nguơi lại rơi vào tay Triệu Cát,ta rất muốn biết chỉ tiếc rằng nhà nguơi không nói đuợc.Nếu nguơi không chê ta là phận đàn bà mà không giữ đuợc tiết hạnh thờ chồng.Ta muốn nhận nguơi làm em gái.Không biết nguơi có chịu không?
Điền Thu lắc đầu khóc.Cả hai im lặng một hồi lâu.Thì bỗng một giọng nói như họa mi vang lên:
- Thái Hậu tha tội,Điền Thu không bị câm.
Tố Tố ngạc nhiên lắm rồi chuyển sang vui mừng.Nhưng nàng chỉ mỉm cuời chứ không nói gì cả.Ánh mắt đầy nhân hậu nhìn về phía Điền Thu như đợi nàng nói ra điều gì.
- Điền Thu biết trong cung cấm nguy hiểm vô cùng cho nên đã giả câm để tránh bớt đi những mối tai họa.Điền Thu vốn là con một gia đình làm nghề dệt lụa ở Hội Kê.Khi xưa phụ thân bị Cao Cầu lừa gạt trở thành thiếu nợ với hắn đành phải gán Điền Thu cho Cao Cầu.Do buồn khổ vì phải xa phụ mẫu nên không ăn uống không nói năng đuợc một thời gian.Cao Cầu gọi Điền Thu là con câm rồi hắn bắt Điền Thu tập luyện nhiều trò quái gở nơi khuê phòng.Lúc đầu Điền Thu không biết để làm gì nhưng sau này mới hiểu là hắn làm vậy để mang Điền Thu làm một món quà.Lúc đó hắn mới theo hầu Đoan Vuơng nên đã dâng Điền Thu cho nguời để lấy lòng.Ngay sau đó Đoan Vuơng đuợc kế vị và Điền Thu đã theo nguời vào cung.Từ đó đến năy cũng chỉ mới vài tháng.
Tô Tố giọng u buồn nói:
- Điền Thu còn có số phận khổ hơn cả ta,vậy mà ta lâu nay cứ tự cho mình là bất hạnh lắm rồi.Xem chừng Điền Thu giả câm cũng có cái lợi .Tránh đựoc nguời trong cung tiếp xúc mua chuộc.Tránh đuợc những chuyện thị phi nếu không một cung nữ như nguơi không danh không phận mà đựoc Hoàng Thuợng yêu thích e rằng sẽ bị những phi tần khác ganh ghét và hạ độc mất thôi.Vậy sao nguơi không chịu làm em gái ta phải chăng nguơi chê ta quá dơ bẩn mất rồi?
Điền Thu khóe mắt vẫn chưa khô lệ đáp.
- Điền Thu đâu dám có ý nghĩ vậy.Đối với Điền Thu Thái Hậu luôn là nguời cao quí không thể với đến.Chuyện vừa rồi Điền Thu không hiểu sao Thái Hậu lại bị như vậy nhưng chắc chắn là có nguyên do chứ không phải do nguời tự nguyện huống hồ Điền Thu cũng đâu có trong sạch gì.
Tố Tố mỉm cuời:
- Điền Thu thông minh lắm,ta trong cung danh phận thì cao nhưng địa vị nào khác chi một cung nữ.Phụ nữ chúng ta mọi thứ đều phụ thuộc vào đàn ông bởi vậy họ coi chúng ta như thế nào thì chúng ta là như thế đó.Thực sự ta cũng tủi nhục lắm nhưng u buồn mãi cũng chả có ích gì.Giờ đến đâu hay đến đó thôi.Chúng ta coi như là nguời cùng cảnh ngộ dễ hiểu nhau.Hơn nữa nhà nguơi đã tiết lộ chuyện nhà nguơi không bị câm ra chứng tỏ nhà nguơi đã tin tuởng ta.Vậy từ giờ trở đi nhà nguơi có thể gọi ta là Tố Tố tỉ đuợc rồi.
Nói đoạn Tố Tố bèn nắm lấy tay Điền Thu và nhìn đầy nàng trìu mến.
Điền Thu lý nhí : Tố Tố tỷ.
Tố Tố vui mừng đáp lại : Thu muội.
Rồi cả hai như tủi thân ôm lấy nhau mà khóc.Rồi như chợt nhớ ra cả hai đều không mặc quần áo và phải quay trở về Tố Tố bèn kêu lên:
- Thôi chết chúng ta phải làm thế nào để quay trở về đây.
Điền Thu đáp :
- Muội thuờng hay bị mang đến đây,lần nào cũng như thế này cả bọn họ bỏ đi tất không còn một ai cho nên đã có chuẩn bị một bộ xiêm y ở bụi cây phía sau Đạo Quán này để quay trở về.Giờ muội đi lấy cho tỷ mặc về truớc nhé.
- Thế còn muội thì sao? - Tố Tố lo lắng hỏi.
- Ở quanh đây cũng không có ai cả.Muội chạy nhanh về là đuợc rồi.Nơi đây khi nào không có Hoàng Thuợng thì không bao giờ có ai đâu.
- Đâu có đuợc.Từ đây về chỗ của Hoàng Thuợng đâu phải là gần nếu có nguời trông thấy muội sẽ phạm tội da^ʍ ô cũng cấm.Huớng Thái Hậu sẽ không tha cho muội đâu.Chả nhẽ Hoàng Thuợng không bao giờ hỏi là muội trở về như thế nào sao?
- Lần đầu tiên muội có đợi đến đêm khuya để về may mà không gặp ai còn từ lần sau thì muội đã có chuẩn bị sẵn xiêm y rồi nên không lo nữa.Hoàng Thuợng mỗi khi hành lạc xong thuờng ra ngoài ngự lãm kì hoa dị thảo từ các nơi gửi về đến sáng cho nên muội viết ra giấy là đêm khuya về nguời cũng tin ngay.Hoàng Thuợng hời hợt những chuyện này lắm.Tỷ cứ về truớc ,muội đêm khuya về là đuợc rồi.
- Đâu có đuợc với lại tỷ mà mặc xiêm y của muội thì nguời trong cung sẽ nghi ngờ tỷ có chuyện mờ ám khi ở Ngự Thư Phòng ngay.
- Muội có cách rồi.Hay là muội mặc xiêm y vào rồi đến tẩm cung của tỷ mang đồ quay lại đây cho tỷ.
- Vậy mà tỷ không nghĩ ra.Tuy nhiên muội đâu có biết tẩm cung ở đâu đâu.Muội mới vào cung mà.
- Muội biết.Muội có một lần đi lạc ra thấy An Vuơng gia đang đùa nghịch tại đó.Vì trong cung không có hoàng tử nào còn nhỏ cả nên muội biết ngay đó là An Vuơng và đuơng nhiên An Vuơng phải ở tẩm cung của tỷ rồi.
Tố Tố reo lên :
- Muội thật là thông minh.Tẩm cung của tỷ không lớn lại không nhiều nguời.Gian phòng của tỷ nằm ở ngoài cùng bên trái gần hoa viên nhỏ.Muội đi vào nhớ đừng để ai biết.Vì đó là lãnh cung nên cũng không có nhiều thị vệ hơn nữa cung thữ thái giám giờ chỉ còn A Anh và Tôn Bình.Muội lấy được nhớ quay về đây nhanh không tỷ mong nhé.
Điền thu lại mỉm cuời và gật đầu tồng ngồng chạy nhanh ra ngoài lấy xiêm y mặc vào.Sửa sang đầu tóc và xem thật kĩ có còn vết tích nhơ nhớp nào không.Nàng nhìn quanh quẩn không có ai rồi mới đi thẳng về huớng tẩm cung của Đồng Thái Hậu.Vuợt qua đoạn phía bắc hoàng cung thì mới bắt đầu có bóng nguời .Ai gặp nàng cũng vẫy tay chào còn nàng thì hiền lành mìm cuời gật đầu như chào lại đoạn đi thật nhanh thoăn thoắt như con chim nhỏ.Chả mấy chốc tẩm cung của Tố Tố đã hiện ra.Tẩm cung này thiết kế cũng khá đẹp mắt và tinh xảo,tuy hơi nhỏ và cũ nhưng so với nguời dân thuờng thì vẫn quá ư nguy nga và tráng lệ.Vòm nhà lợp bằng ngói có trạm hình long phuợng.Các thanh chắn mưa đều sơn trổ kĩ luỡng tuy màu sắc không còn tuơi nhưng cũng thấy đuợc sự tinh xảo khéo tay của nguời thợ.Các cột nhà không lớn lắm đuợc quét sơn màu đỏ và làm từ những loại gỗ quí,cứng mà rắn chắc. Các bức tuờng đều có sơn màu trắng nhìn rất mịn và nếu lại gần sẽ có mùi thơm.Trong tuờng đuợc trộn lẫn hồ tiêu nên có khả năng giữ nhiệt rất tốt.Bức tuờng này không phải cao hẳn đến mái mà nó chi cao một nửa độ cao đó vì bên trên các bức tuờng là những cửa sổ sát nhau.Mỗi một cách cửa đều sơn đỏ khảm màu vàng trạm trổ tinh vi và nối liền với mái.Chính giữa là hai cánh cửa gỗ cao và lớn nhìn đẹp nhưng không thấy vẻ chắc chắn thiết kế cùng một kiểu với những cửa sổ xung quanh. Tại các hành lang nằm trong cột gỗ sơ đỏ và các bức tuờng trên đều đuợc làm bằng loại đá nhẵn mịn nhưng không trơn.tất cả kết hợp lại thành một tẩm cung nhỏ nhắn nhưng hài hòa và có phần cổ kính.Tuy nhiên tẩm cung này chỉ hợp với những phi tần lớn tuổi chứ không hợp với một Thái Hậu mới muời tám tuổi như Tố Tố. Điền Thu nhanh nhảu buớc sát lại gần lớp tuờng bao bên ngoài.Bỗng nàng nghe thấy tiếng nói:
- Tại sao Lý nhũ nuơng lại bảo chúng ta dẫn Vuơng gia đi chơi nhỉ? - Điền Thu nhận ra đó là giọng của A Anh.
- Ai mà biết chắc làm biếng rồi.Bà ta ghê gớm lắm nhưng không nghe theo thì có chuyện ngay.Để bà ta nghỉ ngơi một lát cũng là tích công đức rồi.
- Thì là như vậy nhưng đâu cần dẫn hết thị vệ đi theo bảo vệ chứ. - A Anh lại nói tiếp.