Chương 73
Lục Hình Văn vừa ra khỏi sân bay, nhìn một cái là phát hiện ngay Phí Khả.Đã hơn mười hai giờ đêm, có lẽ cảm thấy đêm khuya người ít, Phí Khả mang khẩu trang liền đứng bên cạnh xe để chờ anh.
Bạn nhỏ mặt áo thun trắng và quần jean mang giầy thể thao, trẻ trung giống như một học sinh vậy.
Mặc dù mang khẩu trang, nhưng vẫn vô cùng đẹp mắt, người qua đường lúc nào cũng quay đầu nhìn cậu.
Lục Hình Văn không hiểu nổi, bạn nhỏ đẹp mắt tới mức thu hút sự chú ý của người khác như vậy, tại sao lại cảm thấy bản thân mình là một người bình thường, không thể nào ra mắt trong giới giải trí.
Mà bộ sậu cao tấng của Lịch Phong cũng bị mù rồi, cư nhiên để một ngôi sao nhỏ lấp lánh như vậy, kí xong hợp đồng lại bỏ phế cả năm trời, trừ mấy event và một vai phụ nát bét ra thì chẳng cho tài nguyên gì.
Lục Hình Văn đã nghe Phùng Kiệt nói về quyết định của bạn nhỏ, cảm thấy vô cùng đúng đắn.
Còn ở Lịch Phong hợp tác với mấy người đó nữa, e là sẽ tự làm mình phá sản hoàn toàn.
Đợi bạn nhỏ thông minh học xong, vừa lúc thay mình mở phòng công tác, quản lý tài chính.
Vừa nhìn thấy Lục Hình Văn, lông mày bạn nhỏ cong lên, nhón chân một chút, bộ dáng nhảy nhót, giống như muốn nhào tới Lục Hình Văn.
Có người nhận ra Lục Hình Văn, ở chỗ cách bạn nhỏ 50 mét, ùn ùn lại thành một nhóm nhỏ.
Lục Hình Văn từ tốn ký tên và chụp ảnh với họ, nhìn bạn nhỏ lại nhón chân một chút, lại nhón chân một chút nữa, bộ dáng có chút vội vã.
Đoàn người tản đi, Lục Hình Văn cũng bước tới trước mặt bạn nhỏ.
Bạn nhỏ nhìn anh, có lẽ không biết hai mắt của mình đang phát sáng, giống như cún con đợi được chủ nhân đi xa trở về. Chủ nhân trở về rồi, vui vẻ không giấu được mà tràn ra mỗi cử chỉ mỗi hành động, tuy là rất dễ xấu hổ, nhưng giọng nói vẫn tung tăng: “Lục tiên sinh!”
Lục Hình Văn chăm chú nhìn cậu, chỉ xoa xoa đầu cậu, nói: “Ngoan.”
Sau khi sắp xếp hành lý vào xe, hai người lên xe.
Lý Lỵ Hinh được chồng tới đón, tự mình rời đi.
Lương Hoa ngồi kế bên tài xế.
Vừa lên xe, Lục Hình Văn nhấn nút trên ghế ngồi, kéo tấm chắn ngăn giữa khoang phía sau và khoang lái lên. Vì để chủ nhân chiếc xe có thể lên xe mà bàn công việc, mở cuộc họp nhỏ, bảo vệ bí mật của chủ nhân, để chủ nhân yên tĩnh nghỉ ngơi vân vân, cách âm của tấm chắn xe này vô cùng tốt.
Khi kéo lên, người ngồi phía trước không nghe thấy tiếng nói của người ngồi sau.
Phí Khả nghĩ là Lục Hình Văn mệt rồi, sau khi ngồi xuống liền nói: “Ngài nghỉ ngơi đi, tới nhà em sẽ gọi ngài.”
Lục Hình Văn tháo nón lưỡi trai xuống, xé một miếng khăn ướt, tỉ mỉ lau tay: “Em ngồi xa như vậy làm gì? Đến ngồi trước mặt anh.”
Phí Khả sợ làm phiền Lục Hình Văn nghỉ ngơi, ngồi cách Lục Hình Văn cả một đoạn nhỏ.
Phí Khả không hiểu, ngoan ngoãn tới ngồi trước mặt Lục Hình Văn, nói: “Ngài không ngủ một chút sao?”
Xe khởi động rồi.
Lục Hình Văn hỏi: “Em đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Phí Khả đỏ mặt, cậu đột nhiên phát hiện ra không khí lúc này, đặc biệt giống như không khí lần trước lúc cậu đến tham ban Lục Hình Văn.
Trên xe bảo mẫu, hai người bọn họ cũng là ngồi đối diện nhau như thế này.
Lục tiên sinh…………
Phí Khả gật đầu, kiên định nói: “Nghĩ rõ rồi.”
Lục Hình Văn vỗ vỗ lên đùi mình: “Nghĩ rõ thì tới đây ngồi.”
Phí Khả ngốc luôn.
Lục Hình Văn hỏi: “Vẫn chưa nghĩ rõ?”
Phí Khả lắp bắp: “Nghĩ, nghĩ rõ rồi!”
Lục Hình Văn chờ cậu.
Tóc Lục Hình Văn vẫn chưa dài ra, vẫn còn là dạng đầu đinh của Lý Tề, lúc quay phim cả người đều đen đi rất nhiều, lại mặc một thân màu đen, có một khí thế khó nói nên lời.
Anh yên tĩnh ngồi ở đó, tay vẫn đang đặt lên đùi của mình, giống như vô thanh mà thị uy thân phận của chính mình: anh là chủ nhân, phải phục tùng anh.
Phí Khả đã hơn một tháng không gặp mặt anh. đã quay gần xong, chỉ còn lại những ngoại cảnh cuối cùng sẽ quay lại thành Đông Minh. Cả đoàn phim đều chuyển về thành Đông Minh. Hôm nay Lục Hình Văn về nhà, trưa mai phải lập tức đến khách sạn hội họp với đoàn phim, thảo luận cảnh quay ngoại cảnh.
Phí Khả nhớ tới lần tham ban kì trước, ẩn ẩn biết là qua đó ngồi sẽ phát sinh cái gì…..
Cậu còn chưa đi qua, ngón chân đã bắt đầu run rẩy nhẹ, co rút lại.
Lục Hình Văn lại hỏi một lần nữa: “Vẫn không qua? Hửm?”
Tài xế và Lương Hoa vẫn đang ngồi phía trước, chỉ cách có một tấm ngăn…..
Phí Khả chậm chạp tiến tới một chút, liền bị Lục Hình Văn kéo qua, ấn cậu ngồi đùi mình rồi ôm lấy.
Khoang xe tương đối chật hẹp, Phí Khả chỉ có thể cúi đầu xuống, chôn mặt vào cổ Lục Hình Văn.
Vùng da phần cổ của Lục tiên sinh, nóng tới phát bỏng.
Lục Hình Văn giọng nói trầm xuống: “Cái này mà nói là nghĩ rõ rồi? Mệnh lệnh cơ bản nhất cũng không tuân thủ.”
Phí Khả đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, ở phim trường Tiên Hoa Tông, sự đau đớn trên vai cậu lúc bị treo trên dây cáp, Lục tiên sinh vì thấy cậu bị bắt nạt, nổi nóng ngay tại chỗ.
Lúc đó cậu đã muốn co vào lòng Lục Hình Văn, ôm cổ anh, nói cho anh biết là vai mình đau lắm.
Ở trước mặt người khác, cậu vĩnh viễn là một bộ dáng kiên cường, độc lập, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Lục Hình Văn, cậu luôn muốn biến thành một đứa trẻ.
Phí Khả ôm chặt cổ của Lục Hình Văn, cố ý nói: “Không phải nói là cứ nghĩ cho đến khi bộ phim sát thanh, phải nghĩ cho tới cuối tháng sáu sao? Hôm nay đâu phải ngày 30 tháng 6.”
Lục Hình Văn nghẹn lời, qua một lúc mới nói: “Được, vậy thì cứ nghĩ cho tới cuối tháng sáu.”
Nhưng bọn họ cũng không có ai buông người kia ra.
Phí Khả mở miệng: “Em không phải Tiểu Hòa, anh không phải Lý Tề, em đã sớm thoát vai rồi. Em đã nghĩ rất rõ ràng, từ sớm đã nghĩ rất rõ ràng.”
Không đợi cậu nói xong câu này, Lục Hình Văn đã hôn Phí Khả, vừa hôn vừa nói: “Bé hư.”
Một cái hôn rất sâu rất sâu.
Mỗi một cái hôn của Lục Hình Văn đều làm Phí Khả không thể quên được.
Nụ hôn đầu tiên ngày hôn lễ, nụ hôn dài lúc giao thừa khi ngồi trên nắp ca pô xe, nụ hôn lúc tham ban……
Còn nữa, nụ hôn ngay lúc này.
Phí Khả chưa từng biết được là khi môi chạm môi, đầu lưỡi chạm đầu lưỡi là loại cảm giác này, thân mật vô cùng, thận mật tới mức không thể tách rời.
Lục Hình Văn càng lúc càng kích động, một tay ôm lấy đầu Phí Khả, một tay luồn vào dưới y phục của cậu, không ngừng dán vào da Phí Khả mà xoa xoa tấm lưng trơn bóng, xoa xoa eo cậu.
Phí Khả run rẩy, dán sát vào Lục Hình Văn, mê hoặc chìm đắm vào vuốt ve của Lục Hình Văn.
Cậu rất nhanh liền cứng rồi.
Xe ngừng lại.
Lục Hình Văn còn đang hôn hôn tai cậu, Phí Khả cuối cùng cũng nhớ ra bọn họ đang ở đâu, giẫy dụa một chút, dùng giọng nói nhẹ đến đáng thương mà nói: “Xe ngừng rồi, tới nhà rồi.”
Lục Hình Văn tựa đầu vào trước ngực Phí Khả, hít một hơi thật sâu mùi vị của Phí Khả, một lúc sau mới lười nhác mà hỏi: “Làm sao vậy?”
Phí Khả giẫy từ đùi Lục Hình Văn xuống: “Hoa ca bọn họ còn đang ở phía trước….”
Lục Hình Văn mỉm cười, bộ dáng xấu xa: “Bọn họ đã đi rồi.”
Phí Khả đẩy Lục Hình Văn ra, thấp thỏm lúng túng mà đợi cái bộ vị đó hòa hoãn lại. Trong không gian chật hẹp này, cậu đứng ngồi không yên, lúng túng, xấu hổ, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống như lén lút vụиɠ ŧяộʍ này làm cho một bé ngoan trước giờ đều nghiêm túc khuôn phép như cậu cảm thấy choáng váng.
Lục Hình Văn mở cửa xe, làm Phí Khả giật mình: “Đừng!”
Trong nhà xe yên tĩnh, tài xế và Lương Hoa quả nhiên đã đi rồi.
“Đi thôi.” Lục Hình Văn tay vẫn giữ cửa xe, đợi Phí Khả xuống xe.
Phí Khả ngây người, theo đó là một cảm giác đau xót không rõ, nhịn không được nói: “Hoa ca bọn họ đúng là kinh nghiệm phong phú.” Dứt lời tự mình xuống xe trực tiếp đi vào nhà.
Bỏ lại Lục Hình Văn một mình.
Lục Hình Văn không hiểu, nhưng lại cười.
Bé ngoan có lúc không nghe lời, cảm giác lại càng đáng yêu.
Lục Hình Văn đẩy hành lý vào nhà, Phí Khả vừa mới mở đèn phòng khách.
Lục Hình Văn hỏi: “Câu em vừa mới nói là ý gì?”
Phí Khả không trả lời.
Lục Hình Văn ném hành lý ngay tại chỗ, bước tới ôm lấy mông cậu bế cậu lên. Phí Khả giật mình, giẫy nhẹ, Lục Hình Văn cúi đầu liếʍ vào cổ cậu một cái, cảnh cáo: “Không được lộn xộn.”
Phí Khả giống như bị một dòng điện xuyên qua người, nằm nhoài lên vai Lục Hình Văn rồi bất động.
Lục Hình Văn từng bước từng bước, ôm cậu lên phòng ngủ tầng hai, để cậu ở trước cửa phòng tắm, nói: “Tắm xong, tới phòng của anh.”
Câu này ý tứ quá rõ ràng rồi, Phí Khả ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Lục Hình Văn nhéo nhéo cằm cậu, bắt cầu ngẩng đầu lên: “Trễ quá rồi, nhưng hôm nay chúng ta làm một chút luyện tập nhỏ, để em hiểu một chút, anh nói chi phối và thuần phục là ý gì.”
Phí Khả trong phòng tắm kì kèo đến nửa tiếng đồng hồ.
Cậu gội đầu, nghiêm túc tắm táp, đánh răng, do dự một chút, còn dùng sữa rửa mặt mà rửa mặt.
Có nên phun nước hoa hay không, cậu cũng do dự hết mấy phút, cuối cùng quyết định không phun.
Nước hoa là do Lục Hình Văn tặng cho cậu, nói là phù hợp với cậu, một mùi gỗ nhẹ nhàng, giống như mùi cỏ, rất tươi mới, vừa ngửi thấy liền cảm thấy giống như một học sinh ngoan ngoãn đang ôm sách trong khuôn viên trường đại học.
Lúc chọn đồ ngủ, Phí Khả không tốn thời gian là mấy. Lúc ngủ cậu mặc đồ rất đơn giản, áo ngắn quần ngắn bằng vải bông thuần sắc, không có kiểu dáng gì đặc biệt.
Nhưng tối nay, lúc cậu ăn mặc như vậy đẩy cửa phòng Lục Hình Văn, lập tức cảm thấy hối hận rồi.
Trên thân Lục Hình Văn là một áo choàng ngủ bằng tơ tằm màu đen, tĩnh lặng ngồi trên ghế sô pha đợi cậu. Trong phòng chỉ bật một ngọn đen, Lục Hình Văn vừa vặn ngồi ngay trung tâm ánh đèn.
Những đường vân tinh xảo của tơ lụa đen thẳm dưới ánh đèn nhẹ nhàng dao động mà sáng lóa, chỉ là một chiếc áo khoát ngủ, nhưng phủ lên người Lục Hình Văn lại giống như trường bào của quốc vương.
Hai tay Lục Hình Văn giao nhau, đang đợi bạn nhỏ của anh.
Anh là một kỹ sĩ bóng đêm anh tuấn, đang đợi tình nhân bí mật của mình.
Phí Khả cảm thấy bản thân mình nhất định là trông rất ngốc nghếch, rất ngu ngơ. Cậu cảm thấy bản thân mình ngớ ngớ ngẩn ngẩn như vậy, so với Lục Hình Văn anh tuấn mà ưu nhã khác biệt xá qua, chẳng trách antifan luôn nói là bọn họ kết hôn giả, vì nhìn qua thật sự không xứng đôi chút nào.
Phí Khả đứng ngoài cửa, co quắp lại kéo kéo vạt áo của chính mình, cố gắng đem phần nhăn nhúm kéo cho phẳng lại.
Không biết Lục tiên sinh có nhìn thấy hành động ngốc nghếch của mình không, nhưng Lục tiên sinh cái gì cũng không nói, chỉ nói hai chữ: “Tiến vào.”
Phí Khả đi tới trước mặt Lục Hình Văn.
Lục Hình Văn hỏi: “Anh hỏi lại em một lần cuối cùng, em đã nghĩ rõ chưa?”
Phí Khả mê hoặc nhìn Lục tiên sinh ngồi giữa luồng ánh sáng, trong lòng cậu kỳ thật chỉ nghĩ là, không cần biết có nghĩ rõ ràng hay không, cậu căn bản là không có chọn lựa.
Cậu có thể buông tay Lục tiên sinh sao?
Không thể, như thế nào cũng không thể.
Phí Khả gật đầu.
Lục Hình Văn buông tay ra, từ tốn nói: “Em có biết chuyện này có ý nghĩa gì không? Ý nghĩa là, anh là chủ nhân của em, đương nhiên, em không cần một ngày 24 giờ mỗi giờ mỗi phút đều phải gọi anh là chủ nhân. Nhưng, lúc anh bảo em gọi, em nhất định phải gọi. Lúc anh ra lệnh cho em, em nhất định phải phục tùng.”
Phí Khả hoàn toàn không do dự mà gật đầu.
Nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của Lục tiên sinh, nhưng trong lòng Phí Khả, cậu không cho là Lục tiên sinh sẽ đưa ra bất kỳ mệnh lệnh không tốt nào, cũng không cho là Lục tiên sinh sẽ làm khó mình.
Lục Hình Văn nhìn cậu: “Không được chỉ gật đầu, phải mở miệng nói, “dạ, chủ nhân.”
Lúc tra tư liệu trên mạng, Phí Khả cảm thấy cái xưng hô chủ nhân này có chút cảm giác hoang đường giống như chơi nhập vai. Nhưng trong thực tế lúc đối diện Lục tiên sinh, cậu phát hiện loại xưng hô nhàn biến thành một thứ ý vị ngập tràn ** đầy xấu hổ.
Lục Hình Văn chăm chú nhìn cậu: “Đây là mệnh lệnh đầu tiên, em ngay cả cái này cũng không làm được sao?”
“Dạ, chủ, chủ nhân.” Phí Khả gian nan phun ra mấy chữ, phát hiện những chữ này so với nhận thức của cậu trước đây hoàn toàn không giống nhau nữa. Trước đây cậu thấy những chữ này mang nặng tính áp chế, là không công bằng, mang theo tính sỉ nhục.
Nhưng bây giờ nói ra những chữ này, cậu cư nhiên lại cảm thấy sau lưng tê rần một trận, có chút kɧoáı ©ảʍ bí ẩn mà xấu hổ.
Cậu đột nhiên ý thức được, bọn họ đã bắt đầu là những chuyện rất thân mật, so với hôn môi còn thân mật hơn. Mà loại chuyện này ngoại trừ Lục tiên sinh, với bất kỳ ai khác cậu cũng không cách nào tiếp nhận được.
“Phía dưới, em có thể chọn lựa cách xưng hô mình thích.” Lục Hình Văn nói, “Thông thường trong loại quan hệ này, đối ứng với chủ nhân là nô ɭệ. Nhưng anh nghĩ, em tạm thời vẫn chưa tiếp nhận được loại xưng hô nô ɭệ này, em có thể chọn một cái mà em thích.”
“Em thích?”
Lục Hình Văn gật đầu.
Phí Khả vốn không cảm thấy mình có cái xưng hô nào yêu thích, Phí Khả, Tiểu Khả, dùng mấy cái này gọi cậu đều được.
Nhưng trong tình huống như hiện tại, lúc cậu đã gọi một tiếng chủ nhân rồi, lúc cậu ý thức được bọn họ đã làm một chuyện thân mật mà chỉ có tình nhân mới có thể làm rồi, có một chữ cơ hồ là trong nháy mắt xuất hiện trong đầu cậu.
Phí Khả căn bản là nói không được, quá xấu hổ.
Lục Hình Văn phát giác biểu tình của cậu, cảm thấy chơi rất vui: “Bạn nhỏ, biểu tình của em cho anh biết, em có từ mà em thích, nói cho anh.”
Phí Khả thật sự không cách nào nói ra miệng từ đó: “Gọi bạn nhỏ là được rồi.”
Lục Hình Văn: “Hửm? Bây giờ lại bắt đầu không ngoan? Em trước mặt chủ nhân, không thể có bất kỳ điều gì che giấu. Em thích cái gì, ghét cái gì, đều phải nói cho anh biết, đều phải thành thật mà nói cho anh biết, anh mới cho thể điều chỉnh cho tốt. Loại chuyện này, là vì để cả hai đều được sung sướиɠ, không phải là vở kịch của một mình anh, rõ chưa? Bây giờ, nói cho anh biết, lúc anh nói như vậy, chữ đầu tiên hiện trên trong đầu em là cái gì?”
Lục Hình Văn vừa nói vừa dùng ánh mắt chậm rãi quét lên người Phí Khả.
Một ánh mắt trần trụi, mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt, rõ ràng đến mức giống như Phí Khả đang đứng trần trụi ở đó.
Phí Khả bị nhìn tới mức đầu óc đều tê liệt, ngất ngất ngây ngây, ấp a ấp úng mà đem cái chữ xấu hổ đến cùng cực kia nói ra miệng.
“Chó con……”
Gâu gâu…
Lục tiên sinh không có cười, anh không vì cái từ ấu trĩ này mà cười, ánh mắt anh tối đi, đột nhiên hạ mệnh lệnh.
“Cởϊ qυầи áo.”
Mệnh lệnh này đến quá đột ngột quá nhanh chóng, Phí Khả ngây người một lúc.
Lục Hình Văn lại lặp lại lần nữa: “Trước mặt anh, cởϊ qυầи áo ra, chó con của anh.”
Chó con.
Trong giây phút nghe được từ này, toàn thân Phí Khả giống như có một xung điện nhẹ chạy khắp người, hạ thân cậu đã cứng phân nửa. Nếu như cởϊ qυầи áo lúc này, phản ứng đáng xấu hổ của cậu sẽ lập tức lộ ra trước mặt Lục tiên sinh.
Nghĩ tới đây, cậu tuyệt vọng phát hiện bản thân lại cứng hơn một chút.
“Cởi, đây là mệnh lệnh.” Giọng nói của Lục Hình Văn cứng rắn hơn.
Phí Khả cuối cùng cũng đưa tay, cởϊ áσ ngắn, khí lạnh đột kích làm đầu nhũ cậu cứng lên.
“Quần.” Lục Hình Văn kiên nhẫn chỉ thị.
Phí Khả cởϊ qυầи ngắn, chỉ còn lại một mẩu nội y màu đen.
Bộ vị cứng lên của cậu bại lộ trước mặt Lục Hình Văn.
“Qυầи ɭóŧ.” Lục Hình Văn nói.
Lần này Phí Khả làm sao cũng không cởi nổi nữa, cậu gần như trần trụi mà đứng trước mặt Lục tiên sinh, có hơi co rút thân thể lại một chút, muốn che giấu phản ứng sinh lý mà không có cách nào che được.
Cậu đáng thương vô cùng mà nhìn Lục Hình Văn.
Y phục Lục tiên sinh vẫn hoàn hảo như cũ, vì sao chỉ bắt mỗi mình cậu trần trụi mà đứng như vầy?
Đó thật sự là một ánh mắt ướŧ áŧ giống như chó con.
Lục Hình Văn thở dài: “Bé hư, mệnh lệnh đơn giản như vậy mà cũng không làm được. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên, tha thứ cho em. Lần sau còn như vậy, chủ nhân bắt buộc phải trừng phạt chó con một chút.”
Phí Khả cảm thấy trừng phạt nhất định là không đau, cậu không sợ.
Rõ ràng là hai tay của Lục tiên sinh còn chưa chạm vào thân thể cậu, nhưng cậu lại cảm thấy thân thể bốc lên một ngọn lửa, nơi nào cũng phát bỏng.
Đồng thời, đồng thời…..
Cậu nhìn hai tay Lục tiên sinh, rất muốn Lục tiên sinh ôm chặt lấy cậu, dùng hai tay… vuốt ve cậu…..
Giống như lúc trên xe……
Lục tiên sinh đứng dậy, hạ thân Phí Khả càng cứng hơn, đẩy qυầи ɭóŧ gồ lên một khối.
Lục Hình Văn bước tới trước mặt cậu, cười hỏi: “Chó con đang muốn cái gì? Tại sao lại phồng lên nhiều như vậy?”
Lục Hình Văn đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào chỗ phồng lên trên qυầи ɭóŧ Phí Khả. Chỉ chạm nhẹ một cái, Phí Khả lại cảm thấy không khắc chế nổi mà rên nhẹ một tiếng, còn không nhịn được mà tự đẩy mình về phía trước đuổi theo ngón tay của Lục Hình Văn.
Phí Khả bị phản ứng của chính mình làm cho phát ngốc.
Trước ngày hôm nay, nếu có người nói cho cậu biết rằng cậu sẽ trầm mê đến mức này, cậu chắc chắn là không tin được. Cậu không phải trẻ con, đã xem loại phim đó, cũng đã tự an ủi, nhưng mọi nhận thức trước đây của cậu về chuyện này đêm nay toàn bộ bị Lục Hình Văn lật đổ.
Cậu đã muốn mở miệng cầu xin Lục tiên sinh.
Mà Lục tiên sinh giống như hoàn toàn biết được mong muốn của cậu, nói: “Đừng nhúc nhích, anh có thể đến giúp chó con hư hỏng này một chút.”
Lục Hình Văn kéo tay Phí Khả, để cậu ngồi vào ghế sô pha mà anh vừa mới ngồi.
Ghế sô pha mềm mại, còn lưu lại một chút độ ấm của Lục Hình Văn.
Phí Khả trần trụi đem thân mình rúc vào sô pha, làn da đói khát mà đuổi theo chút hơi ấm còn sót lại của Lục tiên sinh.
Lục Hình Văn nửa quỳ xuống, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt Phí Khả, hỏi: “Nói cho anh biết, chó con muốn chủ nhận chạm vào nơi nào?”
Vị trí của Phí Khả và Lục Hình Văn thay đổi cho nhau, bây giờ ngọn đèn đang chiếu rọi thân mình trần trụi của Phí Khả.
Lục Hình Văn chìm nửa người vào bóng tối, giống như chim ưng đang săn mồi, trầm mặc, yên tĩnh chăm chú nhìn con mồi của mình. Mà con mồi đang ở dưới mí mắt anh, trần trụi, lõa thể, không có bất kỳ cái gì để che chắn.
“Không công bằng.” Phí Khả đột nhiên nói, giọng nói mang theo sự nóng nảy của du͙© vọиɠ bị dằn vặt.
Lục Hình Văn mỉm cười: “Chỗ nào không công bằng?”
Phí Khả nhấc hai chân, co lên trên ghế, dùng hai tay ôm lại, che giấu phản ứng đáng thương của mình.
“Em, em cởi hết y phục, ngài vẫn còn mặc…..”
Lục Hình Văn nhướng mày: “Ồ? Xem ra hôm nay không trừng phạt chó con là không được rồi, lần thứ hai rồi, nghi ngờ chủ nhân, không trả lời câu hỏi của chủ nhân, còn tự cho phép bản thân có ý kiến.”
Lục Hình Văn vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, kéo mở dây thắt lưng của áo khoát ngủ.
Áo khoát ngủ mở ra, lộ ra cơ thể trần trụi, tinh tráng và tràn ngập cơ bắp.
Từ góc độ của Phí Khả, có thể nhìn thấy rõ ràng phần hông của Lục Hình Văn, một cái ** kích thước kinh người đã dựng thẳng.
**trong raw tác giả dùng luôn chữ D** vật, nhưng tui thì không thể. Tui không thể, cho nên tui tự tiện thay bằng **, quý vị tự hiểu đi.
Đầu Phí Khả “pưng” một tiếng, mặt đỏ lên, trái tim cũng tê dại đi.
Sau khi ý thức được Lục tiên sinh cũng đối với cậu ngập tràn du͙© vọиɠ, hạ thân của cậu đã cứng đến phát đau.
Lục Hình Văn nhẹ nhàng kéo hai chân cậu xuống, ra lệnh: “Chắp hai tay lại, không được nhúc nhích.”
Phí Khả ngoan ngoãn làm theo.
Lục Hình Văn dùng đai lưng áo ngủ bằng lụa mềm quấn hai tay Phí Khả lại với nhau, dùng một loại nút trói tinh xảo, không dễ tránh thoát, cũng không làm đau cổ tay.
Lục Hình Văn còn thắt cho Phí Khả một cái nơ bướm xinh đẹp, nói: “Bây giờ nói cho anh biết, chó con muốn chủ nhân chạm vào nơi nào?”
Bị trói cổ tay, xấu hổ, trần trụi ngồi trên ghế, đối diện với một Lục tiên sinh đẹp trai quá mức lại ngập tràn cảm giác cường bức……
Phí Khả run rẩy, xấu hổ đến mức ngón chân cũng co quắp lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Muốn… muốn được chủ nhâm ôm ôm em….”
Vuốt ve toàn thân em.
Lục Hình Văn nghiêng về phía trước, đưa hai tay ôm chạy lấy Phí Khả, để thân thể trần trụi của cậu áp sát vào lòng mình, hỏi: “Như thế này sao?”
Da thịt nóng bỏng chạm vào nhau, làm Phí Khả có lỗi giác bị thiêu cháy.
Lục Hình Văn không đợi Phí Khả trả lời, hôn cậu, đầu lưỡi nóng bỏng xông vào khoang miệng cậu, quấn quít dây dưa hết lần này đến lần khác. Đầu lưỡi Phí Khả bị tóm gọn, bị đùa giỡn không ngừng mà mυ'ŧ vào, cả người cậu mềm oặt mà ngã vào ghế sô pha.
Lục Hình Văn buông cậu ra, theo cằm mà hôn xuống cổ cậu, hôn tới mức Phí Khả giống như cá ra khỏi nước, không ngừng run rẩy.
Đôi môi nóng bỏng của Lục Hình Văn chạm tới trước ngực Phí Khả, không hề do dự, trực tiếp hôn lên đầu nhũ nho nhỏ. Phí Khả kinh ngạc hô lên một tiếng, theo bản năng muốn ôm chặt Lục Hình Văn, hai tay lại bị trói rồi.
Cậu chỉ có thể co quắp tại ghế, tùy ý Lục tiên sinh hôn cậu, liếʍ láp, mυ'ŧ vào, thậm chí cắn nhẹ vào chỗ mẫn cảm nhất trước ngực cậu.
“Không…… đừng ……”
Phí Khả phát ra mấy tiếng làm người ta xấu hổ, lại không cách nào tự khống chế được.
** của cậu đã chảy ra dịch nhầy, trên qυầи ɭóŧ màu đen đã ướt đẫm một mảng.
Lục Hình Văn đột nhiên ngừng lại, tỉ mỉ nhìn qυầи ɭóŧ Phí Khả, nói: “Nói cho anh biết, chó con, muốn chủ nhân giúp em cởi ra không?”
Phí Khả nói không ra lời.
Lục Hình Văn cúi đầu, ở chỗ ướt đẫm trên qυầи ɭóŧ, dùng đầu lưỡi quét qua một cái.
Phí Khả kêu lên kinh hãi.
Lục Hình Văn lại hỏi: “Mở miệng nói cho anh biết, muốn hay không? Em không nói, anh sẽ không giúp em.”
Phí Khả sắp điên rồi, cậu cảm thấy bản thân trước mặt Lục tiên sinh, biến thành một tên ngốc mất hết lý trí, cậu biết thành một người không giống với chính mình nữa.
“Muốn…..” Phí Khả run lẩy bẩy, từ bỏ chút xấu hổ cuối cùng.
Lục Hình Văn kéo ra mảnh qυầи ɭóŧ cuối cùng, ** đã sớm cứng đến phát đau nhảy ra ngoài. ** của Phí Khả rất hồng hào sạch sẽ, vì mới tắm xong, tỏa ra mùi sữa bò.
Lục Hình Văn sáp tới hít sâu một hơi, khen ngợi: “Rất xinh đẹp.”
Lục tiên sinh dán vào ** của cậu, ngẩng đầu nói chuyện với cậu, loại cảnh tượng này thật quá mức sắc tình, trong quá khứ cuộc đời của Phí Khả chưa từng có cảnh như vậy, cậu đã không thể nói nổi một lời nào nữa.
Lục tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu: “Chó con đáng thương, như vậy đã xấu hổ rồi.”
Phí Khả còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy ** của mình tiến vào một khoang miệng ấm nóng, ẩm ướt. Trong nháy mắt, não cậu trống rỗng, lúc Lục tiên sinh dùng đầu lưỡi nóng bỏn mà mυ'ŧ vào **, cậu bắn ra.
Bắn ra vào miệng Lục tiên sinh.
Đợi Lục Hình Văn súc miệng xong quay lại, Phí Khả vẫn rúc vào sô pha, bị nỗi xấu hổ vô hạn nhấn chìm, thậm chí không nói nổi nên lời.
Thật sự giống như một chú chó con vô cùng vô cùng đáng thương.
Lục Hình Văn giúp cậu cởi dây trói bằng lụa, hỏi: “Thoải mái không?”
Mắt Phí Khả vẫn còn ẩm ướt, nước mắt sinh lý bị kɧoáı ©ảʍ dẫn ra, vẫn còn đỏ lên, trốn trong sô pha, không biết chính mình có bao nhiêu mỹ vị, còn dùng một thanh âm đáng yêu nói: “Xin lỗi….”
“Tại sao lại xin lỗi?” Lục Hình Văn biết rồi còn cố ý hỏi.
Phí Khả nói không ra lời, cậu chớp chớp mắt, phát hiện ** của Lục Hình Văn vẫn còn cứng.
Vừa nhìn thấy, tính khí vừa mềm đi của cậu lại bắt đầu ngẩng đầu.
Phí Khả hoảng loạn, thậm chí muốn dùng tay che lại động tác xấu hổ của hạ thân.
“Ngài, ngài……”
Lục Hình Văn biết rõ ý tứ của cậu, giải thích: “Không sao, hôm nay tới đây thôi, anh thấy chó con đã sắp chống đỡ không nổi rồi.”
Lục Hình Văn cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau lau ** Phí Khả vừa bắn ra, lau xong, đứng dậy ném khăn tay đi.
Phí Khả đột nhiên kích động, đột nhiên bật dậy ôm chặt lấy Lục Hình Văn, vội vàng nói: “Em, em đã chuẩn bị tốt rồi, em…..”
Phí Khả ôm quá chặt, ** cứng rắn của Lục Hình Văn cộm lên ngay bụng cậu.
Lục Hình Văn hít một hơi, muốn đẩy Phí Khả ra: “Chuẩn bị cái gì? Em không hiểu, chuẩn bị nên là do anh làm. Không chuẩn bị đầy đủ, có thể làm em bị thương. Ngoan, hôm nay trễ rồi.”
Phí Khả trước giờ chưa từng cảm thấy chính mình và Lục tiên sinh lại có thể thân mật như vậy, cũng chưa từng cảm thấy yêu thương Lục tiên sinh như vậy. Đúng, là yêu thương, cậu cũng muốn để Lục tiên sinh đạt được kɧoáı ©ảʍ, giống như mình lúc nãy. Cậu cũng muốn hôn môi Lục tiên sinh, hôn mỗi một cơ thịt trên người Lục tiên sinh, muốn ôm anh, muốn sáp vào lòng anh.
Phí Khả quỳ xuống, ngậm vào ** của Lục Hình Văn.
Quá lớn, cậu không làm được, bị sặc một cái.
Lục Hình Văn hít vào một hơi, nhưng cũng không đẩy cậu ra.
Phí Khả bắt đầu học động tác lúc nãy của Lục Hình Văn, dùng đầu lưỡi gian nan mυ'ŧ vào **
Trong mũi, trong miệng, ngập tràn hương vị tính khí nam tính.
Phí Khả trước giờ chưa từng nghĩ bản thân mình lại có một ngày, mình sẽ quỳ xuống trước một người đàn ông khác, ngậm ** mà liếʍ láp, nhưng trong lòng lại không có bất kỳ cảm giác bị sỉ nhục nào.
Chỉ ngập tràn tình yêu.
Rất nóng, rất bỏng, cũng rất cứng.
Phí Khả mê hoặc mà mυ'ŧ vào, hôn vào, hạ thân dần dầng ngẩng đầu lên.
Trong thời khắc ý loạn tình mê này, Phí Khả cuối cùng nhịn không được phun ra tính khí của Lục Hình Văn, đem lo lắng nội tâm của mình nói ra: “Ngài có thể chỉ có một mình em được không? Em có thể làm bé ngoan, làm chó con, làm nô ɭệ.”
Lục Hình Văn đầu tiên bị sững sờ, sau đó cúi người hôn vào môi Phí Khả, sau đó nói: “Bé ngốc, em đang nghĩ cái gì? Từ sau khi quen biết em, anh luôn chỉ có một mình em. Bây giờ như vậy, tương lai cũng như vậy. Cứ cho là trước đây, anh cũng chỉ có loại quan hệ này với bạn trai chính thức của mình. Em là người yêu của anh, là chồng hợp pháp của anh. Nô ɭệ chỉ là một loại xưng hô lúc điều giáo, không đại biểu cho bất kỳ bất bình đẳng thân phận nào cả, hiểu không? Bất kỳ lúc nào, đều không được tự hạ thấp bản thân mình để đạt được sự chú ý của đối phương. Dù cho đối phương là anh hay là bất kỳ người nào khác, đều không được nghĩ như vậy.”
Phí Khả nhìn không được bật khóc: “Em, em…..”
Lục Hình Văn từng chút từng chút hôn đi nước mắt của cậu.
“Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, không vui vẻ, em có thể lập tức đề xuất với anh. Bé cưng, anh yêu em.”
Yêu.
Phí Khả cảm thấy một năm trước giống như một giấc mơ.
Yêu, trong năm năm, cậu thế mà lại có được “yêu”.
Tất cả như đau khổ lúc trước, có lẽ đều là vì để nghênh đón tình yêu này của Lục Hình Văn.