*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau mùa xuân, vào một ngày đẹp trời của trung tuần tháng ba, Thẩm Nghi Du chuyển tới phía nam California tràn ngập nắng.
Nói là chuyển nhà nhưng cũng không có quá nhiều hành lý, những đồ vật chiếm diện tích lớn cần chuyển đi đều đã được Lý Thù gửi đi thay cậu, vật dụng còn lại cuối cùng được đóng gọn trong một vali size 29 tấc
(1), tài xế của Lý Thù giúp cậu đặt vào cốp xe và chở cậu tới sân bay.
(1) Vali 29 tấc nghĩa là vali có tổng cộng của chiều dài, chiều rộng và chiều cao không vượt quá 158cm. Số đo bình thường của vali 29 tấc thường là: dài 73cm x rộng 52cm x cao 29cm. Nguồn: Zhidao BaiduVali đầu tiên là vali size 29 tấc
Ven đường, Thẩm Nghi Du đi qua rất nhiều kiến trúc và trung tâm thương mại cậu quen thuộc, tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí cách cầu vượt trên cao không xa, còn những cây thường xanh
(2)
tươi tốt quanh năm.
(2) Cây thường xanh hay thực vật thường xanh (trong tiếng Anh: evergreen plant) là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính. Nguồn: Wikipedia
Nghĩ tới sau này không thể thường xuyên nhìn thấy, Thẩm Nghi Du có chút không nỡ.
Lý Thù ngồi cạnh cậu, anh hiếm thấy không làm việc, nghiêm túc kéo tay của cậu như sợ cậu hối hận.
Mấy ngày trước, Thẩm Nghi Du gọi cho bố, thông báo quyết định di cư của mình.
Bố không giữ cậu lại, bảo cậu đã là người trưởng thành, có quyền tự quyết định tương lai của mình. Tuy vậy, ông mãi mãi là hậu phương cho Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du cúp điện thoại, mặc dù không rõ trong lời nói của bố có bao nhiêu thật lòng, cậu vẫn cảm nhận được một sự cổ vũ khó hiểu.
Cậu nghĩ chắc xuất phát từ cảm giác sợ hãi hoàn cảnh mới, hiện tại dù ai cổ vũ cậu, cậu cũng như được tiếp thêm sức mạnh.
Vì trên thực tế cậu đích thực là một tiểu nhân nhát gan.
May mắn là hoàn cảnh mới thân thiện hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Thẩm Nghi Du.
Cậu liên lạc với bạn học trước kia và các đối tác từng làm việc cùng, nhanh chóng tạo dựng một vòng xã giao mới, bắt đầu làm dự án mới, chưa kịp lo lắng đã bận rộn, độ thích ứng tốt vượt mức tưởng tượng.
Tuy Lý Thù không nói nhiều, nhưng Thẩm Nghi Du có thể cảm nhận được Lý Thù quả thật hạnh phúc tới nhảy nhót vì cậu đã dọn tới đây.
Sau khi hoàn thành việc niêm yết công ty môi trường, Lý Thù rảnh rỗi hơn, có khi vẫn đang trong tuần, 10 rưỡi tối anh xuất hiện ở cửa nhà, rõ ràng có thể nhập dấu vân tay mở cửa, nhưng nhất định bắt Thẩm Nghi Du mở cửa cho anh, ở huyền quan trao cho cậu một nụ hôn dài nóng bỏng, sáu giờ sáng hôm sau thì anh đi làm.
Anh tựa như không nhịn được phải xác nhận lại năm lần bảy lượt rằng hiện giờ, Thẩm Nghi Du đang sống ở nơi chỉ cách công ty anh ba tiếng máy bay.
Một ngày nọ vào tháng sáu, Lý Thù hỏi Thẩm Nghi có đồng ý gặp em gái của anh, Lý Thi San không.
“Nó nói nhiều lắm” Lý Thù bảo: “Em không đồng ý cũng không sao.”
Thẩm Nghi Du đồng ý, Lý Thù nói thêm với cậu: “Nhưng lúc đó đừng giữ nó lại ăn cơm, nó tưởng thật đấy.”
“…..” Dưới sự kì kèo của Lý Thù, Thẩm Nghi Du chỉ có thể nói: “Được.”
Chiều thứ bảy cùng tuần, Lý Thi San mang theo một bộ gốm sứ tới nhà.
Lý Thù làm việc ở lầu trên, Thẩm Nghi Du mở cửa, nhìn thấy một cô gái sành điệu, xinh đẹp và hoạt bát, khó có thể liên hệ giữa Lý Thù và cô.
Trên thực tế, khi nhìn thấy Thẩm Nghi Du, Lý Thi San cũng rất ngạc nhiên.
Cô chẳng thể tưởng tượng được Lý Thù cái người vốn khác biệt hoàn toàn với loài người, khi yêu lại có thẩm mỹ tốt như vậy.
Mấy tháng trước, đứa bạn tốt Lilith Leslie xinh đẹp hiểu biết quyến rũ chủ động bày tỏ hứng thú với ESP, muốn gặp Lý Thù, Lý Thi San không biết Lý Thù đã có người yêu, liền đồng ý với Leslie. Cô còn nghĩ cuối cùng Lý Thù cũng có hy vọng thoát kiếp độc thân.
Nhưng Lý Thù khi gặp Lilith chẳng khác gì khi gặp người lạ bình thường, thái độ của anh với thư ký Irene còn tốt hơn với Lilith.
Lúc đó, Lý Thi San nghĩ chuyện yêu đương của Lý Thù nên xếp vào một hạng mục có tính thử thách cao nhất của loài người.
Sau khi biết Lý Thù đang yêu, cô hỏi ra tên Thẩm Nghi Du từ Irene Felton.
Trong lòng cô, một mặt đồng cảm tha thiết với Thẩm Nghi Du, một mặt tràn đầy nghi ngờ.
Vừa phải “sống sót” trong khoảng trống giữa lịch trình công tác của Lý Thù, vừa phải nhẫn nhịn sự lạnh lùng và hờ hững của anh, người bình thường có thể chịu nổi sao…
Lý Thù là loại người có thể vì công việc mà rời khỏi tiệc mừng thọ của bà ngoại; thế thì chắc nửa năm anh mới rút ra thời gian gặp Thẩm Nghi Du một lần để dùng bữa.
Vì vậy, Lý Thi San đoán, có lẽ nguyên nhân Thẩm Nghi Du dọn tới Los Angeles là vì muốn gặp Lý Thù nhiều hơn.
“Lý Thù vẫn đang họp”, Thẩm Nghi Du vừa dẫn cô vào trong vừa nghiêng đầu nói.
Lý San đi đằng sau, không nhịn được quan sát Thẩm Nghi Du tỉ mỉ.
So với anh cô thì Thẩm Nghi Du thấp hơn nửa cái đầu, nhưng cậu cao hơn cô kha khá. Làn da cậu trắng nõn, tay chân mảnh khảnh, mặc trang phục thường ngày đơn giản, vẫn đẹp tới mức khiến người ta khó quên.
Cậu cầm bộ gốm sứ Lý Thi San mang tới, dịu dàng nói cảm ơn, hỏi Lý Thi San muốn tham quan nhà không.
Lý Thi San cũng có ý này nên cô vui vẻ gật đầu.
Căn hộ của Lý Thù rất rộng, chia thành hai tầng, phòng khách và tầng hai để không, ánh sáng từ ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất kiểu Pháp.
Lý Thi San từng được quản lý khu bất động sản cho xem ảnh căn hộ này. Hiện giờ nó đã có một số chỉnh sửa nhỏ, cầu thang đã sơn màu khác, hình như cũng thay đèn, trên tường treo mấy bức tranh mới, mang lại cảm giác của người sống nhiều hơn.
Khi tới bên tủ rượu trang trí, Lý Thi San không nhịn được hỏi Thẩm Nghi Du: “Yêu kẻ cuồng công việc có mệt mỏi không?”
Kỳ thực, cô muốn biết chứng ngại tiếp xúc thân thể với người khác của Lý Thù đã khỏi chưa, nhưng cô nghĩ đây không phải vấn đề mình nên hỏi.
“Vẫn tốt”, Thẩm Nghi Du dịu dàng mỉm cười:
“Gần đây anh ấy không bận lắm.”
Đối với câu trả lời của Thẩm Nghi Du, Lý Thì San chẳng có mấy phần tin tưởng.
Cô không rõ hình thức sống chung giữa Lý Thù và Thẩm Nghi Du, cũng chẳng tưởng tượng ra dáng vẻ chủ động của Lý Thù.
Trong trí tưởng tượng của Lý Thi San, tình huống dễ xảy ra nhất là Thẩm Nghi Du vô cùng ân cần, Lý Thù đối xử lạnh lùng.
Dù sao thì Lý Thù chưa từng đề cập về Thẩm Nghi Du với gia đình, nếu không phải cô hỏi Lý Thù căn nhà này còn trống không thì chắc hiện tại cũng chẳng biết Thẩm Nghi Du đang sống ở đây.
Tuy vậy, có thể khiến Lý Thù thừa nhận mình đang yêu đã là một thành công vĩ đại rồi.
Thẩm Nghi Du dẫn cô tham quan một vòng tầng một, khi tới phòng khách, Lý Thi San hiểu chuyện nói: “Lý Thù đang làm việc, chúng ta đừng đi lên.”
Lý Thù đối xử với em gái không khác gì người bình thường, không có tẹo kiên nhẫn nào, nếu Lý Thi San làm phiền khi anh làm việc, nhất định bị anh đuổi khỏi cửa.
Thẩm Nghi Du nhìn về phía cầu thang, động viên cô:
“Thực ra không vấn đề gì.”
Nhưng cậu cũng không nói về việc lên lầu nữa, cậu đi về phía quầy bar, hỏi Lý Thi San: “Uống gì không? Nước hoa quả, sữa tươi hay là nước lọc?”
Lý Thi San trả lời: “Nước hoa quả”, vừa dứt lời, trên cầu thang bỗng truyền tới tiếng động, cô ngẩng đầu thấy Lý Thù một tay cầm laptop đi xuống.
Thấy Lý Thi San, bước chân của Lý Thù hơi dừng lại, mặt không cảm xúc hỏi: “Tới rồi sao không nói”
Lý Thi San nhìn Lý Thù, chẳng biết trả lời sao, Lý Thù tiếp tục đi xuống.
Lý Thù tới bên cạnh Thẩm Nghi Du, đặt laptop lên mặt bàn đá cẩm thạch, ôm lấy cậu từ sau lưng, cằm gối lên vai Thẩm Nghi Du, nắm cổ tay Thẩm Nghi Du, đoạt bình nước hoa quả từ tay cậu, nói với Thẩm Nghi Du: “Anh muốn uống nước.”
Sau đó không nói tiếng nào đẩy Thẩm Nghi Du đi lấy bình nước thuỷ tinh.
Thẩm Nghi Du tựa như bị anh chọc bật cười, vừa rút tay về vừa nói: “Anh đừng như vậy”.
“Anh ngồi đi.” Thẩm Nghi Du bảo Lý Thù: “Em rót nước cho.”
Lý Thù trả lời: “Không ngồi đâu”, anh buông tay Thẩm Nghi Du, tự mình cầm bình nước rót vào cốc thuỷ tinh Thẩm Nghi Du đang cầm.
Sau đó anh mới rời khỏi người Thẩm Nghi Du, cầm cốc nước liếc mắt nhìn Lý Thi San, không khách sáo nói: “Em tự rót đi” rồi kéo Thẩm Nghi Du đi.
Lý Thi San chỉ có thể tự mình rót nước hoa quả, vừa đặt bình nước xuống, Lý Thù liền đi tới lấy laptop.
Lý Thi San vừa định cầm cốc nước, Lý Thù liền gọi cô: “Lý Thi San.”
Cô đành rút tay lại, ngẩng đầu nhìn anh trai.
Ánh mắt của Lý Thù lộ ra chút phiền não, anh ngập ngừng nói: “Theo lẽ thường, nếu anh muốn cầu hôn, trước đó có phải nên đưa cậu ấy ra mắt gia đình không?”
Lý Thi San vô cùng khϊếp sợ, ngơ ngác hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Em không biết, cầu hôn thì chắc không cần, nhưng trước khi kết hôn thì chắc có?”
“Oh, vậy nên nói sao với bố mẹ mới thích hợp nhỉ?” Lý Thù lại hỏi: “Nếu bố mẹ không đồng ý tiếp nhận, có cách nào thuyết phục họ không?”
Câu hỏi của Lý Thù vượt xa phạm vi lý luận của Lý Thi San, cô ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: “Đầu tiên bóng gió một chút xem sao?”
“Vẫn là em am hiểu những chuyện này” Lý Thù gật đầu: “Tuần này em về nhà, giúp anh thử xem.”
Lý Thi San như bị sét đánh: “Em?”
Cô không muốn mâu thuẫn với gia đình vừa phức tạp vừa khó tính này, vừa định từ chối, Lý Thù liền nói: “Xuất phát từ quan hệ huyết thống thân thiết, anh có thể tài trợ cho em một căn hộ.”
________
Cuối cùng, Thẩm Nghi Du vẫn giữ Lý Thi San lại dùng bữa.
Lý Thù thái độ khác biệt, anh không phản đối, nhưng ăn xong, anh liền hạ lệnh đuổi khách.
Lý Thi San có vẻ cũng chẳng muốn ở lại, cô nhanh chóng tạm biệt họ.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Nghi Du hỏi Lý Thù: “Lúc nãy hai người nói chuyện gì ở quầy bar thế?”
Lý Thù rũ mắt nhìn cậu, từ chối trả lời: “Bí mật thương mại.”
Anh mặc một chiếc áo phông mới may của bên công ty môi trường, nhìn có vẻ ngốc nghếch, Thẩm Nghi Du tặng anh một chiếc dây đeo đồng hồ mới anh mới chịu đổi, dễ tính đến mức không thể dễ tính hơn.
Buổi tối trong phòng khách, Thẩm Nghi Du và Lý Thù mỗi người làm việc, Thẩm Nghi Du bỏ máy tính xuống trước định đi đánh răng rửa mặt.
Khi đi qua Lý Thù, Lý Thù liền kéo cậu lại.
Lý Thù giữ chặt lấy eo Thẩm Nghi Du, bỏ máy tính sang một bên, để Thẩm Nghi Du ngồi lên đùi anh.
Anh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thẩm Nghi Du, tựa như căng thẳng nói: “Thẩm Nghi Du.”
Lý Thù cầm một hộp trang sức khá lớn của thương hiệu nổi tiếng, cậu chẳng rõ anh đặt cạnh mình từ khi nào. Lý Thù đưa cho Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du nhìn anh, chầm chậm mở ra, bên trong hộp có một chiếc hà bao thêu chỉ đỏ, không phải chiếc hà bao bà ngoại tặng Thẩm Nghi Du.
Chiếc hà bao khá nặng, bên trong hình như đựng một vật gì đó, Thẩm Nghi Du do dự mở ra, đổ ra hai chiếc nhẫn, hai chiếc nhẫn bằng kim loại lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay Thẩm Nghi Du.
“Anh không nói trước với em, hà bao của em”, Lý Thù mở miệng nói: “Anh tìm một công ty chuyên nghiệp lục lọi cả căn nhà nhưng không tìm thấy. Có lẽ nó không phải mất ở nhà anh.”
“Anh biết cái hà bao này không giống cái đó, đây là anh làm. Khi anh làm nó vẫn luôn nghĩ, làm sao có thể gặp lại em, làm sao dỗ em hết giận.”
“Hiện giờ em không giận anh nữa, anh mới muốn tặng nó cho em.”
“Thẩm Nghi Du” Lý Thù nói: “Có lẽ hà bao thực sự không tìm được, nhưng anh có thể cho em một gia đình.”
“Em và anh kết hôn đi.” Anh nói, tự động cầm nhẫn từ trên tay Thẩm Nghi Du, anh đeo vào ngón áp út của mình, sau đó giúp Thẩm Nghi Du đeo vào tay cậu, anh nhìn Thẩm Nghi Du, Thẩm Nghi Du cũng nhìn anh.
Đôi mắt của Lý Thù luôn tồn tại sự chân thành trong sáng, đẹp như ánh sáng hy vọng.
Mái ấm mà trong đêm đông đó khi Thẩm Nghi Du gặp Lý Thù chưa từng nghĩ tới, giấc mộng đẹp mà cậu ngăn cản nó sinh trưởng trong ba năm yêu nhau, cái tương lai mà sau đêm mưa rời khỏi nhà Lý Thù cậu không dám nghĩ tới vì ăn năn, hối hận, tiêu cực và tự ti… tất cả đều có thể dễ dàng tìm được trong đôi mắt của Lý Thù.
Thẩm Nghi Du vốn còn chưa trả lời nhưng nhẫn cũng đã đeo lên rồi, cậu chỉ có thể hôn Lý Thù đơn giản như trong nghi thức cầu hôn của thế kỷ trước, nói với anh: “Được.”