*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mới đây mà đã đến cuối tuần rồi, anh Oliver Wood vẫn duy trì cường độ tập luyện khốc liệt hệt như trong trí nhớ của Harry, chỉ là mỗi lần đáp xuống đất, nó đã không còn nhìn thấy một bóng người ly khai hàng ghế cao nhất trên khán đài nữa. Điều này khiến nó cảm thấy rất kì quái: vừa nhẹ nhõm vì thứ không nên xuất hiện rốt cuộc cũng biến mất, nhưng đồng thời cũng thấy mất mát và trống rỗng trong lòng.
Đợi đến khi Harry nhận diện được tên gọi tâm trạng hiện giờ, nó đã thấy mình đang bước trên hành lang lầu ba dẫn đến văn phòng của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nó hoảng hốt phát hiện ra rằng, cho dù Voldemort có lạnh lùng nói với nó hết thảy mọi thứ trước đây là giả, là ảo tưởng của nó, là kế hoạch của hắn, thậm chí còn đánh đồng chúng với một trò chơi, thì niềm hi vọng trong lòng nó vẫn chưa tắt. Nó thật sự không muốn nghĩ tiếp xem suy nghĩ của nó đại diện cho điều gì.
Mặc kệ Voldemort muốn làm cái gì, nó đều sẽ đối mặt, đó là trách nhiệm của nó. Harry đứng ngoài cửa do dự cả nửa ngày, tự nhắc mình phải cẩn thận cả chục lần, mãi đến khi nó cảm thấy đã trễ giờ mới lầm bầm câu mật khẩu với cái tay nắm cửa bằng bạc. Con rắn bạc với đôi mắt hồng ngọc co lại, cửa mở. Bước chân vào phòng rồi Harry mới sực nhớ ra tại sao nó lần đầu tiên nhìn thấy con rắn đó đã thấy nó quen mắt. Trong bài thi cuối khoá môn Biến hình của Tom, không phải cậu ta đã biến ra cái tẩu thuốc bằng bạc với con rắn cũng y chang đó sao? Vậy mà nó đến giờ mới nhận ra!
Cảm xúc ảo não này vẫn còn tiếp tục đến khi nó giật mình vì thấy bóng một người khác trong phòng, nhưng nó trấn định lại rất nhanh. Hình dạng Voldemort là lúc hắn gặp nó vào đêm Phục Sinh… Bởi vì thân phận đã bại lộ nên lười cải trang chứ gì?
“Cái tay nắm cửa nhìn đẹp đến vậy à? Khiến cho ngươi chăm chú thưởng thức nó đến nửa tiếng đồng hồ?” Voldemort lười nhác nhấp một ngụm cà phê.
Harry không biết thế giới pháp thuật có loại đồ uống này hay không, nhưng hương vị nó ngửi được thì đúng là mùi cà phê. Trên bàn còn bày thêm một bộ ấm trà trông rất tinh tế và sang trọng, mỗi cái dĩa lót đều viền vàng, còn hoa văn trang trí thì làm từ mấy viên ngọc mắt mèo sáng lấp lánh. Nó mím môi, ngồi xuống mép một chiếc ghế dựa, quyết định không bình luận gì về việc nhất cử nhất động của nó đều bị đối phương biết.
“Ngươi cứng ngắc quá!” Voldemort nghiêng mặt nhìn nó: “Ít ra vẫn nên làm bộ chút tác phong lịch thiệp chứ.” Vẫy đũa phép một cái, cái ấm trà trên bàn tự động nghiêng vào phía tách trà, sau đó liền trở về vị trí cũ, còn tách trà đầy ắp thì là là bay đến trước mặt Harry.
Harry có hơi do dự, nhưng nó nhanh chóng cầm lấy uống một ngụm lớn. Mùi vị rất quen thuộc, độ ấm vừa phải, là một tách sữa nóng. Kì quái? Vậy tại sao nó nếm thấy có cả vị đắng chát nhỉ? Harry buồn bực nghĩ.
“Rất dứt khoát!” Voldemort khụ vài tiếng cho thanh giọng: “Ta không nghĩ là ngươi sẽ uống, hoặc ít nhất cũng phải đắn đo suy nghĩ trước đã.”
“Nếu đồ uống có vấn đề thì ngươi đã không cần chờ đến bây giờ, ta sớm đã uống qua vài chục lần trong văn phòng của ngươi rồi.” Harry khô khan trả lời. Nhìn lại tách sữa nóng trước mặt, không hiểu sao nó bỗng thấy mất hết mùi vị.
“Nói cũng đúng.” Voldemort đánh giá nó một lúc. “Rất nhiều người hiểu được điều này, nhưng thật sự làm như ngươi thì có được mấy ai cơ chứ!” Hắn đặt ly cà phê xuống. “Lại một lần ngươi khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa đấy, quả không hổ là cậu bé cứu thế.”
Harry phát hiện nó cực kì không thích Voldemort nói chuyện với nó bằng cái giọng thế này, đặc biệt là bốn chữ “cậu bé cứu thế” nghe toàn mùi mỉa mai. Nó nhíu mày: “Buổi học bổ túc chừng nào mới bắt đầu?” Nếu bắt nó không được chào hỏi Voldemort bằng cách phun bùa ếm vào mặt nhau thì nó thừa nhận tình huống như thế nó rất khó thích ứng, cũng không biết phải thích ứng thế nào, sự tình về sau thì càng khỏi phải nói. Nó rất ghét cái loại cảm giác bất lực và mù mờ lúc này.
Mấy động tác nhỏ của nó không thoát được ánh mắt Voldemort. “Nếu ngươi đã sẵn sàng thì hiện tại bắt đầu luôn.” Hắn nói chậm rãi: “Ta muốn dạy ngươi thuật hoá thú – Animagus.”
Harry kích động đến thiếu chút nữa đã nhảy luôn ra khỏi ghế, nhưng may mắn là nó còn kìm chế được vẻ mặt của mình tránh lộ ra việc nó quá mức phấn khích.
Voldemort thản nhiên cho nó một cái liếc mắt rồi nói tiếp. “Nói thật, ta đã chán ngấy cái việc mỗi tiết học đều phải chịu đựng mấy cái bùa ngăn trở sứt sẹo của đám học trò ấy rồi. Ta càng hi vọng biểu hiện của ngươi sẽ xứng đáng với một học sinh đã học sáu năm ở Hogwarts, chứ không phải cái đám ngu ngốc xung quanh thứ gì cũng chả biết.”
Harry khẳng định Voldemort đang kiếm cớ mỉa mai bạn học của nó, nhưng nó nhịn cơn giận xuống. Tuy trong lòng nó không bằng lòng cách nói chuyện của hắn, nhưng nó cũng tự biết kinh nghiệm thực chiến với pháp thuật hắc ám của học sinh Hogwarts bé đến đáng thương, bởi vậy bùa chú không thành thạo cũng là chuyện đương nhiên.
“Đầu tiên cần xác định khả năng của ngươi về Biến hình.” Voldemort chỉa đầu đũa phép của hắn vào tách trà, nó liền biến thành một con cú trắng tinh như tuyết, bộ dáng giống hệt như Hedwig. “Tựa như vầy nè.” Sau đó Hedwig biến mất, xuất hiện một con mèo với bộ lông hung đỏ, hình như là Crookshanks. Đũa phép lại vung lên lần nữa, một con chuột lông xám mập mũm mĩm đang thử chạy trốn khỏi mặt bàn.
Harry cố gắng không tự hỏi tại sao Voldemort lại có ấn tượng sâu sắc với con mèo của Hermione đến thế, trong khi rõ ràng hiện tại cô bé còn chưa mua nó về. “Ta nghĩ… ta cần luyện tập đã, hiện tại ta làm không được đến vậy.” Harry thừa nhận một cách rất không cam lòng.
“Chuyển hoá giữa những đồ vật vô tri tương đối dễ, trong khi biến đổi các loài sinh vật sống thì khó hơn một chút: phải nắm chắc những khác biệt cơ bản giữa hai loài, ngoài ra cách đọc bùa chú và tư thế cầm đũa phép cũng khác nhau.” Voldemort lại nhẹ nhàng vung đũa phép một cái, con chuột lúc này đã chạy đến góc phòng ngoan ngoãn trở lại làm tách trà.
“Chờ đến khi ngươi thuần thục biến hình giữa các sinh vật khác nhau chúng ta mới chuyển sang giai đoạn thiền định. Khi đó ngươi sẽ có hiểu biết nhất định về đặc thù riêng của chính mình, từ đó tìm được hình thái thú hoá phù hợp nhất với bản thân.” Voldemort hơi cong khoé miệng: “Ta nghĩ cái này không quá khó, ngươi chỉ cần sử dụng Bế quan bí thuật là có thể thanh tịnh đầu óc khỏi những tạp niệm phiền nhiễu.”
Harry đã nghĩ ra, thì ra chính hắn đã tặng nó quyển “Luận về phép thuật phòng ngự” dày thiệt dày kia, thì ra món quà đó không phải ngẫu nhiên… trước kia, mọi tư tưởng của nó đều bị Voldemort nhìn thấu. Thế nhưng hắn ta làm cách nào để liên tục đọc suy nghĩ của nó nhỉ? Dùng bùa Chiết tâm trí thuật cực kì cao thâm?
Nếu đúng như vậy thì Voldemort quả nhiên là bậc đại cao thủ!
“… Hiện tại ngươi bắt đầu luyện tập đi!” Vừa nãy Harry thất thần, Voldemort đã chú ý đến, nhưng hắn vẫn tiếp tục giảng giải những tri thức quan trọng, sau đó cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Vậy cũng không phải không có khả năng… Harry đột nhiên ý thức xung quanh yên tĩnh, lúc đó nó mới phát hiện Voldemort đã nói xong rồi. “Ơ? Ừm…” Harry giật mình, tay chân luống cuống đến vụng về. Từ lúc vào cửa nó vẫn cầm đũa phép trong tay, mà lòng bàn tay giờ đây đã đầy mồ hôi lạnh, động tác vung đũa phép không được liền mạch.
Voldemort nhìn thấy, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ. Hắn đứng lên: “Ta có chút việc cần phải làm, ngươi cứ luyện tập đến thời gian như mọi lần trước, sau đó thì ngươi có thể tuỳ ý ra về.” Nói xong hắn biến mất sau một cánh cửa khác phía bên kia bức tường.
Động tác của Harry đột ngột dừng lại, nó cảnh giác theo dõi Voldemort, ai ngờ hắn chỉ mở cửa rời khỏi phòng mà thôi, thần kinh của nó chắc đang căng thẳng quá độ. Luyện tập thì cứ luyện tập vậy, không có Voldemort trong phòng nó còn dễ thành công hơn, mặc dù không còn ai giúp nó sửa tư thế sai nữa… Harry đang chìm trong suy nghĩ, tay cầm cái tách rỗng nó đã uống hết úp lại cái khay thì mắt nó liếc đến chất lỏng màu nâu còn sót lại trong một cái tách khác đang bốc lên hơi ấm. Quả nhiên sữa nóng của nó là được đặc biệt chuẩn bị rồi.
Buổi học bổ túc sau đó Voldemort vẫn giảng giải một vài trọng điểm cho nó, đặt mục tiêu cần hoàn thành, rồi biến đi đâu không biết. Điều này khiến Harry thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, song đồng thời nó lại lo lắng hắn ta chạy đi làm chuyện xấu, nhưng cũng có thể hắn không muốn ở một mình với nó thì sao? Dù sao thì nếu hắn ở lại cả hai đều cùng xấu hổ… Harry nhịn không được mà nhớ lại hình dạng của Tom, thật khiến nước miếng nó chảy ròng ròng.
Một tuần nữa qua đi, bầu trời Hogwarts rốt cuộc đã có một vài tia nắng hiếm hoi xuất hiện. Lúc phát hiện ra Harry đã cao hứng thật lâu, tại luyện tập Quidditch trong thời tiết băng giá đâu có thoải mái gì. Đám học sinh trong toà lâu đài hình như cũng cùng chung cảm xúc với nó. Trên bàn điểm tâm cú mèo bay đến bay đi không dứt, càng không nói đến mấy trái tim hồng phấn cứ lượn lờ trong tấm thiệp gửi đến người trong lòng mỗi người.
Harry đờ người nửa giây mới nhớ ra hôm nay là ngày Valentine. Giống như trong nháy mắt ai ai cũng có nửa kia của mình, nơi nào cũng có thể thấy một đám nữ sinh chụm đầu bàn tán gì đó, điểm tâm trước mặt cũng chẳng cần ăn, tụi nam sinh không cần nghe cũng biết đám con gái đang nói về chuyện gì. Một đám nữ sinh Gryffindor năm thứ nhất đang lôi kéo ai đó, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía nó nữa. Harry phát hiện rất nhanh mấy cô bé năm nhất đang lôi kéo một Ginny Weasley mặt đỏ bừng làm cái gì, cho nên nó lập tức ngồi không yên.
Thế nhưng Tom ngồi đối diện vẫn đang nhàn nhã ăn cháo yến mạch. Harry liên tục xem đồng hồ, lòng nó không muốn để Voldemort thấy thứ sắp xảy ra, dù sao hắn cũng biết nó với Ginny trước kia từng có một đoạn tình cảm. Cái cảm giác này thật là kì quái! Lâu lắc sau đó Tom mới buông cái thìa, Harry vừa mới thở ra một hơi thì một trận gió xoáy đã ùa lại đây. Có cái gì đó nhét vào tay nó, chưa kịp đợi Harry phản ứng lại thì trận gió xoáy mang màu hồng phấn đã biến mất ngoài cửa Sảnh đường.
“Ây da! Em gái yêu quý của chúng ta đợi không được nữa rồi!” Fred mở mồm trêu chọc.
“Xem ra mọi người đều biết rồi nha…” George rất tích cực phụ hoạ.
“Nó viết cái gì thế?” Fred ghé lại gần tò mò hỏi: “Harry, cho tụi anh nhìn một cái nha?”
Ngay khi Harry không biết nên làm thế nào cho tốt thì bên phải nó vang lên một trận ho khan. Là Ron, sắc mặt cậu ta cực kì khó xem. Cặp sinh đôi nhìn nhau, cuối cùng buông tha. “Thôi vậy, Ginny mà biết nó giết tụi anh mất!”
Harry nhìn bức thư trong tay thơm ngát mùi hoa. Tốt nhất là không nên mở ngay tại đây nhỉ? Nó lại khẽ liếc sang Tom, cái người đang tao nhã lấy giấy lau miệng. Hay rồi, một màn vừa rồi bị cậu ta thấy hết! Không hề thấy bất kì biến hoá nào trên vẻ mặt người ta, Harry bỗng cảm thấy trong lòng bất an. Nó nhét bức thư vào túi sách, quyết định kiếm chỗ nào không có ai mới lấy ra xem.
Tụi nó một trước một sau ra khỏi Đại sảnh đường, lúc sắp đến khúc quanh thì một nữ sinh từ đâu nhào tới. Chỉ thấy cô bé đỏ bừng mặt đưa cho Tom cái gì đó, giọng nói cô bé rất nhỏ Harry nghe không rõ, sau đó chạy mất hút. Không cần nhìn cũng biết đó là thư tình, Harry tức giận nghĩ. Không ngờ cái người luôn đeo vẻ mặt “đừng tới gần tôi” vậy mà cũng có người thích! Vậy tại sao lúc nó tìm bạn nhảy lại khó khăn dữ vậy?
Thời khoá biểu buổi sáng có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Giáo sư Rold vẫn ra giữa lớp chỉnh sửa bùa chú cho tụi nhỏ như thường ngày, nhưng khi thầy vừa tuyên bố tan học thì có vài nữ sinh nhà Ravenclaw vọt lên bục giảng chúc thầy một ngày lễ Valentine vui vẻ. “Đương nhiên là thầy rất vui.” Giáo sư Rold không hề lộ vẻ bất ngờ: “Trên thực tế, hôm nay thầy thu được cả núi thiệp rồi. Tuy rằng làm giáo sư, thầy phải khuyên các trò học tập mới là nhiệm vụ quan trọng… Nhưng dù sao vẫn cảm ơn các trò.” Sau đó để lộ một nụ cười tuyệt đối làm điên đảo chúng sinh.
Harry quét một vòng khắp lớp: hầu như toàn bộ đám nữ sinh đều đang hạnh phúc ngây ngô cười, trong đó có cả Hermione. Rốt cuộc có ai biết được hắn ta là cái kẻ mà chỉ cần cái tên cũng không có người dám gọi không hả? Harry thật hoài nghi nếu bây giờ nó đem chân tướng sự thật nói ra, người ta cũng chỉ nghĩ là nó đang đặt điều bậy bạ. Nó đột nhiên cảm thấy cực kì khó chịu, như thể có thứ gì trong lòng nó đang không ngừng kêu gào, đòi được phát tiết.
Cả một ngày này tụi nó bị nữ sinh chặn đường đến mười hai lần, lúc dùng bữa trưa, sau mỗi tiết học… thậm chí lúc ngồi học trong thư viện cũng có người lén lút nhét thư vào sách đưa qua. Harry chưa bao giờ biết nó có nhiều người ái mộ đến như vậy, nhưng nó càng không biết rằng nhiều thế nào thì so ra vẫn kém Tom. Cái mặt lạnh băng áp bức người khác như thế quyến rũ chỗ nào cơ chứ?