Đại Thú Tân Nương

Chương 34: Suy nghĩ thông suốt

Dương Mạc Tuyền đang dùng bữa sáng, đầu tiên là Từ Liễu Thanh sai Tu Hoa đến nói cho nàng, Thái Hậu biết chân nàng bị thương chưa lành nên hôm nay sẽ không cần nàng bồi tiếp, chốc lát sau lại thấy Lạc Nhạn chạy tới, nói Lăng Tử Nhan đi thỉnh tiên sinh học chơi cờ, muộn một chút mới đến được. Dương Mạc Tuyền biết đây là bởi vì hôm qua nàng bại dưới tay Vân La, Lăng Tử Nhan không phục nên muốn học chơi cờ cho thật tốt để giúp nàng gỡ thể diện, liền chỉ có thể cười cười nhẹ lắc đầu.

Lac Nhạn vừa nhấc chân rời đi, Bế Nguyệt lại gọi nàng lại.

“Làm gì?” Lạc Nhạn tức giận hỏi. Từ lần trước đem túi thơm trả cho Anh Tuấn xong đã dỗi nàng một phen, đã thật lâu không chủ động cùng Bế Nguyệt nói chuyện, tuy rằng cơn giận đã sớm tiêu tan, nhưng mà lại không chịu hạ mặt cầu hoà với nàng.

Bế Nguyệt nói: “Ngươi chờ chút, ta có thứ này cho ngươi.” Nói xong liền trở về phòng mình.

Lạc Nhạn trong lòng nghi hoặc, liền hỏi Dương Mạc Tuyền: “Thiếu nãi nãi, người có biết Bế Nguyệt muốn đưa gì cho ta không?”

Dương Mạc Tuyền nhớ lần trước Bế Nguyệt nói muốn làm một cái túi thơm cho Lạc Nhạn, sợ giờ đưa chính là cái túi thơm đó, bất quá lại chỉ cười mà không đáp.

Đợi một hồi lâu sau Bế Nguyệt mới quay lại, trên tay quả nhiên cầm một cái túi thơm, đưa cho Lạc Nhạn, nói: “Cho ngươi.”

Lạc Nhạn cầm túi thơm, có phần không thể tin được, Bế Nguyệt thế nhưng lại làm túi thơm cho nàng! Cẩn thận cầm túi thơm quan sát, đường may tinh tế, so với cái đưa cho Anh Tuấn còn tốt hơn, đáng tiếc hình thêu trên mặt không phải hình uyên ương mà là hoa mai, bất quá như thế cũng đủ để khiến nàng thụ sủng nhược kinh rồi. Trong lòng tuy tấu nhạc sắp hỏng mất nhưng ngoài miệng lại không chịu bỏ qua, khẩu khí ra vẻ ghét bỏ, nói: “Cái này lại là làm cho ai? Người ta bỏ đi rồi mới tặng cho ta?”

Bế Nguyệt cười nói: “Ngươi thật hẹp hòi, được tiện nghi mà còn khoe mã, đây chính là do ta mất vài buổi tối mới làm xong, nếu ngươi không cần, vậy trả ta đi, ta đem cho người khác.” Đưa tay làm bộ như muốn giựt lại.

Lạc Nhạn vội vàng nhét vào ống tay áo, vẻ cả giận, nói: “Nào có chuyện tặng người ta thứ gì lại còn muốn đòi về chứ!”

Bế Nguyệt thấy nàng thu túi thơm, tức chính là xoá bỏ hiềm khích với mình, lại nói tiếp: “Lần sau muốn cái gì thì trực tiếp nói cho ta là được, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, sao có thể biết ngươi suy nghĩ cái gì?”

Lạc Nhạn nhỏ giọng than thở: “Thứ ta rất muốn, ngươi có thể cho sao?”

Bế Nguyệt nghe không rõ, liền hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Mặt Lạc Nhạn đỏ lên, nói: “Chờ ta nghĩ ra muốn cái gì thì tự nhiên sẽ nói với ngươi, chỉ là đến lúc đó đừng luyến tiếc mới được.” Nói xong liền bỏ chạy.

Bế Nguyệt nhìn nàng biến mất phía sau cánh cửa hồi lâu rồi mới quay đầu.

Dương Mạc Tuyền thấy nàng vào nhà, cười hỏi: “Lạc Nhạn không giận ngươi nữa?”

Bế Nguyệt cũng cười: “Nha đầu kia lòng dạ hẹp hòi, được tiện lợi mới bằng lòng để ý đến người khác.”

Dương Mạc Tuyền vẫn nói muốn đưa thứ này thứ nọ cho Lăng Tử Nhan, nhưng lại bị trì hoãn nhiều lần, thiếu chút nữa đã quên mất, hơn nữa còn không nghĩ ra đưa cái gì thì tốt. Nàng đứng dậy thong thả bước, từ y phục đến những món Lăng Tử Nhan thích ăn đều nghĩ qua một lần, linh cơ vừa động liền nghĩ đến một thứ, quay lại hỏi Bế Nguyệt: “Ngươi có biết tết kiếm tuệ (1) không?” Nàng nhớ rõ trên chuôi kiếm Lăng Tử Nhan không có gì cả, tặng nàng một cái kiếm tuệ là thích hợp nhất.

Bế Nguyệt đáp: “Ta chỉ biết tết kiểu đơn giản thôi.”

Dương Mạc Tuyền nói: “Như vậy cũng được rồi, ngươi dạy ra đi, ta làm cho Nhan nhi một cái.”

Bế Nguyệt đáp ứng rồi đi đến khố phòng tìm vài sợi tơ.

Dương Mạc Tuyền ngẫm nghĩ, lấy ra mảnh ngọc bội vẫn cất giữ bên người, ngọc bội kia chính là vật mẫu thân đã đưa cho nàng trước khi xuất giá, nhỏ bằng ngón cái, làm trang sức đính vào vừa hợp, hơn nữa đồ án phía trên mặt là hình kỳ lân, ngụ ý cát tường, đây cũng là điều nàng hy vọng nhất đối với Nhan nhi. Nhìn miếng ngọc bội lại không khỏi nhớ tới mẫu thân, không biết nàng ở nhà thế nào? Thấy Bế Nguyệt trở về liền buông lỏng tâm tư, còn thực chăm chú học từng sợi, từng đường.

***

Nội khách phòng tại Bắc uyển, hai người giằng co đã lâu.

Lăng Tử Nhan hung tợn nói: “Ta hỏi lại một lần, rốt cuộc ngươi dạy hay không dạy?” Cùng một vấn đề, đã hỏi đi hỏi lại không dưới mười lần.

Trương Hằng cân nhắc ván cờ trước mặt, cũng chưa thèm liếc nàng một cái, đáp: “Không dạy.” Đáp án giống nhau, cũng lặp lại mười lần.

Lăng Tử Nhan chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Rốt cuộc thế nào ngươi mới bằng lòng dạy ta chơi cờ?”

Trương Hằng vẫn không ngẩng đầu: “Cho đại tẩu ngươi tới gặp ta.”

Lăng Tử Nhan đáp lời như chém đinh chặt sắt: “Không có khả năng.”

“Vậy không cần thương lượng, ngươi về đi.” Trương Hằng hạ lệnh trục khách.”

Lăng Tử Nhan lập tức nhảy dựng lên, ở bên trong Lăng phủ còn chưa có người nào dám không đem vị Quận chúa là nàng để vào mắt: “Ngươi có tin giờ ta sẽ sai người đem ngươi đuổi đi hay không?”

Trương Hằng vẫn như cũ, mặt không đổi sắc: “Tuỳ tiện muốn làm gì cũng được.”

Lăng Tử Nhan thật đúng là không có biện pháp với hắn. Từ sau khi Trương Hằng bị nàng đâm bị thương, giống như tính tình hoàn toàn thay đổi, trước kia nhìn hắn một bộ văn nhược toan nho, hiện tại lại hoàn toàn một bộ không sợ trời sợ đất, bèn khoanh tay, tò mò hỏi: “Ta biết ngươi đối với tẩu tẩu ta có suy nghĩ không an phận, giờ ca ca ta đã trở lại, ngươi không sợ ta nói cho hắn sao? Ca ca ta cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nhẹ thì đánh gãy chân của ngươi, nặng thì trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu, ném thi thể nơi hoang dã.”

Cuối cùng Trương Hằng cũng ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta tin, bất quá nếu ca ca ngươi biết muội muội hắn đối với tẩu tẩu có tâm tư không theo lẽ thường, không biết sẽ đánh gãy chân hay gϊếŧ người diệt khẩu đây?”

“Ngươi!” Lăng Tử Nhan phẫn nộ vỗ bàn, bàn cờ cùng quân cờ phía trên cũng theo đó mà bật lên, rối loạn hoàn toàn. Trách không được hắn một mực giữ bộ dáng không sợ trời không sợ đất, nguyên lai là bắt được cái chân đau của nàng, nếu hiện giờ để ca ca biết nàng thích tẩu tẩu, vậy khẳng định sẽ cản trở từ giữa, muốn cùng tẩu tẩu ở chung một chỗ lại càng khó hơn, nhưng khiến nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thề thốt phủ nhận lại không thể, liền nói: “Ta là thích tẩu tẩu đấy, vậy thì thế nào? Vì nàng, ta có thể cái gì cũng không quản!”

Trương Hằng cười lạnh: “Ngươi cho là một mình ngươi có thể làm thế sao? Ta vì Mạc Tuyền bị ngươi đả thương hai lần, lần này thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, ngươi mới cùng nàng quen biết có mấy ngày, cảm tình có thể sâu đậm đến đâu? Ta đã biết nàng mười năm, cũng thích suốt mười năm, ngươi có thể so sao?”

Lăng Tử Nhan tức giận nói: “Tẩu tẩu ta sẽ không thích ngươi, ngươi chết tâm tư này đi!”

Trương Hằng châm chọc nói: “Chẳng lẽ nàng sẽ thích ngươi? Đừng quên các ngươi không những là cô tẩumà còn đều là nữ nhân, sẽ không sợ bị người nhạo báng sao?”

Đây là điều cấm kỵ nhất trong lòng Lăng Tử Nhan, chính vì nguyên nhân này nên Dương Mạc Tuyền mới không chịu thích nàng, giờ nghe Trương Hằng nói vậy, lại nổi giận, ánh mắt loé lên tia lửa, chỉ còn thiếu vung tay đánh người.

Bàn cờ cùng quân cờ đều bị hất đổ, Trương Hằng lại xếp lại từng bước một, nói: “Lại muốn đánh ta sao? Động thủ cũng tốt, cho dù hôm nay ngươi có đánh chết ta thì cũng chỉ lấp được miệng một mình ta, nhưng ngươi có thể đánh chết bao nhiêu người? Bịt miệng bao nhiêu kẻ đây? Nếu ngươi cố ý muốn cùng Mạc Tuyền một chỗ, chính mình chịu tội thì cũng thôi đi, lại còn muốn kéo Mạc Tuyền xuống nước, đây là biểu hiện cho việc ngươi thích nàng?”

Lăng Tử Nhan bị hắn nói thế, á khẩu không trả lời được, nàng một lòng tưởng cùng Dương Mạc Tuyền ở bên nhau, còn chưa nghĩ tới hậu quả của việc này, khó trách tẩu tẩu luôn phòng trước ngó sau, nguyên lai là tẩu tẩu có ý tứ này, liền thì thào nói: “Điều này ta quả thật không nghĩ tới.” Lại lập tức vừa giận vừa nói: “Không phải ngươi cũng như thế sao, tẩu tẩu ta giờ là người đã có phu quân, vậy mà ngươi đối với nàng còn có mưu đồ bất chính, còn không phải cũng vi phạm tam cương ngũ thường, hãm tẩu tẩu ta vào tội bất nghĩa sao?”

Trương Hằng xả ra một tia cười lạnh: “Ít nhất ta cũng là nam nhân, nếu Mạc Tuyền không phải gả vào làm người Lăng gia các ngươi thì chúng ta có thể tìm một vạn lý do để ở cùng một chỗ, mà ngươi lại là nữ nhân, chỉ cần duy nhất một lý do đó liền như thế nào cũng không thể.”

Lăng Tử Nhan vốn muốn học chơi cờ, ai ngờ lại phải nghe một đống đạo lý to tát, nhưng cố tình những điều Trương Hằng nói lại đều là tình hình thực tế, làm cho nàng không thể nào phản bác. Thì ra trước kia nàng đều đem hết thảy mọi thứ đơn giản hoá, chỉ nghĩ đến thích tẩu tẩu, làm cho tẩu tẩu thích mình, như thế là thành đại vui mừng, sao biết trên đường lại có nhiều chông gai như vậy. Nếu ngay từ đầu có người nói những điều này, có thể nàng sẽ hồi tâm, nhưng hiện giờ đã chậm rồi, nàng đã sớm không thể kiềm chế được nữa.

Nếu không có Dương Mạc Tuyền, vậy thế gian này còn có gì có thể lưu luyến? Ngay cả tính mạng nàng đều có thể không để ý, huống chi bị thế nhân đàm tiếu nói này nói nọ. Nghĩ vậy không khỏi sinh ra hào khí, chỉ là lo lắng tẩu tẩu có thể có phân dũng khí này hay không, liền cười nói với Trương Hằng: “Cám ơn trung ngôn khuyên bảo của ngươi, mặc dù có chút khó nghe nhưng cũng cho ta được lợi không ít. Hôm nay trước hết không học chơi cờ nữa, ngươi hảo hảo dưỡng thương đi, nếu nương ta không đuổi ngươi đi, ta nghĩ không ra sẽ lại đến học cùng ngươi, lão sư!”

Lăng Tử Nhan nhấn mạnh một tiếng “lão sư”, thành thực như thể thực sự coi hắn là lão sư, sau đó cười đi ra ngoài, lưu lại Trương Hằng âm thầm buồn bực. Nói với nàng tình hình thực tế là muốn để nàng biết khó mà lui, như thế nào nàng lại không giận mà còn nở nụ cười? Bất quá sự tình cũng có vẻ như càng ngày càng khó giải thích.

***

Lúc Lăng Tử Nhan đến thì Dương Mạc Tuyền vừa tết xong kiếm tuệ, thấy nàng đến liền lập tức đưa cho nàng: “Nhan nhi, cho ngươi này, thích không?”

Trong lòng Lăng Tử Nhan vốn đang có chút bực bội, giờ nhận được thứ gì đó của Dương Mạc Tuyền, tâm tình lập tức trở nên sáng sủa, cũng không cố kỵ Bế Nguyệt còn ở bên cạnh, liền ôm lấy Dương Mạc Tuyền hôn một cái, cười nói: “Cám ơn tẩu tẩu, nhất định mỗi ngày ta đều mang theo nó, ngủ cũng không rời xa.”

Dương Mạc Tuyền gò má hơi ửng đỏ, Nhan nhi càng ngày càng không biết cố kỵ, bất quá thấy nàng thích, trong lòng cũng cao hứng, lại hỏi nàng: “Học chơi cờ thế nào rồi?”

Lăng Tử Nhan ngắm nghía kiếm tuệ, thuận miệng đáp: “Lão sư không chịu dạy.”

Dương Mạc Tuyền nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

Lăng Tử Nhan tự nhiên sẽ không đem những lời mình nói cùng Trương Hằng thuật lại cho nàng nghe, chỉ đáp: “Thương thế lão sư còn chưa đỡ, không có tâm tình, chờ sau khi hắn khỏi hẳn rồi nói sau, trước cứ để cho Vân La đại tẩu kiêu ngạo một trận đã, chờ ta học chơi cờ thật giỏi rồi sẽ nhất định đánh cho nàng không còn manh giáp.”

Dương Mạc Tuyền còn không kịp trả lời đã chợt nghe thấy một thanh âm, nói: “Đem ai đánh cho không còn manh giáp vậy?”

Ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy Vân La vẻ mặt mang ý cười, cùng Trầm Ngư tiến vào.

Mặc dù Lăng Tử Nhan không thích nàng nhưng vẫn phải đứng lên, cung kính hô một tiếng: “Đại tẩu.”

Dương Mạc Tuyền thỉnh nàng ngồi, để Bế Nguyệt đi châm trà.

Vân La vội vàng nói: “Muội muội không cần vội, đều là người một nhà cả, không cần khách khí như vậy.” Thấy bộ dáng Lăng Tử Nhan cầm kiếm tuệ trên tay, yêu thích không nỡ buông, đoán được là do Dương Mạc Tuyền làm, liền cười nói: “Muội muội thật là có đôi bàn tay khéo léo, chẳng những đánh đàn giỏi mà ngay cả những đồ nữ nhi cũng đều làm tốt như vậy.”

Dương Mạc Tuyền chỉ thản nhiên cười cười, không trả lời. Mới quen biết Vân La được hai ba ngày, nghe thấy nàng nói toàn những lời ngọt ngào, biết nàng xử sự khéo đưa đẩy, ngoài miệng khen người nhưng trong lòng cũng không nhất định nghĩ như vậy, không giống với người trên dưới Lăng phủ quen nói lời ngay thẳng. Lăng Tử Nhan lại càng là một người thẳng tính, tựa như hiện giờ, thấy sắc mặt nàng liền biết nàng không thích Vân La.

Lăng Tử Nhan thầm mắng Vân La quấy rầy thời gian nàng cùng Dương Mạc Tuyền một chỗ, khẩu khí tự nhiên không tốt, hỏi: “Vân La đại tẩu đến tìm tẩu tẩu có chuyện gì sao?”

Như thế nào mà Vân La lại không nghe ra ý thân sơ trong lời này, cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ tươi cười đầy mặt: “Tô Châu Lí phủ doãn biết Thái Hậu ở quý phủ liền hẹn quan viên lớn nhỏ ở Tô Châu bãi yến hội ở Tuý Tiên Lâu vào ngày mai, thỉnh Thái Hậu ban đặc ân mà ghé qua.Thái Hậu cao hứng muốn chúng ta cùng đi, ta đây là thuận tiện đến thông tri cho các ngươi thôi.”

Dương Mạc Tuyền nói: “Làm phiền tỷ tỷ rồi.” Lại vỗ vai Lăng Tử Nhan một chút, thế này nàng mới không tình nguyện, nói: “Làm phiền đại tẩu đã thông tri.”

Vân La biết mình không được hoan nghênh, cũng sẽ không ngồi lại, liền đứng dậy nói: “Ta đây đi về trước, ngày mai chúng ta cùng nhau đi.” Đi tới cửa liền hồi đầu: “Ngày mai muội muội mặc gì vậy?”

Dương Mạc Tuyền không biết vì sao nàng lại hỏi vậy, chỉ nói: “Còn chưa nghĩ ra.”

Vân La lẩm bẩm: “Ngày mai là tham dự tửu yến, ta sẽ mặc kiện thuý lục y sam kia.” Nói xong liền đi.

Lăng Tử Nhan nhìn theo, buồn cười nói: “Nàng mặc cái gì thì có liên quan gì đến chúng ta?”

Dương Mạc Tuyền cười khẽ: “Ngươi là nghe không hiểu, ý tứ của nàng chính là ngày mai nàng sẽ mặc y phục màu xanh nhạt, ta không nên mặc, miễn cho giống nàng.”

Lăng Tử Nhan nghe thấy thế liền bực mình: “Nàng bảo ngươi không mặc, ngươi sẽ không mặc sao? Dựa vào cái gì mà phải nghe nàng? Tẩu tẩu, ngày mai người cũng mặc toàn lục sắc cho nàng xem!”

Dương Mạc Tuyền khẽ vỗ đầu nàng một chút, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi a?” Liền không hề để ý đến nàng nữa, quay ra xem Bế Nguyệt ngồi tết chùm tua.(???)

Lăng Tử Nhan lại nhìn không khí mà phát ngốc, biểu tình vừa rồi của tẩu tẩu hảo khả ái a!

_Hết chương 34_

(1) kiếm tuệ: cái mà treo ở phía đuôi kiếm, thường là dải dài dài, kiểu như móc di động ý.