Đại Thú Tân Nương

Chương 30: Kế hoạch ngốc nghếch

Dương Mạc Tuyền nghe thấy Lăng Tử Nhan gọi mình, tiếng hô càng gần thì lại chạy càng nhanh, nhưng lại quên mất không chú ý tới thềm đá, vì vội vàng hoảng hốt mà không đi theo đường thẳng, lại theo đường mòn xuống núi. Mắt thấy sắp đến chân núi lại vấp phải một thân cây gãy mà ngã, muốn nhấc người lên đi tiếp, nhưng chân lại đau tới không thể nhúc nhích được.

Rốt cục Lăng Tử Nhan cũng đuổi kịp, muốn hỏi nàng vì sao lại đi nhanh như vậy nhưng lại thấy nàng ngồi dưới đất, tay ôm lấy chân, váy còn dính chút lá khô cùng bùn đất, biết nàng té bị thương liền vội vàng xông đến, ôm lấy nàng, khẩn trương hỏi: “Tẩu tẩu, người có sao không?”

Dương Mạc Tuyền cắn môi không đáp, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng còn chưa đứng thẳng đã ngã xuống, cả người nằm gọn trong lòng Lăng Tử Nhan.

Lăng Tử Nhan nhanh chóng ôm chặt nàng, không cho nàng lại cử động.

Thanh âm Dương Mạc Tuyền lạnh lùng truyền tới: “Buông!”

Lăng Tử Nhan không buông tay, vẻ mặt hoang mang. Nhìn bộ dáng Dương Mạc Tuyền giống như thực sự tức giận, rốt cuộc nàng làm sao vậy? Cũng không hỏi nữa, trực tiếp cầm bàn chân nhỏ bé của nàng, tháo giày ra, bên chân quả nhiên sưng đỏ thành một khối, hẳn là rất đau, lại xem xét gân cốt một chút, may mà không trật khớp, chỉ bị thương dây chằng thôi. Dù có thế thì cũng không thể đi đường được, trước tiên Lăng Tử Nhan nhẹ nhàng xoa bóp một phen, sau đó giúp nàng đi hài một lần nữa, rồi mới ngẩng đầu nói: “Không có gì đáng ngại cả, chờ khi nào hồi phủ dùng một khối băng áp lên một chút, hết sưng là có thể đi lại bình thường.”

Dương Mạc Tuyền vẫn nhìn gương mặt nàng, đau đớn nơi chân đã sớm quên, thấy nàng đột nhiên nhìn mình, lập tức quay mặt đi, ánh mắt rơi trên mặt đất.

Lúc này Lăng Tử Nhan mới cẩn thận hỏi: “Có phải Nhan nhi làm sai chuyện gì khiến tẩu tẩu giận không?”

Dương Mạc Tuyền không nhìn nàng, chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không.”

Lăng Tử Nhan càng kỳ quái: “Vậy tại sao nàng lại chạy nhanh thế? Ta gọi cũng không chờ ta?”

Dương Mạc Tuyền nói: “Chỉ là ta muốn đi một mình thôi.”

Lăng Tử Nhan không đoán ra tâm tư trong lòng nàng, cũng không đoán nữa, nói ra mục đích mình theo nàng ra đây: “Tẩu tẩu, người trăm ngàn lần đừng nghe cái lão hoà thượng kia nói, đều do nha đầu Lạc Nhạn chết tiệt kia cả!”

Dương Mạc Tuyền nghe vậy liền ngạc nhiên, đại sư giải đoán quẻ sâm thì liên quan gì đến Lạc Nhạn, liền hỏi: “Lạc Nhạn làm sao?”

Lăng Tử Nhan sợ nàng hiểu lầm, liền không hề giấu diếm, trả lời: “Kỳ thật hoà thượng kia nói cái gì mà người hữu duyên đều là do Lạc Nhạn phân phó từ trước đó, vốn là muốn cho hắn nói ta cùng…chính là nàng, nhưng chẳng biết sao lại rơi lên người Lí Vi Tu, thật sự là tức chết ta mà, mất trắng năm mươi lượng bạc!”

Cuối cùng Dương Mạc Tuyền cũng nghe ra chút manh mối: “Ý ngươi là, ngươi tốn năm mươi lượng bạc mua chuộc được đại sư giải đoán sâm, để hắn nói ta với ngươi mới là nhân duyên trời định?”Lăng Tử Nhan chột dạ gật gật đầu, lại vội vàng giải thích: “Ta chỉ bảo Lạc Nhạn nói với hắn nói giúp chúng ta tốt hơn một chút, mà quẻ sâm kia cũng không phải giả, là do chính ta thành tâm thành ý cầu. Nàng xem, ngay cả lão thiên gia đều giúp ta, chứng minh chúng ta thật sự có duyên phận!”

Dương Mạc Tuyền nói: “Đó là duyên phận của ngươi cùng Lí công tử.”

Lăng Tử Nhan vội la lên: “Sao có thể là Lí Vi Tu được, hắn bất quá chỉ là trùng hợp gặp gỡ mà thôi!”

Dương Mạc Tuyền hơi thở dài, từ từ nói: “Đây không phải là án với quẻ sâm ‘cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành cây’ hay sao?”

Lăng Tử Nhan oán hận nói: “Cái gì mà vô tâm cắm liễu? Ta thấy hắn cố ý thì có, khẳng định cùng mấy tên đáng chết kia thông đồng với nhau, bằng không sao có thể trùng hợp như thế, hắn cũng xuất hiện ở đó, những kẻ kia đã thu bạc lại còn trở mặt với ta, thấy hắn lại chạy.”

“Chậm đã!” Dương Mạc Tuyền lại nghe ra một việc khác: “Ngươi đừng nói với ta là mấy kẻ chặn đường chúng ta hôm nay cũng là do ngươi mướn đi?”

Lăng Tử Nhan vốn đang thầm oán Lí Vi Tu nhưng chẳng may lại nói lộ luôn chuyện này, tâm càng trùng xuống, yếu ớt nói: “Thuê bọn họ mất một trăm lượng.”

Dương Mạc Tuyền bất khả tư nghị nhìn nàng, thực không biết mỗi ngày nàng nghĩ cái gì, chuyện kì quặc như thế cũng có thể nghĩ ra, vẻ mặt đầy thất bại hỏi: “Làm như thế lại là vì cái gì?”

Dù sao cũng đã lỡ miệng, Lăng Tử Nhan liền đơn giản thẳng thắn nói: “Vốn ta muốn chờ võ công luyện tốt một chút rồi mới kêu những người này đến, đường đường chính chính đánh bại bọn họ, nhưng chỉ còn hai ngày nữa là ca ca trở về, ta sợ chờ không được cho nên mới hẹn hôm nay. Ta biết võ công mình không hơn ca ca, bình thường lại chỉ biết gây rắc rối, nhất định nàng cảm thấy ta không bằng ca ca, chỉ là ta muốn chứng minh rằng ta cũng có thể bảo vệ nàng, không nghĩ tới khéo quá hoá vụng, còn suýt chút nữa hại nàng cùng mẫu thân.”

Dương Mạc Tuyền đưa tay vuốt ve khuôn mặt ảo não của Lăng Tử Nhan, ôn nhu hỏi: “Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đều vì ta sao?”

Lăng Tử Nhan thấy nàng đột nhiên ôn nhu với mình như vậy, lại còn thấy nàng vẫn ngồi trong lòng mình, tay đặt bên hông mình, dù cách y sam cũng đều có thể cảm giác được da thịt tuyết trắng của nàng, một ngọn lửa không hiểu từ đâu đột nhiên lại bắt đầu nhen nhóm, ngay cả máu huyết cũng như nóng lên, vẻ mặt đỏ bừng, bằng giọng mũi phát ra một tiếng “ừ”, nghe như rêи ɾỉ.

Dương Mạc Tuyền ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm kia, trong lòng nhu tình như nước, tựa hồ cũng quên hết thảy, ngón tay lướt qua khoé môi nàng, dướn người lên, chạm vào phiến mềm mại lành lạnh kia.

Trong đầu Lăng Tử Nhan như thể “oanh” một tiếng, nổ tung. Nàng, nàng, nàng thế nhưng lại hôn mình! Có phải đang nằm mơ không?! Nhéo chân mình một chút, có cảm giác, không phải nằm mơ, cái người mà mình hằng nhớ thương đang thực sự hôn mình!

Kinh ngạc đến mức ngay cả mắt cũng quên nhắm lại, cảm giác mềm mại ôn nhuyễn trên môi có chút chần chờ, tạm dừng một chút rồi tách ra, Lăng Tử Nhan lập tức vươn tay ra sau đầu nàng giữ lại, đầu lưỡi vẽ một đường cong duyên dáng lên vành môi Dương Mạc tuyền, tách hàm răng của nàng ra, làm nụ hôn này thêm sâu sắc.Một tia lý trí cuối cùng của Dương Mạc Tuyền rốt cục cũng bị hoà tan dưới nụ hôn này.

Thẳng đến khi nghe thấy thanh âm có người la lên hai người mới buông nhau ra, hai gò má Dương Mạc Tuyền phiếm hồng, kèm theo nét ngượng ngùng, Lăng Tử Nhan lại cười đến xuân ý dạt dào.

Thanh âm Lạc Nhạn cách càng ngày càng gần: “Tiểu thư! Thiếu nãi nãi!”

Lăng Tử Nhan hưng phấn hô: “Chúng ta ở đây!”

Chỉ chốc lát liền nhìn thấy Lạc Nhạn từ đỉnh múi đi xuống, thấy các nàng, lập tức cả kinh kêu lên: “Mãi mới tìm được hai người, hù chết Lạc Nhạn a!”

Dương Mạc Tuyền vẫn còn ôm cổ Lăng Tử Nhan, ngồi trên đùi nàng, vừa rồi không phát giác, giờ nhìn thấy Lạc Nhạn mới cảm thấy ngượng ngùng, lại giãy dụa muốn đứng lên.

Lăng Tử Nhan nói: “Lạc Nhạn, mau tới đây hỗ trợ.”

Lạc Nhạn vội vàng tới giúp đỡ lấy nàng, hỏi: “Thiếu nãi nãi làm sao vậy?”

Lúc này Lăng Tử Nhan mới cảm giác được hai chân đã tê rần, phải thong thả đợi hồi lâu mới đứng lên, đi đến bên cạnh Dương Mạc Tuyền, ôm lấy thắt lưng nàng, đem sức nặng toàn thân nàng chuyển phần lớn lên người mình, nói: “Chân tẩu tẩu bị thương, không thể đi được.”

Lạc Nhạn đỡ bên kia Dương mạc Tuyền, chậm rãi xuống núi, không quên nói: “Tiểu thư, ta không cố ý mà, ngày đó ta đã nói rõ với lão hoà thượng, chờ khi tiểu thư đến thì nói tiểu thư và người đi cùng chính là người hữu duyên, ai biết hắn lại nói thành Lí Vi Tu công tử a.”

Lăng Tử Nhan nói: “Còn không phải do ngươi ngốc sao, nếu nói rõ ràng một chút là người cùng ta đến là nữ tử thì đã không nhầm, không phải sao? Bất quá, cái này cũng không trọng yếu, Lạc Nhạn, làm tốt lắm!”

Lạc Nhạn được nàng khen mà không hiểu gì hết, rõ ràng là nhầm lẫn làm hỏng việc, như thế nào lại còn nói mình làm tốt lắm?

Dương Mạc Tuyền biết nàng có ý gì, nét đỏ ửng vừa mới hết lại bắt đầu lan trên nét mặt, đúng là ma xui quỷ khiến mà, thế nhưng…

Ba người đến chân núi liền thấy được đám người Từ Liễu Thanh.

Từ Liễu Thanh đang chờ đến phát lo, thấy các nàng lại đây, sắc mặt mới dịu xuống, lại thấy Dương Mạc Tuyền được hai người đỡ, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Lăng Tử Nhan lại giải thích một lần, kêu Lạc Nhạn đi gọi Bế Nguyệt cùng Tu Hoa về.

Lí Vi Tu thấy Dương Mạc Tuyền bị thương liền phân phó tuỳ tùng đi lên miếu mượn một cỗ kiệu đến, kiệu này chuyên vì tục gia khách nhân mà chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau bốn tuỳ tùng đã nâng một chiếc kiệu có màn che đến.

Tất cả mọi người đến đông đủ rồi, Dương Mạc Tuyền mới được đỡ lên kiệu, do gia đinh Lí gia nâng, một đường vào thành cũng may vô sự.

Lăng Viễn Kiếm thấy các nàng xuất môn dâng hương chậm chạp mãi chưa về, đang muốn kêu người đi tìm lại thấy các nàng trở về, nhìn thấy Lí Vi Tu có phần hơi kinh ngạc. Từ Liễu Thanh đem chuyện dọc đường đi đơn giản thuật lại một lần, còn giữ Lí Vi Tu lại ăn cơm chiều, Lí Vi Tu rất muốn đáp ứng, bất quá nghĩ đến câu “cố ý trồng hoa hoa không nở”, biết việc này không nên nóng lòng cầu thành nên uyển chuyển cự tuyệt, nói lần sau lại đến bái phòng rồi mang thèo tuỳ tùng rời đi. Lòng Từ Liễu Thanh đối với hắn lại thêm một phần khẳng định.Chân Dương Mạc Tuyền bị thương, trên dưới trong phủ lại một phen bận rộn, Lăng Tử Nhan mượn cớ chiếu cố tẩu tẩu, lại ở lại phòng Dương Mạc Tuyền.

Sau khi mọi người lui hết ra Lăng Tử Nhan mới rót chén trà đưa nàng, hỏi: “Tẩu tẩu, đã khá hơn chưa?”

Dương Mạc Tuyền hơi lộ ra ý xin lỗi, mình nhất thời nóng nảy mà lại làm nhiều người mệt như vậy, mà Lăng Tử Nhan lại một khắc cũng chưa ngừng nghỉ, liền nói: “Ngươi vất vả rồi.”

Lăng Tử Nhan cười nói: “Mấy lần trước đều do nàng chiếu cố ta, khó có dịp ta chiếu cố nàng một lần, đáng tiếc là thương ở chân, bằng không…” Nói một nửa lại bất giác nhớ tới chuyện ban ngày ở trong rừng.

Dương Mạc Tuyền cũng nghĩ về việc đó, mặt liền lập tức đỏ, từ khi trở về từ Báo Ân Tự nàng đã muốn hối hận chết được, như thế nào lại tự nhiên chủ động hôn Lăng Tử Nhan như thế, sợ là nàng ghi tạc trong lòng, lại sẽ càng không chịu buông tay mất thôi.

Lăng Tử Nhan thấy hai má nàng phiếm hồng, vẻ mặt thẹn thùng, ban ngày bị quấy rầy, hiện tại cũng không có gì phải băn khoăn, liền hơi cúi người về phía trước đến gần nàng.

Dương Mạc Tuyền biết ý đồ của nàng, lập tức quay mặt đi, nói: “Hôm nay ngươi mệt rồi, ta cũng mệt.” Nói xong liền nghiêng người nằm xuống.

Tuy Lăng Tử Nhan có chút thất vọng nhưng bất quá cũng không thèm để ý, nằm xuống cạnh nàng, vòng tay xuyên qua giữa khuỷu tay nàng, từ phía sau ôm chặt lấy, vùi đầu vào cổ nàng, ngửi hương thơm thanh nhã tươi mát, thoả mãn nhắm mắt lại.

Dương Mạc Tuyền bị Lăng Tử Nhan ôm như vậy, thân thể có chút cứng ngắc, ngoài hô hấp của nàng khiến cổ mình có chút ngứa ngáy ra, ngay cả lưng cũng cảm nhận được phi thường rõ ràng hai khoả mềm mại của nàng dán sát vào người, có lẽ đây là lần cuối cùng mình thân cận với nàng như thế, trong lòng lại có chút cảm giác phóng túng, không hề suy nghĩ lễ giáo gì nữa, tận tình hưởng thụ cái ôm ấm áp này.

***

Mặc dù đã chườm rất nhiều đá nhưng chân Dương Mạc Tuyền cũng không hết sưng, ngược lại máu bầm tích tụ lại càng sưng đỏ, Từ Liễu Thanh liền tự mình nấu canh đưa lại đây. Hôm qua đại sư giải sâm đã nói, Lăng gia được thượng thiên cao chiếu, phúc khí trùng thiên, rất nhanh có thể thêm tân đinh (người mới), Từ Liễu Thanh liền khen hắn linh nghiêm, nhi tử cũng sắp trở lại, không phải nàng cũng có hy vọng được ôm cháu rồi sao? Hiện giờ quan trọng nhất là phải điều dưỡng thân thể con dâu cho tốt, trong vòng một ngày lại mang đến tận ba bát canh.

Bát buổi tối kia, Dương Mạc Tuyền thật sự uống không nổi liền buộc Lăng Tử nhan phải uống. Lăng Tử Nhan uống một chén trà sâm, kể từ đó, chỉ thấy mệt chứ không bổ, một đêm ra mồ hôi, ngày thứ hai lúc rời giường, bụng cũng thấy không ổn.

Buổi sớm Bế Nguyệt lại đưa tới, hai người nhìn đều thấy buồn nôn, hoàn toàn vô dụng. Buổi trưa khi nhìn Từ Liễu Thanh lại bưng khay đến, hai người hoảng sợ nhìn nhau, trong ánh mắt đầu viết: bát này ngươi uống.

Từ Liễu Thanh thấy sắc mặt Dương Mạc Tuyền hồng nhuận, biết canh có hiệu quả, liền mang bát cầm trong tay đưa qua, nói: “Mạc Tuyền, nhanh nhanh tranh thủ lúc bát canh tổ yến đông nhung* này còn nóng thì uống hết đi, ta bảo người làm mất cả buổi sáng đấy.”

(*nhung: nhung hươu, sừng hươu mới nhú còn mọng như thoi thịt và máu gọi là nhung, rất bổ và quý.)- canh này trông như súp ý mà

Dương Mạc Tuyền nhìn bát canh đặc dính kia, lòng phát run, uống xong một chén này sợ là máu mũi cũng đều chảy ra (canh này bổ máu), nhưng đây là tâm huyết cả buổi sáng của nương, không thể cô phụ, chần chờ một chút liền cầm lấy thìa.

Lăng Tử Nhan nhìn không nỡ, vội vàng giành nói: “Hay để ta uống đi!”

Từ Liễu Thanh tát nhẹ tay nàng: “Đây là để tẩu tẩu con bồi bổ, nếu muốn uống thì bảo hạ nhân lại đi làm.”

Lăng Tử Nhan nhìn Dương Mạc Tuyền rồi buông tay, không phát ra tiếng động ý bảo: không phải ta không uống, cái chính là nương không cho.

Dương Mạc Tuyền mới uống được một ngụm liền thấy một gã gia đinh chạy vào báo: “Phu nhân, thiếu gia đã trở lại, đang ở ngoài đại môn!” Trong lòng cả kinh, thìa rơi vào trong bát, canh bắn ra đầy tay.

Từ Liễu Thanh không phát hiện, vội vàng đứng lên, bảo các nàng cũng nhanh đi ra.

Lăng Tử Nhan thấy mu bàn tay nàng một mảnh đỏ ửng, vội vàng kêu Bế Nguyệt mang chút nước giếng đến, ngâm trong chốc lát màu đỏ mới hết, nhẹ giọng hỏi nàng: “Có phải tẩu tẩu không muốn gặp ca ca không? Nếu không muốn, vậy chúng ta sẽ không đi!”

Dương Mạc Tuyền lắc lắc đầu đứng dậy, Bế Nguyệt vội tới gần giúp đỡ nàng, tuy chân còn sưng chưa khỏi nhưng cũng đã có thể miễn cưỡng đi đường. Lăng Tử Nhan cũng chỉ có thể dìu nàng đi về phía đại môn.

_Hết chương 30_