Đào Tinh Và Tiểu Trương

Chương 27

Tiểu Trương im lặng.

Đào Tinh bứt rứt không yên, cậu nắm tay Tiểu Trương đè chặt xuống giường, phòng trường hợp hắn đi tìm người đến bắt yêu quái. Cậu bối rối giải thích: “Mình là yêu quái, không phải người, mình là một cây đào thành tinh. Cậu biết cây đào không.” Nói rồi mười ngón tay cậu bắt đầu vặn vẹo, bắt chước hình ảnh của nhánh cây.

Tiểu Trương thở dài, rút tay mình ra rồi sờ đầu Đào Tinh.

“Cậu sợ rớt môn đúng không?” Hắn nói: “Rớt môn thì học lại sẽ qua, cậu đừng tự tạo áp lực cho mình nữa, nhìn xem, thấy ảo giác rồi.”

Tiểu Trương lấy điện thoại tra địa chỉ bệnh viện tâm thần nào tốt. Hắn đang cảm thấy tự trách vì rõ ràng thời gian phát bệnh của Đào Tinh không phải ngắn, lẽ ra lúc cậu trốn đi bán đồ nướng thì hắn phải nhìn ra điểm bất thường mới đúng, ấy vậy mà lúc ấy hắn lại không làm gì.

Tiểu Trương nghĩ xong, hai tay đặt lên vai Đào Tinh, an ủi cậu một cách dịu dàng: “Có bệnh thì trị, không sao cả. Bây giờ ai mà chẳng có bệnh về tâm lí, năm nào tốt nghiệp xong cũng có hai ba người phát điên, chúng ta không được học theo bọn họ, hiểu không? Nhất định không được giấu bệnh…”

Đào Tinh vừa vui vừa thấy tuyệt vọng, cậu vui vì con người của Tiểu Trương quá tốt, siêu cấp tuyệt vời, yêu một người đến khi biết người đó bị tâm thần mà vẫn yêu, vậy có khác nào thánh nhân đâu chứ? Còn tuyệt vọng là vì dù Tiểu Trương có tốt đến mấy cũng không thể chấp nhận chuyện cậu không phải là người.

Cậu nghĩ đến sau này lúc thua game sẽ không còn ai an ủi và gánh team cho mình, nghĩ thôi đã thấy xót, suy sụp quỳ xuống giường không nói một lời.

“Đau dài chi bằng đau ngắn.” Cậu tự cổ vũ mình như vậy.

Tiếp đến cậu gom đủ dũng khí, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay đến trước mặt Tiểu Trương.

“Nhìn xem.”

Tiểu Trương nhìn chằm chằm ngón tay trắng muốt trước mặt, khó hiểu: “Nhìn cái gì? Móng tay dài rồi à?”

Lời còn vướng ở cổ, Tiểu Trương nhìn thấy mấy cành cây mọc ra từ mạch máu của Đào Tinh, cậu trai mà hắn yêu lúc này giống như một cái cây hình người vậy, những cành cây kia cứ chậm rãi lớn lên, cuốn lấy ngón tay cậu rồi dài ra, dài đến trước mắt của hắn.

Đào Tinh giơ tay mình ra, suy sụp: “Là như vậy đấy, mình thật sự không phải người.”

Đến khi cành cây vươn dài đến trước mặt, Tiểu Trương mới phản ứng trở lại.

Hắn nhíu mày, chống giường ngồi dậy, sau đó xuống giường lui về sau một bước.

Đào Tinh cúi đầu, miệng mở to nhưng không thốt ra được một lời. Bầu không khí bắt đầu dịu lại, nhưng chưa đợi cậu nghĩ xong phải nói gì, Tiểu Trương đã bước chân ra khỏi cửa, vang lên tiếng “két” khi cửa phòng mở ra rồi đóng cạch lại.

Đào Tinh thu tay về, luống cuống nhìn chằm chằm phía Tiểu Trương vừa đi.