"Ồồồ!!" Mọi người hét lên một tiếng kinh hãi. Đại hán bị một luồng kình lực đánh bay thật xa. Đản Đản toát mồ hôi lạnh, cũng không thể tin được việc này. Kỳ thực, đây đều là công lao của Tư Vực, không thì Đản Đản đã sớm đi gặp Sư Phụ của y rồi.
Tư Vực đi mua bánh đậu xanh, trở về khách điếm không nhìn thấy Đản Đản, lại nghe thấy người trên đường nói bên thành Tây có lôi đài kén rể, Đản Đản ắc là đã đi xem náo nhiệt rồi. Vì thế, ngay cả túi bánh đậu xanh cũng chưa kịp bỏ xuống liền vội vàng đi đến thành Tây, kết quả là nhìn thấy Đản Đản trên lôi đài.
Tư Vực lo rằng cây to e phải đón gió lớn, nữ tử không thể lên lôi đài đánh nhau, trong tay còn cầm túi bánh đậu xanh, nếu phải xuất đầu lộ diện ra cứu giúp, tạo hình bây giờ thật là bất nhã, liền vận công giáng cho Đại hán kia một chưởng.
Nhắc tới Đại hán kia, cũng là một kẻ anh hùng – Đại Đao Giang Hạo, đao pháp đệ nhất, trên giang hồ cũng là một cao thủ, đừng xem bộ dạng hắn bây giờ xấu xí, nhưng một chút cũng không làm cho vị đại hiệp này chán nản.
Đại hán nhận thua, cũng biết rằng bản thân mình bị nội lực của một cao nhân đánh bay, hơn nữa tuyệt đối là lợi hại hơn tất cả mọi người ở đây.
" Hảo! Tiểu anh hùng quả là thâm tàng bất lộ! Lại có võ công lợi hại như thế, tiểu nữ của ta thật có phúc mà!" – Lúc này, bên cạnh vang giọng nói ắc hẳn là của Tri phủ đại nhân, – " Hiền tế tên gọi là gì? Trong nhà đã có vợ hay chưa?"
" Ta……Ta gọi là Đản Đản!" – lời vừa nói ra làm tất cả mọi người quanh lôi đài ồ lên , – " Còn chưa có vợ".
" Á ha ha ha ha ! Tên của hiền tế quả là không giống người thường!" – Tri phủ đại nhân ngoài miệng nói, nhưng trong lòng lại cảm giác mất mặt, cái tên sao lại như thế, nghe như chuyện đùa mà !
Tư Vực nghe xong, khỏi phải nói là vô cùng tức giận, phải gọi hắn đi xuống, bằng không lại bị chiêu đi làm con rể, đến lúc đó lại không thể đi đến Linh Sơn, thật là muốn đem cái tên ngốc này buộc vào lưng quần mà mang theo, đỡ phải để hắn sinh sự phiền toái.
Tình thế bây giờ quả thực không ổn, Tri phủ kéo tay Đản Đản đưa đi làm hôn lễ, Đản Đản cũng mơ hồ bị người ta đưa về dinh Tri phủ. Đúng lúc này, một trận gió lạ thổi đến, hiền tế của Tri phủ đại nhân đã không thấy tăm hơi. Mọi người cuống cuồng náo loạn, rõ ràng là ban ngày ban mặt, một người đang sống rành rành lại đột ngột biến mất!
" Đại nhân! Tiểu nhân từng gặp qua cô gia!" – Quan sai Giáp báo tin.
" Nào! Mau mau nói!" – Tri phủ sốt ruột.
" Tối hôm qua tại Điềm Hương Trai tiểu nhân đã gặp qua cô gia!" – Quan sai Ất cũng đến chia công.
" Điềm Hương Trai? Người đâu! Cùng bổn quan tức tốc đến Điềm Hương Trai!" – Tri phủ nói xong, cùng một đoàn người ngựa thẳng đến Điềm Hương Trai.
Đản Đản chỉ mơ hồ cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng tiếp đất, mắt đảo quanh nhìn thấy mình đang ở trước Điềm Hương Trai.
" Ủa? Ngươi sao lại ở đây?" – Đản Đản chợt thấy Tư Vực đứng bên cạnh.
" Bớt nói nhãm đi! Vào thu dọn đồ đạc, rời đi mau!" – Tư Vực lo lắng Tri phủ sẽ đuổi theo.
" Sao phải gấp như thế chứ! Ta nghe nói đêm nay có hội thưởng nguyệt, chúng ta cùng đi ngắm đi!" – Đản Đản cầm lấy tay áo Tư Vực nói.
" Tai họa đến nơi! Còn lo thưởng cái gì nguyệt chứ!" – Tư Vực bỏ tay Đản Đản ra.
" Cái gì mà tai họa đến nơi chứ?" – Đản Đản vô tội hỏi.
" Ham chơi như thế! Ngắm ngắm cái gì! Không đi ta cho ngươi một chưởng bây giờ!" – Tư Vực tức giận quát Đản Đản, làm cho mọi người trong khách điếm đều yên lặng nhìn hành động của cả hai.
" Hung dữ gì chứ! Người ta nghe có ngắm trăng trên thưởng nguyệt đài, ngươi ngắm rồi sẽ vui vẻ lại vừa lòng đẹp ý, Đản Đản muốn cho ngươi cười thôi, bởi vì tiểu mỹ nhân cười ắc là rất xinh đẹp. Vậy mà lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú! Còn dọa hù ta!" – Đản Đản úy khuất nước mắt chực trào.
Tư Vực nghe xong nhất thời nghẹn lời, trong lòng vừa cảm động vừa tự trách. Không ngờ rằng, tên đại đầu đất này vẫn nghĩ đến mình.
" Hiền tế! Tìm được ngươi rồi! Mau mau trở về cùng tiểu nữ của ta thành thân nào! " – Tri phủ đại nhân đã mang theo nhân mã tới.
" Thành thân?" – Đản Đản lúc này mới nhận ra sự việc.
" Đúng vậy! Ngươi đánh thắng trên lôi đài chiêu thân, lại chưa có vợ, đương nhiên là thành con rể bổn quan rồi!" – Tri phủ nói.
" Cái này không thể được! Ta không định đánh nhau trên cái gì mà lôi đài chứ! Ta cũng chưa thấy qua nữ tử của ông, Đản Đản này không thích nàng ta, Sư Phụ Đản Đản nói muốn kết hôn phải do chính mình yêu thích!" – Đản Đản theo bản năng trốn sau lưng Tư Vực nói vọng ra.
" Hừ!" – Tri phủ trên mặt tức giận, ánh mắt nhìn về phía Tư Vực, tám phần là muốn cướp người. – " Cô nương là người phương nào?"
" Tiểu nữ tử là tỷ tỷ của Đản Đản, Đản Đản không hiểu chuyện, lầm đánh lôi đài chiêu thân của tiểu thư, thỉnh đại quan ngài phóng khoáng bỏ qua cho y!" – Tư Vực cung kính nói.
" Tỷ tỷ!? Tỷ tỷ là tốt rồi!" – Tri phủ sắc mặt bớt giận, bảo thuộc hạ – " Người đâu! Mau đưa cô gia hồi phủ thành thân!"
Nói rồi liền có vài tên quan sai lôi kéo Đản Đản ra ngoài cửa, Đản Đản liều mạng mà với lấy Tư Vực, nét mặt thống khổ lại ủy khuất, miệng còn gọi " Tiểu mỹ nhân! Cứu ta! Cứu cứu ta!".
Tư Vực nghe thế tâm can như bị dao cắt, ai lại có thể không cứu, nhưng tình cảnh này, tuyệt đối không thể ra tay, tốt xấu gì họ cũng là dân chúng vô tội và quan viên triều đình. Tư Vực chỉ trơ mắt nhìn Đản Đản bị người ta lôi đi, cũng chỉ có thể lặng nhìn Đản Đản khóc lớn ầm ĩ. Tại sao hắn lại không có chút khí khái nam nhi gì cả? Có cần tâm tê phế liệt đến thế hay không chứ?
Đản Đản bị nhốt trong phòng củi, một mình bên trong, nước mắt y không ngừng tuôn, thật là khó chịu mà, rất muốn được gặp tiểu mỹ nhân, lại nghĩ đến Sư Phụ, hà cớ gì bản thân toàn bị ức hϊếp như thế này!
Nghĩ một hồi trời cũng tối, chính mình cũng ngủ thϊếp đi, trong mơ nhìn thấy tiểu mỹ nhân cười với mình, chính mình cũng cười với nàng, cười cười như thế liền tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trên xe lừa, tiểu mỹ nhân phía trước đánh xe rời khỏi Thuần Dương Thành.
"A! Hu hu hu~~" – Đản Đản đột nhiên ôm lấy Tư Vực mà gào khóc, trút hết bao nhiêu cảm xúc rắc rối trong lòng. Tư Vực bị ôm gắc gao, đành phải dừng xe an ủi Đản Đản.
Thì ra, Tư Vực đã sớm đem xe lừa đến ngoài thành, đợi cho trời tối, rồi lẻn vào dinh Tri phủ thần không biết quỷ không hay đưa Đản Đản rời khỏi, lúc tìm được hắn, hắn đang ngủ say, miệng còn luôn gọi "tiểu mỹ nhân".
" Bùm! bùm !!" Thuần Dương Thành trời đầy pháo hoa, cùng trăng tròn càng thêm sáng rực đẹp đẽ, Đản Đản cùng Tư Vực từ xa xa nhìn lên, thật đẹp! Hóa ra, vui vẻ cùng hạnh phúc không cần phải ngắm trăng trên đài cao cũng có thể có được. Ánh trăng đêm nay, chính là ánh trăng đẹp nhất mà cả hai người từng ngắm qua.