Quy Hồn

Chương 24

Không bao lâu, chiếc xe mà Trang Hiểu Sanh gọi từ phần mềm điện thoại đã đến nơi. Chị cùng Lộ Vô Quy ngồi trên ghế sau, nói với Lộ Vô Quy: "Hôm nay em kiếm được một khoản thu nhập đầu tiên của đời người, phải chúc mừng một trận. Chị biết có tiệm đồ nướng ăn cực kỳ ngon, mời em ăn đồ nướng." Chị nhớ vừa rồi Lộ Vô Quy ăn liên tục, lại lo lắng hỏi: "Còn nuốt trôi không?"

Lộ Vô Quy nói: "Có thể."

Trang Hiểu Sanh cả kinh trợn tròn mắt, không khỏi lo lắng sờ lên bụng Lộ Vô Quy, nói: "Hơn nửa bàn hoa quả đều tiến vào bụng của em, em còn ăn được nữa?"

Lộ Vô Quy nói: "Đánh nhau rất hao tổn thể lực."

Trang Hiểu Sanh nghĩ thầm: "Toàn bộ hành trình em đều ăn, chỉ ra tay không đến một phút đồng hồ có thể hao tổn bao nhiêu thể lực?" Nhưng nghĩ đến lời nói lúc trước của Khưu đại sư, cảm giác mình đối với nghề này của Nhị Nha thật sự là người thường cái gì cũng đều không hiểu. Không hiểu, thì không có tư cách mà hoài nghi. Nhị Nha nói ăn được thì chính là ăn được, cùng lắm thì ăn nhiều lại mang Nhị Nha đi dạo thêm vài vòng tiêu cơm.

Xe rẽ qua phố phường phồn hoa, lại rẽ vào một con phố bốn làn xe, đi lên phía trước thêm một đoạn lại rẽ vào một con đường nhỏ bị bóng cây che rợp cực kỳ kín mít.

Nhà lầu của vùng quảng trường này so với nhà lầu của khu vực Trang Hiểu Sanh đi làm rõ ràng cổ xưa hơn rất nhiều, nhà cao tầng giống nhau, nhưng thiếu mấy phần sáng sủa sạch sẽ, nhiều hơn mấy phần dấu vết năm tháng.

Lộ Vô Quy theo Trang Hiểu Sanh xuống xe, nàng ngẩng đầu lên ngắm nhìn bốn phía một vòng, chỉ thấy cây già nơi này quấn âm, ánh đèn đường mịt mù như bị sương mù mỏng che khuất ánh sáng, thêm vài phần âm u lạnh lẽo, cửa hiệu hai bên đường phố vẫn còn đang buôn bán, người đến người đi, dù cho đèn đuốc rực rỡ tiếng người huyên náo vẫn không thể che đậy được tí ti khí tức như gần như xa không nói rõ được cũng không tả rõ được đang quấn quanh. Giống như người ngồi uống bia đêm bên cạnh cửa quán hàng lớn kia, rõ ràng cách nhau không xa, ồn ào từng trận, lại cho Lộ Vô Quy một loại ảo giác thuộc về hai cái thế giới khác nhau.

Bầu không khí của con đường này khiến Lộ Vô Quy trong chớp mắt sa vào một loại ảo giác rơi vào trong mộng, nhiều hơn mấy phần mê muội, ít đi mấy phần thanh tỉnh.

Trang Hiểu Sanh nói: "Cửa hàng đó tuy rằng không lớn, nhưng mà trang trí rất nên thơ, hơn nữa hương vị đồ nướng cũng rất ngon. Ngay ở phía trước." Chị thấy Nhị Nha xuống xe liền đứng ở ven đường ngẩn người, nắm tay Nhị Nha đi về phía trước, đi được hơn mười mấy mét thì tiến vào một quán đồ nướng.

Sàn gỗ rắn chắc được khung thép nâng lên, giẫm lên phát ra tiếng bước chân vang trầm dày nặng, trang trí cố ý tạo nét cổ xưa, cây xanh, giá sách, đèn chiếu nho nhỏ hình thành một vùng thế giới quang ảnh mờ mịt. Từng cái bàn gỗ thật rắn chắc bị dây leo màu xanh và giá gỗ tách ra, người túm năm tụm ba ngồi quây quần thành vòng, uống rượu, tuốt xiên, nói chuyện phiếm.

Trang Hiểu Sanh kéo Lộ Vô Quy tìm chỗ ngồi có lan can gỗ ở vị trí cạnh cửa sổ, gọi tới nhân viên cửa hàng, liền muốn đưa thực đơn cho Lộ Vô Quy, nói: "Xem xem muốn ăn cái gì?" Chị hỏi xong, nhìn thấy Lộ Vô Quy vẫn còn đang nghiêng đầu nhìn xung quanh đánh giá bốn phương, khẽ mỉm cười, lấy lại thực đơn, gọi trước đồ ăn đặc sắc trong cửa hàng này. Chị gọi món xong, lại hỏi Lộ Vô Quy: "Uống chút bia không?" Nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, chị nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mấy người đi đường, hỏi: "Nhìn cái gì?" Không nghe thấy Lộ Vô Quy đáp lại, lại gọi: "Nhị Nha, Nhị Nha."

Lộ Vô Quy giật mình, tỉnh táo lại nhìn về phía Trang Hiểu Sanh.

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Làm sao vậy? Hồn vía lên mây."

Lộ Vô Quy lắc đầu.

Trang Hiểu Sanh đưa thực đơn cho nhân viên cửa hàng, nói: "Mang thêm một chai bia, Thanh Đảo hai nghìn." Chị nhìn thời gian, nói: "Buồn ngủ à? Bình thường giờ này em cũng đã ngủ."

Lộ Vô Quy nói: "Không buồn ngủ."

Trang Hiểu Sanh nói: "Ngày mai cầm chứng minh thư của em đi ngân hàng mở sổ tiết kiệm đem tiền để dành."

Lộ Vô Quy ngây ra một lúc mới hiểu được, nói: "Tiền giao cho chị, tích góp đổi căn nhà lớn."

Trang Hiểu Sanh cười nói: "Chị muốn mua nhà thì tự chị kiếm. Tiền của em chính em để dành."

Lộ Vô Quy nói: "Trong mệnh em không tụ tài, để dành không được."

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Nói vậy là sao?"

Lộ Vô Quy suy nghĩ một hồi, nói: "Em cũng không rõ lắm, chẳng qua là biết bản thân không có mệnh tụ tài." Nàng tạm ngừng, nói: "Em luôn cảm thấy em phải biết rất nhiều chuyện, nhưng mà em lại luôn nghĩ không ra." Nàng chỉ chỉ đầu của mình, nói: "Chỉ là cảm thấy trong đầu có ấn tượng mông lung, nhưng rất mơ hồ, không rõ rệt, cũng không nói lên được là gì. Giống như lúc ông chết, em nhớ rõ ông có nói với em chuyện rất quan trọng, nhưng mà em lại không nhớ ra ông nói gì. Ông vốn nên là đầu thất* hồi hồn, nhưng mà ông không có trở về, em cảm thấy em hẳn phải biết ông đi nơi nào vì sao chưa có trở về, nhưng mà em lại nghĩ không ra. Em luôn cảm thấy em làm mất mấy thứ gì đó, nhưng em lại không biết em làm mất cái gì."

(* Đầu thất: Tập quán cho rằng "đầu thất" chỉ người sau khi qua đời ngày thứ 7 hồn phách sẽ trở lại nhà.)

Trang Hiểu Sanh dịu dàng khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ nhiều. Không phải là em ghi nhớ muộn, khi còn bé trải qua rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ sao. Đường đời rất dài, bao giờ cũng vừa đi vừa quên, chuyện có thể nhớ mãi thật không nhiều, giống như bây giờ chị hồi tưởng lại, ngay cả bạn học đại học của chị có những ai đều không nhớ quá rõ ràng, chỉ có ấn tượng đối với mấy bạn cùng phòng và một ít bạn học làm cho người ta khá là khắc sâu ấn tượng."

Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, cảm thấy chị Hiểu Sanh nói có đạo lý, liền gật đầu "Dạ" một tiếng.

Không lâu sau, thịt nướng cùng bia tới rồi.

Lộ Vô Quy uống một ngụm bia, uống không quen liền đặt xuống, nàng vùi đầu ăn xiên thịt nướng. Lúc trước nàng ăn nhiều hoa quả như vậy, chưa ăn bao nhiêu đã căng bụng, nhưng mà dạ dày nàng có thể chịu đựng, vẫn gắng ăn hết thịt nướng mà chị Hiểu Sanh gọi, sau khi ăn xong no đến mức ngã ngửa trên ghế không ngừng nấc cụt.

Trang Hiểu Sanh vốn là không còn gì để nói, rồi lại cảm thấy buồn cười khi nhìn Lộ Vô Quy cứng rắn nhét vào, sau đó, lại đau lòng và xót xa. Điều kiện nhà chị vẫn luôn không tốt lắm, khi còn bé muốn tạo điều kiện cho chị học bài, cha mẹ luôn bận từ sớm tới tối, toàn bộ tiền kiếm được quanh năm suốt tháng cho chị nộp học phí và tiền sinh hoạt rồi. Đến khi chị lên đại học có thể nhận học bổng và sử dụng ba tháng hè cuối tuần làm thêm kiếm chút tiền phụ cấp, căn nhà tường đất đã tràn ngập nguy cơ, có khả năng sụp đổ trong một cơn mưa rào bất cứ lúc nào. Dỡ bỏ nhà đất xây thành nhà trệt tường gạch, xài hết hơn một vạn tệ trong nhà vất vả tích lũy, còn mắc nợ bên ngoài không ít. Dưới điều kiện gia đình như vậy, ăn thịt là một loại xa xỉ. Nhị Nha nuôi dưỡng ở chỗ Hứa Đạo Công có thể duy trì ấm no. Trước khi chị tốt nghiệp đại học, Nhị Nha cũng chỉ mặc quần áo cũ chị từng mặc, chưa từng được mặc một bộ quần áo mới, quần áo và giầy dép của Nhị Nha lúc nào cũng vá đi vá lại chằng chịt, miếng vá từng lớp từng lớp. Trẻ con trong thôn luôn xem thường Nhị Nha, cười nhạo em ấy, không chỉ bởi vì em thoạt nhìn luôn ngu ngơ dễ ức hϊếp và có mộng du, còn bởi vì em luôn miếng vá đầy người thoạt nhìn rách rách bẩn bẩn.

Trang Hiểu Sanh chưa bao giờ phủ nhận điều kiện nhà chị là rất khó chu cấp nổi hai đứa trẻ đi học, cha mẹ đưa chị đi học, dốc hết toàn lực để chu cấp cho chị, chỉ để lại cho Nhị Nha một bát cơm tẻ không để Nhị Nha đói bụng.

Bỗng nhiên Trang Hiểu Sanh cảm thấy có lẽ Nhị Nha cũng không đần độn, chẳng qua là ngoài một ít bản lĩnh Hứa Đạo Công dạy em và mấy chữ chị thỉnh thoảng dạy Nhị Nha học ra, không có người nào đã dạy Nhị Nha, kỳ thị cùng bài xích càng làm cho Nhị Nha luôn luôn ở trong môi trường gần như có thể nói là hoàn toàn khép kín.

Chị ngừng thất thần, đưa tay gọi nhân viên cửa hàng đến tính tiền, nói với Lộ Vô Quy: "Ăn quá no chúng ta hãy đi bộ một lát, tiêu tiêu thức ăn."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, nhìn Trang Hiểu Sanh, lại nhìn đường phố phía ngoài, "A" một tiếng, nói: "Giờ Tý rồi, không tốt."

Trang Hiểu Sanh cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, nói: "Hơn mười một giờ, còn không tính quá muộn. Chúng ta đi đến giao lộ rồi bắt xe trở về. Em ăn nhiều như vậy cần phải tiêu thức ăn, bằng không thì dạ dày sẽ khó chịu." Chị nói xong ngồi dậy cầm ba lô của Lộ Vô Quy đeo chéo ở trên lưng, lại nhấc lên túi của mình đi ra ngoài.

Lộ Vô Quy đành phải đi theo sau Trang Hiểu Sanh ra ngoài, theo sát ở bên người Trang Hiểu Sanh. Chị Hiểu Sanh của nàng dương khí đủ, thời vận vượng, trên người lại có tiền Ngũ Đế, thuộc về loại người không dễ dàng gặp tà nhất. Nhưng mà, nàng vẫn nói: "Chị Hiểu Sanh, con đường này cố gắng ít đến thì tốt hơn."

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Tại sao?"

Lộ Vô Quy nói: "Có nhiều chỗ khá là âm, tại dưới một ít điều kiện đặc thù liền sẽ hình thành đường Âm Dương. Con đường như thế tức là cho người sống đi, cũng cho người chết đi, tuy là cùng một con đường, lại thuộc về hai cái thế giới khác biệt, người thời vận thấp dương khí yếu đi ở đường như vậy rất dễ dàng đυ.ng vào thứ không tốt hoặc là đi lối rẽ."

Trang Hiểu Sanh nhẫn nhịn một hồi lâu, mới nói: "Từ khi chị đi học đại học liền thường đến nơi này, cũng không thấy cái gì không tốt."

Lộ Vô Quy nói: "Nhìn không thấy không phải là không tồn tại."

Một câu nói khiến Trang Hiểu Sanh á khẩu không trả lời được.

Hai chị em lặng yên đi ở trên đường Âm Dương theo như lời của Lộ Vô Quy.

Trang Hiểu Sanh nghĩ: Em gái mình thật sự không ngốc.

Lộ Vô Quy thì cảm thấy hoang mang khó hiểu: Đường phố trong thành thị lớn nhân khí dồi dào như vậy, lại sẽ hình thành đường Âm Dương.

Bình thường mà nói, hình thành đường Âm Dương, ở nơi đó đều sẽ xuất hiện một ít truyền thuyết, bên trong Sở sự vụ Phong thủy khẳng định có người biết. Nàng hỏi: "Chị Hiểu Sanh, con đường này tên là gì?"

"Ồ? Làm sao xe của Du tổng lại ở nơi này?"

Nàng cùng Trang Hiểu Sanh gần như đồng thời lên tiếng, sau đó Trang Hiểu Sanh "A" một tiếng, hỏi: "Em mới vừa nói cái gì?"

Lộ Vô Quy nói: "Con đường này tên là đường gì?"

Trang Hiểu Sanh nói: "Đường Thành Hoàng*, nghe nói trước kia có tòa miếu Thành Hoàng, về sau bị dỡ bỏ, nhưng tên đường giữ lại." Chị nói xong, vòng tới dừng ở phía trước chiếc xe thể thao đặc biệt lộng lẫy kia, liếc nhìn biển số xe, nói: "Quả nhiên là xe của Du Thanh Vi."

( *Thành Hoàng: chỉ thần cai quản 1 thành.)

Lộ Vô Quy không biết nhìn xe, cũng không có để ý. Nhưng nàng nhìn hiểu được cột mốc đường, nhưng mà, lúc này lại nhìn không hiểu cột mốc đường rồi. Chị Hiểu Sanh nói đây là đường Thành Hoàng, nhưng trên biển đường kia rõ ràng viết chính là "Đường Hoàng Tuyền".

Thành Hoàng.

Hoàng Tuyền.

Lộ Vô Quy lờ mờ nhớ được giữa hai cái này có quan hệ. Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên, trong đầu vang lên giọng nói trầm thấp già nua mà lại u trầm của ông: "Mỗi một tòa miếu Thành Hoàng đều có một miệng giếng Hoàng Tuyền, miệng giếng đó nối thẳng âm phủ đến Âm Tào Địa Phủ..." Thanh âm ung dung kia khiến nàng nhớ tới khi còn bé, sau giờ ngọ, chính mình xách ghế đẩu ngồi bên cạnh giếng trong sân ló đầu nhìn vào trong giếng, ông đi đến bên cạnh mình cũng cúi đầu nhìn vào trong giếng, trong giếng chiếu ra cái bóng của hai người bọn họ, sau đó, ông nói mấy câu như thế.