Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 82

Mã Tiểu Linh thấy thế cười sảng khoái, sung sướиɠ nói: "Trên người tôi có mùi của mấy lá bùa, nếu cô cảm thấy muốn ói thì chứng tỏ cô không phải người. Từ đâu tới thì cút về nơi đó, chớ để tôi thu hồi, lúc đó hồn phiêu phách tán thì đừng trách."

"Khí tức của cô lộn xộn, cô mạnh dạn nói mình là đạo sĩ, vậy thì cũng là thứ tư chất kém cỏi. Chà chà, dạo này làm đạo sĩ rất dễ kiếm tiền sao? Mấy loại hạng người tầm thường đều lên làm đạo sĩ hết. Có điều, cũng chỉ là cái thứ biết vẽ vài ba lá bùa thôi, chứ chả có tý năng lực gì."

Ánh mắt Mã Tiểu Linh hàn quang lóe lên, cũng không manh động, cười nói: "Lúc nào thì cảnh sát có quyền chụp mũ lên đầu người dân lung tung như vậy hả? Lúc thì nói tôi dùng sợi tóc gϊếŧ người, lúc thì nói tôi là đồ giả, không lẽ mấy người bắt người không cần chứng cứ sao? Chỉ cần nói có tội thì có thể bắt người, cô thật sự tự cao quá rồi đó. Chà chà, thứ như cô mà cũng làm được cảnh sát, cũng đủ biết không cần thông qua xét duyệt, chắc là con ông cháu cha chứ gì."

"Cô………Hừ, đừng có giở trò này ra với tôi." – Cô gái tóc ngắn đột nhiên nổi giận, khẩu khí cũng không còn giữ được bình tĩnh.

"Ồ, bị nói trúng tim đen rồi chứ gì. Xem ra người cha của cô không được nha, không phải là cha nuôi chứ?" – Mã Tiểu Linh cười gian, nhìn Vương Quý Nhân đang mù mịt cười rất sung sướиɠ. Cái loại ỷ thông minh, ỷ vào cái miệng nói thắng người ta thì bị nghiện, là thứ đáng ghét nhất. Mặc kệ có lý hay không, mở miệng ra liền hỏi thăm tổ tông 18 đời nhà người ta.

"Khốn nạn, cô nói gì hả?" – Cô gái tóc ngắn trừng mắt nhìn Mã Tiểu Linh, hai tay siết chặt, kiềm chế đấm vào mũi Mã Tiểu Linh một cái.

"Bành Xán, không được làm bừa." – Giọng nói dịu dàng từ sau truyền tới, Mã Tiểu Linh nhìn qua thấy một cô gái rất xinh xắn, mái tóc đen dài phủ hai bên má, mái ngang nhìn rất đáng yêu. Cô gái đứng đó, gương mặt hờ hững, dường như nàng không hợp với thế giới này.

Mã Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn cô gái đó mấy lần, cô gái cũng nhận ra ánh mắt của Mã Tiểu Linh vội e lệ cúi đầu, gò má ửng đỏ, làm tăng thêm vài phần lệ khí.

Mã Tiểu Linh lúc này mới thả lỏng, suýt nữa cho rằng cô bé đó là ma, vì giật mình nên xém rút gậy Phục Ma ra.

"Ngô Đông Tuyết, cậu mau nhìn xem cái người đáng ghét này là người hay quỷ. Cô ta còn có đồng bọn, khí tức nghe là thấy ghét." – Bành Xán nhíu mày, trên xe bus đã không còn ai, chỉ còn nhân viên trực đứng xung quanh.

"Cô……cô là?" – Cô gái tên Ngô Đông Tuyết hình như rất dễ mắc cỡ, thấy Mã Tiểu Linh cứ nhìn mình chằm chằm, lại cúi đầu.

"Mã Tiểu Linh." – Mã Tiểu Linh gật đầu chào Ngô Đông Tuyết, trong lòng có ấn tượng rất tốt với cô bé. Nhưng với cái người tên Bành Xán kia, thì chênh lệch một trời một vực.

"Mã Tiểu Linh? Khu Ma Long Tộc Mã gia?" – Ngô Đông Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng liền vụt sáng, rồi lại cúi đầu.

"Hử? Cô biết tôi?" – Mã Tiểu Linh nhíu mày, cười như không cười, nhìn chằm chằm người đẹp trước mặt. Có thể đọc rõ tên nàng, chắc cũng là người trong ngành. Chỉ là xinh đẹp thế này, không biết học hành có được không đây.

"Vâng, cha em là Mao Xuân Phong truyền nhân đời thứ 12 của Mao gia, em theo họ Ngô của mẹ. Em từng nghe cha nhắc tới chị, nói chị là em kết nghĩa của Thường Thiên Khánh, ngay cả Hồ Tam Thái Gia cũng rất cung kính khi gặp chị. Em rất tò mò về chị, không ngờ hôm nay lại được gặp." – Giọng nói của Ngô Đông Tuyết mang theo một chút sùng bái, cảm thấy Mã Tiểu Linh trước mặt và trong tưởng tượng của cô hoàn toàn khách nhau.

Dưới cái nhìn của cô, người có thể làm em kết nghĩa với Thường Thiên Khánh nhất định là một nữ anh hùng. Nói không chừng là cái loại vai u thịt bắp, cao to vạm vỡ. Ai ngờ lại là một người rất đẹp, ánh mắt phong tình, tạo hóa đúng là quá kỳ diệu mà.

Mã Tiểu Linh ngẩn ra, thường ai cũng hay gọi nam Mao bắc Mã, nàng lại gặp ngay hậu nhân đời kế tiếp, thời khắc này thật khiến người ta hưng phấn. Mã Tiểu Linh cười nhẹ, đưa tay ra: "Hân hạnh được biết cô."

Ngô Đông Tuyết cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Mã Tiểu Linh. Thời khắc này truyền nhân hai nhà gặp nhau, hai gia tộc khác nhau, lại sống vì một mục đích giống nhau.

Mã Tiểu Linh ngạc nhiên hỏi: "Cô sống ở đây à?"

"À không, cha nói em cần phải rèn luyện, nên để em ở thành phố S trong nhà một người bạn. Hôm trước em cũng vừa đến đây, liền nghĩ đã tới thì nhân cơ hội đến đây ngắm cảnh."

"Ha ha, vậy sao chúng ta không cùng đi nhỉ?" – Mã Tiểu Linh cười nói.

"Được, em đi gọi Bành Xán." – Ngô Đông Tuyết liền gật đầu, vội vã xuống xe gọi Bành Xán, vì sợ Mã Tiểu Linh đổi ý.

Nụ cười của Mã Tiểu Linh liền cứng lại, [sao mình có thể quên cái thứ nham hiểm đó chứ. Giờ thì hay chưa, đúng là tự tác nghiệt không thể sống mà.]

Mã Tiểu Linh quay lại ôm Vương Quý Nhân, tựa đầu vào vai Vương Quý Nhân, giả vờ khóc thút thít: "Muốn tôi đi ngắm cảnh cùng tên đáng ghét đó, thà gϊếŧ tôi còn hơn."

"Gϊếŧ cô chỉ tổ bẩn tay, muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng đổ thừa tôi." – Bành Xán vuốt tóc, mặt bực mình.

Mã Tiểu Linh lập tức cứng người, vực dậy khí thế, quay đầu nhìn Bành Xán cười đẹp đến không chê vào đâu được, rồi nắm tay Vương Quý Nhân, mười ngón tay đan xen, yếu ớt trả lời: "Nếu vậy thì mỗi người mỗi ngã đi. Tôi không muốn đi cùng cô, mất hết tố chất."

"Ồ, quý cô đây mà cũng có tố chất à, thật nhìn không ra nha." – Bành Xán châm chọc, nhưng bị Ngô Đông Tuyết nhét vào xe VIP(1).

Mã Tiểu Linh ngồi đối diện Ngô Đông Tuyết, mắt to trừng mắt nhỏ, rãnh quá nói tiếp: "Tố chất thì còn phải xem là người nào, cũng không phải muốn thấy là thấy. Thứ như cô mà nhìn ra, thì đúng là buồn cười."

"Phải đó, cái gì cũng cần có thiên phú, ngay cả Âm Dương Nhãn của tôi cũng không thấy được. Đúng là tố chất dành cho quỷ nhìn." – Bành Xán giễu cợt, lấy chai nước ra, ngửa đầu uống.

[Âm Dương Nhãn thì ghê gớm lắm à, chỉ có Âm Dương Nhãn thì không thể tu luyện phép thuật của Ma gia, lại không có khả năng giao hợp với đàn ông, để đó trưng cho đẹp à? Đừng tưởng chị đây không biết, tên Bành Xán này còn không nhận ra khí tức của mình là người hay yêu nữa.]

"Vậy thì đúng là tiếc thật." – Mã Tiểu Linh thản nhiên nói, há miệng cắn cái bánh mì bơ Vương Quý Nhân đưa tới, vị bơ ngọt mà không ngán lan ra trong miệng. Mắt Mã Tiểu Linh sáng ngời, quay qua, thò tay vào túi giấy lấy ra một cái bánh nữa, tập trung ăn.

[Aiz, cãi nhau xong đúng là thoải mái hơn. Tên Bành Xán đó thật sự làm người ta thấy ghét, cái tính đó thì ai mà thích nỗi chứ, sẽ ế cả đời cho coi. Mình cũng không nên làm quá.]

"Đáng tiếc cái gì, cô nói rõ cho tôi, đừng có giả vờ như hiểu tôi lắm." – Bành Xán hừ một tiếng, nheo mắt nhìn Vương Quý Nhân. [Bà chị này đẹp không giống con người, hay mình mở mắt ra xem?]. Bành Xán nghĩ một chút rồi nhớ tới hậu quả khi mở mắt, cả người run nhẹ, từ bỏ ý nghĩ này.

Vương Quý Nhân cười như không cười nhìn Bành Xán, rồi đưa một cái bánh tới. Bành Xán sững sờ, vừa định từ chối, không ngờ Ngô Đông Tuyết nhanh chóng nhận lấy rồi nhét vào miệng Bành Xán. Khi nhìn lại Vương Quý Nhân, thấy cô ấy thở dài một hơi, cứ như vừa sống sót sau tai nạn.

[Cuối cùng cũng làm em ấy im miệng]. Ngô Đông Tuyết nhìn Mã Tiểu Linh áy náy cười, quay đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn giơ máy chụp hình lên chụp.

Bành Xán trừng mắt, cầm lấy phần còn dư của cái bánh, không noi 1nữa, ăn kỹ nuốt chậm, uống một hớp nước. [Rất ngon, đúng lúc mình chưa ăn sáng, đỡ tốn tiền.]

Bành Xán ăn xong, uống nước, cảm giác vẫn chưa no, mùi thơm còn lưu lại trong miệng làm cô bé thấy thè. Tự động duỗi tay vào trong cái túi giấy Vương Quý Nhân đang cầm, lấy thêm cái bánh. Thấy Mã Tiểu Linh đang trừng mắt nhìn mình lom lom, dương dương tự đắc cười. Cắn một cái, nét mặt tức giận cũng giãn ra.

Mã Tiểu Linh nhìn đứa tiểu nhân Bành Xán càng lúc càng khó chịu, hận không thể đập cái bánh vào mặt cô. Cũng may xe VIp cũng đã tới nơi, suột đoạn đường hướng dẫn viên du lịch thở cũng không dám thở cuối cùng cũng yên lòng, cười bước xuống xe, vì mọi người mà phục vụ.

"Không cần." – Mã Tiểu Linh và Bành Xán cùng mở miệng từ chối, lại nhìn nhau thù ghét. Hai người lại hừ nhau, quay đi.

Ngô Đông Tuyết che miệng cười, [hai người này kiếp trước có thù với nhau à? Cả đoạn đường, đến giờ vẫn còn quậy, mình cũng không tiện mở miệng.]

Hàn quanh trong ánh mắt Vương Quý Nhân lóe lên, [không ai được phép hay bất kì lý do gì để Mã Tiểu Linh ghi nhớ trong lòng]. Trừng mắt, khoác cánh tay Mã Tiểu Linh, cố ý sượt nhẹ khuỷu tay, nói: "Chúng ta đi thôi."

Mã Tiểu Linh đỏ mặty, ánh mắt bối rối, mím môi nhẹ giọng nói: "Ừm, đi thôi."

Bành Xán trợn tròn mắt, kéo Ngô Đông Tuyết vào lòng, nhìn Ngô Đông Tuyết thấp hơn mình nữa cái đầu liền cười, độ cao rất vừa vặn. Giật lấy cái túi trên lưng Ngô Đông Tuyết, sau đó thoải mái khoác vai Ngô Đông Tuyết, bắt đầu đi lên núi, vừa đi vừa cào nhào: "Này, chị nói con ngựa tên Tiểu Linh kia thật sự bắt được ma à? Tại sao mình cảm thấy như tên lừa đảo vậy, có thiên sư nào xấu xa như vậy chứ. Mình xem cô ta 9 10 phần là hàng giả."

Ngô Đông Tuyết cười nhẹ, để mặc cho người kế bên lải nhải vào tai. Chỉ là chậm rãi quay đầu, nhìn xung quanh thấy sương mù bao phủ, đánh giá đường lên núi.

"Quý Nhân, cô khát không? Có muốn uống chút nước không?"

"Không cần." – Vương Quý Nhân vui vẻ đánh giá khu rừng. Từ lúc bước vào đây, đã cảm nhận thấy nơi này tràn ngập linh khí làm lòng nàng ngứa ngáy. Nơi này là nơi thích hợp để tu luyện.

————

(1) xe VIP: xe này mình đã chú thích rồi, ai không biết có thể tìm lại chương Phương tiên sinh để xem. uh