Chuyến đi này dài tận 8 tiếng, Mã Tiểu Linh choáng váng đầu óc. Đặc biệt, khi gần tới lại bị kẹt xe, đạp thắng liên tục khiến chân nàng mềm nhũn, vất vả lắm mới đến khu ngắm cảnh. Trời cũng đã gần khuya, trước tiên đặt khách sạn, mua vé vào cửa, rồi rửa mặt đi ngủ.
Trời chưa sáng, Mã Tiểu Linh thức dậy, không bất ngờ khi lại nằm trong lòng Vương Quý Nhân. Gọi Vương Quý Nhân tỉnh, thay quần áo, hai người đi ra ngoài.
Vương Quý Nhân hít một hơi thật sau, không khí ở đây thật tốt, thấy xung quanh quá đông người, bất giác nhíu mày: "Trời còn chưa sáng, những người này đến đây tụ họp à?"
"Làm ơn đừng có lậm phim nữa mà. Đây là khu du lịch phong cảnh, tới đây tất nhiên là đi ngắm cảnh rồi." – Mã Tiểu Linh bực mình lấy khăn quàng cổ ra, nhẹ nhàng quàng lên cho Vương Quý Nhân. Nhìn cả đám người hò hét, ai ai cũng đeo túi lớn túi nhỏ, Mã Tiểu Linh hai tay trống không nên rất đắc ý.
[Mình càng lúc càng thích Không Gian Giới Chỉ này, dù đến bất cứ nơi nào, hai tay vẫn trống trơn, một thân một mình quá thoải mái.] – Nghĩ như thế, nụ cười của Mã Tiểu Linh càng sâu hơn. Tươi cười kéo tay Vương Quý Nhân chạy tới cửa lớn.
Trước cửa lớn đã có một hàng dài, Mã Tiểu Linh nói Vương Quý Nhân đứng trong hàng chờ, còn nàng chạy đi mua đồ ăn sáng.
Vương Quý Nhân híp mắt nhìn một hàng dài cái đầu đen thui trước mặt, mím môi, đi ra khỏi hàng. Ngẩng đầu, đi tới trước, đứng đầu hàng là một thanh niên, phía sau cũng có vài thằng con trai, trên người đeo máy chụp hình, sau lưng là balo leo núi, hình như là bạn bè.
Vương Quý Nhân nhìn đứa nhóc, vẩy vẩy tay, cười nói: "Có thể cho chị đứng trước được không?"
Chàng thanh niên giật mình, vừa định lên tiếng, thì một thằng nhóc khác đứng phía sau nhìn Vương Quý Nhân sáng cả mắt, nói: "Aiz, đừng để ý đến nó, người đẹp tới đây, đứng chỗ này nè."
Chàng thanh niên cảnh giác nhìn thằng nhóc đó, sau đó nhìn Vương Quý Nhân cười ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Có thể ạ."
Vương Quý Nhân hài lòng gật đầu, nghiêng đầu nhìn một đám người tự động lùi lại nhường chỗ, khẻ mỉm cười, ung dung đứng đầu hàng.
[Con người đúng là vô vị, một chút định lực cũng không có. Mình không cần dùng đến ảo thuật, thì cả đám người này cứ như bị trúng tà bắt đầu nịnh nọt mình. Vô vị, vô vị đến cực điểm.]
"Người đẹp đi một mình à?" – Chàng thanh niên bị đám bạn phía sau thục chỏ, nên đành mở miệng hỏi. Thấy Vương Quý Nhân nhìn mình, liền mất tự nhiên, vê vê cái túi của mình, mắt nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Quý Nhân.
"Đi với một người bạn." – Thức thần của Vương Quý Nhân vẫn đặt trên người Mã Tiểu Linh, thấy Mã Tiểu Linh mua đồ ăn xong đang đi về hàng, nàng phất tay gọi: "Tiểu Linh, ở đây nè!"
Giọng nói không lớn, nhưng Mã Tiểu Linh nghe rất rõ ràng. Mã Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn Vương Quý Nhân đứng đầu hàng, do dự một chút rồi đi tới.
"Mẹ nó, tới hai người đẹp. Không phải là minh tinh đấy chứ."
"Ngu vừa thôi, minh tinh mà ra đường không đem theo vệ sĩ à? Nhất định là được bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm sao thoải mái đứng ở đây."
"Ôi, người đẹp váy ngắn nhìn giống nữ vương thế nhỉ. Váy da ngắn phối hợp với roi da, ái cha…..chuẩn cmn!"
"Mày thích bị ăn đòn à? Nếu là tao, tao thích người đẹp kia hơn. Đẹp đến hút hồn, mặc đồ kín mít, cứ như cấm dục. Ôi ôi, trái tim tao bắt đầu run rẩy rồi đây."
"Đồ điên, trời lạnh thế này ai cũng quấn kín mít, không mặc đồ dài chẳng lẽ mặc váy ngắn à? Có điều nói đi nói lại, mặc ngắn thế không sợ lạnh sao? Lỡ hỏng mất cặp đùi đẹp đó thì sao, nên che lại chứ."
Mã Tiểu Linh đen mặt, suýt nữa không nhịn được. [Nói xấu người khác không thể nói nhỏ chút sao? Đây gọi là nói chuyện chơi à? Cái giọng oang oang ai cũng nghe. Nhìn cứ như, hận không có cái loa ở đây để nói cho thỏa mãn hay sao á.]
[Với lại, mình lạnh hay không chẳng lẽ bản thân không biết sao? Mắc mớ gì cần mấy người quan tâm, đúng là vô vị. Chuyện của người ta mà nói như đúng rồi ấy.]
Mã Tiểu Linh tối sầm mặt, thấy Vương Quý Nhân đang ăn thì dùng lưỡi liếʍ khóe môi, trong lòng càng thêm không thích. [Ăn thì ăn đi, khóe miệng bị dính cũng không thèm lấy khăn lau là sao? Dùng lưỡi liếʍ cũng được, nhưng còn có người xung quanh đó. Mấy người đúng là vô vị, người ta liếʍ là chuyện của người ta, mắc gì đánh giá.]
Tâm trạng đang tốt, ngay lập tức liền bị xuống dốc thê thảm. Mã Tiểu Linh không vui, kéo Vương Quý Nhân đứng khuất sau phong trang trí của cửa lớn, để không ai nhìn thấy được.
"Ơ, người đẹp váy ngắn tức rồi à. Chà chà, không phải là một đôi đấy chứ? Cảm giác thật ám muội mà."
[Làm ơn, mấy người mới ám muội đó. Hai thằng đàn ông ôm nhau, tay còn đặt ngay ngực người ta. Tư thế ám muội như vậy mà không phát hiện sao?]
"Chà chà, nhất định là một đôi rồi. Hèn gì Trương Nhị Cẩu ở kế bên nhà không tìm được vợ, thì ra người đẹp đều chơi trò đồng tính hết rồi."
[Trương Nhị Cẩu kế bên nhà có tìm được vợ hay không liên quan gì đến bà, khắp thiên hạ ế vợ rất nhiều, không lẽ đổ hết lên đầu bà à? Với lại, không biết bách hợp là gì thì đừng có ở đây làm xấu mặt. Cái gọi là chơi trò đồng tính thì tự nhìn đi, một thằng đàn ông đứng vuốt ngực một thằng đàn ông khác, vậy mới là chơi trò đồng tính đó.]
Mã Tiểu Linh thấy tế bào não của mình thật không đủ dùng, mới sáng sớm đã nhức đầu, thật không ổn rồi.
Cũng may cửa khu ngắm cảnh cũng được mở ra, đoàn người như ông vở tổ chạy thẳng đến khu xe công cộng miễn phí. Cũng may Mã Tiểu Linh không có hành lý gì, tâm trạng chưa kịp phục hồi, đã bị người ta đẩy lên xe. Mắt nhanh tay lẹ, nàng giữ được một chỗ ngồi, không ngờ lại có người ném cái túi nhựa bên cạnh nàng.
Mã Tiểu Linh nhướng mày, cầm túi nhựa lên, vừa định gọi Vương Quý Nhân ngồi xuống thì người sau lưng liền chửi "má nó!", rồi đánh mạnh vào tay Mã Tiểu Linh. Mu bàn tay trắng nõn liền đỏ lên.
Mã Tiểu Linh tức giận đứng dậy nhìn, đó là một người lớn tuổi, tóc đã bạc. Kiềm chế tức giận, bình tĩnh hỏi: "Sao ông lại đánh tôi."
Người đàn ông vẫn hùng hổ, ý muốn nói Mã Tiểu Linh không nên bỏ túi nhựa của ông ấy.
Mã Tiểu Linh tức giận: "Chỗ là để ngồi, chứ không phải để túi. Tôi bỏ tiền, thì có quyền ngồi ở đây. Vì ông đã già nên tôi kính trọng, không muốn tính toán, thế nhưng ông có ý thức không vậy hả?"
"Mày nói ai không có ý thức hả? Chỗ đó bà đây thấy, thì bà đây chiếm, mắc mớ gì đến mày? Biết điều thì xéo đi, đừng tưởng đẹp thì bà đây không dám cào mặt mày." – Một người đàn bà bên cạnh người đàn ông cũng lên tiếng mắng. Mã Tiểu Linh tức giận đến thở không nổi.
Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn hai người, kéo cơ thể Mã Tiểu Linh, nói: "Đừng nóng, chúng ta đi chơi mà. Đừng vì mấy con giun dế mà bực mình."
"Mày nói ai là giun dế hả? Mày là cái thá gì?" – Người đàn bà khí thế hùng hổ bóp cổ tay Vương Quý Nhân, gương mặt hung dữ. Cứ như Vương Quý Nhân nói thêm câu nữa, bà sẽ quăng cánh tay nàng.
"Buông.ra." – Vương Quý Nhân đột nhiên lạnh như băng. [Thứ thấp kém như ngươi mà dám chạm vào ta, đáng chết!]
Không khí xung quanh cũng chậm lại theo lời nói của Vương Quý Nhân, người đàn bà cũng bị khí thế của Vương Quý Nhân là giật mình, buông tay, lùi về sau một bước.
Mã Tiểu Linh bước nhanh về trước, cầm lấy tay Vương Quý Nhân, cẩn thận vuốt ve dấu đỏ nơi cổ tay, nhìn người đàn ba kia cười giận dữ. [Nói tôi thế nào cũng được, nhưng dám làm Quý Nhân bị thương, Mã Tiểu Linh ta tuy rằng không muốn làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng đối với loại người như bà, thì cần phải bị dạy dỗ một chút.]
Mã Tiểu Linh hít sâu, kiềm chế tức giận, giống như vô ý đến gần một cô bé. Có lẽ vì sự bình tĩnh của Mã Tiểu Linh nên làm người đàn bà có chút sợ, lùi lại thêm một bước. Đáng tiếc xe quá đông người, nên không thể lùi hơn nữa.
Mã Tiểu Linh đến gần người đàn bà kia, đưa tay nhặt một sợi tóc trên áo của bà, cười khẽ: "Tôi không tính toán với bà." – Nói xong mím môi, nắm sợi tóc của người phụ nữ trong tay.
Mã Tiểu Linh vừa định về chỗ ngồi, thì tay bị nắm lại. Quay lại nhìn, là một cô gái tóc ngắn, mặc đồ thể thao màu đó, đang cười trêu tức: "Nói người ta phải có lòng khoan dung, mà cô lại lấy tóc của người ta. Đến khi bà ấy chết thảm, tôi biết đi đâu bắt cô."
Một câu vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt nhìn Mã Tiểu Linh liền thay đổi căm ghét và sợ hãi. Cả đám không hẹn mà gặp cùng lùi một bước, làm ở giữa trống không. Người đàn bà vừa mắng Mã Tiểu Linh cũng tái mét, không thể tin được nhìn Mã Tiểu Linh. Chỉ nhìn thấy bà ta run rẩy thôi, cũng biết bà đang hoảng sợ.
"Một sợi tóic cũng có thể gϊếŧ người, cô giỡn hơi quá rồi đó." – Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười, rất hài lòng. Nàng còn không biết mình có bảng lĩnh đó hay không, nhưng được cô gái tóc ngắn này thổi phồng lên, đúng lúc làm người đàn bà xấu bụng ấy lo sợ một chút cũng tốt.
"Tôi nhìn thấy trên người cô có vài thứ không thuộc về nhân gian. Hơn nữa, cái mùi vị buồn nôn này làm tôi không có hứng thú ngắm cảnh nữa. Nói không chừng, cô đã gϊếŧ vài mạng người rồi cũng nên, nếu không phiền xin về sở với tôi một chuyến." – Cô gái tóc ngắn nhìn Mã Tiểu Linh đầy khinh bỉ, đưa tay lấy giấy chứng nhận quơ quơ trước mặt Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cảm thấy người xung quanh hình như đang rất sợ mình, ngay cả tài xế cũng có thể phóng xuống xe bất cứ lúc nào. Ý tứ sâu xa nhìn người đàn bà kia, thấy bà ta đang run rẩy vì sợ, lôi kéo người đàn ông muốn xuống xe.
————-
Khu du lịch ngắm cảnh: là nơi lấy phong cảnh để kinh doanh, như: vạn lý trường trành, hoàng cung, phong cảnh trên núi…….Nó tương tự như vườn hoa Đà Lạt vậy, muốn vào phải mua vé.