Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 3: Thức Tỉnh (1)

Vương Quý Nhân cảm thấy đầu đau đớn, tên Lữ Thượng thật lợi hại, một cái Tam Muội Chân Hỏa liền đốt đến nàng sắp hồn bay phách tán, cả người đau đớn như kim châm…..[Chẳng lẽ mình còn sống?]

Vương Quý Nhân cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là cái trần nhà….trắng tinh khôi?

Vương Quý Nhân hít một hơi, vì sao lại trắng? Không lẽ nàng đã xuống địa ngục rồi sao?

Vương Quý Nhân ngơ ngác nhìn chằm chằm cái trần nhà trắng tinh, vì sao không thấy Quỷ Sai?

Một gương mặt lạnh băng đột nhiên xuất hiện trước mặt, đồng tử hơi giãn to, cố gắng ngăn bản thân không đánh bay người đó đi. Dám hù nàng, đúng là đáng ghét. Nhưng nếu đánh Quỷ Sai, hắn không cho nàng đầu thai như vậy thì không tốt.

Có điều, Quỷ Sai này thật hợp mắt, tự nhiên Vương Quý Nhân nhớ tới Cửu Vĩ. Nhưng, Cửu Vĩ có đôi mắt phượng hẹp dài, mà Quỷ Sai này cặp mắt không dài bằng Cửu Vĩ, đúng hơn là to tròn hơn Cửu Vĩ một chút.

"Nhìn đủ chưa?" – Quỷ Sai bị nhìn chằm chằm, có vẻ không vui.

Vương Quý Nhân khẽ nhíu mày, cô gái này vừa mở miệng, đã nghe thấy mùi của con người. Không khỏi đánh giá cô bé trước mắt, cách ăn mặc thật kì lạ, đây đâu phải đồ của con người? Đặc biệt là cái đùi trắng nõn, lộ ra bên ngoài vậy cũng được à? Như vậy không bị bắt nhốt vào ngâm l*иg heo sao? Như vậy thật sự được sao?

Có điều, cặp chân này cũng rất đẹp, trắng mịn, thẳng tắp, thon dài, cân xứng. Ừ, không sai, cảm giác không sai.

Mã Tiểu Linh không vui nhìn cô gái trước mặt, đã biết cô ấy đang trắng trợn đánh giá nàng, không khỏi lên giọng: "Nhìn cái gì mà nhìn, lúc trước nhìn thấy cô té xỉu ở núi Đại Mao, có lòng tốt cứu về. Nếu cô đã khỏe rồi, thì mau về nhà đi, đừng có ở đây, ngứa mắt."

Mã Tiểu Linh tránh ánh mắt tò mò của Vương Quý Nhân, trong lòng chột dạ. Chính mình nhọc lòng cứu người này trở về, lại còn đưa đến bệnh viện, phát hiện đã không còn xu nào, chỉ đành đem về nhà tự xử lý thôi.

Cũng may vết thương trên trán không sâu, hiện tại người cũng đã tỉnh, ngẫm lại không có chuyện gì to tát. Có điều, nhìn cô gái cả người dơ bẩn, Mã Tiểu Linh ghét bỏ ra mặt. Chờ người ta đi rồi, cái ráp giường này phải bỏ luôn, thay cái mới.

"Núi Đại Mao?" – Vương Quý Nhân hơi nghi hoặc, rõ ràng nàng đang đứng ở hòn non bộ trong Ngự Hoa Viên, bị Lữ Thượng dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt đến mất ý thức, tại sao lại là núi Đại Mao? Tại sao chưa từng nghe?

"Không phải cô đến núi Đại Mao sao? Không lẽ xuyên không tới? Tôi nói cô biết, đừng hòng giở trò mất trí nhớ gạt tiền của tôi. Bà cô đây không mắc bẫy đâu, bây giờ nhanh rời khỏi đây." – Mã Tiểu Linh xem thường, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Vương Quý Nhân.

Xuyên không? Mất trí nhớ? Vương Quý Nhân thấy nhức đầu, cô nương này nói gì thế, tại sao nàng nghe không hiểu?

Mã Tiểu Linh nhìn đôi chân mày nhíu chặt của Vương Quý Nhân, trong lòng thầm nói không ổn. Chẳng lẽ nàng ra tay quá ác, thật sự đánh đến người ta mất trí nhớ sao?

"Cô nương, xin hỏi đây là đâu?" – Vương Quý Nhân đứng lên, lẽ phép cúi người trước Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh thấy da đầu tê dại, cúi người, nghiêng mình, sao giống mấy người cổ trang trên TV vậy? Lẽ nào thật sự là xuyên không đến sao? Đúng là vớ vẩn mà.

"Cô đừng có làm bậy, nếu bước tới ta báo cảnh sát." – Mã Tiểu Linh làm dáng muốn cầm điện thoại lên, nhưng thấy cô ấy cứ ngơ ngác nhìn nàng, gương mặt vô tội, căn bản không có ý nhào đến cướp điện thoại.

Vương Quý Nhân không nói, lẳng lặng nhìn Mã Tiểu Linh. Hình như nàng bị đưa đến nơi nào đó không biết tên, chẳng lẽ do nàng ngủ quá lâu? Chắc vậy rồi, khi nàng bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu, thì hồn phách của nàng đã ngủ say, nên không thể bị thiêu đến hồn bay phách tán. Sợ là, do nàng ngủ rất lâu, lúc này mới tỉnh lại.

Không biết bản thân đã ngủ say bao lâu, nét mặt Vương Quý Nhân phức tạp, nhìn Mã Tiểu Linh cẩn thận hỏi: "Cô nương, bây giờ là triều đại nào?"

"Triều đại?" – Mã Tiểu Linh kinh ngạc há hốc mồm la lên. Không phải chứ, đừng có đùa với nàng, lẽ nào thật sự là xuyên không tới à?

Mã Tiểu Linh cau mày, nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân rất lâu, mới phát hiện ánh mắt của Vương Quý Nhân vẫn rất vô tội. Hơi buồn bực, mở miệng: "Cô đừng nói cho tôi biết, cô thật sự xuyên không tới nha. Nếu thế, tôi liền đem cô vào viện bảo tàng, để người ta đóng khung triễn lãm."

Vương Quý Nhân ngoan ngoãn ngậm miệng, dù nghe không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt cô gái trước mặt khẳng định không có gì tốt. Tuy hết lần này đến lần khác cô ấy mạo phạm nàng, nhưng không biết vì sao, nàng không muốn gϊếŧ cô ấy.

Có lẽ bởi vì cô ấy là người đầu tiên mà Vương Quý Nhân vừa mở mắt ra đã nhìn thấy, có lẽ cô ấy có đôi mắt giống với Cửu Vĩ. Nhớ tới Cửu Vĩ, Vương Quý Nhân liền cảm thấy đau lòng, không biết trận chiến đó kết thúc thế nào, không biết Cửu Vĩ đang ở đâu, sống có tốt không?

"Này, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô thế là sao hả?"

"Đầu tôi đau quá, không nhớ gì cả."

Vương Quý Nhân nhẹ nhàng nói một câu, dập tắt lửa giận trong lòng Mã Tiểu Linh, khóe miệng giật giật, xoay người nói: "Tôi mặc kệ cô nhớ hay không, bây giờ, ngay lập tức, rời khỏi nhà tôi."

Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh tức giận, biết điều đứng lên, nhìn bên giường hình như không có giày, cứ để chân trần, theo Mã Tiểu Linh bước đến cửa. Vừa mở cửa, chưa kịp quay đầu nói cảm ơn, thì oành một tiếng, cánh cửa xém đập vào mũi nàng.

Vương Quý Nhân nhìn con đường hẹp dài phía trước, nhìn lại cánh cửa đóng chặt, có chút do dự. Nơi này đi thế nào? Vương Quý Nhân cúi đầu trầm tư, rồi đi đến trước lan can.

Hôm nay thời tiết khá tốt, ánh sáng phản xạ lên cửa kính thật rực rỡ, làm Vương Quý Nhân phải híp mắt lại. Nhẹ nhàng đi đến, cúi đầu nhìn, vừa nhìn, suýt chút nữa bị dọa mất hồn.

Nàng đang ở trên trời? Vì sao lại cách mặt đất xa như vậy? Dưới mặt đất người qua lại chỉ nhỏ như con kiến, có một thứ gì đó lạ hoắc đang di chuyển rất nhanh, đối diện là những tòa cao ốc san sát nhau. Vương Quý Nhân thấy đầu nhức như búa bổ, cả người dựa vào lan can từ từ ngã xuống.

"Cẩn thận!" – Trong lòng có chút áy náy, nên Mã Tiểu Linh lén mở cửa nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân. Chỉ muốn nhìn một chút trước khi cô ấy đi, ai biết là cô ấy ngớ ra đi đến lan can, xem thường mạng sống.

Mã Tiểu Linh vội vàng kéo Vương Quý nhân vào lòng, tim như muốn nhảy khỏi cổ họng, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại được. Định mắng Vương Quý Nhân một trận, phát hiện mình đang ôm cô ấy, có chút thô lỗ vội vã đẩy Vương Quý Nhân ra. Lườm nói: "Có ai như cô không? Muốn chết cũng đâu cần chết ở đây, nếu bị mấy cha quản lý thấy, còn tưởng rằng tôi làm gì cô."

Vương Quý Nhân bị đẩy ra, lùi về sau vài bước, nhìn Mã Tiểu Linh khó hiểu. Nàng chỉ muốn rời khỏi đây thôi, vì nơi này không có đường, chẳng lẽ không phải nhảy từ lan can xuống sao?

Hình như có gì đó sai sai, nếu con người nhảy xuống từ độ cao này, không phải sẽ chết sao? Nếu đây không phải lối ra, vậy lối ra ở đâu?

Vương Quý Nhân cười khổ, tự đập đầu mình. Hình như ngủ quá lâu, nên không còn nhạy bén nữa rồi.

Mã Tiểu Linh thấy động thái của Vương Quý Nhân sợ hết hồn, thầm nghĩ. [Lẽ nào, đầu cô ấy thật sự bị mình đánh hư rồi sao?]. Căn hộ bên cạnh phát ra tiếng mở cửa, nhìn thấy quần áo của Vương Quý Nhân rách nát, Mã Tiểu Linh khẽ cắn răng, kéo Vương Quý Nhân vào nhà mình. Oành, đóng cửa.

Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh mặt u ám, trong lòng không hiểu. Nhưng có cảm giác, nếu nàng để tâm có vẻ hơi mạo phạm, nên đứng im một bên không lên tiếng.

Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân cúi đầu im lặng, cứ như một người vợ đang tủi thân, trong lòng tức giận. Từ trong phòng, thảy cái khăn lên mặt Vương Quý Nhân, đẩy cô ấy vào nhà tắm, la lên: "Nghĩ lại, chắc kiếp trước tôi mắc nợ cô. Nếu cô muốn ở đây thì ở đi, đừng có nổi điên chơi trò tự sát nữa. Tôi thật sự sợ cô rồi, mau mau tắm đi."

"Coi như tôi nói đồng ý cho cô ở đây, nhưng không thể ăn ở không. Tôi có thể để cô ngủ ở phòng khách, nhưng tiền thuê mỗi tháng là 3000, nếu muốn ăn cơm cùng tôi thì một tháng tiền ăn là 2000, tổng cộng 5000. Ngoài ra, phải bồi thường cho ta cái ráp giường, và trả tiền cái khăn mặt, chút nữa tôi sẽ kiếm đồ cho cô mặc, xem như thêm 2000 nữa."

"Hôm nay là 10 tây, 10 tây hàng tháng, nhớ phải trả cho tôi đúng 7000. Ngoài ra, nếu có những chi tiêu khác, mà trên người cô không có tiền, tôi sẽ giúp cô tìm việc làm. Cô không được phép dùng bồn tắm, chỉ được dùng vòi sen, nghe rõ chưa!"

Vương Quý Nhân nghe Mã Tiểu Linh ở ngoài thao thao bất tuyệt, nhếch miệng cười. Dù nàng nghe không hiểu, nhưng trong giọng nói của cô ấy, nàng nghe được có sự quan tâm.

Vương Quý Nhân nhìn quay căn phòng tắm nhỏ hẹp một chút. Ừ, cái màu trắng này chắc là ghế ngồi thay quần áo. Nhìn quần áo rách tả tơi trên người,Vương Quý Nhân ghét bỏ, muốn vung tay bỏ hết quần áo, nhưng lại kềm chế lại ý nghĩ này.

Nếu đã đến đây rồi, thì cứ thích ứng với nó, không phải sao? Vương Quý Nhân nhìn cái bồn rửa mặt đá hoa cương bên cạnh, có cái lõm, chẳng lẽ là chậu rửa mặt?

Nước đâu? Nước ở đâu ra? Vương Quý Nhân nhìn một chút cái bồn đá hoa cương, run run duỗi tay chạm nhẹ vào nó, rồi nhanh chóng rút tay về. Cảnh giác lạnh như kim loại, một lúc lâu, không làm thêm gì khác.

Hử? Trên mặt tường hình như có thứ gì đó, Vương Quý Nhân nhìn trên mặt đá cẩm thạch có khảm cái gì đó lạ hoắc. Nghiêng đầu xem, hiện ra hình ảnh đen thui của ai đó. Vương Quý Nhân nhanh nhẹn nghiêng người, nhìn chằm chằm vào cái vật trước mặt, không hề thả lỏng tinh thần.