Có lẽ là thói quen kiếp trước, Thôi Trinh cùng Sùng Hoa ở chung vô cùng yên tĩnh.
Không cần gặp mặt thường xuyên, cũng không mỗi ngày liên hệ, nhưng tưởng niệm vẫn tự nhiên tồn tại giữa hai người.
Thôi Trinh không cùng Sùng Hoa thảo luận qua chuyện Tống Mạn đột nhiên dựng chuyện, nhưng đây là hài tử nuôi nấng đến lớn, cho dù hiện tại cô đã mất đi ký ức, Thôi Trinh cũng hiểu rõ con người của cô, không cần giao lưu, nàng cũng đại thể có thể đoán được cô sẽ làm như thế nào.
Bởi vậy, không lo lắng nguy cơ lần này, Thôi Trinh trước giúp Sùng Hoa suy tính tới việc chọn người thế vai nữ chính. Tống Mạn hủy hợp đồng là kết cục đã định, những cảnh cô ta đã quay đều không thể dùng, những cảnh của nữ chính phải quay lại toàn bộ. Như vậy, thời gian quay chụp sẽ kéo dài hai tham ba tuần. Thời gian rất gấp.
Thôi Trinh cầm danh sách các nữ diễn viên thực lực trong nước, từ diễn xuất, tướng mạo, từng bước từng bước lựa chọn.
Bối cảnh của Tù Đồ là dân quốc, Hà Nhân là một tiểu thư khuê các ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, khí chất ưu nhã. Muốn thể hiện một con người thì phải diễn xuất được phẩm chất nội tại, đây là một khảo nghiệm về kỹ năng diễn xuất. Không phải xinh đẹp là có thể có sự ôn nhu như nước, kiên cường như cây của nhân vật này.
Lúc trước Sùng Hoa dùng phương thức thử vai lựa chọn giữa biển người mới lựa chọn Tống Mạn, hiện tại nếu tìm một diễn viên thích hợp, dĩ nhiên không phải nói tìm là tìm được.
Thôi Trinh nhìn qua danh sách, đều cảm thấy không hài lòng.
Nàng suy nghĩ một chút, phải đến trang viên rồi.
Hôm nay trời còn chưa sáng đã bắt đầu mưa, trận mưa xối xả trút xuống như núi đá sụp đỡ, mưa đến thiên địa thất sắc.
Trong đoàn phim lòng người bàng hoàng, Ngụy Hạc Ca và Hứa Ý đều lo lắng cửa ải lần này khó có thể vượt qua, nên lúc đóng phim cũng không yên lòng. Sùng Hoa thẳng thắn cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục quay.
Qua chính ngọ, mưa nhỏ dần, biến thành mưa phùn tích tích lịch lịch, không biết mệt mỏi mà rơi xuống.
Mưa đầu hè, mang theo một chút cảm giác mát lạnh, khiến những người mặc quần áo mỏng manh của mùa hè nổi da gà.
Giọt nước lăng xuống từ chiếc lá, lúc giọt nước tích tụ càng lúc càng lớn, chiếc lá xanh biếc bất kham nặng nề oằn xuống, bọt nước theo đó rơi vào vũng nước trên mặt đất, kích khởi một vòng gợn sóng.
Hết thảy đều là yên tĩnh thanh lương. Trang viên mang phong tình dân quốc, giữa mưa bụi sương mù, phủ thêm cảm giác năm tháng trầm lắng, khoan dung.
Sùng Hoa pha một bình trà, ngồi trong lương đình ngắm mưa, bên cạnh cô là một cây đàn violon, nhưng cô không hề có ý động đến nó.
Một ly trà đã cạn, cách đó không xa là đường nhỏ cây xanh thấp thoáng, một thân ảnh quen thuộc, che ô, một mình bước đến.
Sùng Hoa cảm thấy Thôi Trinh rất quen thuộc, dáng vẻ của nàng, thanh âm của nàng, khí tức của nàng, mỗi một chỗ đều quen thuộc như đã chung sống rất nhiều năm, thân thiết mà khắc sâu.
Hiện tại, nàng bước đến từ trong mưa, thần thái ưu nhã, bước chân thong dong, vững vàng hấp dẫn ánh mắt của Sùng Hoa. Sùng Hoa cảm thấy, hình ảnh này, dường như cô đã nhìn qua vô số lần.
Cô lập tức đứng lên, cũng không quan tâm bên ngoài trời đang mưa, nhanh chân chạy ra đón.
Ngày hôm qua, cô còn bị sự thất vọng bao phủ vì nghĩ 'sự việc ầm ĩ như vậy, Trinh tỷ cũng không hỏi đến, có phải chị ấy không quan tâm cô hay không', bây giờ thấy Thôi Trinh, tâm tình của cô lập tức sáng lạn như ánh dương quang, ôm tâm tình ' Trinh tỷ tốt nhất, Trinh tỷ manh manh đát', nhìn Thôi Trinh thần thái phi dương trước mặt mình.
Mưa tuy nhỏ, cũng rất dày, mưa bụi tinh mịn ngưng tụ thành bọt nước trên tóc Sùng Hoa. Thôi Trinh giơ tay lên, Sùng Hoa hiểu ý, đồng thời hơi cúi đầu để Thôi Trinh giúp cô lau nước mưa trên tóc.
Tiện thể được thuận mao, Sùng Hoa cười đến đôi mắt cong cong, tự nhiên tiếp nhận chiếc ô, đem đại bộ phận đều nghiêng về phía Thôi Trinh, Thôi Trinh nhích lại gần cô, rồi thuận thế tiến vào giữa cô.
"Trinh tỷ, sao chị lại đến?" Tuy rằng rất vui vẻ, nhưng Sùng Hoa vẫn rất căng thẳng, lông mày nhướng lên, tự cho là đặc biệt ổn trọng đoan trang.
Thôi Trinh liếc nhìn cô, ánh mắt nhu hòa như mây trắng trên bầu trời: "Trời mưa, đến thăm em một chút."
Sùng Hoa tự động phiên dịch lời nói của nàng thành 'trời mưa, tôi rất nhớ em', trong lòng vui vẻ nổi bong bóng.
Vùng ngoại thành địa thế trống trải, lạnh hơn nhiều so với trung tâm thành phố, cảm giác lạnh lẽo trận trận kéo tới, Sùng Hoa sờ tay Thôi Trinh, lạnh, cô lập tức xoay người vào trong cầm một tấm thảm mỏng vội vã đắp lên đầu gối của Thôi Trinh, sau đó lại châm một bình trà mới, để Thôi Trinh ấm người.
Thật ra, đã đầu hạ rồi, cho dù lạnh cũng không được đến mức nào. Nhưng Sùng Hoa chính là không muốn để cho Thôi Trinh có một chút không thư thích.
Hai người đối diện ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động của Sùng Hoa đã vang lên. Cô nhìn màn hình, là Trịnh Gia Lệ gọi đến nên lập tức bắt máy.
Sáng sớm tin tức Trịnh Gia Lệ nói đỡ cho cô, cô nhìn thấy, còn không đến một giờ, một đám người rỗi rãnh không có chuyện gì làm lại mắng đến Trịnh Gia Lệ, thất vọng, cá mè một lứa các loại ngôn luận kín cả màn hình.
Sùng Hoa rất cảm ơn Trịnh Gia Lệ, cười nói: "Trịnh tỷ."
Thôi Trinh ngồi đối diện cô, tay bưng chén trà hơi dừng một chút nàng nhìn Sùng Hoa, rũ mi, ánh mắt yên lặng nhìn nước trà xanh nhạt trong chén.
"Em còn đang ở trường quay?" Trịnh Gia Lệ hoàn toàn không bị mặt trái ngôn luận ảnh hưởng, trong thanh âm mang theo ý cười ôn nhu: "Hiện tại khẳng định không có tâm tư gì để quay tiếp đúng không? Buổi tối có muốn trở về không? Ngày hôm qua Tùy An còn đang nói muốn đến thăm em."
Thôi Trinh ở chỗ này, Sùng Hoa làm sao sẽ đến nơi khác, nên cô mỉm cười: "Đừng tới, sau cơm tối sẽ trở về."
Trịnh Gia Lệ cũng không cưỡng cầu, dù sao cô biết Sùng Hoa bên kia cũng không thiếu chuyện phải xử lý. Cô lời ít ý nhiều đem chuyện trọng yếu nói một lần: "Tùy An biết chị sẽ gọi cho em nên muốn chị nói với em, đoạn thời gian trước có người thông qua Hoa Vũ điều tra về em, nhưng cô ấy đã ngăn cản, thuận tiện điều tra địa vị của đối phương."
Có người điều tra cô? Sùng Hoa thần sắc ngưng trọng. Tống Mạn và cô không hề có hiềm khích, không hề có động cơ chỉnh cô như vậy, khả năng duy nhất chính là cô ta chỉ một con cờ, bị người phía sau màn sai khiến. Một trong những nguyên nhân cô vẫn trầm mặc bất động chính là muốn nhìn đối phương lộ ra chân ngựa, nhìn rốt cuộc là ai có mâu thuẫn với cô.
Người điều tra cô, và người bôi nhọ cô rất có thể là cùng một người. Cô hỏi: "Ai?"
Thần sắc của cô trở nên nghiêm túc, Thôi Trinh nghe giọng nói của cô biến hóa, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Trịnh Gia Lệ trầm mặc vài giây, dùng một loại ngữ khí kỳ quái nói: "Chung Ly."
Nghe tên này, sắc mặt của Sùng Hoa thoáng chốc trầm xuống. Chung Ly là đạo diễn nổi danh nhất ở quốc nội, phim ông ta đạo diễn đều giành vô số giải thưởng lớn, nhiều năm làm đạo diễn, ông ta tạo ra rất nhiều vai kinh điển trên màn ảnh, cũng nâng đỡ không ít diễn viên. Uy vọng của ông ta trong giới đạo diễn trong nước gần như không ai có thể sánh kịp.
Người như vậy, tại sao phải nhằm vào cô? Đầu óc Sùng Hoa vận chuyển thật nhanh, hồi ức lại xem có phải trong lúc vô ý cô đã đắc tội với ai, hoặc cản đường người nào.
Cô một mặt muốn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt quan tâm của Thôi Trinh, mi tâm âm lãnh ngưng trọng và phòng bị lập tức biến mất, giọng nói nhẹ nhàng: "Em biết rồi. Trịnh tỷ, chị làm việc của mình đi, em còn có việc."
Trịnh Gia Lệ dặn dò cô phải chú ý thân thể, có chuyện gì phải nói với người nhà, không nên một mình gánh vác, sau đó mới cúp máy.
Thôi Trinh ở chỗ này, Sùng Hoa không muốn nói chuyện quá nghiêm túc khiến nàng lo lắng, cúp máy xong cô đặt điện thoại sang một bên.
"Trinh tỷ…" Cô gọi nàng.
Còn chưa nói hết câu, lại bị ánh mắt cười như không cười của Thôi Trinh cắt đứt: "Em đang gọi ai?"
* Trinh và Trịnh đồng âm, nên Trinh tỷ và Trịnh tỷ phát âm giống nhau.
Sùng Hoa sững sốt, ngơ ngác nhìn Thôi Trinh, nhất thời không hiểu nàng là có ý gì. Đại khái là ánh mắt phủ một tầng nước, nên ánh mắt của Sùng Hoa luôn luôn ướŧ áŧ trong suốt, cô hé môi, dáng vẻ hoang mang không hiểu cực kỳ giống dáng vẻ xuất thần lúc nhỏ.
Cô vừa như vậy, Thôi Trinh lập tức mềm lòng. Hà tất vì một một cái xưng hô mà trách cứ cô. Thôi Trinh nghĩ thầm, chỉ cần Sùng Hoa hài lòng là đủ rồi.
Đang muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, thì ánh mắt Sùng Hoa lại sáng lên, nghe hiểu rồi!
Tiếu ý của cô càng sậu, tựa như phát hiện một kho báu, tiến đến trước mặt Thôi Trinh, nhẹ giọng hỏi: "Chị ghen tị sao?"
Thôi Trinh theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng, thấy dáng vẻ mong đợi của Sùng Hoa, nàng quay đầu, ánh mắt nhìn cây cối xanh um phía xa xa, cực lực trấn định nhẹ nhàng nói: "Phải."
Giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi vào lòng Sùng Hoa, mang theo ôn nhu, mang theo quan tâm, mang theo yêu thương.
Gò má của Thôi Trinh đều đỏ, nàng chưa bao giờ thẳng thắn biểu đạt tình cảm của mình, nàng nhất thời e lệ, nhưng nàng nghĩ, nói ra, Sùng Hoa nhất định sẽ vui vẻ.
Sùng Hoa đương nhiên rất vui vẻ, một tiếng 'phải' nhẹ đến gần như không thể nghe thấy lại khiến cô vui mừng nhảy nhót, cô nhìn Thôi Trinh đang cố tự trấn định, nhìn gò má ửng hồng của nàng, cô cũng đỏ mặt theo: "A Trinh." Ánh mắt cô mềm nhẹ, hàm chứa vui sướиɠ ngây ngô, hàm chứa yêu thương đối với sự nhu nhược hiếm có của nữ nhân xưa nay vốn kiên cường: "Em gọi chị là A Trinh, có được không?"