Sở Phi vừa tiến vào những thôn nhỏ hẻo lánh, liền lay chuông nhỏ trong tay lên. Ban đầu, rất nhiều người thấy Sở Phi tuổi còn trẻ, nên không dám để cho thầy thuốc này trị liệu, nhưng sau này, số người được Sở Phi chữa trị hết bệnh càng ngày càng nhiều, tên tuổi của Quỷ Y Thập Tam ở phụ cận làng quê và thị trấn dần dần được truyền đi. Bởi vì tốc độ tin tức, liên hệ lui tới giữa tiểu thương cùng thôn dân, so với tốc độ là người đi đường của Sở Phi mau hơn rất nhiều.
Cho nên hiện tại, nàng không cần lay chuông, chỉ cần xuất hiện một nữ tử tuổi còn trẻ mặc tố sắc áo dài, lưng đeo cái hòm thuốc, bên cạnh có một tiểu bạch hồ ly, mọi người liền biết là Thập Tam thần y đến đây. Sôi nổi thỉnh nàng vì chính mình hoặc người nhà xem bệnh.
Y thuật của Sở Phi cũng dần dần tiến bộ, ngày hôm đó, nàng đi qua một tòa thôn, lúc ở cửa thôn thì bị một đám nha sai của quan phủ ngăn lại, không cho Sở Phi đi qua. Trước cửa Thôn tụ họp một số lớn quân đội, còn có nha sai của quan phủ.
Sở Phi bị người cản đường, không hiểu vì sao cả. Sau đó có một tên đầu lĩnh nhận ra Sở Phi: "Xin hỏi, cô nương có phải là vị y thuật cao minh Thập Tam thần y không?"
Sở Phi mỉm cười với đối phương: "Ta không phải là thần y, chỉ là giang hồ lang trung."
Đầu lĩnh kia lộ vẻ mặt vui mừng, hai tay ôm quyền nói: "Có thể gặp được ngài thật sự tốt quá, chúng ta đang tìm kiếm chung quanh hỏi thăm danh y. Hy vọng có thể cứu tánh mạng của người trong thôn làng này."
"Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phải phong tỏa cả thôn?" Sở Phi giương mắt nhìn vào trong thôn một cái, phát giác cả thôn đều có không khí trầm lặng, cẩn thận nghe kỷ, bên trong còn tản ra một cỗ mùi hôi lạ, giống như vị đồ vật này nọ để lâu bị thiu.
"Thực không dám giấu diếm, một tháng trước, thôn này bắt đầu lan tràn ôn dịch, vì phòng ngừa những thôn trấn khác bị lây bệnh, chúng ta không thể không đem mọi người nhốt ở bên trong này, chỉ định ngày đem nước và lương thực đi vào. Không cho người ở bên trong đi ra, cũng không để người ở phía ngoài đi vào. Hiện tại tình huống bên trong thực nghiêm trọng, chỉ sợ toàn bộ thôn không ai không bị lây bệnh." Đối phương giải thích nói.
"Tại sao có thể như vậy?" Sở Phi cau mày, "Nếu không tìm được phương pháp trị liệu ôn dịch, các ngươi tính làm như thế nào?"
Nàng nhớ rõ trong sách từng ghi lại, trong lịch sử Vân quốc, đã xảy ra vài lần ôn dịch cỡ lớn, những thôn gần nhau lây bệnh cho nhau, cuối cùng bất đắc dĩ buộc phải đem thôn xóm thậm chí dân chúng bên trong đã bị nhiễm ôn dịch, một mồi lửa đốt cháy hết sạch, chính là vì không để cho càng nhiều người bị cuốn vào loại bệnh này.
"Đốt thôn." Đầu lĩnh nói như đinh đóng cột, "Thập Tam cô nương, chúng ta không thể đợi thêm được bao lâu, triều đình ra lệnh, trong vòng 3 ngày không có tiến triển, sẽ hỏa thiêu thôn, nếu như không có phương pháp giải quyết ôn dịch …"
"Vậy…" Sở Phi nghiêng đầu, ôm lấy Tiểu Bạch ngồi xổm một bên nói, "Để cho ta vào xem đi."
"Thập Tam cô nương, ta còn có chuyện muốn nhắc nhở ngài, nếu trong vòng 3 ngày, ngài không tìm thấy phương pháp trị liệu ôn dịch, chỉ sợ… Ngài cũng ra không được." Đầu lĩnh hảo tâm nhắc nhở nói.
"Không ngại." Sở Phi mỉm cười quay đầu lại, "Nếu ta tìm được phương pháp trị liệu, còn phải phiền toái ngươi giúp ta tìm thuốc, nếu ta không trở ra, thì đừng tới."
"Đó là đương nhiên, Thập Tam cô nương, bên trong còn có mấy thầy thuốc, đi vào đã lâu rồi, ngài đi vào có thể tìm bọn họ thương lượng."
"Ân, ta biết." Sở Phi vỗ cái trán của Tiểu Bạch, "Muốn cùng đi hay không?"
Tiểu Bạch dùng sức chân sau, lập tức phóng vào thật xa, còn đi vào thôn trước Sở Phi.
Sở Phi đi theo phía sau Tiểu Bạch, vào trong thôn, mới phát hiện ôn dịch so với tưởng tượng của nàng nghiêm trọng hơn rất nhiều, người trong thôn nhiễm ôn dịch nằm đầy hai bên đường, phía dưới mái che nắng ven đường là lão nhân cùng phụ nữ và trẻ em.
Còn có thi thể thôn dân bởi vì ôn dịch mà chết chất đầy trong nghĩa trang cuối phố, vì thời gian chết đã lâu rồi, nên tản ra từng trận tanh tưởi. Hoàn cảnh như vậy, nhường Sở Phi không khỏi không cảm khái thiên tai thông thường so với nhân họa (nạn do con người gây ra) còn đáng sợ. Hơn nữa thi thể không được chôn cất, tất nhiên sẽ dẫn đến bệnh dịch mới.
Thôn dân bốn phía thấy một mình Sở Phi tiến vào trong thôn, đều tràn ngập nghi hoặc, cái thôn này qua ba ngày nữa sẽ bị đốt, mọi người tự biết mạng không giữ được nữa rồi, hiện tại đã không còn thầy thuốc nào nguyện ý tiếp tục mạo hiểm tiến vào, vì sao Sở Phi còn tiến vào?
"Ngươi chính là Quỷ Y Thập Tam y thuật phi thường cao minh mà nhiều người đồn đãi?" Một giọng nữ tử phi thường êm tai vang lên sau lưng.
"Ngươi là?" Sở Phi quay đầu, cao thấp đánh giá người cùng mình nói chuyện này, lông mi dài nhỏ, ánh mắt sáng ngời, làn da trắng nõn, đôi môi hơi có chút khô ráo, tinh thần có vẻ mệt mỏi, nhưng không tổn hao gì vẻ xinh đẹp của người này, hai mắt của nàng có chút nhếch lên trên, đuôi mắt dài, nếu phán xét bằng ánh nhìn, thì hẳn là một nữ tử thành thục dễ thương.
"Ta cũng là thầy thuốc, Mộc Hương là tên của ta." Mộc Hương tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào mặt Sở Phi.
Sở Phi bị Mộc Hương nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, lui về phía sau một ít: "Mộc Hương, một cỗ mật hương, tích độc dịch ôn quỷ, ngươi là đệ tử Quỷ Y môn?."
Sở Phi nhớ rõ Huyền Minh đề cập qua Mộc Hương, cũng bất quá hai mươi lăm hai mươi sáu niên kỷ, nhưng ở trong Quỷ Y môn coi như là một trong những cao thủ, hơn nữa… Sở Phi bị tầm mắt của Mộc Hương nhìn như vậy thật sự là rất xấu hổ… Mộc Hương, thích nữ sắc, Huyền Minh dặn dò vạn lần nhường Sở Phi cách xa nàng một ít. Thái độ làm người của Mộc Hương tốt lắm, đối với đồng môn cũng nhiệt tình hữu lễ, chính là tính khí rất tùy ý, rất cự tuyệt tục lệ. Vốn Quỷ Y môn cũng không phải rất tính toán chuyện đó, nhưng mà, Huyền Minh sợ Sở Phi bị Mộc Hương làm hoảng sợ.
"A, sớm nghe sư phụ nói thu một đệ tử ở bên ngoài, hơn nữa còn truyền tuyệt học từ đời này sang đời khác cho người đó, nguyên lai chính là ngươi sao?" Mộc Hương từng bước đến gần, cùng Sở Phi rất gần, dán mặt nói, "Dịch Dung Thuật không tệ."
Mặt của Sở Phi trở nên đỏ bừng, bị đối phương nhìn ra Dịch Dung Thuật của mình, hơn nữa bị vạch trần, hiện tại đột nhiên lại cùng người lạ có khoảng cách gần như vậy, mặt nàng da luôn luôn rất mỏng. Từ nhỏ chỉ có thói quen thân cận cùng Lăng Giáng Hồng và Dịch Dung bốn người các nàng, trên thực tế đối người bên ngoài, Sở Phi có cảnh giác rất cao.
"Ha ha ha… Thập Tam sư muội của ta, muội thật sự là thật đáng yêu, khó trách sư phụ thương muội như vậy, đem muội thổi phồng đến bầu trời." Mộc Hương hai tay đặt trên vai Sở Phi, cười đến đều nhanh không thuận khí được.
"Mộc… Mộc Hương sư tỷ…" Sở Phi vội đẩy ra Mộc Hương, "Tỷ… Làm sao tỷ biết là ta?"
"Hảo sư muội của ta, muội choáng váng a, mọi người trong Qủy Y môn của chúng ta đều lấy một vị thuốc đặt làm tên mình, gần đây luôn nghe đồn có một lay linh thầy thuốc y thuật cao minh, tự xưng là Quỷ Y Thập Tam, xem cách chữa bệnh cùng sử dụng một ít y thuật, ta liền đoán được là muội, dù sao cả Quỷ Y môn, cũng chỉ có chúng ta là không biết nha." Mộc Hương nghe Huyền Minh đề cập qua bộ dạng của Sở Phi dịu dàng động lòng người, nàng rất tò mò, nhưng không đúng dịp, lần đầu tiên gặp mặt, Sở Phi lại dùng Dịch Dung Thuật.
"Thì ra là thế, vậy tại sao sư tỷ lại xuất hiện ở chỗ này ?" Sở Phi lại hỏi.
"Ta cũng vậy trong lúc vô ý đi qua, nghe nói có ôn dịch, nhất thời ngứa tay muốn tới đây nhìn xem." Mộc Hương khẩu khí thực nhẹ nhàng, Sở Phi lại không cho là như vậy, có thể kinh động đến người của Quỷ Y môn, tự nhiên không phải ôn dịch bình thường.
"Sư tỷ đến đây đã bao lâu?" Sở Phi bị Mộc Hương kéo lại ven đường, đến một mái hiên được lợp bằng cỏ, ngồi bên trong đều là thầy thuốc giống như nhau.
"Nửa tháng." Mộc Hương ngáp một cái, nửa tháng này nàng cơ hồ không có ngủ, "Vài vị này đều là thầy thuốc nổi danh ở phụ cận, vài vị nằm bên kia cũng vậy, chính là không đúng lúc, bởi vì quá độ mệt nhọc, làm cho thân thể suy yếu, cũng bị lây bệnh dịch."
"Lâu như vậy." Sở Phi cau chặt mày, ngay cả y thuật cao minh, kinh nghiệm làm nghề y phong phú, Mộc Hương cũng chưa thể tìm ra phương pháp trị liệu bệnh dịch, "Chẳng lẽ ngay cả sư tỷ cũng không trị được cho bọn hắn?"
"Kỳ thật, cũng trị được cho vài người, nhưng đồng dạng phương thuốc, chỉ hữu hiệu với một số ít người. Bọn hắn nếu đã hết bệnh, cũng không thể rời đi thôn này. Hiện tại chúng ta cần tìm ra chính là phương pháp có thể trị liệu cho đa số người bị bệnh dịch. Ta cùng thầy thuốc ở nơi này nghiên cứu đã nhiều ngày, nhưng cũng không có hiệu quả gì."
"Sư phụ nói qua, nếu gặp bệnh dịch, tốt nhất là tìm được nguồn gốc xuất phát ra bệnh, sư tỷ có biết nguồn gốc ở nơi nào không?"
"Ta cũng đi tìm rất cực khổ nhưng vẫn không tìm được, nếu như tìm được nguyên nhân, có thể cố gắng nghĩ ra phương pháp." Mộc Hương thở dài một tiếng, nếu quan phủ đốt nơi này, dựa vào võ công của nàng là có thể rời đi bất cứ lúc nào, đáng thương chính là thôn dân ở đây.
"Sư tỷ, tỷ có thể lấy phương thuốc mà lúc trước tỷ đã chữa được cho một số người cho ta xem được không?" Sở Phi tìm cái băng ghế dài cùng Mộc Hương ngồi xuống, Tiểu Bạch lủi tới trên đùi Sở Phi, dịu ngoan gục ở chỗ này, trừng tròng mắt nhìn chằm chằm Mộc Hương, giống có cừu oán với nàng.
Mộc Hương trừng mắt lại Tiểu Bạch một cái: "Thật sự là con vật quỷ kế đa đoan."
"Sư tỷ…" Nàng ấy như thế nào mà một chút cũng không vội, qua ba ngày nữa nơi này sẽ bị thiêu hủy.
"Được rồi, ta lấy phương thuốc cho muội xem." Mộc Hương lấy rất nhiều giấy đã viết ra, "Chúng ta cũng thay đổi rất nhiều phương thuốc để chữa trị ôn dịch."
Sở Phi tiếp nhận phương thuốc, nhìn kỹ. Cây Ngưu Bàng Tử, Khổ Cây Cát Cánh, cây Kinh Giới Tuệ, Gia Cây Hoa Cúc, Hoàng Bách Sao, Long Đảm thảo, Thông Khí, cây Khương Hoạt, ngay cả kiều, Mạn Kinh Tử, Bạc Hà Diệp, Nguyên Hạch Tội, Bạch Chỉ, Thăng Ma, Xuyên Khung, Sinh Cam Thảo…
Không thể không bội phục những thầy thuốc trước mắt này, những thảo dược cùng phân lượng phối hợp với nhau cơ hồ không chê vào đâu được. Nếu là ôn dịch bình thường, đã sớm được giải quyết.
"Sư tỷ, phương thuốc này, các ngươi cho bọn hắn dùng như thế nào?" Sở Phi đột nhiên cảm giác được có chỗ nào không đúng.
"Bỏ thuốc trong nồi, trưng với mười chén nước. Để trong phòng người bệnh, dùng lửa nhỏ ngao lâu, tới khi còn năm chén nước. Để bệnh người nằm ngửa, lấy cái muỗng nhỏ đút từ từ, không thể gián đoạn, sau khi bình phục vẫn còn phải dùng đơn thuốc này." Mộc Hương giải thích nói.
"Sư tỷ, ta xem những thôn dân bị bệnh dịch, hai gò má và mắt sưng to dị thường, đây là vì sao vậy?" Sở Phi xoay người đi bắt mạch cho một số thôn dân bị nhiễm ôn dịch.
"Tựa hồ đây chính là mấu chốt của bệnh dịch, chỉ cần tiêu sưng, bệnh dĩ nhiên sẽ hảo, nhưng mà chúng ta lấy phương pháp Ngũ Hành cân bằng điều dưỡng ngũ khí trong cơ thể, vẫn không được hiệu quả."
Ngũ tạng của cơ thể người thuộc Ngũ Hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đại biểu một cái trong đó là tuần hoàn gan. Ở… khí mạch mà tuần hoàn di chuyển, gọi là ngũ khí, Ngũ Hành lẫn nhau bảo trì một sự cân bằng, ngũ khí đi được thông thuận hơn nữa không sai không loạn, thì con người sẽ khỏe mạnh.
"Sư tỷ, ta cảm thấy, phương thuốc này không có sai, chính là thiếu." Sở Phi lắc đầu nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: con người mới gặt hái = =