Huyền Minh tới nơi này là bởi vì muốn tìm ra nguyên nhân vì sao Bạch Thỉ tiêu cục bị diệt môn trong một đêm. Vốn là không có liên quan gì đến mình nhưng mà có sự kỳ hoặc, không biết vì sao lại liên lụy tới Quỷ Y môn, hắn thân là chưởng môn không thể bỏ mặc. Quỷ Môn hạ này, chỉ có chưởng môn trước trao cho chưởng môn sau, làm sao có thể tới tay của Thương Trưng Vũ?
Lại nói tiếp, Thương Trưng Vũ tồn tại mưu đồ gì mà làm cho Quỷ Môn hạ của hắn vĩnh viễn dính dáng đến ân oán giang hồ. Quỷ Môn hạ tái hiện giang hồ sẽ làm cho kẻ tham tranh nhau đoạt lấy, vì bên trong ẩn chứa bí mật trường sinh bất lão.
Nội lực của Huyền Minh thâm hậu, võ công lại cao cường, dễ dàng có thể biết được Sở Phi đang đi đến. Trong bóng đêm cũng không thấy rõ bóng dáng của Sở Phi. Tò mò vì sao gần nữa đêm có một đứa bé chạy đến chơi đùa cùng con ngựa như vậy.
Huyền Minh ngừng thở, thi triển kinh công dừng lại ở phía sau Sở Phi, bất ngờ Sở Phi quay lại, trong đêm tối cảm thấy hai con ngươi sáng long lanh như bầu trời sao của Sở Phi.
Cặp mắt đẹp, sáng tỏ làm cho Huyền Minh có chút ngoài ý muốn nhận ra Sở Phi bất đồng với người khác. Hắn châm ít lửa lên. Ngày đó Huyền Minh chưa nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Thụ Doanh, nhưng cho dù có thấy cũng không nhận ra thân phận của Sở Phi. Huyền Minh là quỷ y nên ngay lập tức nhận ra được Sở Phi ngu dại bất thường.
Thấy rõ ràng cặp mắt trong suốt sáng ngời nếu như có lòng sau này sẽ thành người phi phàm, vì sao… Huyền Minh vung cổ tay áo, Sở Phi liền hôn mê nằm dưới mặt đất. Hắn ngồi xổm người xuống, bắt mạch cho Sở Phi.
Huyền Minh ôm lấy Sở Phi đem nàng để dựa vào vách tường, cười khổ: "Chẳng lẽ là thiên ý? Ngày đó ta nhất thời hứng khởi, cứu ngươi, lại tổn dương thọ của mẫu thân ngươi, bây giờ chúng ta gặp gỡ… Đúng là có duyên!"
Ngày đó, sau khi cứu người, hắn liền vội vàng bỏ đi, cũng không có liếc mắt nhìn Sở Phi một cái. Bây giờ trở lại xem quẻ bói khi đó, trong tối tăm đã có an bài. Huống hồ nhiều năm nay tâm tình của Huyền Minh cũng có thay đổi. Về chuyện mẫu thân của Sở Phi chết mấy năm nay, hắn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng. Trong lòng còn áy náy, nếu hắn không tùy ý làm bậy, xem nhẹ mạng người, kết quả có lẽ cũng không giống nhau.
Sau khi bắt mạch, Huyền Minh đưa ra kết luận, Sở Phi cũng không phải là ngu dại bẩm sinh mà là nhiễm phải kỳ độc của mẫu thân. Độc tố từ cơ thể mẹ truyền đến trên người của nàng, hơn nữa là khó sinh, bà đỡ lại không để ý đầu nàng bị đè ép. Vả lại do thuốc của mình phân lượng không nhỏ, đủ loại tác dụng, nên gây ra một khối máu tích tụ trong đầu của nàng. Độc cùng thuốc lưu lại, nhất thời làm nàng mất tâm trí. Nếu nói theo truyền thuyết của nhân gian chính là thất tâm phong, tam hồn đã mất thất phách… (Đổ mồ hôi với khúc này!)
Bệnh này gặp đại phu bình thường đương nhiên sẽ không cách nào cứu, nhưng đối với Huyền Minh mà nói, y thuật của Quỷ Y môn không giống với người thường, Quỷ Y hạ ghi chép hai loại kỳ học là Chúc Do Thập Tam khoa và Qủy Môn Thập Tam châm.
Về khoa phân loại rất nhiều, phong khoa, cấm khoa, kim đám khoa… Sắp xếp có mười hai khoa, đều là phân loại bình thường, đến cái thứ mười ba chính là Chúc Do khoa. Khoa này có thể trị các loại bệnh nặng, bệnh nhẹ thập chứng nan y, vô số loại bệnh.
Một tuyệt kỹ khác của Quỷ Y chính là Quỷ Môn Thập Tam châm. Các đệ tử chỉ được truyền tới châm thứ mười hai. Châm thứ mười ba, cũng là châm lợi hại nhất, chỉ có chưởng môn mới được truyền lại.
Y thuật của Quỷ Y Môn sỡ dĩ đi con đường này là vì trị liệu đơn giản, nhanh chóng, hiệu quả. Thầy thuốc bình thường cũng không thể lý giải và học lại. Một cây châm liền có thể quyết định toàn bộ bệnh hiểm nghèo trong thiên hạ. Nói trắng ra, Quỷ Y Môn là một phái vu thuật. Bởi vậy đã bị gạt bỏ khỏi giang hồ, bị nói là bịp bợm, lấy thần lấy quỷ dọa người.
Mọi người trong môn làm việc bí ẩn, hành tung mơ hồ, thân phận khó dò. Lại bởi vì nhiều người đem chuyện này đi lừa gạt nhiều người, nên mọi người đều đổ hết mọi chuyện lên đầu Quỷ Y môn. Bởi vậy trên giang hồ thanh danh không tốt…
Nhưng thật ra Quỷ Y Môn làm việc không tranh sự đời, tùy mọi người nhận định, nên cũng có một số người cho là tốt, chuyện này hãy nói sau.
Lúc này Huyền Minh đang sử dụng tuyệt kỹ Quỷ Môn hạ của hắn là Chúc Do Thập Tam khoa cùng Quỷ Môn Thập Tam châm chữa trị cho Sở Phi tan đi máu bầm trong đầu, đả thông kinh mạch. Một đạo phù chú* hóa thủy rót vào, triệu hồi hồn phách đã mất đi. Giờ phút này Huyền Minh khẳng định Sở Phi lập tức trở thành người bình thường.
* phù chú: bùa chú, thần chú
Dựa theo hành vi và ánh mắt của Sở Phi, nàng cũng không phải hoàn toàn ngu dại. Rất có khả năng Sở Phi có ý thức của mình, chẳng qua là tâm trí bị che chắn, cho nên biểu đạt không giống người thường. Huyền Minh thấy đã không còn sớm, buông Sở Phi ra, thi triển kinh công rời khỏi Minh Phượng cung.
Máu bầm trong đầu Sở Phi được tan đi hết, từ giờ nàng trở thành người bình thường. Có thể nói bệnh đến như núi sập, bệnh đi như trừu ti*. Sở Phi được Huyền Minh dùng phương pháp mạnh mẽ loại đi máu bầm tích tụ nhiều năm, đả thông kinh mạch bị ngăn cản. Hồn phách nhiều năm không về đã trở về thân thể, nhưng thể chất yếu kém của Sở Phi làm sao chịu đựng được. Sáng hôm sao, Dịch Mai phát hiện Sở Phi đã mê man ở chuồng ngựa, lại còn bị sốt cao.
* trừu ti: trừu là rút, kéo. Ti là sợi vải. Trừu ti nghĩa là kéo vải.
Làm Dịch Mai và Dịch Mộng sợ hãi, Lăng Giáng Hồng đi không được vài ngày Phi nhi liền bệnh nặng như vậy. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, các nàng làm sao ăn nói với thiếu cung chủ? Phi nhi một đêm hôm qua đều ngủ ở chuồng ngựa, sợ là bị gió lạnh.
Mời đại phu đến cho Sở Phi hai phương thuốc hạ sốt. Dịch Mai làm việc cẩn thận, sợ lại xảy ra chuyện gì, nhìn kỹ lại phương thuốc. Nửa cân Sài Hồ, ba lượng Hoàng Cầm, ba lượng nhân sâm, nửa cân cây Bán Hạ, ba lượng Cam Thảo, ba lượng Gừng, mười hai miếng Đại Tảo, vị Hữu Thất. Dịch Mai nhẹ nhàng thở ra, đây là phương thuốc hạ sốt bình thường, không có vấn đề cũng không trị được bệnh nặng.
Dịch Mông ở một bên chăm sóc Sở Phi, vuốt trán nóng hổi của nàng, vắt khăn ấm đắp lên. "Phi nhi ngoan của chúng ta, muội phải nhanh khỏe lại…"
Thật ra là bởi vì bệnh nhiều năm của Sở Phi bị bứt ra, thân thể chịu không nổi, chỉ cần chăm sóc tốt, không cần thuốc cũng có thể hết bệnh.
Ban đầu là Sở Phi sợ thuốc, nhưng hơn nửa năm nằm trên giường, cơ hồ là tắm, ngâm trong thuốc, mới có thể bình an. Hiện tại hai phương thuốc hạ sốt này đối với nàng không là gì cả. Sốt đã hạ nhưng cũng cần uống thêm thuốc bồi bổ thân thể. Sở Phi ngoan ngoãn để cho Dịch Mộng đút thuốc, nhưng vẫn tươi cười yếu ớt với Dịch Mộng. Sắc mặt nàng tuy tái nhợt nhưng hai bên khóe miệng vẫn là nhếch ra độ cong xinh đẹp, cực kỳ sáng lạng. Thấy vậy, tâm của Dịch Mộng đều bị bấu đau. Hài tử đáng thương, ngoan như vậy… tại sao cứ gặp bất hạnh.
"Giáng… Hồng…" Sở Phi không biết nói chuyện, tỳ nữ trước đây của nàng đã từng dạy nàng nói nhưng nàng vẫn không nói được. Nhưng sau khi được Huyền Minh chữa trị, tâm linh của nàng sáng tỏ lên rất nhiều, trong đầu cứ hiện lên qua lại những trí nhớ và hình ảnh, nàng nhớ mang máng, Thương Trưng Vũ gọi Lăng Giáng Hồng như vậy.
Bởi vậy sau khi hết bệnh, nàng gọi cái tên đầy ý trong đầu mình, tên của Lăng Giáng Hồng!
"Phi… Phi nhi… vừa rồi… muội… muội… nói cái gì?" Dịch Mộng sợ tới nổi làm rớt chén thuốc xuống đất bể nát.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Dịch Mai nghe thấy động tĩnh từ ngoài cửa chạy vội vào trong phòng.
"Phi nhi… Phi nhi… có thể nói chuyện…" Dịch Mộng nuốt một ngụm nước bọt ở yết hầu, trong mắt nổi lên một tầng nước "Phi nhi… Phi nhi có thể nói…"
Dịch Mai khó có thể tin, vội chạy tới trước mặt Sở Phi "Phi nhi ngoan, lập lại lần nữa, nói cho tỷ nghe được không…?"
"… Giáng… Hồng…" Sở Phi nói còn có chút khó khăn nhưng hai chữ này đánh thẳng vào lòng Dịch Mai.
Sở Phi có thể nói chuyện, Sở Phi thật ra không ngu dại. Câu nói đầu tiên của Phi nhi là kêu tên thiếu cung chủ của các nàng. Trong nhất thời, Dịch Mộng và Dịch Mai dở khóc dở cười, giống như vừa buồn cũng vừa vui, kích động đem Sở Phi ôm vào lòng. Giống như các nàng điên rồi vậy.
Hồi lâu, Dịch Mai mới hồi phục tâm tình, xoa xoa cái mũi, chỉ chỉ vào đầu của Sở Phi, châm biến và chửi rủa: "Muội là tiểu không lương tâm, chỉ nhớ thiếu cung chủ, uổng công chúng ta thương muội như vậy…"
Sở Phi nghiêng đầu cười nhìn Dịch Mai, hai mắt sáng như sao trên bầu trời, sạch sẽ mà sáng tỏ. Miệng nổ lực kêu: "Dịch Mộng… Dịch Mai…"
"Hì hì!" Dịch Mộng cười ra tiếng "Dịch Mai làm sao trách Phi nhi như vậy nha, ngươi xem tiểu Phi nhi cũng không có quên ngươi."
"Ngươi liền hào phóng, Phi nhi là bảo vật chúng ta bưng trong lòng bàn tay, làm sao có thể không ghen tị?" Dịch Mai liếc Dịch Mộng một cái, nhìn lại Sở Phi "Phi nhi! Không thể không biết lớn nhỏ, gọi Dịch Mai tỷ tỷ!"
"Được rồi, ngươi cùng một tiểu hài nhi tranh luận cái gì? Nàng cũng mới biết nói, từ từ sẽ dạy…" Dịch Mộng vỗ vỗ sau lưng Sở Phi "Phi nhi vừa uống thuốc, có buồn ngủ hay không? Đi ngủ nào…"
Dàn xếp ổn thỏa Sở Phi, Dịch Mai và Dịch Mộng ra ngoài tìm chỗ bàn luận.
"Chuyện này có nên nói cho thiếu cung chủ biết hay không?" Dịch Mai hỏi.
"Ta không biết! Phi nhi có thể nói được là chuyện tốt, nhưng mà…" Dịch Mộng muốn nói lại thôi.
"Ta cũng biết ngươi và ta lo lắng giống nhau. Nếu Phi nhi không hề ngu dại, thiếu cung chủ còn có thể giữ nàng ở bên cạnh nữa không? Dù sao… Si nhi đối với nàng là vô hại, nhưng… Phi nhi thì chưa chắc chắn."
Trời sinh Lăng Giáng Hồng và Thương Trưng Vũ tính tình đa nghi, không dễ tin một ai.
"Nhưng nếu che giấu mà không báo, kết quả, ngươi và ta cũng đều biết rõ, vì tính tình của thiếu cung chủ không tốt hơn cung chủ là bao…" Dịch Mai lo lắng nói.
"Ta đương nhiên biết, nhưng thiếu cung chủ cưng chiều Phi nhi như vậy, nhất định cũng sẽ luyến tiếc cho Phi nhi đi. Nếu là không thể, chúng ta tiếp tục cầu xin. Giữ Phi nhi lại cũng không phải việc gì khó, dù sau nàng ở Minh Phượng cung cũng lâu rồi, còn sợ nàng làm hại chúng ta? Lại nói tiếp, biết đâu thiếu cung chủ biết Phi nhi có thể nói chuyện, câu nói đầu tiên lại là gọi tên thiếu cung chủ, có thể thiếu cung chủ sẽ rất cao hứng nha!" Dịch Mộng vỗ vai Dịch Mai "Chúng ta ở đây lo lắng cũng không có lợi gì. Chuyện này cũng không phải thuộc hạ như chúng ta có thể quyết định được."
"Ân! Nghe lời ngươi, một hồi ta dùng bồ câu đưa tin thông báo thiếu cung chủ." Dịch Mai gật đầu nói.
"Hảo! Ta đi phân phó hạ nhân làm canh cho Phi nhi lót dạ. Ngươi xem nàng vừa bệnh vài ngày liền gầy teo. Vài ngày trước vẫn còn ổn" Dịch Mộng có chút giận nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cuộc cũng không ngốc rồi.