Vi Hoàng

Chương 38

Một ngày sau khi thư sinh tĩnh tọa, quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân rút cuộc được xác định, là Trần Các lão.

Tô Vân Chỉ ngồi ở trong Chiêu Dương điện, đã ăn xong điểm tâm đang cắn hạt dưa, cắn hạt dưa xong lại uống nước hoa quả tươi, uống hết nước hoa quả tươi, Tô Vân Chỉ trừng Cung Khuynh một cái, tức tối mang theo Khả Nhạc và Tuyết Bích trở về Hoa Dương cung. Cung Khuynh thả giấy bút trong tay ra, hỏi Bình Quả: "Nàng làm sao vậy?"

Bình Quả lắc đầu, nói: "Nô tài cũng không biết."

Trong lòng Bình Quả thở dài một hơi, tâm tình của Thục phi nương nương thật sự là hiểu không thấu a! Không phải Bình Quả muốn thiên vị chủ tử nhà mình, chỉ là làm một người chứng kiến toàn bộ quá trình, Bình Quả thật sự có chút nghĩ mãi mà không rõ. Thục phi nương nương vui chơi uống uống ăn ăn, trong Chiêu Dương điện luôn chuẩn bị những thứ Thục phi nương nương thích ăn, đợi nàng ăn đến không sai biệt lắm, thế nhưng nàng lại bỗng nhiên tức giận? Đây không phải là không thể hiểu nổi thì là cái gì?

Cung Khuynh quay đầu lại nhìn qua, liền chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tô Vân Chỉ bóng. Nàng lắc đầu, một lần nữa cầm bút lên.

Mèo con nha, ai mà biết được làm thế nào lại giẫm phải đuôi của nàng rồi?

Thục phi nương nương nổi giận đùng đùng mà từ Chiêu Dương điện trở về Hoa Dương cung, một màn này luôn là phải xuất hiện một lần, đều nhanh trở thành một cảnh quen thuộc trong nội cung rồi.

Tất cả mọi người không rõ, vì sao Thục phi nương nương cứ thích đối nghịch cùng Hoàng hậu nương nương như vậy? Dù là Thục phi rất được Kiền Khánh đế nuông chiều, chỉ là sự coi trọng của Kiền Khánh đế đối với Hoàng hậu cũng không phải giả, bởi vậy tối đa là trong những lần tiểu đả tiểu nháo Kiền Khánh đế sẽ thiên vị Thục phi, chỉ là sẽ không cố ý trách móc nặng nề Hoàng hậu.

Duới tình huống như thế, khi Thục phi chống lại Hoàng hậu, có đôi khi thắng, vẫn là thua thiệt càng nhiều, nàng vì sao sẽ không học cách nghe lời chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người chỉ có thể cho rằng Thục phi nương nương dã tâm bừng bừng muốn tiêu diệt Hoàng hậu để chính mình thượng vị!

Tô Vân Chỉ bước lên bạc tuyết về tới Hoa Dương cung. Bởi vì nàng được sủng ái, cho dù nàng mới từ bên ngoài trở về, trong nội cung sẽ luôn đốt trước một chậu than, trong phòng phi thường ấm áp. Tô Vân Chỉ cởϊ áσ choàng, cởϊ áσ ngoài, lại thay một đôi dép đi trong nhà, ngẩn người đi lại hai vòng trong phòng.

Bỗng nhiên, Tô Vân Chỉ dừng bước, nhìn về phía Tuyết Bích, hỏi: "Ta lợi hại sao?"

"Đó là đương nhiên rồi, nương nương!" Tuy Tô Vân Chỉ hỏi không đầu không đuôi, chỉ là Tuyết Bích vẫn có thể nhanh chóng đưa ra đáp án.

Tô Vân Chỉ cho Tuyết Bích một ánh mắt tán thưởng, nhẹ gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."

Khả Nhạc mơ hồ có chút đoán ra tâm tư của Tô Vân Chỉ rồi, liền thăm dò nói: "Nương nương tất nhiên là đỉnh đỉnh lợi hại, chẳng qua là miệng lưỡi nô tài kém cỏi, tuy rằng trong lòng đối với nương nương thập phần bội phục, nhưng trong phần lớn thời gian, luôn là không biết nên làm thề nào để dùng ngôn ngữ biểu đạt sự kính ngưỡng trong lòng."

Khóe miệng Tô Vân Chỉ dùng một độ cong nhỏ không thể thấy được mà nhếch lên: "Yêu tại trong lòng khó mở miệng sao?"

Khả Nhạc tìm được mạch của Tô Vân Chỉ rồi, lập tức yên lòng, cười nói: "Đúng là như thế. Liền lấy một chuyện này của Trần Các lão a, nói ra không sợ nương nương chê cười, nô tài từng thầm nghĩ qua, nếu không có nương nương, nô tài có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy sao? Đương nhiên là không thể."

Tô Vân Chỉ ánh mắt có chút mơ hồ: "Kỳ thật... Kỳ thật cũng không có lợi hại như ngươi nói vậy."

Tuyết Bích nhanh chóng nói: "Có có!"

Khả Nhạc cũng cười nói: "Nghĩ đến muốn đập bàn tán dương đối với thủ đoạn của nương nương, ngoại trừ nô tài, còn có rất nhiều người a. Chẳng qua là, da mặt bọn họ mỏng, không thể trực tiếp tán dương ở trước mặt nương nương. Thứ hai, ngôn từ trên thế gian đến cùng là hữu hạn, vậy làm thế nào có thể nói hết được sự kính nể của chúng ta?"

"Ý của các ngươi là, nàng... Ân...Quá bội phục ta, cho nên tự ti mặc cảm? Đều ngại khen ta?"

Khả Nhạc làm ra vẻ nghe không hiểu trong lời nói của Tô Vân Chỉ đang ám chỉ điều gì, nói: "Theo nô tài, đúng là như thế."

Tô Vân Chỉ nhịn không được cười lớn như một nữ thần kinh, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng trở thành nữ thần, vỗ vỗ vai Khả Nhạc, nói: "Dựa vào sự hiểu biết của ta về nàng, loại tình huống ngươi nói tới nhất định là sẽ không xả ra. Bất quá, ngươi đưa ra một mạch suy nghĩ rất tốt."

Tô Vân Chỉ đi đến trước bàn sách nhỏ, múa bút vẩy mực, phi thường đại khí mà viết xuống giấy hai chữ "Cung Khuynh".

Sau đó, Tô Vân Chỉ vẫy vẫy tay với Tuyết Bích, cầm giấy Tuyên Thành dán ở trên trán Tuyết Bích, nói: "Được rồi, ngươi bắt đầu khen ngợi ta đi."

Tuyết Bích:...

Khả Nhạc:...

Tô Vân Chỉ qua cơn nghiện, mới đem tờ giấy Tuyên Thành viết tên của Cung Khuynh kẹp vào một quyển sách. Tuy rằng nàng cảm thấy loại tình huống Khả Nhạc nói không có khả năng xảy ra, chỉ là nàng cho rằng mình rút cuộc đã hiều rõ dụng tâm hiểm ác của Cung Khuynh rồi: "Nàng không phải là cố ý giả vờ bình tĩnh như vậy sao? Nàng nhất định là muốn nhìn thấy bộ dạng thiếu kiên nhẫn của ta, muốn cho ta chủ động đi đến trước mặt nàng cầu được khen ngợi. Nhưng ta là hạng người như vậy sao? Ta vẫn là cố tình nhịn!"

Nha, dưới tình huống không có thông tri Cung Khuynh, dù sao một mình Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân là đang thắng một lần.

Sau khi bên người Tào Các lão bị giội nhiều nước bẩn như vậy, kỳ thật đối với Cung gia ảnh hưởng rất lớn. Đầu tiên, Tào Các lão xác thực cũng coi như là được Cung gia một tay dìu dắt, nếu như hắn cứ như vậy mà ngã xuống, Cung gia lại phải nâng đỡ một người khác; thứ yếu, Tào Các lão từng bái một vị Đại Nho của Cung gia làm vi sư, nếu như thanh danh Tào Các lão bất hảo, như vậy sẽ liên lụy không tốt đến thanh danh của vị Đại Nho này, thế gia coi trọng nhất là thanh danh, việc này không thể chịu đựng.

Bởi vậy, cuối cùng Tào Các lão khẳng định sẽ không có chuyện gì. A, không có việc gì là không có việc gì, nhưng tổn thất vô hình lại là rất nhiều.

Cung Khuynh đối với chuyện này cũng không thèm để ý. Nàng ở Cung gia vài năm, trong mắt thấy được rất nhiều thứ, trong tai cũng nghe được rất nhiều thứ, ngoại trừ đối với người ca ca Cung nhị này còn có chút trách nhiệm, đối với toàn bộ Cung gia không có chút tình cảm nào. Cung gia là tốt, hay là không tốt, đối với nàng mà nói không có gì khác nhau.

Nữ nhân ở thời đại này sống đã có chút không dễ, bởi vậy rất nhiều quý nữ sau khi lập gia đình, trong lòng luôn sẽ nghĩ đến gia nương*, bởi vì chỉ có gia nương tốt, thì địa vị của các nàng ờ nhà phu quân mới có thể vững chắc. Chỉ là Cung Khuynh và những quý nữ khác không giống nhau, đầu tiên Cung gia đối với nàng không có ôn tình, thứ hai nàng dựa vào thủ đoạn của mình cũng có thể sống rất khá. Dù sao cũng phải nói, nguồn trợ lực Cung gia mang đến cho Cung Khuynh còn kém hơn sự phiền phức Cung gia mang tới cho nàng.

(*Nhà mẹ đẻ)

Nếu có thể, Cung Khuynh hy vọng Cung nhị có thể tự lập môn hộ, giống như Trần Các lão lựa chọn thoát khỏi gia tộc.

Nhưng mà, thoát khỏi gia tộc thì dễ dàng, nhưng thoát khỏi gia tộc mà không mang tiếng xấu trên lưng, cái này khó khăn. Liền lấy Trần Các lão mà nói a, lúc này đây nếu không phải Tô Vân Chỉ dùng liên hoàn kế, để cho dư luận triệt để đứng về phía Trần Các lão, hắn vẫn sẽ không thể thoát khỏi đám người bạc nghĩa trong gia tộc giống như con đỉa bám ở trên người hắn hút máu.

Cung Khuynh đành phải đem những tâm tư này tạm thời bỏ qua một bên, còn nhiều thời gian nha.

Kỳ thi mùa xuân tổ chức trong tháng hai và tháng ba, Tô nhị và Cung nhị đều là thí sinh. Sau khi Trần Các lão trở thành quan chủ khảo, một ít chính sách của Kiền Khánh đế cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Tô Vân Chỉ châm ngòi làm mở đầu, nguyên nhân căn bản là chuyện hai vị Thái hậu chuyên chính nhiều năm, một phần nguyên nhân là do Trần Các lão thiên vị hàn môn, nguyên nhân chủ yếu là Kiền Khánh đế nóng lòng chèn ép trọng thần hơn nữa cấp thiết muốn cầm quyền, trong danh sách trúng tuyển của lần thi hội này, xuất hiện rất nhiều đệ tử hàn môn.

Dù cho việc khoa khảo cố gắng đạt tới công bằng, chỉ là trên đời này nào có chân chính công bằng? Kiền Khánh đế nói rõ là muốn bồi dưỡng nhân thủ của mình. Hắn chưa hẳn xem trọng hàn môn, chẳng qua là đệ tử thế gia tử sau lưng có thế lực, không thanh bạch bằng đệ tử hàn môn, kết quả khoa khảo cuối cùng chỉ có thể thiên hướng hàn môn.

Tô nhị và Cung nhị mặc dù là đệ tử thế gia, nhưng bọn họ có học thức vững chắc, bởi vậy cũng nổi danh trên bảng vàng.

Sau khi thi đình, không biết là Kiền Khánh đế bỗng nhiên muốn cho Hoàng hậu một chút thể diện, hay là vì cân bằng thế lực giữa hàn môn và thế gia, giai đoạn cuối cùng khi chấm bài thi, đem bài danh thứ tư của Cung nhị đổi một chút, đổi thành Thám hoa. Còn Tô nhị, tuy cũng thi đậu học vị Tiến sĩ*, chỉ là bài danh hơi thấp hơn.

(*Danh hiệu được xác định trong kỳ thi bậc nhất của Thi Đình. Có ba vị trí cao nhất là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa)

Con ngươi Tô Vân Chỉ đảo một vòng, đối với Kiền Khánh đế nói, muốn xem đoàn Trạng nguyên diễu hành.

Ngoại trừ Thu Liệp tế tổ, Kiền Khánh đế hầu như không có xuất cung. Kỳ thật hắn bất quá mới mười tám tuổi, ở xã hội hiện đại vẫn là học sinh trung học, sau khi nghe xong đề nghị của Thục phi, cũng sinh ra một ít ủng hộ. Vì vậy, Hoàng thượng quyết định thật nhanh, quyết định muốn cải trang vi hành, chung vui với dân một hồi.

Tô Vân Chỉ nghĩ đến rất mỹ mãn, nàng chạy tới ngoài cung xem ca ca của Cung Khuynh cưỡi ngựa diễu hành, sau khi trở về có thể miêu tả chi tiết cho Cung Khuynh, Cung Khuynh không phải sẽ dùng ánh mắt lấp lánh ánh sao mà nhìn nàng sao? Đừng thấy bình thường Cung Khuynh luôn là một bộ dáng lạnh như băng, nhưng kỳ thật nàng đối với người được chính mình nhét vào vòng bảo hộ rất tốt. Những năm xuyên qua này, trong Cung gia liền chỉ có Cung nhị toàn tâm toàn ý đối với Cung Khuynh, cho nên Cung Khuynh nhất định đã tiếp nhận hắn.

Nhưng mà, sự tình luôn nằm ngoài tầm khống chế của Tô Vân Chỉ. Đợi đến ngày xuất cung, Tô Vân Chỉ đổi một thân trang phục dành cho các phu nhân trung lưu ở ngoài cung, nhìn thấy Kiền Khánh đế cũng mặc một thân y phục thường ngày, chỉ vào tiểu bạch kiểm đứng bên cạnh Kiền Khánh đế, hỏi: "Hoàng... Lão gia, đây là có ý gì?"

Kiền Khánh đế một mực cảm thấy bên cổ lạnh lẽo, theo bản năng rụt cổ lại, nói: "Cái kia...Không nghĩ tới Hoàng hậu của trẫm dùng trang nam, lại cũng hiên ngang như thế, Ha ha ha ha." Chính là lại càng dễ khiến cho hắn nhớ tới Cao Tông cha mình rồi, khó trách bên cổ một mực cảm thấy lành lạnh.

Trong mắt người hiện đại, Cung Khuynh giả nam kỳ thật cũng không phải rất thành công. Nhưng mà, người đương thời dùng ngũ quan thư hùng mạc biện* để đánh giá vẻ đẹp của nam nhân, nên khi Cung Khuynh giả nam tất nhiên chính là mỹ nam tử. Vì vậy, vốn là "Lão gia mang theo phu nhân" xuất hành liền biến thành "Lão gia mang theo đệ đệ lại dẫn theo phu nhân". Tô Vân Chỉ cảm thấy phi thường tức ngực. Trong lúc Cung Khuynh không hay biết gì, Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân lại thua một lần.

(*Ý nói vẻ bề ngoài quá mức trung lập, không phân biệt rõ được là nam hay nữ)

Ngoài cung cũng đã chuẩn bị tốt, bọn thị vệ sớm đã đặt xong ghế lô ở lầu Trạng nguyên. Lúc Trạng nguyên diễu hành, đại đội ngũ sẽ đi ngang qua lầu Trạng nguyên.

Tô nhị mặc dù đã có họcvị Tiến sĩ, có thể tham gia Quỳnh lâm yến, nhưng không có tư cách cưỡi ngựa diễu hành. Ghế lô ở lầu Trạng nguyên quá mắc, ngay cả chỗ ngồi trong đại sảnh đều lên giá, Tô nhị thân là cầm lỗ tai, tiền riêng đặc biệt có hạn, cũng chỉ có thể đứng ở ngã tư đường vây xem. Tô Vân Chỉ ánh mắt sắc bén, trong một đám dân chúng phát hiện ra nhị ca của mình. Nàng đối với Kiền Khánh đế nũng nịu chút, đứng ở trên đường kiển chân chờ đợi Tô nhị được thị vệ mời vào trong rạp.

Tô nhị biết rõ thân phận của Kiền Khánh đế, nhưng lại không biết thân phận của vị công tử trông có vài phần giống tiểu nương tử đúng bên cạnh kia Kiền Khánh đế.

Tại trước mặt Hoàng thượng, Tô nhị đương nhiên phi thường cẩn trọng, phần lớn thời gian đều giả dạng làm chim cút, không dám nhìn kỹ, không dám nghe nhiều.

————————

Nếu như Tô nhị có Weibo, nếu như hắn không biết Kiền Khánh đế, cũng không phải là ca ca của Tô Vân Chỉ, vậy ngay hôm đó hắn rất có thể sẽ viết trên Weibo như thế này: "Hôm nay ở lầu Trạng nguyên vị bằng hữu nhà giàu trong trang phục màu xanh kia, trong thời gian ngươi đi thay quần áo, bạn gái của ngươi cùng vị tiểu bạch kiểm bên cạnh ngươi đang tay trong tay ở sau lưng ngươi. A, bọn họ còn cãi nhau, bất quá, ta cảm thấy bọn họ càng giống như đang liếc mắt đưa tình. Tóm lại, bằng hữu nếu như ngươi thấy được Weibo của ta, xin ngươi chú ý màu sắc của chiếc mũ trên đầu mình a. Xin hãy gọi ta là người qua đường chính nghĩa."

Nhưng mà, Tô nhị chính là ca ca của Tô Vân Chỉ.

Vì vậy, nội tâm Tô nhị là tan vỡ.