Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 64: Bành Mậu Lâm đính hôn

Năm này vừa qua,

không khí toàn Cố gia có vẻ có chút vi diệu ( kỳ lạ, không giải thích

được ), Ngâm Hoan rất ít ra khỏi Tử Kinh viện, đầu năm lại cùng Mộc thị

đi Huệ An thành, lúc trở lại đã là mười bốn. Lúc đến thỉnh an Cố lão phu nhân thì phát hiện sắc mặt của bà không tốt lắm, nàng cũng không có

nhìn thấy Nhị phu nhân, khi trở lại phòng mình hỏi chuyện Tập Noãn mới

biết được, đầu năm nay bên Bành gia truyền tới thông tin đã làm mai cho

Bành Đại thiếu gia.

"Ngươi muốn nói, là Bành phu nhân sai người đến Cố gia, hỏi lão phu nhân có cô nương nào

thích hợp thì giới thiệu à." Ngâm Hoan ngạc nhiên với sự quyết đoán của

Bành phu nhân, hoàn toàn không có đem ý nghĩ ban đầu của Bành lão phu

nhân để vào mắt.

"Đúng vậy, Bành

phu nhân còn hỏi Tam tiểu thư cùng Đại thiếu gia, nói là Bành thiếu gia

với bọn họ là bạn bè, cũng là biểu ca biểu đệ, nhất định rõ đối tượng

hắn yêu thích."

Khó trách mấy ngày lễ

mừng năm mới này, sắc mặt Cố Ngâm Nguyệt cũng không quá tốt, một chiêu

này của Bành phu nhân là trực tiếp muốn đoạn tuyệt tưởng niệm của nàng,

còn muốn thay Bành Mậu Lâm đi chọn ý trung nhân thích hợp, không phải là khiến nàng chết tâm sao.

"Bành lão phu nhân không có tới đây sao?"

"Bành lão phu nhân ngã bệnh, cho nên năm mới là Bành phu nhân tới." Ngâm Hoan khóe miệng giương cao xẹt một nụ cười hiểu rõ, bà nhẫn cũng lâu rồi a,

Bành quốc công tổng cộng chỉ có một đứa con, cho dù Bành lão phu nhân

chính mình chọn hay là Bành phu nhân chọn thì cũng sẽ chọn người có bản

lĩnh, biết ăn nói mới có thể đem Bành gia quản lý tốt. Hôm nay, cửa ải

chọn cháu dâu này, Bành lão phu nhân vốn là không muốn tới.

Lúc trước bà không dám tỏ rõ thái độ của mình với Cố gia là vì cố kỵ Lục

vương gia, hôm nay hôn kỳ của thế tử đã định, Bành phu nhân cũng không

có cố kỵ gì nữa, chung thân đại sự của con trai trọng yếu hơn việc thân

càng thêm thân của mẹ chồng.

Từ chuyện

Bành phu nhân thường xuyên mang Bành Sở Thu tiến cung thì nàng đã hiểu

được lập trường của Bành gia, thê tử của Bành Mậu Lâm, cũng phải là tiểu thư có gia thế địa vị tương đối mới được.

Cố gia từ khi con trai lớn qua đời bắt đầu cũng đã mất đi cái cơ hội cạnh tranh này

Trong sân Cố lão phu nhân, Cố Vũ Trị quỳ ở trước mặt Cố lão phu nhân, thần

sắc bi thương, giống như là uỷ khuất to lớn, "Nương, ngươi xem Ngâm

Nguyệt hôn sự một chút đi, cứ trì hoãn như vậy sao, đây chính là cháu

gái ruột của ngài a, chẳng lẽ nàng còn không bằng đại tẩu sao."

Cố lão phu nhân kéo tay của hắn, trong hốc mắt khẽ ngấn nước, " Hôn sự của Ngâm Nguyệt cùng đại tẩu con có quan hệ gì, Vũ trị a, nương biết rõ

trong lòng con đang khó chịu nhưng có một số việc, chúng ta không thể

thay đổi."

"Con biết nương chỉ

thương Đại ca mà thôi." Cố Vũ Trị quẹt dòng nước mắt, oán hận nhìn Cố

lão phu nhân, "Nếu không phải Đại ca mất đi, thì tước vị Cố quốc công

cũng không đến lượt con, hôm nay tước vị cho con nhưng đại tẩu vẫn còn

quản Cố gia, Bành gia kia chướng mặt Ngâm Nguyệt chỗ nào, là do con và

nương nàng không có thực quyền sao!"

"Hồ nháo, chuyện này cùng chuyện đại tẩu con quản gia có dính líu gì, mặc dù Bành gia do bác con làm chủ, nhưng chuyện chung thân đại sự cũng phải trải qua suy sâu

tính kỹ, chẳng lẽ bới chuyện lên thì Bành gia liền buông tay sao, Lâm An thành người trong sạch nhiều như vậy, Nguyệt nhi sao có thể không gả

cho người được!" Cố lão phu nhân vỗ mạnh vào bàn, "A Tuệ hồ đồ không

nói, chẵng lẽ đến con cũng hồ đồ nốt sao?"

"Tại sao không có quan hệ, nương, bên ngoài Cố gia con là Cố quốc công, A Tuệ là phu

nhân Cố quốc công, nhưng người quản gia lại là đại tẩu, người khác sẽ

nghĩ như thế nào, Bành gia sẽ nghĩ như thế nào, Cố gia căn bản không

phải do chúng con làm chủ mà là đại tẩu làm chủ, bởi như vậy bất luận là Dật Tín lấy vợ hay là Ngâm Nguyệt lập gia đình, người làm chủ chuyện

này không phải là chúng con, tự nhiên Ngâm Nguyệt sẽ không vừa mắt Bành

phu nhân." Cố Vũ Trị nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Cố lão phu nhân thở

dài một hơi, hắn suốt ngày nhúng mũi vào chuyện hậu viện, mưu đồ với gia sản Cố phủ, chẳng lẽ con trai lớn chết, Cố gia thật sự muốn xong rồi?

"Đại tẩu ngươi không quản gia được thì chẳng lẽ cái nhà này vợ chồng các

ngươi quản được sao, lại nói chuyện tẩu ngươi không con, thì tẩu ngươi

hiện nay cũng có một đứa nhỏ thừa tự rồi năng lực của vợ ngươi bao nhiêu ngươi còn không rõ sao, Vũ trị a, tại sao ngươi lại hồ đồ thành như

vậy." Cố lão phu nhân nhìn thoáng qua Cố Vũ Trị, tay cầm quải trượng run lên, Hỉ ma ma phía sau vội vàng đỡ nàng.

"Còn có, trong

lòng Nguyệt nhi đã đủ không thoải mái rồi, hai vợ chồng các ngươi đứng

nói thêm cái gì với nàng nữa, chẳng lẽ các ngươi muốn cả thành này biết

chuyện này sao!" Cố lão phu nhân nói xong, cũng không quay đầu lại đi

vào nội thất, Cố Vũ Trị quỳ trên mặt đất đáy mắt thoáng hiện lên tia lệ

khí, dựa vào cái gì mà Cố phủ này lại để một người không cùng huyết

thống quản gia chứ.

Bên trong tiểu viện của Cố Ngâm

Nguyệt, Nhị phu nhân Nghiêm thị nhìn bộ dáng đau lòng của nữ nhi, đối

với Cố Ngâm Nguyệt mà nói, từ khi nàng hiểu chuyện, Cố lão phu nhân cùng Bành lão phu nhân liền thường xuyên nói giỡn sau này để nàng làm nàng

dâu của Bành thiếu gia, vì vậy chấp niệm của nàng với hắn càng ngày càng sâu theo mỗi lần gặp mặt của hai nhà. Dần dần khi trưởng thành, bộ dạng của ngọc thụ lâm phong kia của Bành Mậu Lâm mê đảo các cô nương khác

cũng đồng dạng mê đảo cả nàng.

Không biết từ lúc nào,

nàng hy vọng có một ngày, Bành lão phu nhân thực hiện lời hứa kia để

nàng có thể mặc giá y đỏ thẫm gả cho biểu ca, như vậy biểu ca liền chỉ

thuộc về một mình nàng.

Một năm hai năm qua đi, nàng đã

tuổi cưới gả nhưng bên Bành gia kia lại chậm chạp không đả động đến

chuyện này, biểu ca vẫn chứ một bộ dáng ôn ôn nhu nhu, bác chồng cũng

rất thân mật, có thể vì lễ tiết Bành gia thủy chung không muốn tỏ rõ

thái độ.

Mà phụ thân mẫu thân nàng bắt đầu nóng nảy, cho

đến cuối năm ngoái chuyện tặng thơ của biểu ca nàng vừa lộ, thái độ Bành gia có chuyển biến rất lớn. Lễ mừng năm mới Bành lão phu nhân không đến như thường lệ mà Bành phu nhân đến thay, nàng ít khi gặp mặt bà nhưng

lúc đó ngay khi nhìn thấy nàng câu đầu tiên bà hỏi nàng đó là biểu ca

nàng thích kiểu cô nương nào, biểu ca tuổi cũng không còn nhỏ, nên định

hôn sự cho hắn rồi, còn nói bóng nói gió hỏi mẫu thân, hôn sự của nàng

đã định chưa, nếu còn chưa định thì bà sẽ làm mai cho mấy thanh niên tài tuấn đầy hứa hẹn cho nàng.

Cố gia cũng không phải là

người ngốc, Cố lão phu nhân rốt cuộc đã rõ thái độ của Bành gia, nói vậy hôn sự của hai nhà Bành Cố nhất định sẽ không thành, mà chính cô em gái chồng kia không muốn đối diện bà nói nghiêm túc về việc này nên mới cáo ốm ở nhà.

Cố Ngâm Nguyệt thật sự không hiểu, cũng không cam tâm, nếu không vì sự dè dặt của cô nương nàng đã

chạy tới bên kia hỏi rõ biểu ca vì cái gì đối xử với nàng như vậy, hôm

nay nghe mẫu thân nói không ngừng bên tai, nàng càng không còn chút kiên nhẫn nào.

"Mẫu thân, chuyện này cũng

Thất muội có liên quan gì mà ngài cứ thao thao nói vậy”. Cố Ngâm Nguyệt

hoàn hồn lại, không kiên nhẫn cắt đứt bài diễn văn của Nghiêm thị,

Nghiêm thị ngẩn ra, lập tức trả lời, "Tại sao không có quan hệ, nếu

không vì Thất muội con đính hôn miệng cùng Lục vương gia mà hôm nay thế

tử đã nghị hôn rồi, thì sẽ không làm con xúi quẩy theo."

"Đó chỉ là lời nói đơn phương của Lục vương gia thôi, hơn nữa, chuyện chúng ta cùng Bành gia, là lời nói đầu lưỡi của bác chồng và tổ mẫu thôi." Cố Ngâm Nguyệt có niềm kiêu ngạo cùng kiên trì của nàng, cho dù nàng cực

kì đau lòng nhưng nàng không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt người

khác.

"Tại sao là nói giỡn, từ lúc con

sinh ra Bành lão phu nhân đã nhắc rồi, xém nữa là định ra hôn sự rồi."

Nghiêm thị không đồng ý, một mối hôn sự đúng này giống như là ván đóng

thuyền, chỉ là không có công khai đến mà thôi, tại sao có thể tính là

cười giỡn.

"Mẫu thân, con mệt rồi, nếu

là không có chuyện gì khác, ngài đi về trước đi." Sắc mặt của Cố Ngâm

Nguyệt trầm xuống, cho dù định ra mười năm thì như thế nào, hiện tại

nương tử của hắn có phải là nàng đâu.

Nghiêm thị nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, rời khỏi phòng.

Cố Ngâm Nguyệt nghe động tĩnh bên ngoài, thần sắc có một tia buông lỏng,

một tay túm chặt khăn tay, khóe miệng khẽ run, nước mắt lặng yên không

một tiếng động rơi xuống.

Nha hoàn đứng một bên hoảng hồn, nhưng không biết an ủi nàng như thế nào, Cố Ngâm

Nguyệt xuất thần nhìn bồn hoa trên bàn, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm

thanh của nha hoàn, "Tiểu thư, có người đưa thiệp mời tới."

Cố Ngâm Nguyệt cầm lấy khăn lau nước mắt, ho nhẹ một tiếng, khàn giọng phân phó, "Mang nước đến, để cho nàng chờ bên ngoài đi."

Cố Ngâm Nguyệt đi ra sau đó nhìn tấm thiệp màu trắng ngà trên tay nha

hoan, hơi nhíu mày, hôm nay bất quá là mới đầu xuân, trời còn chưa có ấm lại, tuyết đều vừa mới tan, tại sao tiểu thư Tưởng gia lại đưa thiệp

mời tới.

"Tiểu thư nhà ta muốn mời ngày dạo sông, nghe

nói hàng năm vào thời điểm này tuyết chưa tan hoàn toàn, cảnh vật hai

bên sông nhìn rất ngoạn mục." Cố Ngâm Nguyệt lật tờ thiệp mời nhìn một

chút, bên ngoài vẽ hoa mai quả thực tinh xảo, tiểu thư Tưởng phủ quả

thật là người biết hưởng thụ.

"Ngoại trừ đưa thiệp cho

ta, tiểu thư người còn mời ai nữa." Cố Ngâm Nguyệt đem thiệp mời ném ở

trên bàn, ánh mắt nhàn nhạt không còn kích động như lúc nãy.

"Nhị tiểu thư và Thất tiểu thư cũng được mời, à, ngoài ra còn có mời Ngũ

tiểu thư nữa a." Nha hoàn kia suy tư một chút, mở miệng nói.

Mời bốn vị tiểu thư Cố phủ, bất quá dạo sông, Tưởng gia muốn chuẩn bị bao

nhiêu du thuyền đây, Cố Ngâm Nguyệt liếc qua thiệp mời bên kia, tiệc sẽ

tiến hành cuối tháng.

Cùng lúc đó trong Trúc Thanh viện,

Cố Ngâm Sương nhìn thiệp mời xinh đẹp kia, sắc mặt cũng không phải là

rất tốt, lần trước nàng dẫn theo Cố Ngâm Phương mà lần này thiệp mời lại là cho Ngũ muội, Tưởng tiểu thư có cùng Ngũ muội đã gặp mặt sao?

"Nhị tiểu thư, ngài có đi không ạ?" Sau lưng nha hoàn vừa nhìn thấy nàng như vậy, có ý hơi sợ hãi, Cố Ngâm Sương khóe miệng câu lên, cười vui vẻ,

che đâu đí một màn vừa rồi, "Tam muội cùng Thất muội đều đi, tất nhiên

ta cũng đi chứ."

"Ngài không sợ dị ứng hoa đào sao" nha

hoàn sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở, hàng năm vào lúc này, Nhị tiểu thư tận lực ít ra ngoài, tránh thoát đoạn thời gian này.

Cố Ngâm Sương liếc nàng một cái, nha hoàn kia cũng không lên tiếng, thu hồi tầm mắt, nàng nhìn ra bầu trời đen thẫm bên ngoài cửa sổ, hờ hững nói,

"Ngươi đi mời Lục tiểu thư đến đây đi."